Đồ Thác Hải nằm dưới đất trong mắt vẫn còn một tia sinh cơ cuối cùng, y nhìn mây trắng lơ lửng trên bầu trời, ý nghĩ cuối cùng trong đầu lại là trời xanh mây trắng của Đại Ninh không đẹp bằng trời xanh mây trắng trên thảo nguyên chúng ta.
Cho nên cũng không biết tại sao y lại có một chút tự hào, bỗng dưng thấy tự hào.
Đây là một cuộc chém giết xảy ra bất ngờ, người bị phủ Đình Úy truy tra vốn là y nhưng lại cơ duyên xảo hợp lại tìm được thủ hạ Di Lương Cách của y, sau đó chuyện liền trở nên không thể khống chế được.
Nếu nhìn thấy Di Lương Cách bị giết, nếu y không đi lên thì không phải là một hán tử thảo nguyên, đây cũng là điểm mà bọn họ khinh thường người Hắc Vũ, tuy rằng người Hắc Vũ cũng khinh thường bộ tộc thảo nguyên bọn họ.
Nếu chuyện vừa rồi xảy ra với mật điệp Hắc Vũ thì nhất định sẽ không đi lên mà lặng yên rút lui, cho dù đồng đội chết ở trước mắt mình cũng sẽ không tiếc.
Nhưng hán tử trên thảo nguyên không làm chuyện như vậy được, cũng không bao giờ lựa chọn như vậy, trong xương tủy bọn họ có một thứ hoàn toàn khác người Hắc Vũ.
Lưu Trình Bằng ngồi bệt dưới đất, ôm thi thể của Chu Tiểu Hà trong lòng khóc lóc thất thanh. Ông ta không biết tại sao lại biến thành như vậy, nhưng kết cục đã không thể thay đổi.
Nếu như có thể, người chết là bản thân ông ta thì thật tốt, chứ không phải hai người trẻ tuổi phong nhã hào hoa này.
Phương Bạch Kính chậm rãi đi tới, gã ngồi xổm bên cạnh Lưu Trình Bằng, im lặng một lúc rồi giơ tay lên vuốt mắt Chu Tiểu Hà, sau đó đứng dậy.
Từ đầu đến cuối gã đều không lên tiếng. Người của phủ Đình Úy dường như đã sớm quen cảnh sinh ly tử biệt, nhưng nhìn quen thì nhìn quen, không có nghĩa là không đau khổ, không buồn bã, chỉ là bọn họ biết áp chế bản thân hơn người thường.
"Đưa tất cả tù binh về."
Phương Bạch Kính căn dặn một tiếng rồi quay đầu lại liếc nhìn Lưu Trình Bằng.
"Cũng đưa các huynh đệ về."
Lưu Trình Bằng gật đầu thật mạnh, lóc cóc đứng dậy muốn ôm Chu Tiểu Hà về, nhưng ông ta đâu còn có sức lực gì. Đình úy dưới trướng ông ta vội vàng chạy đến, mấy người hợp lực mang thi thể của Lý Lai và Chu Tiểu Hà về huyện nha.
Hai người trẻ tuổi này, một người hai mươi ba, một hai mươi tuổi.
Trong đám người, Lý Trường Trạch không nhịn được thầm mắng một câu, con mẹ nó đây là chuyện gì?
Giờ khắc này gã ta gần như đã hiểu chân tướng, mấy người thảo nguyên tiếp xúc với gã ta chắc hẳn không phải là từ thảo nguyên tới, ít nhất cũng không phải từ thảo nguyên Đại Ninh tới mà là Hắc Vũ.
Mục tiêu bọn họ đến Đại Ninh chính là tiếp xúc với Lý Trường Trạch sau đó lợi dụng, không cần nói rõ Lý Trường Trạch cũng biết rõ ràng sự lợi dụng này.
Cho nên trong lòng gã ta bùng lên lửa giận.
Lại là lợi dụng sao?
