Chiều hôm đó Dư Mộng Điệp sai nha hoàn của mình đem số tiền riêng nàng ta tích lũy được trong nhiều năm đến cho Lý Trường Trạch. Ngay khi nhìn số ngân lượng nhỏ vụn và mấy tờ ngân phiếu đó, trong khoảnh khắc Lý Trường Trạch thầm nghĩ chỉ như thế này là rất tốt.
Chẳng lẽ không phải là rất tốt sao?
Nhất định rất tốt, nghĩ thôi cũng rất tốt.
Lý Trường Trạch hơi thất thần nhìn số tiền trên bàn. Đây là lần đầu tiên Lý Trường Trạch gặp nữ tử ngây thơ đối đãi với gã ta như vậy, những nữ tử trước kia có người nào không phải ham muốn thân phận của gã ta, trước khi gã ta gặp chuyện thì ham muốn sự tôn quý của gã ta, sau khi gã ta gặp chuyện thì muốn lợi dụng gã ta.
Hiện giờ gã ta đã là tội nhân, Dư Mộng Điệp yêu gã ta chỉ là vì tài hoa và nhân phẩm của gã ta.
Nghĩ đến hai chữ "nhân phẩm", khóe miệng Lý Trường Trạch nhếch lên tự giễu.
Người như mình đâu còn có nhân phẩm gì đáng nói, tất cả mọi thứ đều đã phó thác cho ngôi vị hoàng đế. Bốn chữ "ngôi vị hoàng đế" này dường như trước giờ đều khác xa hai chữ "nhân phẩm", hoàn toàn không phải cùng đường.
Nhưng gã ta thật sự muốn chuộc thân cho cô nương Dư Mộng Điệp này, tương lai xuất hiện đại biến còn có hai ba năm nữa. Trong hai ba năm này gã ta có thể cùng Dư Mộng Điệp sống yên ổn, gã ta đến chợ bán chữ kiếm sống, Dư Mộng Điệp ở nhà chờ gã ta. Chờ khi gã ta về nhà đã làm xong thức ăn, hai người chuyện trò vui vẻ, đó là cuộc sống rất tốt.
Gã ta nhắm mắt lại suy nghĩ một chút, dường như tất cả điều này gần trong gang tấc.
Nghĩ đến đây, Lý Trường Trạch đứng dậy, lấy rương gỗ dưới gầm giường ra, sau khi mở ra liền hơi nhíu mày lại. Gã ta muốn xem thử trong mấy tháng nay đã tích lũy được bao nhiêu bạc. Gã ta vốn tưởng rằng cũng có mấy chục lượng, thậm chí hơn trăm lượng, nhưng cẩn thận đếm xong thì trong tay gã ta mới có hai mươi mấy lượng bạc. Dư Mộng Điệp sai nha hoàn đưa tới cho gã ta khoảng bốn mươi lượng. Tiền chuộc thân cho Dư Mộng Điệp còn thiếu ít nhất hơn một trăm lượng.
Với thân phận địa vị như Dư Mộng Điệp ở trong thanh lâu, không có hai trăm lượng thì không thể nào cho nàng ta chuộc thân ra, huống hồ đông gia của thanh lâu có thể cho Dư Mộng Điệp chỉ bám lấy một mình Lý Trường Trạch, nhưng chuộc thân là một chuyện khác.
Đúng lúc này, dịch tốt của quan dịch trạm vào nói là có người cầu kiến. Gã thầm nghĩ chẳng lẽ Tiết Hoa Y còn có điều gì không yên tâm nên lại phái người đến. Ngoại trừ người của Tiết Hoa Y ra, ở nơi này đâu còn có ai sẽ chạy đến quan dịch trạm gặp gã ta.
Gã ta mở cửa đi ra ngoài, nhìn thấy một hán tử rất cường tráng ở cửa quan dịch trạm. Người kia khom người cúi đầu nói với Lý Trường Trạch: "Ta là người từ thảo nguyên đến Kinh Kỳ đạo buôn bán, ta là Đồ Thác Hải, nghe danh Lý công tử đã lâu, hôm nay đặc biệt tới hỏi thăm xin chữ."
Lý Trường Trạch khẽ cau mày nói: "Nếu muốn xin chữ, sáng sớm ngày mai có thể đến chợ tìm ta, thứ cho ta không tiếp đãi. Ta đã hứa với dịch thừa đại nhân, không thể đem chuyện buôn bán vào trong quan dịch trạm, sẽ ảnh hưởng đến chuyện công vụ của quan dịch trạm, mời về đi."
