Lạc Trần Vũ nhìn bóng lưng Tiết Chiêu nói hai chữ, bước chân của Tiết Chiêu liền không tự chủ được ngừng lại. Khoảnh khắc gã ta xoay người quay đầu lại, trong ánh mắt xuất hiện một chút sát ý.
Một thiếu niên, đây là lần đầu tiên muốn giết người, hơn nữa còn kích động không kìm nén được.
"Ngươi đã làm gì muội ấy?"
"Không sao cả."
Lạc Trần Vũ nói: "Nhưng nếu ngươi đi, ta có thể có một vạn cách giết nàng ta, hoặc là tra tấn nàng ta, có thể cho nàng ta chết, cũng có thể khiến nàng ta sống không bằng chết."
Tiết Chiêu trở lại trong phòng, thuận tay đóng cửa phòng lại, gã ta nhìn vào mắt Lạc Trần Vũ hỏi gằn từng tiếng: "Ngươi muốn làm gì? Ngươi là người của ai?"
"Ta tới thương lượng với ngươi một chuyện."
Lạc Trần Vũ ngồi xuống, nhìn chút đồ ăn để trên bàn, hắn ta kéo cái túi kia qua xem thử, lấy một cái bánh bao ở bên trong ra, ăn một miếng sau đó ánh mắt hơi lóe sáng.
"Bánh bao của thư viện mùi vị không tệ, chỉ là hơi nguội rồi."
Lạc Trần Vũ ăn bánh bao, còn hỏi một câu: "Có nước không?"
Tiết Chiêu cau mày nhìn hắn ta, chờ hắn ta tiếp tục nói, hoặc là đang chờ người này ra tay. Tiết Chiêu cùng Tiết Hoa Y tập võ từ nhỏ, Tiết Hoa Y cũng coi như là dốc lòng dạy dỗ gã ta và Tiết Chân. Tiết Chiêu thiên phú không tồi nhưng Tiết Chân thì kém một chút, võ nghệ của nàng ta không quá tốt.
Cho nên khi Tiết Chiêu nghe thấy Lạc Trần Vũ nói ra tên của Tiết Chân đã lập tức dừng lại.
"Không hiếu khách chút nào cả."
Lạc Trần Vũ thấy Tiết Chiêu không để ý tới mình thì đứng dậy đi qua, nhận lấy bình nước trong tay Tiết Chiêu, lại tìm ít lá trà trên bàn. Dường như hắn ta không hề nóng vội chút nào, còn có thời gian tìm một cái chén rửa sạch sẽ.
Hắn ta pha trà, ngồi xong rồi mới nhìn Tiết Chiêu nói rất chân thành: "Nếu ngươi đã bức thiết muốn biết như vậy, ta sẽ giản lược một chút quá trình ta vốn đã nghĩ sẵn rồi. Ngươi không biết mấy năm nay ta sống bức bối cỡ nào đâu, đây là lần đầu tiên ta ra ngoài làm việc, cho nên trong đầu không tự chủ được mà suy nghĩ rất nhiều quá trình và kết quả."
Hắn ta cười nói: "Ngươi có tin không, ngay cả chuyện máu me tàn nhẫn như lột da của ngươi mà ta cũng đã nghĩ đến."
Tiết Chiêu cắn răng nói: "Nếu ngươi còn không nói rõ ràng, ta có thể sẽ động thủ trước ngươi."
"Nơi này là thư viện, ngươi động thủ mà không sợ sao?"
Lạc Trần Vũ hỏi một câu, sau đó lại giống như là tỉnh ngộ ra: "Đúng rồi, ngươi không sợ, nên là ta sợ mới đúng, nhưng ta cũng không sợ chút nào thì phải làm sao?"
Hắn ta nhìn lá trà ở trong chén dần dần nở ra, giơ tay lên phe phẩy trong làn hơi nóng bốc lên, giống như ở dùng hơi nóng để sưởi ấm tay mình vậy.
"Giao danh sách cho ta, ta có thể không giết Tiết Chân."
Lạc Trần Vũ nhìn về phía Tiết Chiêu nói: "Thật ra chuyện chỉ đơn giản như vậy, một câu nói là có thể nói xong."
Tiết Chiêu hừ một tiếng: "Có phải ngươi đang nghĩ ta nhất định sẽ động thủ với ngươi không? Có phải ngươi đang nghĩ ta nghe được tên của Tiết Chân sau đó sẽ muốn diệt trừ ngươi chấm dứt hậu hoạn không? Ngươi nhìn thấy ta xoay người trở lại, cho nên ngươi mới càng đắc ý, ngươi biết điểm yếu của ta là Tiết Chân."
Lạc Trần Vũ nói: "Không phải sao?"
Tiết Chiêu gật đầu: "Phải, ngươi đã tìm đúng điểm yếu của ta nhưng lại sai trình tự. Nếu ngươi bắt Tiết Chân trước, ngươi có thể tùy ý khống chế ta, ta có thể làm mọi việc vì muội ấy, nhưng ngươi vẫn chưa đi tìm muội ấy mà trực tiếp tới tìm ta trước, còn nói cho ta biết nói ngươi vẫn chưa động đến muội ấy, tại sao ta phải đánh với ngươi, tại sao phải giết ngươi, hoặc là bị ngươi giết?"
Tiết Chiêu nói: "Bây giờ ta đi ra ngoài, chạy như điên tới chỗ ở của Tiết Chân, ta tin ngươi tuyệt đối không dám động thủ trong thư viện dưới ban ngày ban mặt như vậy, chỉ cần ngươi động thủ, ngươi nhất định không thể còn sống rời đi."
