Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1561 - Chương 1561: Người Đui Mù

Chương 1561: Người đui mù Chương 1561: Người đui mù

Thành Trường An.

Tiết Chân và Tiết Chiêu hai người gặp nhau ở bờ hồ thư viện, hai người đứng sóng vai trên cầu đá nhìn mặt hồ nhưng không nói chuyện ngay lập tức, bởi vì hai người đều rất rõ tình hình hiện tại dường như có chút không đúng.

Có một thời gian không cảm thấy áp lực bên cạnh, nhưng không bao lâu sau cảm áp lực này lại quay về.

"Ta đã quan sát rồi."

Tiết Chiêu giơ tay lên chỉ ra chỗ xa trên mặt hồ, giống như đang chỉ một con chim bay qua, nhưng lời nói lại không có bất cứ quan hệ nào với chim.

"Gần đây người theo dõi ta vẫn còn, nhưng đã thông minh hơn trước rồi, không còn luôn bám theo ta nữa. Ta không phát hiện được bọn họ, nhưng ta biết bọn họ nhất định còn đang ở chỗ nào đó nhìn."

Tiết Chân nghe gã ta nói xong, gật đầu nói: "Ta cũng vậy, có thể cảm nhận được nhưng không nhìn thấy, hiển nhiên sách lược của bọn họ đã thay đổi."

"Không chỉ là như vậy."

Tiết Chiêu tiếp tục nói: "Hôm đó ta đã nhìn thấy, có người đi quanh bờ hồ hai ba vòng, sau đó lại có người đến nữa, cũng đi quanh bờ hồ, thoạt nhìn hẳn là đệ tử thư viện nhưng nhất định không phải đệ tử thư viện. Đệ tử thư viện ngoại trừ người mới vào ra, không ai sẽ đi quanh hồ cả, người mới cũng rất ít đi như vậy."

"Là vì chúng ta gặp nhau ở đây sao?"

Tiết Chân khẽ cau mày nói: "Vậy tại sao huynh còn muốn hẹn gặp ta ở đây?"

"Nếu chúng ta đột nhiên không đến bờ hồ lần nào thì bọn họ sẽ càng nghi ngờ hơn, một lần không tìm được thì hai lần, bọn họ lục tìm ở bờ hồ hết lần này đến lần khác, không ngừng tìm, cuối cùng cũng sẽ tìm được."

"Vậy có cần chuyển danh sách đi chỗ khác không?"

"Không có cơ hội nữa."

Tiết Chiêu nói: "Chỉ cần đến dưới cầu đá lấy danh sách ra sẽ lập tức bị người khác nhìn thấy, không chuyển đi được, cho nên chúng ta cứ coi như không phát hiện thấy gì cả, nên sống thế nào thì sống như thế, như vậy mới không bị nghi ngờ."

"Được, ta nghe lời huynh."

Tiết Chân gật đầu.

Bình thường nhìn nàng ta có vẻ chín chắn hơn Tiết Chiêu, làm việc cũng ổn, nhưng nàng ta phát hiện khi thật sự gặp phải chuyện lớn thì mình sẽ sợ, mà Tiết Chiêu thì không. Tiết Chiêu sẽ rất bình tĩnh phân tích tất cả, sau đó đưa ra phán đoán.

Từ trước tới nay nàng ta đều cảm thấy là Tiết Chiêu đang dựa vào mình, nhưng bây giờ mới tỉnh ngộ vào thời điểm mấu chốt nàng ta không có chủ ý gì, vẫn phải nghe theo Tiết Chiêu.

"Lúc cần thiết, chúng ta thậm chí có thể... làm những chuyện khác thường để chứng minh chúng ta không phát giác được người của phủ Đình Úy đi theo chúng ta. Muội... muội hiểu ta nói chuyện khác thường là có ý gì chứ?"

Tiết Chiêu nói xong rồi nhìn Tiết Chân, hơi ngại ngùng.

Tiết Chân lập tức đỏ mặt, giống như đóa hoa vừa mới nở.

"Huynh không biết xấu hổ."

Nàng ta trừng mắt nhìn Tiết Chiêu một cái nhưng cũng không có uy lực gì cả.

Tiết Chiêu ngại ngùng gãi đầu, nói: "Ta chỉ nói vậy thôi, muội không cần nghĩ là thật."

Tiết Chân im lặng một lúc, mặt càng đỏ hơn: "Vậy... Nếu ta nghĩ là thật thì sao?"

