Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1557 - Chương 1557: Bất Ngờ

Chương 1557: Bất ngờ Chương 1557: Bất ngờ

Lưu Trình Bằng là một lão bách bạn, ông ta đã làm việc ở trong phủ Đình Úy rất nhiều năm. Hàn Hoán Chi ở phủ Đình Úy ba mươi năm, mà Lưu Trình Bằng chỉ kém Hàn Hoán Chi hai ba năm mà thôi, cho nên có lý lịch rất cao.

Đây là một người dựa vào sự chăm chỉ và kính nghiệp của bản thân mà làm đến bách bạn, bởi vì năng lực cá nhân và võ nghệ của ông ta quả thật không quá mạnh, nhưng ông ta nghiêm túc, chỉ cần là việc cấp trên giao cho thì đều sẽ đi làm với độ nhiệt tình cao nhất. ebookTruyenGG.vip - ebook truyện dịch giá rẻ

Ông ta đã năm mươi lăm tuổi, nếu ông ta muốn thì năm nay có thể lui về nhà nghỉ ngơi. Qua nhiều năm như vậy cũng không phải ông ta không có trải qua chuyện sinh tử nhưng vận khí tốt, từng bị trọng thương bảy lần, số lần bị thương nhẹ căn bản là không đếm hết, nhưng tử thần lại đi lướt qua ông ta hết lần này đến lần khác.

Năm ngoái Hàn Hoán Chi còn cố ý phát một khoản tiền thưởng hậu hĩnh cho ba mươi mấy vị lão bách bạn giống như ông ta, bởi vì trên thế giới này không có nhiều thiên tài như vậy, không có nhiều cường giả như vậy.

Phủ Đình Úy lợi hại đến mấy, cường đại đến mấy thì cũng là từ rất nhiều người như Lưu Trình Bằng tạo thành, chứ không phải mấy thiên tài chống đỡ.

Đương nhiên Hàn Hoán Chi là thiên tài, những thiên bạn dưới trướng ông ta đương nhiên cũng đều là thiên tài, nếu không phải, trong điều kiện giống nhau bọn họ không thể nào trổ hết tài năng.

Nhưng mà người như Lưu Trình Bằng mới là nền móng của phủ Đình Úy.

Hai mươi mấy năm mới từ một gã đình úy bình thường lên đến bách bạn, đề bạt như vậy thật ra đã rất chậm rồi, nếu ông ta có năng lực dù chỉ hơi xuất chúng một chút cũng có thể làm lên đến thiên bạn mới đúng.

Nhưng mà phủ Đình Úy sẽ không đề bạt mù quáng bởi vì ngươi có lý lịch, đợi khi người như Lưu Trình Bằng thật sự lui xuống, đại khái sẽ phải nhận được đãi ngộ của cấp bậc thiên bạn.

So với Lưu Trình Bằng, người như Chu Tiểu Hà chính là tương lai của phủ Đình Úy. Gã mới hai mươi ba tuổi, bất kể là võ nghệ hay thể lực đều đứng trên Lưu Trình Bằng, chuyện về thiên phú thật sự nói đạo lý, cũng không có cái đạo lý gì để nói.

Nếu Lưu Trình Bằng kiên trì không trở về nhà nghỉ ngơi thì có thể Chu Tiểu Hà sẽ được hưởng thụ đãi ngộ của thiên bạn sớm hơn ông ta.

Nhưng Chu Tiểu Hà cũng không cuồng vọng trương dương. Khi gã ta vào phủ Đình Úy đã đi theo Lưu Trình Bằng, ở dưới trướng Lưu Trình Bằng đã học được rất nhiều rất nhiều điều, hai năm sau gã ta được đề bạt làm bách bạn, cùng cấp bậc với Lưu Trình Bằng, nhưng gã ta vẫn luôn giống như biên quân đối đãi với lão binh đã giải ngũ, gọi Lưu Trình Bằng là lão đoàn suất.

Gã ta thường xuyên nói đùa với Lưu Trình Bằng là ông ta đã già, nhưng tình cảm của ông ta đối với Lưu Trình Bằng giống như đối với phụ thân.

Đây là một kiểu tre già măng mọc, kết quả tất nhiên.

Lưu Trình Bằng từ huyện nha đi ra, mang theo hai đội mười người đến chợ. Chắc hẳn là những thương nhân thảo nguyên đó vẫn còn ở chợ, điều tra những người này cũng không phải việc khó gì.

