Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1560 - Chương 1560: Ta Muốn Bản Danh Sách Đó

Chương 1560: Ta muốn bản danh sách đó Chương 1560: Ta muốn bản danh sách đó

Lý Trường Trạch ở trong thôn nhỏ chỉ có tổng cộng hơn trăm nhân khẩu này, mỗi ngày gã ta đều sẽ đến trà lâu trong huyện thành kể chuyện, đối với các bách tính mà nói những câu chuyện gã ta kể đều là bí văn, bí văn khó có thể nghe được.

Không nói đến chuyện xưa của Đại Ninh, chỉ nói những chuyện thời Sở là các bách tính cũng cảm thấy hứng thú, nhất là chuyện liên quan đến hoàng tộc, các bách tính càng hiếu kỳ, bất kể là hoàng tộc Đại Ninh hay hoàng tộc thời Sở đều giống nhau.

Buổi trưa mỗi ngày gã ta cũng sẽ ăn cơm ở trong trà lâu này, nghỉ trưa một lát thì bắt đầu kể chuyện buổi thứ hai, mỗi ngày sẽ rời đi trước khi trời tối. Đây là điều kiện gã ta và chưởng quầy đã bàn trước, gã ta nói nói đây là lời hứa với thê tử ở nhà.

Bất kể nhìn thế nào gã ta cũng không giống một người xấu, thậm chí không giống một người từng phạm sai lầm. Không quá ngày, các bách tính trong huyện thành Lai Thủy đều biết chuyện vị tiền thái tử này định cư ở chỗ bọn họ, việc buôn bán của trà lâu đó quả thật càng ngày càng phát đạt.

Trên thực tế, nếu không phải Lý Trường Trạch bị giáng làm thứ dân thì các bách tính làm sao có thể thường xuyên gặp người có thân phận như gã ta. Trước đây khi gã ta còn là thái tử, xuất hành có hộ vệ đông nghịt, đừng nói nhìn rõ dáng vẻ như thế nào, thái tử điện hạ ngồi ở trong liễn xa cũng không lộ mặt ra.

Hơn nữa con người là một sinh vật rất kỳ lạ, kỳ lạ đến mức có những hành động ngay cả bản thân mình cũng không giải thích rõ ràng được.

Ví dụ như khen thưởng.

Lý Trường Trạch kể chuyện đọc sách ở trong trà lâu, trên mỗi một bàn trà đều sẽ có một cái chuông nhỏ, chuông được lắc lên nghĩa là người nghe kể chuyện cảm thấy phấn khích muốn thưởng, tiểu nhị trong trà lâu sẽ bưng khay chạy tới, một nắm tiền đồng rơi vào khay lạch cạch, khí thế đó quả thật khiến cho ta người say mê.

Sau sáu bảy ngày, nam nhân trong huyện thành này tới nghe kể chuyện đã không nhiều bằng nữ nhân, thậm chí còn có những tiểu thư khuê các ngày thường không bước chân ra khỏi cửa lớn cũng tới. Những nữ nhân này khen thưởng còn hào phóng hơn cả nam nhân.

Một thiên kim nhà giàu trực tiếp ném hơn trăm lượng bạc vào khay, vừa ném bạc vừa nhìn Lý Trường Trạch, ý là ngươi nhìn thấy thái độ của ta với ngươi chưa?

Lý Trường Trạch trông khá là anh tuấn, dáng người lại đẹp, học thức của gã ta cũng không kém, nói chuyện hài hước, thường xuyên được cả sảnh tán thưởng. Người được hoàng tộc bồi dưỡng thì làm sao có thể thật sự kém cỏi chứ.

Lý Trường Trạch cũng sẽ không độc chiếm toàn bộ tiền thưởng có được mỗi ngày, tuy rằng chưởng quầy đã nói số tiền này đều thuộc về gã ta nhưng Lý Trường Trạch vẫn chia tiền làm ba phần, một phần cho chưởng quầy, một phần cho đám tiểu nhị trong trà lâu chia nhau.

Bởi vậy mà mỗi người trong trà lâu đều thích gã ta, nhân duyên cực kỳ tốt.

Một nam nhân trung niên nhìn khoảng hơn bốn mươi tuổi đã đến năm sáu ngày liền, mỗi ngày đều ngồi một mình ở vị trí gần trong góc. Y không khen thưởng, mỗi lần đến cũng chỉ gọi một ấm trà, một đĩa hạt dưa với lạc, nghe hết cả một buổi chiều, rất chăm chú.

