Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1558 - Chương 1558: Phủ Đình Úy Đều Là Người Như Thế Nào

Chương 1558: Phủ Đình Úy đều là người như thế nào Chương 1558: Phủ Đình Úy đều là người như thế nào

Đình úy Lý Lai chỉ mới hai mươi tuổi bị Di Lương Cách một nhát cắn nát yết hầu, máu ở chỗ vỡ phun ra ngoài ồ ạt giống như suối. Gã ta mở miệng muốn phát ra thanh âm gì đó, nhưng máu trong cổ họng lập tức trào lên, trong miệng lại trào máu, lỗ hổng trên cổ cũng đang trào máu.

Tầm mắt của gã ta cuối cùng nhìn vào mặt bách bạn Lưu Trình Bằng, sau đó chậm rãi dời xuống, nhìn thấy thanh đoản đao trên ngực Lưu Trình Bằng. Ở thời khắc cuối cùng của đời người, hàm nghĩa cuối cùng trong ánh mắt gã ta là... lo lắng.

Gã ta đã không phát ra được thanh âm nào, nếu như có thể, có lẽ một câu gã ta muốn hỏi nhất là... Bách bạn đại nhân, ông không sao chứ?

"A!"

Lưu Trình Bằng thét một tiếng, tung một cước vào đầu Di Lương Cách. Một cước này đá văng Di Lương Cách, hán tử thảo nguyên hung hãn xoay người ngã xuống đất nhưng rất nhanh đã lại đứng lên. Trên môi hắn ta toàn là máu, lúc nhếch môi nhe răng cười, trong kẽ răng cũng toàn là máu.

"Nhìn đi, đây là thù hận."

Di Lương Cách nhìn chung quanh, người của hắn ta đang chém giết với đình úy của Đại Ninh, có gần một nửa đã bị chém gục trên mặt đất.

"Chúng ta nhất định là kẻ thù, ngươi giết ta, ta giết ngươi, không chết không ngừng, bởi vì chúng ta đều là chiến sĩ!"

Hắn ta hô một tiếng, sau đó lao về phía Lưu Trình Bằng. Hắc tuyến đao trong tay Lưu Trình Bằng chém xuống. Di Lương Cách trước đó đã bị trúng hai mũi tên nhưng thực lực của hắn ta vẫn vượt xa Lưu Trình Bằng. Khi nhát đao kia sắp rơi xuống bả vai Di Lương Cách, hắn ta nghiêng người tránh né sau đó đạp một cước vào bụng Lưu Trình Bằng.

Lão nhân năm mươi lăm tuổi bị đạp một cước bay ra ngoài, người gập về phía trước, nhưng ông ta vẫn nắm chặt hắc tuyến đao trong tay.

Lưu Trình Bằng muốn đứng lên ngay lập tức khi rơi xuống đất nhưng giây phút ông ta đứng dậy trong đầu bị choáng một chút, người lảo đảo.

Võ sĩ thảo nguyên sống sót trong vô số lần chém giết như Di Lương Cách tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội như vậy, hắn ta lao nhanh lên phía trước, người lăng không bật lên, hai chân đạp vào ngực Lưu Trình Bằng.

Trên ngực Lưu Trình Bằng vẫn còn cắm thanh đoản đao kia, nếu một cước này đạp trúng, thật ra cho dù không có thanh đoản đao kia thì Lưu Trình Bằng cũng nhất định không chịu được.

Phập!

Một thanh hắc tuyến đao từ bên cạnh chém xuống, để lại một đạo dải sáng trắng ở giữa không trung.

Đao từ trên xuống giống như vẩy ra một ngân hà, sau đó chính là một tiếng trầm đục, một đao này trực tiếp chặt đứt cả hai chân của Di Lương Cách. Đao chặt từ vị trí đầu gối, hai ống chân còn dính trên người Lưu Trình Bằng nhưng đã không có lực độ gì.

Mà khi Di Lương Cách đau đớn phát ra một tiếng kêu thảm, người hắn ta cũng đụng vào người Lưu Trình Bằng, chẳng qua là không đá vào vị trí ngực mà va vào bụng Lưu Trình Bằng.