Thứ mèo chó gì cũng xuất hiện, cũng muốn lợi dụng ta sao?
Cũng không biết tại sao, trong khoảnh khắc đó gã ta bỗng nhiên nghĩ tới mẫu thân. Mẫu thân thật sự quan tâm đến mình sao? Nếu đúng thì tại sao phải khiến mình trở thành như thế này? Chẳng lẽ sự quan tâm của mẫu thân đối với mình không phải lợi dụng?
Nếu là như vậy, gã ta cảm thấy cuộc đời của mình thật con mẹ nó tệ hại.
Gã ta vừa ra đời là mẫu thân đã nghĩ lợi dụng gã ta như thế nào, sau khi phụ thân của gã ta trở thành hoàng đế, mẫu thân của gã càng muốn lợi dụng gã ta, sau đó là từng đại nhân vật một hoá trang lên sân khấu, lấy cớ bảo vệ gã ta, yêu mến gã ta, ủng hộ gã ta, lợi dụng gã ta trắng trợn.
Mộc Chiêu Đồng, Tiết Thành, Tiết Hoa Y...
Hình dáng của những người này lần lượt hiện lên trong đầu Lý Trường Trạch, gã ta hung hăng mắng một câu.
Các ngươi đều là một đám khốn kiếp.
Một đám gián điệp Hắc Vũ vốn không có quan hệ gì với gã ta, nhưng trong khoảnh khắc này đã chạm đến chỗ sâu trong nội tâm gã ta.
Nhưng trong khoảnh khắc này, bản thân Lý Trường Trạch cũng không nhận phát giác thấy tâm cảnh của chính gã đã hoàn toàn thay đổi.
Ngay cả tình cảm đối với mẫu thân gã ta cũng thay đổi, trở nên thù hằn.
Nếu ngay cả mẫu thân của gã ta cũng có thể thù hằn, cũng có thể phẫn hận, vậy thì trên thế giới này còn có ai là người gã ta không thể thù hằn, không thể phẫn hận?
Người không vì mình, trời tru đất diệt.
Lý Trường Trạch thầm nói với mình một câu này, sau đó hít một hơi thật sâu.
Các ngươi muốn lợi dụng ta, ta muốn lợi dụng các ngươi, cho nên không cần phải tự ăn năn hối hận, cuối cùng việc các ngươi muốn lợi dụng không phải là ta lên ngôi vị hoàng đế sao?
Đến lúc đó xem ai có thể cười vui.
Lý Trường Trạch không chờ người của phủ Đình Úy đến tìm gã ta mà tự đi thẳng đến huyện nha, gã ta đã nhìn thấy vị thiên bạn đại nhân từ trong thành Trường An tới, gã ta biết. Phương Bạch Kính ở trong phủ Đình Úy nhiều năm như vậy, sao Lý Trường Trạch lại không biết được.
Gã ta nói một lượt từ đầu đến cuối chuyện những hán tử thảo nguyên tìm mình xin chữ, còn giao miếng ngọc bội kia cho Phương Bạch Kính. Lúc giao ngọc bội ra tuy đau lòng nhưng gã ta biết, giao thứ này ra tốt hơn nhiều so với không giao ra.
Lý Trường Trạch biết rất rõ ảnh hưởng của chuyện này đối với gã ta sẽ rất lớn, tất cả mọi cố gắng của gã ta có thể đều sẽ bị hủy hoại vì đám người tự dưng xuất hiện này. Phụ thân gã ta ghét nhất người thông đồng với địch phản quốc, mà gã ta... đã dính một thân tanh hôi rồi.
Giống như đột nhiên gã ta trưởng thành hơn, dù màu sắc của sự trưởng thành này cũng không sáng sủa, bản thân gã ta không cảm nhận được.
Gã ta giống như một người biết mình sai, chân thành xin lỗi một người từng là hạ thần của mình, hơn nữa còn thề mình tuyệt đối không hề chủ động liên lạc với bất kỳ một người ngoại tộc nào, khiêm tốn đế mức đã không nhìn thấy một chút thân phận hoàng tử nào.
