Xe ngựa của Hàn Hoán Chi dừng lại ở bên ngoài Nghênh Tân Lâu, bốn năm hán tử vốn đang theo dõi Nghênh Tân Lâu kia lập tức đi ngay, gần như không chần chừ chút nào. Hiển nhiên bọn họ hết sức kiêng kỵ Hàn Hoán Chi.
Lúc Hàn Hoán Chi xuống xe có hỏi Thẩm Lãnh một câu: "Muốn đi khởi động chút không?"
Thẩm Lãnh thở dài: "Hàn đại nhân, ông nhìn bộ y phục trên người ta đi."
Hàn Hoán Chi quay đầu bỏ đi: "Coi như ta không hỏi."
Thẩm Lãnh mặc một bộ thường phục quốc công, phẩm cấp siêu nhất phẩm, huống chi còn có thân phận đại tướng quân cấm quân. Theo như lời của chính Thẩm Lãnh nói thì nếu chuyện thế này hắn cũng đích thân động thủ, phong độ đâu?
Ba người đi vào Nghênh Tân Lâu, giống như hoàn toàn không chú ý đến mấy người kia, nhưng thật sự đến bước này mới sắp xếp người đuổi theo quan sát ư? Nếu như vậy thì phủ Đình Úy không đáng sợ chút nào, Hàn Hoán Chi cũng không đáng sợ chút nào cả.
Bốn năm người đi bỏ đi rất nhanh, nhưng nhanh đến mấy thì cũng đã muộn rồi, cho dù Thẩm Lãnh không có ở trong xe ngựa đúng lúc nhìn thấy cảnh này thì bọn họ cũng đã bị theo dõi.
Nơi thành Trường An này, ngươi nhìn có vẻ vui tươi thái bình nhưng trên thực tế ngươi lại không nhìn thấy trong bóng tối có bao nhiêu người đang bảo vệ cảnh vui tươi thái bình này.
Trên mỗi một con đường, mỗi một chỗ cao có thể quan sát bên trong thành, mỗi một địa điểm quan trọng đều có rất nhiều người đang âm thầm canh gác.
Người đi bộ mà ngươi nhìn thấy khi đi ở trên đường cái, có lẽ trong đó có một bộ phận chính là thường y của các nha môn chức quyền.
Các bách tính đều từng nghe nói đến một lời đồn, nói là trên mỗi một con đường gần chung quanh cung Vị Ương, mỗi một góc đều có người theo dõi, mười hai canh giờ không gián đoạn.
Về phần là thật hay giả thì không ai nói rõ được, người biết chuyện sẽ không nói, người không biết chuyện cũng chỉ có thể đoán mò.
Mấy người kia rời khỏi Nghênh Tân Lâu sau đó nhanh chóng biến mất trong bóng đêm, nhưng người của phủ Đình Úy cũng đã đi theo.
Nếu Nghênh Tân Lâu vẫn là tòa Nghênh Tân Lâu đó, có thể mấy người này ngay cả đi cũng không đi được, trừ phi người trong Nghênh Tân Lâu đồng ý.
Khi đó trong Nghênh Tân Lâu có ai?
Không nói đến Diệp Lưu Vân, còn có Hắc Nhãn Bạch Nha, có Đoạn Xá Ly, có Thiếu Niên Đường và vị chưởng quản Thiếu Niên Đường Ngu Bạch Phát đó.
Nghênh Tân Lâu hiện giờ đã không có kiểu phong thái ngày xưa nhưng vẫn cường hãn. Đoạn Xá Ly đều đã đi tây bắc, Diệp Lưu Vân đi làm đại đô hộ An Tây đô hộ phủ nhiệm kỳ đầu tiên, rất nhiều huynh đệ của Lưu Vân Hội đều đi theo, hẳn là bọn họ phóng ngựa trên cánh đồng bát ngát ở Tây Bắc, mặc sức tung bay.
Khoảng nửa canh giờ sau, Thẩm Lãnh đang dùng đũa gắp một miếng thức ăn, bên ngoài có người gõ cửa.
"Đại nhân, bọn họ đã đi rất nhiều vòng, không có đến một nơi giống nhau mà phân tán đi, trở về nhà trọ của mình, cũng không ở cùng một chỗ."