Đây thật sự chỉ là một việc làm theo quy trình, ngay cả Phương Bạch Kính cũng không cảm thấy mấy người đến xin chữ đó sẽ có chỗ nào đặc biệt, càng đừng nói sẽ nghĩ đến bọn họ là mật điệp của Hắc Vũ phái đến.

Từ sau khi Phương Thiệp Di đi theo Đại Ninh, tổ chức mật điệp của người Hắc Vũ ở trong Đại Ninh trên cơ bản đều đã bị tiêu diệt. Phần lớn mọi người lựa chọn làm một người bình thường tiếp tục sống ở Đại Ninh, một phần nhỏ số người lựa chọn gia nhập phủ Đình Úy.

"Bách bạn đại nhân."

Một đình úy trẻ tuổi cười nói: "Nghe nói qua mấy tháng nữa ông sẽ lui xuống?"

"Ừ."

Lưu Trình Bằng gật đầu nói: "Còn bốn tháng nữa là sinh nhật của ta, qua sinh nhật là năm mươi sáu rồi, đã không đuổi người được nữa. Hàn đại nhân nói chờ đến ngày sinh nhật ta, ngài ấy sẽ đích thân mời ta uống rượu, ha ha ha ha..."

Lưu Trình Bằng có chút đắc ý nho nhỏ.

"Ta đi theo Hàn đại nhân đã hai mươi mấy năm rồi, mấy tên nhãi như các ngươi không hiểu tình cảm giữa ta và Hàn đại nhân."

"Xì!"

Đình úy tên là Lý Lai cười nói: "Lại khoác lác."

Lưu Trình Bằng nói: "Ngươi thì biết cái gì, cái đó làm sao có thể là khoác lác chứ."

Lý Lai nói: "Bách bạn đại nhân, bọn họ đều nói trên người ông có mấy chục vết thương lớn nhỏ, có thật không?"

"Đương nhiên."

Lưu Trình Bằng vén cổ tay áo lên, trên cánh tay phải chỉ có một vết sẹo.

"Đây là năm đầu tiên ta đến phủ Đình Úy, Hàn đại nhân đưa chúng ta ra ngoài tra án, gặp một đám tội phạm, rất hiếu chiến. Ta còn nhớ mang máng biệt danh của bọn họ, hình như gọi là gì Tuế Hàn Tam Hữu hay cái gì đó."

Ông ta vừa đi vừa nói: "Vết đao trên cánh tay này chính là có vào lúc đó, ta cản một đao cho Hàn đại nhân. Giờ các ngươi hiểu quan hệ giữa ta và Hàn đại nhân rồi chứ."

Lưu Trình Bằng cười cười, vẻ mặt kiêu ngạo nói: "Đó là giao tình sinh tử."

Lý Lai bĩu môi: "Lớn tuổi như vậy rồi, bớt khoác lác đi. Hàn đại nhân còn có thể cần ông chắn một đao à?"

"Hừ!"

Lưu Trình Bằng lườm gã ta một cái: "Không thèm nói với ngươi."

Bọn họ đến chợ rồi hỏi thăm một chút, có người gặp đám người Đồ Thác Hải nhưng cũng không nhận ra, nói là người mới tới.

Sau đó Lưu Trình Bằng dẫn người lại đến quán cơm nhỏ kia. Trưa hôm đó Lý Trường Trạch đã uống rượu với mấy người thảo nguyên đó ở đây. Lão bản của quán cơm quen Lý Trường Trạch nhưng không biết những người thảo nguyên kia.

Vì thế Lưu Trình Bằng cảm thấy có chút không đúng.

Không có bất kỳ dấu vết kinh thương nào, không có bất kỳ người nào biết bọn họ, nhưng bọn họ lại có thể trực tiếp tìm đến Lý Trường Trạch, điều này hiển nhiên có chút không đúng. Nếu bọn họ là thương nhân thường xuyên lui tới Đại Ninh, biết thân phận của Lý Trường Trạch thì không nói, nhưng người mới tới, việc đầu tiên không phải làm buôn bán gì mà là tìm Lý Trường Trạch xin chữ...

"Chia làm bốn đội, dùng phương thức đội năm người đi tra hỏi, xem thử trong chợ này có người từng thấy bọn họ đi đâu hay không, có người quen biết hay không."