Đương nhiên Phương Bạch Kính sẽ không làm gì Lý Trường Trạch vì gã ta nói những chuyện này, thậm chí gã không nhìn thấy một tia dối trá nào trong ánh mắt của Lý Trường Trạch. Điều này khiến gã hơi kinh ngạc, muốn tin mà lại không tin.
Sau khi trở lại quan dịch trạm, Lý Trường Trạch thấy Dư Mộng Điệp đã ở đây chờ gã ta. Trước đó nàng ta về xanh lâu dọn đồ của mình ra ngoài, thuê một chiếc xe ngựa, bởi vì Lý Trường Trạch không ở đây nên nàng ta cũng không tiện trực tiếp vào quan dịch trạm.
"Chúng ta không vào nữa."
Lý Trường Trạch dịu dàng cười với Dư Mộng Điệp, gã ta kéo chiếc xe ngựa đơn sơ trên tay Dư Mộng Điệp, chỉ về phía thành bắc: "Không phải ta từng nói với nàng sao? Sau khi chuộc thân giúp nàng, chúng ta sẽ rời khỏi đây. Ta không muốn nàng bị người khác chỉ chỉ trỏ trỏ, cũng không muốn nàng suốt ngày mày ủ mặt ê, cho nên chúng ta rời khỏi đây, đến huyện Lai Thủy."
Dư Mộng Điệp gật đầu thật mạnh, mắt hơi ướt, nhưng khóe miệng mỉm cười hạnh phúc.
Nàng nói: "Thiếp đều nghe theo chàng."
Hai người và một nha hoàn ngồi xe ngựa rời đi huyện An Thành, mà trước đó Lý Trường Trạch đã đánh tiếng với Phương Bạch Kính. Phương Bạch Kính cũng không có lý do để cản trở gã ta, dù sao lúc trước bệ hạ cũng không có ràng buộc Lý Trường Trạch nhất định phải ở lại chỗ nào, ít nhất ở trong Kinh Kỳ đạo thì Lý Trường Trạch có thể tùy ý đi lại.
Thật ra huyện Lai Thủy cách huyện An Thành không bao xa, hơn mười dặm mà thôi. Nơi này có hơn phân nửa là vùng núi, huyện thành ở ngay dưới chân núi, một bên là núi Đại Thanh một bên là sông Tiểu Thanh.
Ngày đầu tiên, Lý Trường Trạch tìm một khách điếm ở lại, sắp xếp cho Dư Mộng Điệp xong rồi một mình ra ngoài cả ngày. Ngày hôm sau gã ta đưa Dư Mộng Điệp đi xem căn nhà mà hôm qua gã ta đã chọn, không phải ở trong huyện thành, mà là một tiểu viện ba gian nằm ngoài rìa sơn thôn ngoài huyện thành.
Dư Mộng Điệp rất thích chỗ này, vì thế Lý Trường Trạch liền mua tiểu viện này. Số bạc phủ Đình Úy cho Dư Mộng Điệp đủ để nàng ta chuộc thân, số bạc của hai người tích lũy cũng đủ mua lại tiểu viện ở nông thôn này, dù sao tiểu viện này cũng không phải nhà mới gì, thoạt nhìn đã có ít nhất mười mấy hai mươi năm rồi.
Ngày thứ tư, Lý Trường Trạch bảo Dư Mộng Điệp ở nhà nghỉ ngơi, gã ta nói dù sao cũng phải tìm công việc mới được. Trong tay bọn họ còn lại mấy chục lượng bạc, nếu sống tiệt kiệm thì hai năm không có vấn đề, nhưng gã ta nói không muốn để cho Dư Mộng Điệp đi theo gã ta sống khổ cực, cho nên phải đi kiếm tiền.