Sau năm sáu ngày như vậy, đình úy ở chỗ tối gần đó cũng bắt đầu cảm thấy hứng thú với người này, vì thế đi theo tra xét. Người này là thủ phú trong huyện thành, cửa hàng trên cả một con đường trong thành đều là của y.

Đương nhiên trong một huyện thành nhỏ như vậy, thủ phú cũng không phải người ghê gớm gì.

Y tên là Lạc Đông Phú, sạch sẽ, không có một chút gì dính đến pháp luật. Sau khi tra xét một hồi không có gì để chú ý, người của phủ Đình Úy cũng không theo dõi y nữa.

Chờ đến ngày thứ mười, Lạc Đông Phú phái người đến trong sơn thôn nhỏ ngoài thành tìm đLý Trường Trạch, nói là mẹ già trong nhà y đại thọ, muốn mời gã ta qua kể chuyện một buổi, trực tiếp trả giá một trăm lượng.

Đương nhiên Lý Trường Trạch sẽ không từ chối, gã ta đến trà lâu xin nghỉ trước. Chưởng quầy trà lâu nghe nói là Lạc Đông Phú phải mời Lý Trường Trạch tất nhiên cũng không tiện từ chối, nhịn đau để cho Lý Trường Trạch đi.

Lý Trường Trạch cố ý thay một bộ y phục sáng sủa một chút, ăn mặc chỉnh tề, sau đó một mình đến nhà Lạc Đông Phú. Đương nhiên mọi cử động trong quá trình này đều nằm trong mắt người của phủ Đình Úy.

Bệ hạ giao việc này cho Phương Bạch Kính, Phương Bạch Kính không thể lơ là.

Cho dù đã qua nhiều ngày quan sát cẩn thận như vậy, ngay cả Phương Bạch Kính cũng đang nghi ngờ Lý Trường Trạch có thể thật sự đã đổi tính nết.

Gã ta rất săn sóc, rất dịu dàng với Dư Mộng Điệp, rất khách khí, rất thân thiện với người khác, nhất cử nhất động của gã ta đều không có một tia lệ khí nào, khí chất nhã nhặn giống như trời sinh vậy.

Giống như những nữ tử nghe Lý Trường Trạch kể chuyện nói... Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song.

Nhà của Lạc Đông Phú ở rìa phía đông huyện thành, trà lâu mà Lý Trường Trạch hay kể chuyện ở phía tây, gã ta gần như là đi ngang qua cả huyện thành. Dọc đường không ngừng có người chào hỏi gã ta, gã ta đều rất nhã nhặn gật đầu đáp lễ mỗi một người.

Lúc này mới được mười mấy ngày, trong khắp huyện thành đã không có một người nào nói xấu gã ta, đều nói gã ta thật đáng tiếc.

Khi đến cửa nhà Lạc Đông Phú thì đã có người hầu đang chờ ở bên ngoài, thấy Lý Trường Trạch đến liền khom lưng mời người vào cửa.

Đến đây thì người của phủ Đình Úy đã không tiện đi theo nữa.

Người ta nhà giàu, cửa lớn đại viện, không thấy được người ở phía sau tường, chuyện ở bên trong nhà, bốn phía lại không có chỗ cao nào để có thể nhìn thấy trong viện, cho nên người của phủ Đình Úy chỉ có thể âm thầm chờ Lý Trường Trạch ra ngoài.

Phương Bạch Kính nghe tin chạy đến, nhìn môi trường chung quanh. Tường viện của nhà Lạc Đông Phú cao hơn tường viện của hàng xóm chung quanh không ít, phòng ốc của nhà y cũng xây cao hơn hàng xóm một chút, không có một điểm quan sát nào thích hợp cả.

"Các ngươi đều không cần đi theo, ta tự đi xem thử, mọi người giấu kỹ hành tích, đừng dễ dàng lộ diện."

Phương Bạch Kính căn dặn một câu sau đó thay một bộ y phục, dù sao bộ cẩm y phó đô đình úy phủ Đình Úy trên người này thật sự hơi chói mắt.

Gã phỏng đoán nếu Lý Trường Trạch thật sự đến đọc sách thì có lẽ hậu viện Lạc gia có một chỗ được đặc biệt dọn ra. Trước đó đã tra rõ ràng, Lạc gia từ trên xuống dưới có hơn một trăm nhân khẩu, một đại gia tộc đều sống cùng nhau, còn có không ít hộ viện và hạ nhân.

