Khi nhà ở sâu trong cùng ngõ Thái Thủy thành Thi Ân vừa mới dọn đến hàng xóm láng giềng đều cảm thấy có chút kỳ quái, bên trong căn nhà đó đã hoang phế nhiều năm, đã từng là nhà một của vị triều thần Lâm Việt sau này bởi vì chọc giận hoàng đế Dương Ngọc mà bị bãi quan. Sau khi người này chuyển nhà rời khỏi thành Thi Ân thì căn nhà liền bỏ không, rồi sau này cũng có người xem qua nhưng đều nói không cát lợi, từ đầu đến cuối người nào ở lại, cho đến khi sau khi Lâm Việt diệt quốc bỗng nhiên có một nhà dọn đến, nghe giọng nói cũng không phải người bản địa.
Ngày dọn tới trong con ngõ này xem như náo nhiệt chưa từng có, 7-8 chiếc xe ngựa dừng ở đầu ngõ không vào được, ít nhất có hơn trăm người tới tới lui lui khuân vác đồ, từng cái từng cái rương lớn khiêng vào đều đang phủ vải đỏ.
Nhưng tòa nhà này không quá lớn và còn cũ nát, nếu là người có tiền có thế thì sao lại lựa chọn một chỗ như vậy để ở?
Tân chủ nhân sau khi chuyển vào cũng rất ít xuất đầu lộ diện, thường cách một khoảng thời gian xe ngựa sẽ dừng lại ở đầu ngõ có người mặc cẩm y đến bái phỏng. Sau đó mọi người suy đoán e rằng tân chủ nhân của tòa nhà này là một vị đại nhân vật nào đó trong triều đình cũ, sau khi diệt quốc liền mất đi quyền thế nhưng dù sao cũng gia đại nghiệp đại, cho nên không chừng từ trong một đại viện rộng lớn nào đó chuyển tới nơi này xem như né tránh một thời gian.
Tất cả mọi người đều đoán như vậy nên cũng cũng không dám đi quấy rầy, trong mấy năm dọn đến đây ở cũng không nhìn thấy người ở trong viện đi ra ngoài, nhưng gần như không chào hỏi với người khác, bộ dạng thanh lãnh đó nhìn là biết quý nhân.
Lúc chạng vạng tối có một chiếc xe ngựa bình thường dừng lại ở đầu ngõ, người ngồi ở đầu ngõ trò chuyện nhìn hai người y phục thẳng thướm xuống xe ngựa đi vào trong cũng đã không còn thấy lạ nữa, thậm chí còn không liếc mắt thêm một cái.
Hai người này tới chỗ sâu trong ngõ nhỏ gõ cửa, không hay xảy ra, nhưng bách tính bình thường ai sẽ để ý điều này.
Một hạ nhân mặc áo xanh mở cửa viện ra, nhanh chóng mời người đi vào.
Tòa nhà này quả thật không lớn, nhưng hiện giờ lại bài trí cực kỳ tao nhã, mấy năm trước đã khởi công cải tạo triệt để một lần, sửa lại giả sơn hồ sen, vườn hoa cũng cực chỉnh tề, còn xây một cái hành lang dài quanh co. Bình Việt đạo nhiều mưa, có hành lang dài này thì ngày mưa cũng có thể đi lại trong viện, không phải người nhà giàu thì không xây nổi.
Hai vị khách theo sự chỉ đi đến phòng khách, vừa ngồi uống trà không bao lâu, một thiếu phụ mặc váy dài màu tím nhạt từ trong thư phòng chậm rãi đi tới, hai vị khách vội vàng đứng lên hành lễ, thiếu phụ tùy ý khoát tay, lắc hông đi đến phía chủ vị ngồi xuống.
Nữ nhân này thoạt nhìn khoảng 26-27 tuổi, vóc người đẹp giống như hồ ly tinh, vòng eo thon kia giống như lực lắc lư lớn một chút là có thể lắc đứt eo vậy, đã vậy còn có vòng trên và vòng dưới khiến kẻ khác nuốt nước miếng, điều chính yếu nhất là trông nàng ta cũng đẹp, là kiểu loại hình liếc mắt nhìn đã khiến cho người ta bỗng dưng nóng bụng dưới, chỉ là nàng cũng rất lãnh đạm, cho nên khí chất cùng với khuôn mặt, dáng người tạo thành vẻ đối lập rõ rệt, nhìn thôi cũng có ý vị.
Thiếu phụ ngồi xuống sau đó rất tự nhiên vắt chân lên, có rất ít nữ tử ngồi như vậy, trong tập tục chế ước thời này thì có vẻ phóng đãng một chút, nhưng hai vị khách kia từ đầu đến cuối đều cúi đầu giống như cực kỳ sợ sẽ làm thiếu phụ cảm thấy hai người bọn họ mạo phạm đến mình vậy.