"Trước hết đừng đánh rắn động cỏ, chúng ta vẫn không biết đây là người của phe nào."
Hàn Hoán Chi hướng ra cửa căn dặn: "Âm thầm theo dõi là được, không cần đến quá gần."
Thẩm Lãnh hỏi: "Không sợ bọn họ chạy mất?"
"Bọn họ không giống như là có người kinh nghiệm."
Hàn Hoán Chi nói: "Nếu thật sự là sát thủ có kinh nghiệm phong phú, trước khi động thủ sẽ thăm dò hết mọi th. Nếu bọn họ đã có thể theo tới Nghênh Tân Lâu, chứng tỏ vẫn hoàn toàn không quen chuyện trong thành Trường An, không quen giang hồ trong thành Trường An."
Ông ta bưng chén rượu lên nhấp một ngụm rồi nói: "Cho nên ta càng muốn biết những kẻ này là người của bên nào. Đồng Tồn Hội đã không còn, Tiết Thành đã chết, người còn cảm thấy hứng thú với người của Tiết Hoa Y sẽ là ai?"
Ông ta nhìn về phía Thẩm Lãnh nói: "Quan trọng nhất là tại sao hắn lại cảm thấy hứng thú với hai tùy tùng của Tiết Hoa Y?"
Thẩm Lãnh nói: "Người mà bọn họ cảm thấy hứng thú hơn có thể là Tiết Hoa Y."
Hàn Hoán Chi ừ một tiếng: "Nhưng lộ liễu như vậy là ngu xuẩn? Hay là cố ý?"
Ông ta không muốn tin là đối thủ tương đối thấp kém lắm, đã rất lâu rồi không có chuyện gì thú vị khiến ông ta có thể dấy lên hứng thú.
Cùng lúc đó, một khách điếm cách Nghênh Tân Lâu chừng ba bốn dặm, ngoài cửa có một hán tử đội mũ tre trông giống như nông phu nông thôn đi vào, nhìn khoảng bốn mươi tuổi, sắc mặt ngăm đen, người trông cũng rất trung hậu.
Ông ta tháo xuống mũ tre sau đó áy náy cười nói với chưởng quầy: "Ham xem phong cảnh trong thành Trường An, bất tri bất giác đã tối rồi, chưởng quầy, có còn phòng không?"
Chưởng quầy gật đầu nói: "Chúng ta là người kinh doanh khách sạn, không sợ khách tới muộn, chỉ sợ khách không tới, ha ha ha, lão ca đến Trường An lần đầu tiên à? Ta sắp xếp cho ngươi một gian phòng gần đường, ngươi đẩy cửa sổ ra là có thể ngắm cảnh đêm ở Trường An chúng ta."
"Hay lắm!"
Nông phu hàm hậu lấy từ trong ngực ra một cái túi tiền, trước mở ra còn hỏi một câu: "Có đắt không?"
"Nếu bao cơm, một đêm giá ba trăm tiền, không bao cơm thì tính ngươi hai trăm bốn mươi tiền."
"Đắt vậy à."
Nông phu hiển nhiên giật mình, quay đầu lại nhìn ra ngoài cửa, có lẽ là muốn đi nhưng lại do dự, cuối cùng vẫn cắn răng một cái: "Thuê."
Ông ta lấy ra một xâu tiền đồng, đếm ra hai trăm bốn mươi tiền, vừa đếm vừa nói: "Trong thành Trường An cái gì cũng tốt, chỉ có điều cái gì cũng đắt, khi ta tới đã ở nhà trọ tập thể, một đêm hai mươi tiền."
Chưởng quầy cười nói: "Lão ca, cái đó thì khác."
Nông phu hàm hậu cười cười, giao tiền rồi được người giúp việc dẫn lên lầu. Ông ta phòng sau đó nằm ngay xuống giường gỗ, nhắm mắt lại giống như ngủ rất nhanh. Một lúc lâu sau ông ta đứng dậy mở cửa nhìn ra bên ngoài, xác định trong hành lang không ai thì mới đi ra, ở cửa mỗi một gian phòng ở dãy phòng này đều dừng chân một lát.
Cuối cùng đi đến cửa gian phòng cuối hành lang thì nhìn thấy dấu hiệu bí ẩn mà ông ta đang tìm, vì thế gõ cửa. Một hán tử ở bên trong kéo cửa ra nhìn về phía ông ta, trong ánh mắt lóe lên một tia kinh sợ.