Người trẻ tuổi xuất đao tung một cước đạp Di Lương Cách bay ra ngoài, gã ta quay đầu lại liếc mắt nhìn Lưu Trình Bằng một cái, hô một tiếng: "Lão đoàn suất ông tránh ra!"

Gã ta đuổi theo Di Lương Cách đang lăn lộn, chém một đao xuống, một đao này chém thẳng vào cổ Di Lương Cách, đao hạ đầu người rơi.

Sau một đao, cơ thể đang lăn lộn đã dừng lại, mà đầu người thì vẫn lăn đi rất xa.

"A!"

Ngay khoảnh khắc này, trong đám người lại truyền tới một tiếng thét, đó là Đồ Thác Hải đã đỏ cả mắt.

Y đang dẫn người đi tìm chỗ ở, nghe thấy tiếng đánh nhau liền đi sang bên này, lúc đầu cũng không ngờ sẽ là người của mình. Trên đường đi y đã phỏng đoán Cách Lăng và Di Lương Cách có thể gặp chuyện không may, không ngờ y mới đến không bao lâu thì Di Lương Cách cũng dẫn người vào huyện An Thành.

Khi y chạy đến gần nhìn rõ vừa hay là lúc Chu Tiểu Hà một đao chặt đứt đầu Di Lương Cách.

"Di Lương Cách!"

Đồ Thác Hải đứng ở trong đám người gào thét, sau đó vươn hai tay ra, mỗi tay túm lấy một người đi đường ném về phía Chu Tiểu Hà. Chu Tiểu Hà cũng không ngờ lại còn có kẻ địch, người bay tới lại là bách tính Đại Ninh, gã ta không có cách nào đành phải đâm hắc tuyến đao trong tay sang một bên, mỗi tay đỡ một người.

Nhưng trong khoảnh khắc này Đồ Thác Hải từ trong đám người xông ra, đạp một cước vào ngực Chu Tiểu Hà. Khi Chu Tiểu Hà ngã về phía sau còn cố sức thu hai cánh tay lại, để cho hai bách tính Đại Ninh đè lên người mình, như vậy thì hai người bọn họ sẽ không ngã quá mạnh.

Đồ Thác Hải mắt đỏ ngầu, ngồi xổm bên cạnh đầu của Di Lương Cách nhìn, sau đó đột nhiên quay đầu nhìn về phía Chu Tiểu Hà ngã dưới đất.

"Ngươi chết cho ta!"

Y quát lớn một tiếng, đứng dậy lao vào Chu Tiểu Hà.

Chu Tiểu Hà đẩy hai bách tính kia ra, hô một tiếng: "Mau tránh ra."

Gã ta đẩy người ra sau chỉ kịp bắt chéo hai cánh tay chắn trước người mình, Đồ Thác Hải đạp một cước lên hai tay Chu Tiểu Hà, Chu Tiểu Hà ngồi dưới đất cứ trượt đi như vậy, trượt khoảng hơn một trượng thì đụng vào cây cột ven đường.

Cước thứ nhất của Đồ Thác Hải đá vào ngực Chu Tiểu Hà, gã ta cảm nhận được rõ ràng chắc hẳn là mình đã gãy xương sườn. Lúc nãy một cước này cũng đá lên cánh tay gã ta, cánh tay trái ở phía trước, xương cánh tay trái hẳn là cũng đã gãy rồi.

Gã ta dùng tay phải chống đất đứng lên, đầu tiên liếc mắt nhìn hắc tuyến đao của mình đang cắm ở chỗ xa, sai đó nhìn về hướng Lưu Trình Bằng.

"Lão đoàn suất, đi mau."

Gã ta nhổ một ngụm nước bọt dính máu.

Thế nhưng Lưu Trình Bằng lại lảo đảo đi qua, đưa hắc tuyến đao trong tay về phía Chu Tiểu Hà: "Đao, cho ngươi đao!"

Chu Tiểu Hà quát một tiếng với ông ta: "Bảo ông đi thì đi mau!"

"Các ngươi đều phải chết!"

Đồ Thác Hải lao vụt đến, đánh một quyền vào mặt Chu Tiểu Hà. Chu Tiểu Hà nghiêng đầu tránh né, nắm đấm to như cái bát của Đồ Thác Hải đập vào cột gỗ, một cú đấm đánh vỡ cả lớp sơn bên ngoài cây cột, gỗ vụn bay tán loạn.