Trong một trà lâu ở huyện thành, Lý Trường Trạch dùng thân phận phế thái tử của mình để tìm được một công việc kể chuyện, tiền công mỗi tháng hai lượng bạc và còn được bao một bữa cơm. Thế này đã không quá thấp rồi, chủ yếu là thân phận này của gã ta quả thật rất hấp dẫn người khác.
Đương nhiên lão bản trà lâu biết đây là một mánh lới rất hay, có Lý Trường Trạch ở đây, việc buôn bán của trà lâu ông ta sẽ càng ngày càng tốt.
Lý Trường Trạch đọc thuộc lòng sách sử, bảo gã ta kể chuyện cũng không phải việc khó gì, cho nên sau bữa cơm trưa gã ta thử kể một canh giờ ở trong trà lâu, thế mà lại rất thành công.
Một buổi chiều, tiền lẻ của khách thưởng cho gã ta cộng lại cũng được vài trăm xu, lão bản trà lâu nói số tiền thưởng này ông ta cũng không lấy một xu, tất cả đều là của Lý Trường Trạch.
Lý Trường Trạch dùng mấy trăm xu này mua không ít pháo hoa về. Đêm hôm đó, gã ta ôm vai Dư Mộng Điệp ở trong sân ngắm pháo hoa rất lâu, trong đó có một bông pháo hoa cực kỳ đẹp, bay lên nở rộ trên bầu trời, giống như một đóa hoa cúc vàng óng.
Cũng trong đêm hôm đó, Lý Trường Trạch bảo Dư Mộng Điệp ngủ trước, gã ta vẫn chưa quen chỗ ở mới, ra ngoài đi dạo một chút. Dư Mộng Điệp không yên tâm muốn đi cùng gã ta, Lý Trường Trạch nói bên ngoài gió đêm vẫn còn lạnh, không cho nàng ta ra ngoài, lỡ như bị bệnh thì phải làm sao. Dư Mộng Điệp chưa bao giờ có cảm giác như vậy, hạnh phúc vô cùng.
Lý Trường Trạch ra ngoài cửa sau rồi tùy ý đi lại ở bờ sông bên ngoài sơn thôn. Gã ta biết cho dù ở nơi như thế này cũng nhất định có người của phủ Đình Úy âm thầm theo dõi mình, nhưng gã ta biết rất rõ mình cần làm gì. Trước đây gã ta băn khoăn mãi, không muốn bước ra bước cuối cùng, đến cuối cùng vẫn bước ra.
Tất cả mọi người đều đang lợi dụng ta.
Tất cả mọi người đều đang lợi dụng ta!
Trước khi được mật điệp Hắc Vũ tiếp xúc, gã ta từng nghi ngờ rất nhiều rất nhiều người, thậm chí có thể nói đã nghi ngờ tuyệt đại bộ phận mọi người, nhưng trong sự nghi ngờ này không có mẫu thân của gã ta, cũng không bao gồm đệ đệ của gã ta.
Mà bây giờ, đầu tiên là gã ta nghi ngờ mẫu thân của mình tại sao lại khiến mình biến thành người như vậy, đây tuyệt đối không phải quan tâm yêu thương gì, chỉ là một kiểu lợi dụng biến tướng. Kiểu lợi dụng này bị cái gọi là tình thương của mẹ che đậy, khiến cho lúc trước gã ta không nhìn rõ.
Sau đó gã ta bắt đầu nghi ngờ đệ đệ Lý Trường Diệp của mình. Lý Trường Trạch là một người tham luyến hoàng quyền, thân đệ đệ của gã ta, trong xương tủy cũng chảy chung dòng máu với phụ thân gã ta, chẳng lẽ thật sự là một người rộng rãi trọng tình?
Không, tuyệt đối không phải, chắc chắn không phải.
Lý Trường Trạch nghĩ đệ đệ à, nhiều năm qua ta đều bị ngươi lừa như vậy, vẫn là ngươi biết làm người. Ngươi tỏ ra khiêm tốn cẩn thận ở trước mặt phụ thân, tỏ ra không hề có một chút suy nghĩ gì với ngôi vị hoàng đế, ngược lại cũng đã chiếm được thiện cảm của phụ thân.