"Vũ gia."
Hán tử trong phòng này vừa mới từ bên Nghênh Tân Lâu trở lại, trong lòng vẫn còn sợ hãi. Tuy rằng bọn họ vẫn luôn khổ luyện võ nghệ, nhưng nỗi sợ hãi đối với phủ Đình Úy của con người giống như là bẩm sinh đã có, rất khó vượt qua.
"Vào trong nói."
Nông phu cất bước vào phòng.
Không đến một khắc sau ông ta nhảy ra ngoài từ cửa sổ phía sau, trong tay cầm một tờ giấy, bên trên viết rõ mỗi người đang ở khách điếm nào, ông ta đi từng chỗ một, giết từng người một, tất cả những người từng đi Nghênh Tân Lâu đều bị ông ta giết. Mà sau khi giết người xong ông ta lại tránh né tất cả tai mắt để trở lại khách điếm.
Sáng sớm hôm sau ông ta liền trả phòng, nói là muốn đi xem thử Nhạn Tháp vào sáng sớm, chưởng quầy cũng không nghi ngờ. Thi thể trong một gian phòng khác mãi cho đến buổi tối mới bị phát hiện, bởi vì người chết đã trả tiền thuê phòng mười ngày, không có việc gì thì không cho người khác quấy rầy. Nếu không phải hắn ta bảo người mang y phục đã được giặt sạch về, có thể thi thể vẫn sẽ không bị phát hiện.
Mà sau khi nông phu này rời khỏi nhà trọ không bao lâu liền quẹo vào một ngõ nhỏ, ở một đầu ngõ bên kia có một chiếc xe ngựa. Ông ta lên xe ngựa rồi thay một bộ y phục, tháo mặt nạ và giả râu trên mặt, trong nháy mắt liền biến thành một thư sinh khoảng hai mươi mấy tuổi, khí chất nho nhã.
Xe ngựa dừng lại ở đường Học Phủ, người trẻ tuổi này mặc một bộ viện phục của thư viện, cầm trong tay một cái quạt xếp, thoạt nhìn không có bất kỳ điểm gì khác những đệ tử thư viện kia, thản nhiên đi về phía thư viện.
Đến cửa thư viện, hắn ta cười gật đầu với người giữ cửa, người giữ cửa chỉ cảm thấy hắn ta lạ mặt nhưng không ngăn cản. Theo quán tính tư duy của con người thì sẽ không suy nghĩ người trẻ tuổi mặc viện phục này có phải là đệ tử thư viện thật hay không.
Nhưng trên thực tế người này đã ba mươi mấy tuổi, hắn ta cùng tuổi với Lý Trường Trạch.
Năm đó, vì bảo vệ con trai mình không có gì bất ngờ xảy ra, hoặc là ứng đối với bất ngờ gì, Dương hoàng hậu ủy thác Lạc Đông Phú tìm sáu đứa trẻ bằng tuổi Lý Trường Trạch. Khi đó sáu đứa trẻ này đều có tướng mạo rất giống Lý Trường Trạch.
Nhưng theo thời gian trôi đi, sau khi sáu đứa trẻ này từ từ lớn lên, trong đó có bốn đứa đã không thể trở thành thế thân của Lý Trường Trạch nữa.
Nhưng bọn họ không bị diệt trừ mà tiếp tục được huấn luyện, ba mươi năm nay cũng chưa từng gián đoạn, cũng không để cho bọn họ chấp hành nhiệm vụ gì khác.
Sáu người này ngay từ lúc đầu nhận huấn luyện đã biến thành một cỗ máy giết chóc vô tình, bọn họ bắt đầu học các kỹ thuật giết người từ nhỏ, bất kể là võ kỹ hay dùng độc. Bọn họ cũng giống như con cái của hoàng gia, được dạy dỗ đủ thứ, thiên văn, địa lý, lịch sử, sách cổ, tứ thư ngũ kinh, thậm chí là kỳ văn dị sự.
Bọn họ còn tinh thông âm luật, tinh thông kỳ đạo, ba mươi năm nay mỗi một ngày bọn họ đều đang học tập.