Chu Tiểu Hà nhân cơ hội thúc đầu gối vào bụng dưới của Đồ Thác Hải. Đồ Thác Hải lại, Chu Tiểu Hà lại đạp một cước vào ngực y, liên tục hai đòn, Đồ Thác Hải lùi lại vài bước, thiếu chút nữa đã ngồi bệt dưới đất.

Y cường tráng như gấu, hai cước này tuy rằng lực độ rất lớn nhưng lại không thể đánh ngã y.

Đồ Thác Hải cúi đầu nhìn dấu chân trên người mình, lại quay đầu lại liếc nhìn đầu của Di Lương Cách, trong mắt càng đỏ hơn khiến người ta run sợ.

Giờ khắc này Đồ Thác Hải đã mặc kệ nhiệm vụ hay không nhiệm vụ gì, Di Lương Cách là bằng hữu tốt của y, hán tử thảo nguyên trọng nghĩa khí.

Lưu Trình Bằng chạy tới đỡ Chu Tiểu Hà, Chu Tiểu Hà trừng mắt nhìn ông ta một cái: "Bảo ông đi thì ông đi, ông chừng này tuổi rồi còn có thể đánh thắng được ai!"

Lưu Trình Bằng nói: "Câm miệng, ta không đi đâu cả! Ta là bách bạn của ngươi!"

Bách tính vây xem đã càng lúc càng nhiều, lúc đầu mọi người đều kinh ngạc, sau đó nhiều người trẻ tuổi bắt đầu chạy đi chung quanh tìm đồ. Một người trẻ tuổi nhặt nửa viên gạch lên ném vào Đồ Thác Hải, ném cũng vô cùng chuẩn xác, đập vào đầu Đồ Thác Hải bịch một tiếng, lần này Đồ Thác Hải cũng phải lắc lư.

Đồ Thác Hải quay phắt đầu lại, cặp mắt đỏ ngầu làm người vừa mới dùng gạch ném y phải giật mình.

Đây chính là sức áp bức của người mang theo sát khí. Con người là thật sự có thể có sát khí, mặc dù nói hư vô mờ mịt, hơn nữa phần lớn bách tính căn bản không biết sát khí là thứ gì, cho nên mọi người đều cảm thấy đó là thứ không tồn tại, là cách nói khoa trương.

Nhưng nhìn vào mắt Đồ Thác Hải sẽ biết đó chính là sát khí.

Nhìn thấy Đồ Thác Hải đi nhanh về phía người trẻ tuổi kia, Chu Tiểu Hà lớn tiếng hô một câu: "Này! Đối thủ của ngươi là ta!"

Đồ Thác Hải lập tức xoay người lại trở lại, lao vào Chu Tiểu Hà giống như một con trâu điên.

Lưu Trình Bằng đưa hắc tuyến đao trong tay cho Chu Tiểu Hà, sau đó cúi đầu lao lên ôm lấy hông Đồ Thác Hải. Ông ta đã dùng hết toàn lực nhưng làm sao có thể là đối thủ của Đồ Thác Hải.

Đồ Thác Hải là đệ nhất dũng sĩ của bộ tộc bọn họ, lực lớn vô cùng, Lưu Trình Bằng vốn dĩ võ nghệ không quá tốt, hơn nữa đã năm mươi lăm tuổi rồi.

Đồ Thác Hải bị Lưu Trình Bằng ôm hông, hai tay của y nắm lại giống như búa tạ đập mạnh xuống hai tiếng bịch bịch, Lưu Trình Bằng liền không ôm nổi nữa, người nằm sấp xuống, sau đó lại bị Đồ Thác Hải nhấc lên thúc đầu gối vào mặt, người vốn ngã xuống lại bị một đòn này đánh lật về phía sau.

Chu Tiểu Hà đâm một đao qua, đâm vào lồng ngực Đồ Thác Hải phập một tiếng. Đồ Thác Hải cúi đầu nhìn, hét một tiếng "a" sau đó giơ tay bóp cổ Chu Tiểu Hà, dùng một cánh tay nhấc Chu Tiểu Hà lên rồi ném mạnh xuống đất.

Chu Tiểu Hà đau đến nỗi trợn trừng mắt, tầm nhìn trở nên mơ hồ.