"Vâng!"

Đám người Lý Lai lên tiếng, chia làm bốn đội năm người đi điều tra án. Lưu Trình Bằng dẫn một đội năm người tiếp tục đi sâu vào bên trong chợ.

Lý Lai tuy trẻ nhưng cũng đã là ngũ trưởng, năm nay gã ta mới hai mươi tuổi. Theo như lời Lưu Trình Bằng nói, người trẻ tuổi như Lý Lai chính là Lưu Trình Bằng tương lai của phủ Đình Úy. Lý Lai lại nói chắc chắn ta còn mạnh hơn ông.

Người trẻ tuổi sẽ luôn có càng nhiều khát khao, cũng tự tin hơn.

Lý Lai dẫn đội năm người đi, dọc đường chỉ tìm người thảo nguyên để hỏi. Người trên thảo nguyên đoàn kết, hơn nữa còn hiếu khách, cho dù không phải người từ vùng thảo nguyên tới, chỉ cần gặp mặt vẫn sẽ cảm thấy thân thiết với nhau, thường thì bọn họ rất nhanh chóng có thể trở nên thân quen.

Lý Lai mất nửa canh giờ mới tìm được một đám hán tử thảo nguyên ở trong chợ, tiến lại hỏi thăm một chút. Những hán tử kia đều là hành thương đứng đắn, nhưng nhìn thấy mấy người mặc cẩm y của phủ Đình Úy đi đến vẫn khó tránh khỏi căng thẳng.

"Ta đã từng thấy mấy người đó."

Thủ lĩnh của thương đội là một lão nhân, da mặt ngăm đen, đây là do quanh năm đi lại phơi nắng mà thành. Ông ta khom người cúi đầu nói với Lý Lai: "Những người đó nói là từ đồng cỏ Qua Nhã đến Kinh Kỳ đạo buôn bán, nhưng giữa đường bị chìm thuyền, không có tiền về nhà. Ta còn cho bọn họ một ít bạc và lương khô, đoán chừng bọn họ đã đi rồi."

"Đi rồi?"

Lý Lai ngẩn ra, gã ta lại hỏi thăm chi tiết những người mà vị lão nhân này từng gặp trông như thế nào, xác định chính là những người mình đã tra, cho nên việc này cũng lại càng không ổn.

"Một người trở về nói với bách bạn đại nhân biết những người đó có thể là mật điệp Hắc Vũ."

Lý Lai căn dặn một tiếng, tay giữ hắc tuyến đao rồi chạy đi, mấy người còn lại chạy theo gã ta, cũng không biết muốn chạy đi đâu.

Lý Lai chạy một mạch đến cổng thành cách chợ gần nhất để hỏi thăm một chút, sương binh gác cổng nói chưa từng thấy đám người như vậy ra khỏi thành, ngược lại là thấy một đám người khác vào thành, cũng là người thảo nguyên, nói là thuyền của bọn họ bị chìm, nhưng trên người bọn họ có chứng nhận đi đường nên đã cho vào thành.

Lý Lai hỏi rõ ràng hướng đi của những người này, dẫn thủ hạ tiếp tục đuổi theo. Nhóm người thứ hai vào thành này và nhóm người đầu tiên tiếp xúc với Lý Trường Trạch tất nhiên là một nhóm.

Đuổi theo khoảng hơn một dặm, Lý Lai liếc mắt liền nhìn thấy phía trước có mười mấy người hơi khác thường, gã ta hô to một câu với những người đó.

"Tất cả đứng lại, phủ Đình Úy tra án!"

Mười mấy người ở phía trước đồng thời dừng lại, đồng thời quay đầu lại. Trong khoảnh khắc đó, Lý Lai nhìn thấy hung quang và sự sợ hãi trong mắt những người này, đó là phản ứng tất nhiên không che giấu được. Người của phủ Đình Úy cực kỳ nhạy cảm với phản ứng tất nhiên này.

Di Lương Cách vừa mới dẫn người vào thành, còn chưa tìm được Đồ Thác Hải đã bị người của phủ Đình Úy nhắm trúng, hắn ta sờ bên hông theo bản năng, trên người bọn họ có mang theo binh khí. Bọn họ đóng giả là thân phận hành thương, trong tay có hoá đơn do quan phủ viết và chứng nhận cho phép mang binh khí giả, nhưng không cho bọn họ mang theo các thứ như cung tiễn, liên nỏ, trường đao cũng có hạn chế nghiêm khắc.