Đồ Thác Hải lấy một miếng ngọc bội trong cổ tay áo ra đưa cho Lý Trường Trạch, nói: "Cái này xem như tiền đặt cọc, sáng sớm ngày mai ta lại đến chợ cầu kiến công tử."
Lý Trường Trạch ngẩn ra, gã ta chỉ liếc mắt một cái, nhưng với nhãn lực của gã ta, tất nhiên nhìn ra được giá trị xa xỉ của miếng ngọc bội đó, nếu để ở trong thương hành bán đấu giá, ít nhất có thể đáng giá mấy trăm lượng bạc. Đây là ngọc cổ đã qua mài giũa, nhìn công nghệ điêu khắc tối thiểu nhất là phong cách thời Sở chứ không phải là Đại Ninh.
"Một bức tranh chữ của ta chỉ bán mấy lượng bạc, số chữ nhiều một chút chẳng qua cũng chỉ mấy chục lượng, ngọc bội của ngươi trị giá trăm vàng, ta không thể nhận."
"Công tử nhận trước, ngày mai chúng ta lại nói chuyện."
Đồ Thác Hải nhét ngọc bội vào tay Lý Trường Trạch rồi xoay người đi ngay. Lý Trường Trạch ngây người nhìn ngọc bội kia một lúc lâu, đây là đổi vận rồi sao? Muốn cái gì liền có cái đó, thiếu bạc là có một miếng ngọc bội giá trị xa xỉ.
Gã ta soi ngọc bội dưới ánh sáng mặt trời nhìn kỹ một chút, xác định đây là đồ thời Sở, trên mặt khắc hai loại văn tự Trung Nguyên và thảo nguyên, hai loại văn tự đều là một ý tứ.
Phúc thọ an khang.
Thứ này có giá trị ít nhất một trăm lượng vàng.
Lý Trường Trạch sáng mắt lên.
Ngọc bội đó thật ra là vật gia truyền của Đồ Thác Hải. Y bảo thủ hạ mau chóng chuẩn bị bạc, nhưng ngoại trừ trộm cướp ra thì bọn họ đâu còn có biện pháp gì. Ở huyện An Thành đều là thương đội cho nên số lượng quân không ít, quan sai của huyện nha không ngừng tuần tra, ban ngày ban mặt mà muốn đi cướp quả thực là người ngu nói mộng.
Không có cách nào khác, y đành phải lấy ngọc bội gia truyền mà phụ thân cho y trước khi chết ra. May là thứ này cũng đáng giá chút tiền, dọc đường gặp cảnh khốn cùng đói khát mà y cũng không nỡ động đến ngọc bội này, nhưng bây giờ chỉ có thể lấy ra thôi.
Lý Trường Trạch cầm ngọc bội tính toán, đổi lấy bạc chuộc thân cho Dư Mộng Điệp, số còn lại có thể tìm nơi mua một tòa nhà. Giá nhà bên này Kinh Kỳ đạo tất nhiên không thể so với thành Trường An, có hơn trăm lượng cũng đủ mua một tòa nhà không tồi rồi, nhà nhỏ một chút thì mấy chục lượng là có thể mua được.
Nhưng gã ta không dám lập tức bán ngọc bội này đi, lỡ như ngày mai người kia đổi ý mà mình không đưa được ngọc bội ra, chẳng phải là sẽ bị người chê cười sao.
Sáng sớm hôm sau, Đồ Thác Hải đã chờ ở chỗ Lý Trường Trạch thường hay bày quầy, trong tay còn xách một ít điểm tâm. Sau khi thấy Lý Trường Trạch, hắn ta vội vàng đi qua, cúi đầu khom lưng khá là khách khí.
"Vì sao ngươi phải tiêu phí lớn như thế để mua một bức tranh chữ của ta?"
Lý Trường Trạch có chút khó hiểu, hỏi: "Với giá trị của ngọc bội đó, ngươi có thể đổi được bản gốc chữ của nhà thư pháp nổi tiếng, chữ của ta không đáng tiền."
"Không phải vậy."
Đồ Thác Hải nói: "Không ngại nói thẳng, ta xin một bức tranh chữ không phải giữ lại cho mình mà là muốn buôn bán đến Tây Vực. Công tử cũng biết đấy, bên Tây Vực cực kỳ ngưỡng mộ Đại Ninh, nếu biết được đây là chữ của công tử, chữ này có thể bán ngàn vàng, còn lãi hơn so với ta chạy đi buôn bán mười chuyến.
Lý Trường Trạch nghe xong cũng không nghi ngờ, nếu đã như vậy thì viết thôi.