Đồ Thác Hải cúi đầu nhìn đao trên ngực mình, lúc này cơn đau mới truyền đến, người y lắc lư một chút nhưng một lát sau liền giơ tay lên cầm chuôi hắc tuyến đao rút mạnh ra, sau đó đâm một đao xuống Lưu Trình Bằng nằm dưới đất.

Chu Tiểu Hà nghiêng người đè trên người Lưu Trình Bằng, trong khoảnh khắc đó hai cánh tay ra sức chống đỡ, cho dù cánh tay trái của gã ta đã bị gãy nhưng vẫn chống ở đó. Đao đâm xuyên qua thân thể Chu Tiểu Hà, hoàn toàn xuyên qua nhưng gã ta vẫn chống ở đó.

Giây phút bị đao đâm trúng gã ta còn hét to, dồn hết sức lực chống người lên cao, một đao này không đâm trúng Lưu Trình Bằng ở dưới người gã ta.

Một thanh trường kiếm từ xa bay tới, sau đó là người.

Kiếm từ phía sau đám người bay tới giống như một đường lưu quang, chỉ trong nháy mắt đã đến trước người Đồ Thác Hải, Đồ Thác Hải thò tay ra muốn bắt lấy kiếm theo bản năng nhưng tay đã chậm hơn.

Trường kiếm bay tới rồi đâm xuyên qua cổ Đồ Thác Hải, lực độ kiếm to lớn, chuôi kiếm cũng va vào cổ, toàn bộ thân trường kiếm đều xuyên qua.

Phương Bạch Kính giẫm lên vai đám người chạy đến, người ở giữa không trung hai chân đá liên hoàn, đạp cơ thể cường tráng của Đồ Thác Hải ngã ngửa ra phía sau. Mũi kiếm đụng vào mặt đất trước khi Đồ Thác Hải ngã xuống, kiếm kia lại giống như từ trong cổ rút ra ngoài. Trong nháy mắt đó dường như rất nhiều người đều nghe được tiếng mũi kiếm ma xát với xương cốt.

Lưu Trình Bằng ôm Chu Tiểu Hà, Chu Tiểu Hà vẫn có thể cười cười với ông ta.

"Lần này... Khụ khụ, lần này là ta khoác lác quá rồi, lão đoàn suất, ta không thể lên làm thiên bạn trước ông rồi... Trước đây ta đã nói với ông rất nhiều lần, ta sẽ vượt qua ông, ta sẽ làm thiên bạn..."

Trong miệng Chu Tiểu Hà tràn ra một ngụm máu nhưng mắt lại rất thản nhiên.

Kẻ thù đã chết, lão đoàn suất không sao rồi.

"Khi ta mới đi theo ông, ông nói ngươi biết chức vị cao trong phủ Đình Úy có hàm nghĩa như thế nào không? Ý nghĩa là luc gặp nguy hiểm, phải xông lên trước nhất... Lúc ta đi theo ông, đều là ông xông lên trước người ta, ta không giành lại ông được, bởi vì ông nói ông quan lớn, quan lớn được định đoạt... Nếu sau này ta trở thành thiên bạn, ông không thể xông lên phía trước ta nữa, đến lượt... đến lượt ta bảo vệ các ngươi rồi."

Chu Tiểu Hà chậm rãi nhắm mắt lại, trên khóe miệng vẫn hơi mỉm cười.

Cái chết, với gã ta mà nói là không đáng sợ.

"A!"

Lưu Trình Bằng ôm thi thể của Chu Tiểu Hà ngửa mặt lên trời hét một tiếng, nước mắt và máu hòa lẫn với nhau, rơi từng giọt từng giọt trên mặt Chu Tiểu Hà.

"Ông già rồi, sau này ông đứng sang bên cạnh, nhường vị trí phía trước cho ta được không?"

"Già rồi thì phải chịu già, huống hồ ông cũng không phải người quá lợi hại, đừng sĩ diện."

"Chờ sau khi ông nghỉ, ta đã là thiên bạn đại nhân rồi, ông gặp ta phải hành lễ, ha ha ha ha..."

"Lão đoàn suất, người của phủ Đình Úy đều là người như thế nào?"

"Là huynh đệ."

Bình Luận (0)
Comment