Tiết Chiêu trợn tròn mắt: "Hả?!"

"Trêu huynh đấy."

Tiết Chân xoay người, đi nhanh trở về: "Đồ ngốc, còn không đi theo ta?"

Tiết Chiêu cười hì hì: "Đến đây!"

Gã ta chạy đuổi theo sau, sóng vai đi cùng Tiết Chân.

Tiết Chân vừa đi vừa nói: "Thật ra chúng ta cũng không cần quá lo lắng gì. Đại nhân đã nói rồi, nếu như bị người của phủ Đình Úy theo dõi thật ra cũng không đáng sợ, bởi vì bọn họ là người chấp pháp. Chúng ta chỉ cần sống bình thường thì không cần phải sợ người chấp pháp, bọn họ sẽ không làm chuyện quá giới hạn, ít nhất sẽ không giết người."

"Đúng vậy."

Tiết Chiêu cười nói: "Cho nên chúng ta cứ sống bình thường, coi như là quên đi sự tồn tại của danh sách, chúng ta không nghĩ đến, không nhìn tới, nên đến bờ hồ đi dạo thì đi, nên đi chỗ nào thì đi chỗ đó, người của phủ Đình Úy bận rộn như vậy, theo dõi chúng ta một thời gian rồi cũng thôi."

"Ừm."

Tiết Chân gật đầu nói: "Buổi tối muốn đi Nghênh Tân Lâu, bên đó có mấy món ăn thật sự rất ngon, lần trước ăn xong vẫn nhớ mãi không quên. Ta nghe nói, đó là món ăn năm đó An Quốc Công làm cho thê tử hắn, thực đơn để ở Nghênh Tân Lâu."

"Bây giờ là Hộ Quốc Công rồi."

Tiết Chiêu vừa đi vừa nói: "Muội đó là nghe không rõ, nên là ban đầu Hộ Quốc Công đưa Trà công chúa đến đó ăn, Trà công chúa cảm thấy đặc biệt ngon, sau đó Hộ Quốc Công lại thay đổi mùi vị món ăn một chút, kết quả là mùi vị còn ngon hơn lúc đầu, lập tức trở thành món ăn thương hiệu của Nghênh Tân Lâu."

Tiết Chân hỏi: "Sau này chúng ta có thể cũng trở thành người như Hộ Quốc Công và Trà công chúa không? Giống như... cuộc sống giống như hắn."

Tiết Chiêu lắc đầu nói: "Không đâu."

Sắc mặt Tiết Chân lập tức hơi ảm đạm, nhưng lại nhìn thấy Tiết Chiêu mặt mày rạng rỡ nói: "Nhưng ta sẽ bảo vệ muội hơn Hộ Quốc Công bảo vệ Trà công chúa."

Tiết Chân lập tức cười, cũng rạng rỡ như ánh mặt trời.

Thật ra hai người không ai nghĩ đến một vấn đề, việc hai người bọn họ đang làm là chuyện phản triều đình, phản bệ hạ. Cho dù Tiết Hoa Y nhiều lần nói hy vọng bọn họ có thể thoát ly ra ngoài, nhưng bắt đầu từ thời khắc Tiết Hoa Y giao danh sách cho hai người bọn họ, làm sao bọn họ có thể còn ở ngoài cuộc được.

Nhưng hai đứa trẻ đi theo Tiết Hoa Y từ nhỏ đến lớn, bọn họ sẽ không suy nghĩ gì, trong mắt bọn họ sự dối trá của nhân tính tuyệt đối sẽ không xuất hiện ở người thân cận với mình.

Theo hai người bọn họ thấy Tiết Hoa Y thật sự chỉ quan tâm đến bọn họ chứ không phải lợi dụng bọn họ, đương nhiên đây cũng có thể chưa đến mức lợi dụng.

Nhưng mà điều càng châm chọc hơn là hai người đều cảm thấy tuy rằng bọn họ làm chuyện phản triều đình, nhưng chỉ cần hiện tại không vượt khỏi khuôn phép, bọn họ cũng không sợ người của triều đình.

Sau khi buổi học ở thư viện kết thúc, hai người hẹn nhau đi Nghênh Tân Lâu ăn cơm, ra khỏi thư viện không bao lâu thì Tiết Chiêu cảm thấy rõ ràng có chút không ổn.

"Có người đi theo chúng ta."