"Ngồi xuống nói chuyện đi."
Thiếu phụ bưng chén trà lên thổi thổi, bộ dạng trông có vẻ già dặn này ngược lại còn khiến nàng ta tăng thêm vài phần quyến rũ thành thục.
"Đông chủ, chuyện có chút không tốt lắm."
"Hửm?" Thiếu phụ đặt chén trà xuống: "Nói đi."
Một trong hai người đứng lên hơi cúi người trả lời: "Ban đêm đô đình úy Hàn Hoán Chi của phủ đình úy từ trong nha môn đạo phủ đi ra không bao lâu liền gặp mai phục, không biết là sát thủ lai lịch thế nào rất mạnh nhưng không thành công. Hàn Hoán Chi hẳn là đã làm sát thủ này bị thương nhưng lại để người chạy mất, vì thế người của phủ đình úy đang truy tra cả đêm, đến sau nửa đêm thì tra đến Phúc Ninh Tự."
Thiếu phụ thoáng thay đổi sắc mặt: "Tiếp tục."
Nam nhân trung niên nói chuyện này tên là Khưu Cầu, cái tên hơi khó đọc, Khưu gia là hào môn thế gia nổi tiếng của Lâm Việt quốc, trước sau đã có mấy vị quý phi, nhưng người nổi danh nhất không ai qua được nguyên Lâm Việt quốc Binh bộ thượng thư Khưu Hiển vẫn còn tại thế, bởi vì chính là y dẫn đầu mở cổng thành ra đầu hàng.
Khi Lâm Việt quốc vẫn còn Khưu Hiển có thể nói phong quang cực kỳ, quý phi mà Dương Ngọc sủng ái nhất là muội muội của y, mà quốc sư Nguyễn Kha là ân sư của y, như thế xem ra y là người không nên là chủ trương đầu hàng nhất, nhưng mà cũng là y mang binh vây nhốt Dương Ngọc trong hoàng thành, còn tự tay trói ân sư Nguyễn Kha, cuối cùng ngay cả muội muội của y bị Thạch Nguyên Hùng nhìn trúng cũng là y đích thân đánh xe đưa đến quân trướng của Thạch Nguyên Hùng, một nam nhân như vậy đã làm những chuyện không đáng là nam nhân nhất.
Khưu Hiển bởi vậy đã bảo vệ cả nhà già trẻ, sau đó lại tặng rất nhiều vàng bạc cho Thạch Nguyên Hùng muốn vẫn có thể được một chức quan ở địa phương, khổ nỗi Thạch Nguyên Hùng ngủ với muội muội của y, cầm bạc của y, cuối cùng phủi mông chạy lấy người, Khưu Hiển chẳng vớt vát được cái gì cả.
Khưu Cầu là đệ đệ của Khâu Hiển, từng là một trong bốn vị tướng quân cấm quân Lâm Việt quốc, sau khi diệt quốc cũng thành người nhàn tản, nhưng bởi vì cũng được xem như có công nên hoàng đế Đại Ninh hạ chỉ ít nhiều cũng cho bọn họ một vài tước vị nhưng không có thực quyền, vẫn miễn cưỡng giữ lại tư cách mặc cẩm y.
Ở trước mặt thiếu phụ này, Khưu Cầu vốn dĩ thân phận rất cao nhưng lại có vẻ khiêm tốn như vậy, thật ra ngay cả Khưu Cầu cũng không quá rõ nữ nhân này rốt cuộc là thân phận gì, chỉ biết chuyện bọn họ cần làm ở Bình Việt đạo đều phải xin chỉ thị của nữ nhân này mới được.
Thiếu phụ nói một câu "tiếp tục", vì thế Khưu Cầu hạ giọng nói: "Sau đó đã xác nhận, tên sát thủ kia quả thật đã đến Phúc Ninh Tự, hơn nữa lúc trước còn ở nhờ trong đó vài ngày và cho Phúc Ninh Tự không ít tiền nhang đèn, khi bị thương còn là trụ trì Phúc Ninh Tự đích thân trị liệu cho hắn, chắc hẳn là chính là hắn đã dẫn Hàn Hoán Chi tới Phúc Ninh Tự, từ đây xem trước đó Hàn Hoán Chi không có chút hoài nghi nào đối với Phúc Ninh Tự."
Thiếu phụ dường như thoáng thở phào nhẹ nhõm: "Sau đó thì sao?"
"Tên sát thủ kia đã bỏ chạy từ trước rồi, Hàn Hoán Chi phái người điều tra Phúc Ninh Tự..."