Đương nhiên Đồ Thác Hải không kén chọn, Lý Trường Trạch viết cái gì cũng được. Lý Trường Trạch trầm tư một lát rồi cầm bút lên viết Đăng Thước Đài Thiếp của đại nho tiền triều thời Sở viết, hiện giờ bản gốc của nó được bảo tồn ngay trong cung Vị Ương Đại Ninh, đó là vật báu vô giá.
Chữ của vị đại nho đó lưu truyền hậu thế, trải qua cuộc chiến Sở diệt Ninh lập, chỉ còn lại này một bức chữ mẫu này.
Sau khi chữ viết xong, Lý Trường Trạch dùng con dấu của mình, Đồ Thác Hải khách khí nhận lấy sau đó kéo Lý Trường Trạch đi uống rượu. Lý Trường Trạch vốn không muốn nhưng người ta đã bỏ ra nhiều tiền mua chữ của gã ta, nếu gã ta không nể mặt mũi một chút thì cũng không tốt.
Đâu ngờ lúc rời đi những người đó lại ký nợ ở tửu lâu bằng tên của gã ta.
Hơn nửa canh giờ sau, gã ta đã uống hơi say. Người thảo nguyên mời rượu thực sự ác, hết chén này đến chén khác, mấy người thay nhau mời rượu, tửu lượng của Lý Trường Trạch cũng không phải là quá tốt, trong lòng lại có chuyện khác liền dứt khoát giả say bất tỉnh nhân sự.
Những người đó đưa gã ta về trạm dịch. Gã ta chờ sau khi tiếng bước chân đi xa mới ngồi dậy, lấy ngọc bội ra lật qua lật lại nhìn, khóe miệng không nhịn được lại nhếch lên cười.
Hai ba năm tới đây, sống một cuộc sống ân ái, bình dị mà ấm áp.
Gã ta đứng dậy rửa mặt chải đầu, nghĩ mau chóng tìm một nhà thương hành bán ngọc bội này đi. Gã ta vừa định ra ngoài thì nhìn thấy nha hoàn của Dư Mộng Điệp vội vã chạy đến, nói là Dư Mộng Điệp vừa mới bị người của phủ Đình Úy trực tiếp vào thanh lâu đưa đi.
Lý Trường Trạch giật mình, ngay sau đó là nổi giận, gã hỏi người đã đi đâu, sau đó nhanh chóng chạy tới huyện nha, nha hoàn kia đuổi theo ở phía sau.
Lý Trường Trạch chạy một mạch đến cửa huyện nha, gã ta vừa muốn xông vào thì chỉ thấy hai gã đình úy khách khí tiễn Dư Mộng Điệp ra. Dư Mộng Điệp ôm một cái hộp gỗ nhỏ trong tay, vẻ mặt mờ mịt.
"Nàng không sao chứ?"
Lý Trường Trạch đi lên cầm tay Dư Mộng Điệp, hỏi một câu.
"Không sao."
Trong ánh mắt Dư Mộng Điệp tràn ngập vẻ khó tin, nàng ta nhìn về phía Lý Trường Trạch nói: "Thiếp tưởng là... thiếp tưởng mình đã làm gì chuyện sai, người của phủ Đình Úy muốn điều tra thiếp."
"Vậy là chuyện gì?"
Lý Trường Trạch hỏi: "Người của phủ Đình Úy sẽ không vô duyên vô cớ bắt nàng đi, chẳng lẽ là vì ta? Nếu là như thế, sau này nàng cố gắng đừng qua lại với ta. Ta đã nói rồi, thân mang tội như ta, thật ra cũng không nên có yêu cầu xa vời gì."
"Không phải."
Dư Mộng Điệp kéo Lý Trường Trạch đi lên phía trước: "Trở về rồi thiếp nói kỹ với chàng."
Dư Mộng Điệp không trở về thanh lâu mà cùng Lý Trường Trạch về trạm dịch. Sau khi hai người ngồi xuống, Dư Mộng Điệp đưa hộp gỗ nhỏ cho Lý Trường Trạch: "Đây là bạc phủ Đình Úy cho thiếp."
"Bạc?"
Lý Trường Trạch ngẩn ra: "Tại sao người của phủ Đình Úy lại cho nàng bạc?"