Sau đó ngươi đã thành thái tử điện hạ, còn không ngừng phái người đến tặng đồ cho ta, hỏi han ân cần, các triều thần sẽ nói ngươi như thế nào? Sẽ nói ngươi nhân nghĩa, nói ngươi độ lượng, nói ngươi trọng tình trọng nghĩa.
Ta nghĩ là mình đã rất dối trá rồi, đệ đệ a, ngươi mới là người dối trá nhất, vì ngôi vị hoàng đế, ngươi cũng không từ thủ đoạn nào.
Trong đầu Lý Trường Trạch đều nghĩ những chuyện này, càng lúc càng lệch lạc. Chính gã ta không nhận ra sự lệch lạc này đã không còn là tư duy bình thường nữa, gã ta chỉ cảm thấy là mình vừa mới nhìn thấu tất cả những điều này.
Đâu có tình thân gì ở dây, chẳng qua vẫn là lợi dụng thôi.
Gã ta cúi người nhặt một hòn đá nhỏ lên ném xuống sông, dưới ánh trăng, trên mặt sông gợn lên một chuỗi gợn sóng, giống như là tâm cảnh của gã ta.
Sau khi Lý Trường Trạch trở về được hơn một canh giờ, có một hắc y nhân xuất hiện ở nơi Lý Trường Trạch cúi người, y cẩn thận tìm chung quanh, tìm được một phong thư ở phía dưới một hòn đá.
Thư rất ngắn rất ngắn, chỉ có một câu.
Ta nghĩ đã nghĩ thông, các ngươi tới đi.
Mẫu thân của gã ta là một người quen làm cho bất cứ chuyện gì thật phức tạp, cho dù chuyện đơn giản cỡ nào cũng sẽ trở nên rất phức tạp trong mắt mẫu thân gã ta. Bà ta sẽ cảm thấy mỗi người đều có mưu đồ, sau đó sẽ còn suy nghĩ xâu xa về mưu đồ do mình tưởng tượng ra một lượt.
Bà ta không biết đây là bệnh của chính mình, nhưng tính cách như bà ta chắc chắn đã tạo thành hai kết quả, thứ nhất chính là khiến bà ta càng ngày càng bệnh nặng, làm cho người ta càng ngày càng không thích bà ta, khiến quan hệ giữa bà ta và hoàng đế càng lúc càng xa cách.
Thứ hai là, bà ta sẽ đích thân sắp xếp rất nhiều rất nhiều chuyện, thậm chí bà ta có thể còn có một chút ảo tưởng bị hại, muốn có bao nhiêu người muốn giết bà ta. Người như vậy trong tình trạng bệnh trường kỳ sẽ làm ra bao nhiêu sắp xếp, bao nhiêu chuẩn bị, sợ là ngay cả bản thân bà ta cũng sẽ không nhớ rõ.
Bà ta nghĩ đến cái gì sẽ đi sắp xếp cái đó, có không ít người đều bị bà ta quên đi.
Nhưng không hề nghi ngờ chuyện bà sắp xếp nhiều nhất nhiều nhất chính là làm sao để bảo vệ con trai của mình.
Cho nên dù Lý Trường Trạch bắt đầu nghi ngờ mẫu thân thì vẫn không thể tách rời những sắp xếp này của mẫu thân gã ta.
Những sương binh Kinh Kỳ đạo là con bài tẩy để tạo phản của gã ta, nhưng không phải con bài tẩy để gã ta tự bảo vệ mình. Qua nhiều năm như vậy lá bài tẩy này chỉ có mình gã ta biết, sau khi mẫu thân chết, những người này bay ra ngoài giống như cánh diều.
Nhưng đường tuyến từ đầu đến cuối đều ở trong tay Lý Trường Trạch.
Chỉ là gã ta không dám dùng những người này, bởi vì bọn họ đều là những cỗ máy giết chóc.