Vẻ mặt vừa mới thoải mái một chút của thiếu phụ lại căng thẳng, trầm mặc một lát rồi hỏi: "Tra được bao nhiêu?"
"Toàn bộ." Khưu Cầu giọng nói hơi khàn: "Đồ giấu trong Phúc Ninh Tự trước đây gần như đều bị tìm đi ra, ít nhất có bảy mươi vạn lượng bạc và có một lô binh khí giáp giới, cũng có không ít lương thực, binh khí trước khi giấu vào đều bôi dầu niêm phong xong rồi, lấy ra là có thể dùng, nhưng dấu chạm nổi của nguyên Lâm Việt quốc Bộ binh giám chế ở bên trên đều đã mài đi, bạc đều là tiền mặt, lúc trước chuyển từ ngân khố Lâm Việt quốc ra đã nung đúc một lần nữa thành bạc thỏi..."
Thiếu phụ trầm tư một lát: "Đi xử lý đi."
Nàng ta lại bưng chén trà lên: "Người tham dự chuyện Phúc Ninh Tự năm đó có một người tính một người, trừ các ngươi ra giết hết tất cả là được, Hàn Hoán Chi người này giống như là chó điên, mũi quá thính, răng quá nhọn, cắn người càng ác hơn, trước khi chưa biết được điều gì, tìm ra được nhiều đồ như vậy trong Phúc Ninh Tự cũng sẽ khiến hắn đem lòng sinh nghi, nếu không có binh khí giáp giới còn đỡ một chút, bảo trụ trì cắn răng chống đỡ, cứ nói là tài sản trước đây ông ta tích góp trong mấy năm..."
Khưu Cầu có vẻ hơi khó xử: "Đã qua tận mấy năm rồi, người tham dự lúc trước lại nhiều, trong khoảng thời gian ngắn có thể không dễ xử lý cho lắm."
"Vậy thì các ngươi chết là được." Thiếu phụ đặt chén trà xuống ngữ khí bình thản nói: "Các ngươi gọi ta một tiếng đông chủ, nhưng các ngươi đều biết đông chủ thật sự tất nhiên không phải ta, nếu chuyện này làm liên lụy đến đông chủ, các ngươi sẽ chết ở trước mặt ta, ta sẽ chết ở trước mặt đông chủ, chúng ta đều chết hết thì đông chủ mới có thể sạch sẽ, cho nên nếu các ngươi không muốn chết thì tận lực hành động nhanh hơn Hàn Hoán Chi một chút."
Người nam nhân trung niên nãy giờ vẫn không nói gì đứng lên, sắc mặt nghiêm nghị nói: "Chúng ta đi ngay bây giờ, đông chủ yên tâm, trong vòng ba ngày tất nhiên diệt trừ hết tất cả những người tham dự vào chuyện Phúc Ninh Tự lúc trước."
Người này tên là Chu Kỳ, một trong bốn vị tướng quân cấm quân của Lâm Việt quốc cũ.
"Hai ngày." Thiếu phụ giơ hai ngón tay lên lắc lắc: "Nhiều nhất hai ngày, trên thực tế, ta nghĩ trụ trì Phúc Ninh Tự ở trong tay Hàn Hoán Chi ngay cả ba canh giờ cũng không kiên trì nổi mà sẽ khai hết tất cả. May mà chuyện ban đầu đều là phân đoạn ra làm, những người ở Phúc Ninh Tự đó cũng chỉ biết là có vận chuyển một số đồ vào, bọn họ cũng không biết là yêu cầu của ai, nhưng những người phụ trách áp vận năm đó thì biết chuyện, trước khi những người áp vận kia bị Hàn Hoán Chi lôi ra từng người từng người một, tốt nhất các ngươi đừng lãng phí thời gian dù chỉ một tức."
"Chúng ta đi ngay bây giờ."
Hai nam nhân chắp tay thi lễ xoay người định đi, thiếu phụ trầm mặc một lát rồi lại nói một câu: "Nếu các ngươi không làm tốt, ta chỉ có thể mời đông chủ phái người đến, các ngươi đều rõ nếu đông chủ trực tiếp phái người đến thì chứng tỏ các ngươi không có giá trị tồn tại. Không phải các ngươi đều thích nói lí tưởng nhất sao, vậy thì vì lý tưởng của các ngươi trở nên ngoan độc một chút, đừng khiến cho đông chủ cho rằng các ngươi là phế vật."
Hai người kia đồng thời dừng lại, hiển nhiên trên mặt đều có chút tức giận, liếc nhau một cái nhưng cũng không ai nói gì, bước chân nhanh chóng rời đi.