"Ta cảm thấy rồi."

Tiết Chân nói: "Có phải người của phủ Đình Úy thay đổi sách lược không?"

Tiết Chiêu nói: "Có lẽ bọn họ chỉ theo dõi, không cần quá lo lắng, giống như lúc sáng chúng ta đã nói, chúng ta cứ sống như bình thường."

Hai người vừa đi vừa nói chuyện với nhau, không ai nhìn người đi theo bọn họ ở phía sau, nhưng trên thực tế người đi theo bọn họ không phải người của phủ Đình Úy.

Bốn năm người khoảng ba mươi bốn mươi tuổi đi ở phía sau bọn họ, vẫn luôn tìm kiếm cơ hội hạ thủ, nhưng trên đường cái trong thành Trường An thật sự quá nhiều người, những người này căn bản không có cơ hội xuống tay.

Cho dù là đến buổi tối, thành Trường An không cấm đi lại ban đêm nên vẫn đông đúc. Thành Trường An chính là tòa thành không ngủ của Đại Ninh, ở đây đến buổi tối ngược lại còn có vẻ càng phồn hoa hơn, khắp nơi ca múa hân hoan.

Thiên bạn phủ Đình Úy Phương Thiệp Di vừa mới ăn cơm tối xong, chuẩn bị sắp xếp lại hồ sơ trong tay. Bên Đông Cung đưa đến đây không ít đồ, bao gồm hồ sơ của tất cả quan viên phụ thần cùng với hạ nhân nội thị trong Đông Cung, mỗi một người gã đều phải xem kỹ, mỗi một người gã đều phải ghi nhớ.

Không lâu sau gã sẽ đi Đông Cung nhậm chức, tuy rằng vẫn là thiên bạn, hơn nữa đến đó sẽ không bị vụ án gì quấn thân nhưng Phương Thiệp Di biết rất rõ, sau khi mình đến Đông Cung có thể sẽ vất vả hơn ở phủ Đình Úy nhiều.

Sự an toàn của thái tử điện hạ được giao cho gã, trên vai gã giống như đột nhiên bị một ngọn núi cao vạn trượng đè lên vậy.

"Thiên bạn đại nhân."

Một gã đình úy từ bên ngoài vào, cúi người nói: "Tiết Chân và Tiết Chiêu đã ra ngoài thư viện, hẳn là đi đến Nghênh Tân Lâu."

"Đừng theo vào Nghênh Tân Lâu, chuyện trong Nghênh Tân Lâu không cần chúng ta theo dõi."

Phương Thiệp Di không ngẩng đầu mà căn dặn một câu, vừa muốn nói thì nghe thấy ngoài cửa có người cười nói một câu: "Bởi vì trong Nghênh Tân Lâu đều là người một nhà sao?"

Phương Thiệp Di nghe được câu này liền vội vàng đứng dậy, hướng ra ngoài cửa khom người cúi đầu: "Bái kiến quốc công."

Thẩm Lãnh từ bên ngoài đi nhanh vào, Hàn Hoán Chi đi cùng với hắn. Vào phòng, Thẩm Lãnh nhìn hồ sơ trên bàn của Phương Thiệp Di liền không nhịn được cười cười: "Mấy thứ này, ngươi định xem hết trong một đêm?"

"Bẩm quốc công, một đêm cũng không xem hết đươi."

"Vậy thì để ngày mai lại xem."

Thẩm Lãnh nói: "Ta và Hàn đại nhân đã hẹn sẽ đi Nghênh Tân Lâu uống rượu, đúng lúc không phải ngươi có vụ án cũng phải theo dõi người sao, vậy thì đi cùng đi."

Phương Thiệp Di không ngờ Hộ Quốc Công và Hàn đại nhân ra ngoài ăn cơm sẽ gọi gã đi, nhất thời có chút không thích ứng.

"Thay y phục rồi đi."

Thẩm Lãnh cầm một miếng điểm tâm trên bàn gã, sau đó cười: "Điểm tâm này là mua trong tiệm nhà ta."

Hàn Hoán Chi cẩn thận suy nghĩ, hình như không nhớ Thẩm Lãnh có tiệm điểm tâm, một lát sau mới chợt nhớ khi đó Cảnh San và Cổ Lạc ở Tang quốc, Cảnh San muốn ăn điểm tâm của Đại Ninh, Cổ Lạc nhờ người của phiếu hào Thiên Cơ mang từ Đại Ninh qua, Trà gia liền mua lại mấy tiệm điểm tâm đó.