Phương Bạch Kính đến hậu viện sau đó nhẹ nhàng leo qua tường viện, không dám đến quá gần, đành phải leo lên một nóc phòng dãy cuối cùng nhìn vào trong. Không ngoài dự liệu của gã, quả thực là Lý Trường Trạch ở hậu viện.

Một dãy phòng ở phía trước hẳn là chính phòng, cửa trước và sau của phòng khách đều mở, đồ đạc trong phòng khách cũng đều dọn qua một bên, ở chỗ cửa chính phòng khách đặt một cái bàn, Lý Trường Trạch đứng ở sau cái bàn quay lưng về phía Phương Bạch Kính.

Phía đối diện Lý Trường Trạch, người của Lạc gia đều ở trong viện, người có thân phận thì ngồi, người không thân phận thì đứng, trong viện chật cứng. Lý Trường Trạch đứng ở cửa chính đường đang nói gì đó, thi thoảng truyền đến từng trận hô nhỏ, dường như bọn họ cực kỳ hứng thú với câu chuyện Lý Trường Trạch kể, nghe vô cùng chăm chú.

Vị trí của Phương Bạch Kính cách Lý Trường Trạch hơi xa một chút, có thể nghe được Lý Trường Trạch nói chuyện nhưng nghe không rõ là nói gì.

Trong dãy nhà ngang ở tiền viện Lạc gia, Lý Trường Trạch ngồi xuống, Lạc Đông Phú quỳ xuống đất bụp một tiếng.

"Bái kiến điện hạ."

Lý Trường Trạch ừ một tiếng rồi hỏi: "Người kia sẽ không lòi đuôi chứ?"

"Không đâu."

Lạc Đông Phú nói nhỏ: "Năm đó hoàng hậu nương nương sắp xếp cho điện hạ tổng cộng sáu người thế thân. Sáu người này hồi nhỏ trông đều rất giống điện hạ, nhưng càng lớn tuổi, trong sáu đứa trẻ này có bốn người đã không thể dùng, hai người còn lại, một người giống điện hạ bảy phần thì để lại làm dự trữ, một người giống điện hạ đến chín phần."

Y chỉ sang bên chính đường: "Người trẻ tuổi kia tên là Lạc Văn Khúc, tên do ta đặt, cùng tuổi với điện hạ, chưa bao giờ để cho hắn lộ mặt trước người ngoài, chỉ chờ có cơ hội có thể hiệu lực vì điện hạ. Bất kể là tiếng nói hay tướng mạo của hắn đều vô cùng giống điện hạ, chỉ cần không nói lớn tiếng thì sẽ không có sơ hở quá lớn."

Lý Trường Trạch ừ một tiếng: "Năm đó mẫu thân đã chuẩn bị cho ta bao nhiêu?"

"Việc kinh doanh của Dương gia năm đó trải rộng khắp Kinh Kỳ đạo, phàm là nơi có Dương gia kinh doanh đều sẽ nuôi một người có vẻ như không có chút quan hệ nào với Dương gia, ví dụ như ta."

Lạc Đông Phú nói: "Những người như chúng ta, từ gốc gác cũng tra không được một chút quan hệ với Dương gia, nhưng tiền kinh doanh của Dương gia sẽ có một phần chuyển đến đây liên tục không ngừng. Mà bề ngoài, suốt nhiều năm như vậy, nhiệm vụ hoàng hậu nương nương giao cho chúng ta chính là buôn bán, điện hạ người không kêu gọi chúng ta, ai cũng không được chủ động xuất hiện ở trước mặt điện hạ."

"Thật ra ở huyện An Thành cũng có người của điện hạ, một phần kinh doanh lục vận đưa hàng vào trong thành Trường An nằm trong tay bọn họ, gọi là tiêu cục Thịnh Viễn, mấy năm trước làm ăn còn lớn hơn nữa. Chẳng qua sau đó đội ngũ lục vận của phiếu hào Thiên Cơ chen chân vào, người thuê tiêu cục Thịnh Viễn cũng ít đi rất nhiều, nhưng việc kinh doanh vẫn còn."

Lạc Đông Phú nói: "Tiêu cục làm ăn dễ che đậy nhất, có thể lui tới nhiều nơi, cho dù là vào thành Trường An cũng đơn giản hơn người làm nghề khác. Tiêu cục Thịnh Viễn hàng năm đi con đường này, mỗi một vị tiêu sư đều quen biết thủ quân của thành Trường An."