Tên của hắn ta là Lạc Trần Vũ, đây là lần đầu tiên hắn ta chấp hành nhiệm vụ cho nên sẽ có một chút sơ hở. Sơ hở của hắn ta chính là quên nhắc nhở người của mình đừng tới gần Nghênh Tân Lâu, đừng theo dõi quá gần.
Hắn ta tưởng đây là kiến thức bình thường, người dưới trướng hắn ta hoàn toàn có khả năng tự lĩnh ngộ, dù sao cũng đã huấn luyện lâu như vậy rồi, thế nhưng mấy người kia lại trực tiếp bám theo tới tận Nghênh Tân Lâu. Nếu bọn họ không chết, người của phủ Đình Úy có thể lần theo manh mối và phát hiện được gì đó.
Cho nên Lạc Trần Vũ biết sai lầm của mình liền tự động thủ xóa bỏ sai lầm, sau đó hắn ta đích thân đến thư viện.
Hắn ta khí chất phi phàm, nếu như là một người chưa từng học hành, không biết một chữ nào, dù cho hắn ta mặc viện phục của thư viện cũng sẽ có vẻ không được tự nhiên lắm, nhìn thoáng qua có thể vẫn không có người nào chú ý, nhìn kỹ lại thì có thể nhìn ra chỗ khác nhau, đó là chuyện về mặt khí chất.
Có một câu cổ ngữ nói... Sách ngươi từng đọc, đường ngươi từng đi, những người ngươi từng gặp đều sẽ thể hiện trong khí chất của ngươi.
Lạc Trần Vũ thuận lợi vào thư viện như vậy, sau đó hỏi thăm chỗ ở của những học sinh khóa ba năm, vừa đi vừa hỏi thăm. Hắn ta có tướng mạo tuấn mỹ, hơn nữa người lại thân thiện, các đệ tử trong thư viện sẽ không ai vô duyên vô cớ nghi ngờ người khác, bọn họ cũng không phải người của phủ Đình Úy.
Cho nên hắn ta cứ hỏi thăm dọc đường đến chỗ ở của các học sinh khóa ba năm, sau đó lại trực tiếp hỏi thăm Tiết Chiêu ở chỗ nào, không bao lâu sau có một đệ tử thư viện đồng ý giúp đưa hắn ta qua đó.
Lạc Trần Vũ nói hắn ta được người khác nhờ đưa đồ cho Tiết Chiêu. Cái cớ này căn bản cũng không phải suy nghĩ nhiều, bởi vì hắn ta hoàn toàn không quan tâm.
Hắn ta đã tính toán thời gian, dọc đường đi tới đây, lại đến thư viện, lại đến chỗ này, vừa hay là thời gian nghỉ trưa của các đệ tử thư viện.
Hắn ta ở ngoài cửa gõ: "Xin hỏi Tiết Chiêu có ở đây không?"
Trong phòng có người trả lời: "Tiết Chiêu mới ra ngoài lấy nước rồi, ngươi là ai?"
"Ta là khách của hắn, cũng là khách của ngươi."
Lạc Trần Vũ khẽ cười rồi đẩy cửa ra, người ở trong phòng nhìn thấy hắn ta đều rất kinh ngạc.
Lạc Trần Vũ giơ tay lên đếm: "Một, hai, ba... điều kiện của thư viện kém vậy sao? Bốn người ở một gian phòng, cũng may là có bốn cái giường."
Không một ai hiểu hắn ta có ý gì.
Lạc Trần Vũ quay người đóng cửa lại, mấy giây sau, bên dưới ba cái giường đều có một cỗ thi thể.
Cửa bị đẩy ra kêu két một tiếng, Tiết Chiêu xách một bình nước đi vào, sau đó liền nhìn thấy Lạc Trần Vũ đang ngồi ở đó mỉm cười với gã ta.
Tiết Chiêu ngẩn ra: "Ngươi là...?"
Lạc Trần Vũ đứng dậy, mỉm cười nói: "Là họ hàng của đồng môn ngươi, sao lúc nãy trong phòng các ngươi không có một người nào cả, đều đi làm gì rồi?"
Tiết Chiêu bỗng xoay người lại.
Lạc Trần Vũ ở phía sau gã ta nói hai chữ: "Tiết Chân."
Tiết Chiêu liền khựng chân lại.