"Có tiền thật tốt."

Hàn Hoán Chi cảm thán một tiếng.

Thẩm Lãnh liếc mắt nhìn ômg ta: "Không có tiền thật chán."

Hàn Hoán Chi hừ một tiếng: "Phương Thiệp Di, còn không mau dọn đồ chuẩn bị ra ngoài. Hôm nay chúng ta ăn cơm Hộ Quốc Công mời, lát nữa gọi món ăn thì đừng nhìn tên món ăn, nhìn giá là được."

Phương Thiệp Di nhất thời không thể dung nhập vào bầu không khí giữa hai người Thẩm Lãnh và Hàn Hoán Chi cho nên thoáng có vẻ hơi lúng túng.

Ba người ra ngoài phủ Đình Úy sau đó lên xe ngựa của Hàn Hoán Chi. Thẩm Lãnh thất sự cực kỳ thích chiếc xe này của Hàn Hoán Chi, ngồi ở trong xe ngựa này gần như không cảm nhận được xóc nảy gì, thoải mái giống như nằm trên giường vậy.

"Vẫn đang theo dõi hai đứa trẻ đó?"

Hàn Hoán Chi nhìn về phía Phương Thiệp Di: "Có phải ngươi vẫn cảm thấy Tiết Chân và Tiết Chiêu có vấn đề không?"

"Phải."

Phương Thiệp Di nghiêm túc trả lời: "Tuy rằng bây giờ vẫn không phát hiện ra vấn đề gì, nhưng thuộc hạ cảm thấy hai người bọn họ đến thư viện thành Trường An tuyệt đối không phải đơn thuần như vậy, hơn nữa thuộc hạ cũng vẫn cảm thấy có liên quan đến hồ trong thư viện, chỉ là tìm nhiều lần vẫn không thu hoạch được gì."

Thẩm Lãnh khẽ nhíu mày: "Hồ trong thư viện? Lớn như vậy, tuỳ tiện đào cái hố chôn ít đồ cũng không dễ tìm."

"Quốc công nói đúng."

Phương Thiệp Di nói: "Ti chức cứ cảm thấy hai đứa trẻ đó có bí mật, không có chứng cứ, chỉ là cảm giác."

Hàn Hoán Chi nói: "Vụ án của ngươi thì ngươi làm chủ là được, muốn theo dõi thì theo dõi đi."

Thẩm Lãnh vén rèm che cửa sổ xe lên nhìn ra bên ngoài, phía trước chính là Nghênh Tân Lâu. Hắn liếc mắt liền nhìn thấy hai người trẻ tuổi mặc phục sức thư viện đi vào, một nam một nữ, vì thế đại khái hắn cũng biết hai người kia chính là người khả nghi mà Phương Thiệp Di nói.

Hắn vừa muốn nói thì lại nhìn thấy bốn năm người ở các hướng khác nhau đồng thời dừng lại. Nếu như là một người bình thường thì nhất định không nhìn ra sự biến hóa này, người đi trên đường cái dừng lại thật sự là chuyện bình thường, hơn nữa bốn năm người đều ở các vị trí khác nhau bên ngoài Nghênh Tân Lâu.

"Thú vị."

Thẩm Lãnh buông rèm che cửa sổ xe xuống rồi nói: "Các ngươi sắp xếp thường y rõ ràng như vậy là sợ người ta không nhìn ra được sao?"

Hàn Hoán Chi nhìn về phía Phương Thiệp Di, Phương Thiệp Di lắc đầu: "Ta không sắp xếp thường y tới gần theo dõi, ta căn dặn rồi, bảo bọn họ cách xa một chút."

Thẩm Lãnh lập tức cười: "Vậy thì càng thú vị hơn, hiện giờ trong thành Trường An này còn theo dõi người đến tận bên ngoài Nghênh Tân Lâu..."

Hắn vẫn chưa nói xong đã bị Hàn Hoán Chi tiếp lời, ông ta nhìn Thẩm Lãnh nói: "Đó nhất định không phải người trong thành Trường An."

Trong thành Trường An này có người nào không biết sau lưng Nghênh Tân Lâu đáng sợ cỡ nào.

Thẩm Lãnh cười nói: "Không phải người của phủ Đình Úy, đó chính là người đui mù."

Bình Luận (0)
Comment