Dư Mộng Điệp nói: "Một vị thiên bạn đại nhân từ trong kinh thành tới, nói là hắn nghe nói chuyện của thiếp và công tử, lại nghe nghe nói công tử đang chuẩn bị tiền chuộc thân cho thiếp, cho nên hắn phái người trực tiếp đến lầu tìm đông gia, yêu cầu đông gia thả thiếp ra. Bọn họ gom góp số bạc này cho ta, nói là cầm đi để thiếp giao cho đông gia chuộc thân, có vị thiên bạn đại nhân đó lên tiếng, đông gia cũng sẽ không làm khó nữa."
Lý Trường Trạch liên tục thay đổi sắc mặt...
Một vị thiên bạn của phủ Đình Úy trong kinh thành đến? Điều này đã xác minh những chuyện Tiết Hoa Y nói với gã ta trước khi đi, phụ hoàng không yên tâm về gã ta, sẽ phái thêm nhiều nhân thủ đến theo dõi gã ta.
Hơn nữa vị thiên bạn kia đã trực tiếp ra mặt, hiển nhiên cũng không có ý định giấu gã ta.
Mà hôm qua gã ta mới nói sẽ chuộc thân cho Dư Mộng Điệp, hôm nay người của phủ Đình Úy đã biết, có thể thấy lượng người theo dõi nhiều cỡ nào.
"Cũng được."
Lý Trường Trạch nói: "Ta và nàng cùng về lầu gặp đông gia của nàng, đưa bạc cho hắn rồi ký khế ước chuộc thân, sau đó chúng ta sẽ rời khỏi huyện An Thành, không ở nơi này nữa. Chúng ta đến huyện Lai Thủy, bên đó sơn thủy đẹp tuyệt trần, cũng có chợ, ta vẫn làm buôn bán một chút, nàng ở nhà chờ ta."
Dư Mộng Điệp lập tức cười, gật đầu thật mạnh: "Đều nghe theo chàng hết."
Huyện nha.
Phương Bạch Kính ngồi trầm tư, bách bạn Lưu Trình Bằng dưới trướng gã không nhịn được liền hỏi một câu: "Đại nhân, Lý Trường Trạch thật sự đã an phận rồi sao? Với thân phận của hắn, thật sự sẽ để ý đến một nữ tử thanh lâu?"
"Mặc kệ có phải thật sự an phận hay không, chúng ta bỏ ra số bạc này."
Phương Bạch Kính nói với giọng điệu nhẹ nhàng: "Nếu hắn thật sự yên phận thì sao? Thế nhưng trong tay lại thiếu bạc, điều này sẽ khiến cho hắn phẫn hận, người phẫn hận sẽ làm chuyện sai, ta thà..."
Phương Bạch Kính không nói tiếp nữa.
Một lát sau Phương Bạch Kính tiếp tục nói: "Phân công một đội theo dõi hắn là được. Phân công hai đội đi điều tra những thương nhân từ thảo nguyên tới đó có lai lịch gì, nếu có khả nghi thì bắt hết những người đó về hỏi."
"Vâng!"
Lưu Trình Bằng lên tiếng, nhìn về phía một bách bạn khác là Chu Tiểu Hà: "Hai chúng ta chia việc, ngươi đi theo dõi Lý Trường Trạch, ta đi điều tra những người thảo nguyên kia."
Chu Tiểu Hà cười nói: "Ông già cả lóng ngóng, người thảo nguyên hiếu chiến như vậy, hay là hai chúng ta đổi đi, ta trẻ, ít nhất cũng chạy nhanh hơn ông."
"Nói nhảm."
Lưu Trình Bằng cười nói: "Ta còn phải chạy à? Không phải ta khoác lác đâu, lúc ta không uống rượu có thể một mình đánh nhau hai mươi người."
Chu Tiểu Hà nói: "Vậy khi ông uống rượu thì sao?"
Lưu Trình Bằng cười nói: "Ta uống rượu, một mình có thể diệt Hắc Vũ."
Chu Tiểu Hà cười lớn ha ha, vỗ vai Lưu Trình Bằng: "Vậy thì ông uống rượu rồi hãy đi, đừng để bị người ta giải quyết."
Lưu Trình Bằng trừng mắt nhìn gã ta một cái: "Làm việc của ngươi đi."
Sau khi Chu Tiểu Hà dẫn người của gã ta ra ngoài huyện nha liền đi theo dõi Lý Trường Trạch và Dư Mộng Điệp, còn Lưu Trình Bằng dẫn hai đội người đi điều tra người thảo nguyên sáng nay tìm Lý Trường Trạch mua chữ. Đây chỉ là điều tra theo thông lệ mà thôi, bởi vì ở nơi này thực sự có quá nhiều quá nhiều người ngoại tộc đến tìm Lý Trường Trạch viết chữ, người của huyện An Thành đã quen rồi.