"Nếu điện hạ muốn âm thầm trở lại Trường An xem thử cũng không phải là vấn đề, đóng giả thành người giúp việc, đi theo đội xe của tiêu cục Thịnh Viễn vào Trường An thì không ai kiểm tra cẩn thận. Cho dù hiện giờ làm ăn không lớn bằng lúc trước, bên huyện An Thành có một phần ba kinh doanh lục vận vẫn là của tiêu cục Thịnh Viễn."

Lạc Đông Phú nói: "Năm đó khi hoàng hậu nương nương triệu kiến ta đã nói bí mật không thể chỉ có một tầng, việc kinh doanh của Dương gia là ở bên ngoài, ai tra cũng không trốn thoát, người của phủ Đình Úy theo dõi không kẽ hở."

"Nhưng việc kinh doanh của Dương gia đã làm lớn như vậy, nếu không thể liên tục làm kinh doanh thì có nghĩa là tự chặt một cánh tay."

Lạc Đông Phú liếc mắt nhìn Lý Trường Trạch một cái, sau đó tiếp tục nói: "Cho nên hoàng hậu nương nương đã định ra kế hoạch ba tầng bí mật này, tầng thứ nhất chính là việc kinh doanh bề ngoài của Dương gia. Hoàng hậu nương nương nói sớm muộn gì cũng sẽ bị triều đình trực tiếp niêm phong. Tầng thứ hai là người dây mơ dễ má có buôn bán với Dương gia. Những người này cũng là người của chúng ta, chỉ cần phủ Đình Úy muốn moi thì đều có thể moi ra những người này."

Y chỉ vào mình: "Những người như chúng ta là tầng thứ ba, trực tiếp lấy tiền từ Dương gia đi làm ăn nhưng tuyệt đối sẽ không có một chút xíu làm ăn buôn bán gì với Dương gia. Dương gia chi tiêu cực kỳ lớn, chỉ cần sổ sách làm tốt một chút thì căn bản là không tra được mất đi bao nhiêu bạc."

"Khi đó, cả nhà ta hàng năm đều có thể lĩnh năm ngàn lượng bạc từ tay Dương gia. Dương gia không hỏi đến chuyện chúng ta làm ăn như thế nào, bù tiền cũng không sao, nhưng có một điều, nhất định phải bồi dưỡng tử sĩ tốt."

Sau khi nói xong y vẫy tay, ngoài cửa có chừng ba mươi người mặc phục sức của người giúp việc đi vào, sau khi vào phòng tất cả đều chắp tay quỳ một chân xuống đất.

"Bái kiến điện hạ!"

Lạc Đông Phú nói: "Những người này đều là người có tội, một phần bị quan phủ truy nã, một phần là phạm nhân tử hình nhưng được chúng ta cứu. Suốt nhiều năm như vậy, chúng ta không ngừng bồi dưỡng tử sĩ, hiện giờ có hơn hai ngàn sáu trăm người đồng ý tử chiến một trận vì điện hạ."

Lý Trường Trạch thở ra một hơi thật dài, cười nói: "Rất tốt, mấy năm nay các ngươi vất vả rồi."

Lạc Đông Phú nói: "Điện hạ có chuyện gì cứ việc căn dặn. Nếu điện hạ đã triệu tập chúng ta thì chứng tỏ là điện hạ nhất định có việc muốn sắp xếp chúng ta đi làm."

Lý Trường Trạch gật đầu: "Quả thật có việc."

Gã ta nhìn về phía ba mươi mấy tử sĩ kia, im lặng một lúc rồi hỏi: "Bọn họ đều rất đánh giỏi chứ?"

"Mỗi ngày đều tập võ, chưa từng gián đoạn."

"Giúp ta đi giết một người."

"Ai?"

"Hai đứa trẻ, một đứa tên là Tiết Chiêu, một đứa tên là Tiết Chân. Có một bản danh sách có thể đang ở trong tay bọn chúng, Tiết Hoa Y sẽ không tự mang theo bản danh sách này. Nếu danh sách này ở trong tay ta, ta sẽ không cần nghe theo sắp xếp của Tiết Hoa Y nữa, hắn không có trung tâm với ta như vậy... Hai đứa trẻ này ở thư viện Nhạn Tháp thành Trường An, tìm được danh sách thì lấy về cho ta."

Lý Trường Trạch nói: "Tuy ta biết có những ai nhưng danh sách không ở trong tay ta, ta không có cách khống chế bọn họ, ngày danh sách tới tay, ngay cả Tiết Hoa Y ta cũng có thể giết."

Lạc Đông Phú cúi đầu nói: "Điện hạ yên tâm, sáng sớm ngày mai sẽ phái người vào kinh."

Bình Luận (0)
Comment