Chờ sau khi hai người kia đi sắc mặt thiếu phụ lại trở nên càng khó coi hơn, tay bưng chén trà cũng hơi run, thời gian chừng nửa nén hương trôi qua nàng ta dường như đã hiểu được một chút gì đó, vẻ mặt thoáng thả lỏng một chút.
"Ấu Bội."
Nàng ta gọi một tiếng, một thiếu nữ khoảng 17-18 tuổi từ buồng trong bước nhanh ra ngoài: "Tiên sinh gọi ta có chuyện gì?"
Hai nam nhân kia gọi thiếu phụ là đông chủ, thiếu nữ này gọi nàng ta là tiên sinh.
"Phương bắc hẳn là sẽ phái người đến diệt trừ Hàn Hoán Chi, nhưng ta không tin bọn họ được, ngươi đích thân đi, ngươi phải nhớ Hàn Hoán Chi người này là một Quỷ Kiến Sầu, năm đó có mười sáu người trong hai mươi sát thủ hàng đầu của phiếu hào Dương Thái đã bị hắn giết chết. Điều khiến ta nghi ngờ hơn là, năm đó trong Giáp Tử doanh Kinh Kỳ đạo có mấy người không phục tân hoàng đăng cơ, sau đó những người này đều gặp tai nạn bất ngờ, có người nói là bạo bệnh, có người nói là thiên tai, tám phần đều là Hàn Hoán Chi động tay vào... Nói đến ám sát, Hàn Hoán Chi mới là nên là người xếp hạng thứ nhất, ngươi cẩn thận một chút."
Thiếu nữ hơi nhếch khóe miệng: "Tiên sinh đã dùng bảy năm để dạy ta, bản lĩnh học được trong bảy năm cũng chưa quên, hơn nữa tiên sinh từng nói nữ nhân giết người lại càng dễ thành công hơn nam nhân giết người, chỉ cần Hàn Hoán Chi còn là một nam nhân, ta nhất định có cách giết hắn, nam nhân lợi hại đến đâu đi chăng nữa cũng sẽ có bệnh chung của nam nhân."
"Ừm, dù sao cũng đừng sơ suất." Thiếu phụ đứng lên đi đến cạnh cửa sổ hơi thất thần nhìn ngoài trời lại có mưa nhỏ: "Ta đến nơi này đã 5-6 năm rồi nhỉ?"
Ấu Bội trả lời: "Sắp bảy năm rồi."
"Khi đó ta cỡ bằng tuổi ngươi." Thiếu phụ nhìn màn mưa kia lẩm bẩm nói: "Bảy năm nay ta chỉ từng trở về bốn lần, lần về lâu nhất là mười một ngày, hắn đã bên này giao cho ta, vì thế ta sẽ đã coi bên này là nhà... Nhưng mà, nơi không có hắn chung quy vẫn không phải nhà, Ấu Bội... Ngươi nhất định đừng xảy ra chuyện, chúng ta còn phải về phương bắc, còn phải tốt sống lâu hơn lâu hơn nữa, hắn đã đáp ứng ta sẽ trông chừng quãng đời còn lại, ta đáp ứng ngươi sẽ không rời không bỏ."
Ấu Bội không biết tại sao bỗng nhiên tiên sinh thương cảm như vậy, đâu chỉ là thương cảm, thậm chí là có chút sợ hãi, nàng ta chỉ cảm thấy tiên sinh hơi cẩn thận và bi quan quá mức, Hàn Hoán Chi thật sự đáng sợ như vậy?
Nhìn khuôn mặt nghiêng tràn đầy lo lắng kia, Ấu Bội hít một hơi thật sâu, tự nói với bản thân đừng để cho mình khiến tiên sinh thất vọng giống như hai nam nhân trước đó. Đã bảy năm rồi, tiên sinh ở đây bảy năm rồi, chỉ bởi vì đông chủ nói qua thời gian này sẽ có lúc mây tan trăng sáng, hiện giờ xem ra Hàn Hoán Chi chính là tầng mây.
"Tiên sinh, người đi nghỉ ngơi đi." Ấu Bội sửa sang lại y phục của mình một chút, từ chỗ cửa lấy một cái ô giấy dầu đẹp đẽ mở ra, ngoái đầu lại cười: "Mấy ngày ta không ở nhà, tiên sinh phải ăn cơm nghiêm túc, trước giờ người ăn uống không tốt, nếu còn không ăn nữa sẽ càng gầy hơn."
Thiếu phụ bỗng nhiên muốn gọi một tiếng ngươi quay lại, nhưng không phát ra tiếng.
Thiếu nữ kia đã cầm ô đi ra ngoài tiểu viện.