"Làm sao đây?"

Thủ hạ hỏi Di Lương Cách.

Di Lương Cách nói: "Bình tĩnh, chúng ta có chứng nhận thân phận, tất cả đừng hành động thiếu suy nghĩ."

Hắn ta lập tức cười, khom người cúi đầu: "Đại nhân, sao vậy?"

Lý Lai dẫn mấy thủ hạ tiến lên một bước, đưa tay ra nói: "Lấy hết chứng nhận thân phận và giấy thông quan của các ngươi ra."

Di Lương Cách lập tức gật đầu nói: "Được, biết rồi thưa đại nhân."

Hắn ta căn dặn một tiếng, đám thủ hạ đều lấy giấy thông quan ra đưa cho Lý Lai. Lý Lai nhận lấy xem, không nhìn ra chỗ nào lạ, nhưng gã ta lại ngẩng đầu lên nhìn vào thẳng Di Lương Cách nói một câu: "Những giấy thông quan này của các ngươi đều là giả, theo ta về nha môn điều tra."

Ngay trong khoảnh khắc đó, Di Lương Cách rút đoản đao bên hông ra đâm vào bụng dưới của Lý Lai. Lý Lai đề phòng nhưng tốc độ xuất đao của Di Lương Cách thật sự quá nhanh, Lý Lai chỉ kịp lui về phía sau nửa bước, đoản đao đã đến bụng dưới của gã ta.

"Bắt hết bọn chúng lại!"

Đúng lúc này Lưu Trình Bằng dẫn người từ bên cạnh lao đến, liên nỏ trong tay chĩa vào đám người Di Lương Cách.

"Liều mạng đi!"

Di Lương Cách gào thét một tiếng, đoản đao phát lực tiếp tục đâm về phía trước, Lý Lai đã có cơ hội rút đao lúc Di Lương Cách nghiêng đầu, hắc tuyến đao của gã ta chém thẳng xuống bàn tay cầm đao của Di Lương Cách. Di Lương Cách lật cổ tay, đao đập lên trên, keng một tiếng, hất hắc tuyến đao lên sau đó đạp một cước vào bụng Lý Lai.

Lý Lai ngửa ra phía sau, Di Lương Cách nhào lên đâm ngay một đao.

Bịch một tiếng, Di Lương Cách bị Lưu Trình Bằng đạp một cước. Lúc Di Lương Cách xoay người liền thuận tay ném đoản đao ra ngoài, đao kia hóa thành một đường sáng, đâm vào ngực Lưu Trình Bằng phập một tiếng.

May mà bên ngoài cẩm y của phủ Đình Úy còn có một lớp bì giáp, tuy không phải giáp trụ bảo vệ toàn thân như vẫn cản được một chút lực độ của đoản đao bay tới, đoản đao kia cắm vào nhưng không đâm thủng tim.

Lưu Trình Bằng đau đớn chau mày nhưng lại kéo Lý Lai kéo dậy ngay lập tức, sau đó quẳng Lý Lai về phía sau mình, dùng thân thể của bản thân ông ta che chắn Lý Lai.

Di Lương Cách đứng dậy sau đó nhào về phía Lưu Trình Bằng, giờ khắc này hắn ta đã biết mình không còn đường sống, có thể liều chết thì liều chết.

Hắn ta đi nhanh đến, cách còn xa đã đạp một cước vào chuôi đao trên ngực Lưu Trình Bằng.

Hai tiếng phập phập trầm đục, trên người Di Lương Cách trúng hai mũi tên, cơ thể hắn ta hơi lay động nhưng lại cắn răng tiếp tục lao đến, muốn dùng cơ thể của mình va vào thanh đoản đao.

Lý Lai dồn sức đẩy Lưu Trình Bằng ra, gã ta và Di Lương Cách ôm lấy nhau. Di Lương Cách cắn vào cổ Lý Lai, trực tiếp xé xuống một miếng huyết nhục lớn.

Trong cổ Lý Lai phun máu, Di Lương Cách cắn nhát thứ hai khẩu liền cắn đứt yết hầu.

Bình Luận (0)
Comment