Gã ta lui về phía sau: "Ta nói xong rồi, giờ ta phải đi."
Lạc Trần Vũ thở dài: "Trước khi đến đây, người bảo ta đến đã với ta rằng nếu Tiết Hoa Y đã có thể giao danh sách cho các ngươi, chứng tỏ hai người các ngươi tuy tuổi còn nhỏ nhưng khả năng nhất định không nhỏ, bảo ta đừng đánh giá thấp các ngươi, xem ra quả thật có lý."
Hắn ta cười: "Nhưng những gì ta nói lúc nãy không phải muốn uy hiếp ngươi, cũng không phải muốn bảo ngươi tự đầu hàng. Ta nói những lời này thật ra là bởi vì trước đó ta cũng không xác định danh sách có ở trong tay các ngươi hay không, mà vừa rồi ngươi không có phủ nhận."
Tiết Chiêu đột nhiên thay đổi sắc mặt.
Lạc Trần Vũ nói: "Trẻ con đúng là trẻ con, tại sao phải nghĩ mình rất già chứ? Người chưa đến độ tuổi nhất định sẽ không có nhiều như vậy tâm tư, cái gọi là ông cụ non đều là giả bộ, thiếu niên chính là thiếu niên, già dặn chính là già dặn. Già dặn là cần mấy chục năm đời người tích lũy mới có được."
Hắn ta bưng chén trà lên uống một ngụm, gật đầu nói: "Trà cũng không tệ."
Tiết Chiêu đâu còn có tâm tư nói gì nữa, gã ta bất chợt xoay người chạy ra bên ngoài, đưa tay kéo cửa phòng ra, ngay trong nháy mắt sắp lao ra khỏi cửa, gã ta nhìn thấy trước mắt có một cái tơ nhện lấp lánh.
"Tiếp tục đi."
Không biết từ khi nào tay trái của Lạc Trần Vũ đã đeo một cái bao tay bằng sợi kim loại, trong tay trái nắm chặt mấy sợi tơ mỏng giống như sợi tóc, cũng không biết làm bằng chất liệu gì.
Nếu vừa rồi Tiết Chiêu không dừng chân thì có thể đã va mặt vào tơ mỏng, có lẽ đã cắt vào bên trong mặt của gã ta.
"Biết tại sao ta vẫn chưa đi tìm Tiết Chân đã đến uy hiếp ngươi không?"
Lạc Trần Vũ chỉ xuống dưới thân Tiết Chiêu. Tiết Chiêu chậm rãi cúi đầu nhìn, phía trước bụng dưới của gã ta, hai bên cơ thể đều có những sợi tơ mỏng gần như trong suốt đó.
Tay trái của Lạc Trần Vũ kéo về phía sau, những sợi tơ mỏng liền áp sát thân thể Tiết Chiêu.
"Ta giết mấy đồng môn của ngươi chỉ mất có vài ba giây, bọn họ ngay cả kêu cứu cũng không kịp. Mà sau khi ta giết bọn họ khoảng gần một khắc ngươi mới trở về, ta cũng không đến mức lãng phí khoảng thời gian này."
Lạc Trần Vũ nới lỏng dây nhỏ rồi nói: "Đóng cửa, xoay người trở lại."
Tiết Chiêu chậm rãi vươn tay ra đóng cửa lại một lần nữa, ngay cả xoay người gã ta cũng không dám làm quá nhanh. Những sợi tơ mỏng đó sắc bén như vậy, chỉ cần Lạc Trần Vũ dồn lực, những sợi tơ mỏng sẽ cắt vào người.
"Chúng ta nói chuyện nghiêm túc nào."
Lạc Trần Vũ kéo ghế tới gần Tiết Chiêu rồi nói: "Bây giờ là ta đang uy hiếp ngươi, cũng có thể lát nữa sẽ tra tấn ngươi, nhưng những việc này ngươi đều sẽ không quá sợ. Nam nhân mà, luôn có thể cứng cỏi dũng cảm hơn nữ nhân một chút, nhưng ngươi nghĩ xem, nếu ta không ép hỏi được gì từ ngươi, ngươi thấy chết không sờn, vậy thì hy vọng duy nhất của ta chính là đi ép hỏi Tiết Chân."
"Ta không có danh sách!"
Tiết Chiêu cắn răng trả lời.
"Nói dối."
Lạc Trần Vũ kéo một sợi tơ mỏng trong số đó, sợi tơ mỏng kia nhanh chóng thu hồi, dễ dàng cắt ra một trên vết thương trên cánh tay Tiết Chiêu. Tiết Chiêu lập tức thay đổi sắc mặt.
"Danh sách ở đâu?"
Lạc Trần Vũ lại hỏi một lần.
"Ta không biết."
Tiết Chiêu trả lời.
Lạc Trần Vũ thở dài, ngón tay lại kéo một sợi tơ mỏng, một tiếng phập khẽ vang lên, cẳng chân của Tiết Chiêu đã bị một sợi tơ mỏng cắt vào, cảm giác giống như y phục và da thịt của con người đích hoàn toàn không có lực cản vậy.
Giống như một đầu bếp dùng con dao sắc bén nhất của mình, tuỳ ý cứa một cái là có thể cắt một miếng thịt, không có chút lực cản nào.
Sợi tơ mỏng kia cắt cẳng chân, bị xương cản lại, nhưng mà Tiết Chiêu không nghi ngờ, chỉ cần trước mặt người này phát lực thêm nữa thì xương cũng không cản được sợi tơ mỏng đó.
"Quá tam ba bận."
Lạc Trần Vũ hỏi: "Danh sách ở đâu?"
Tiết Chiêu bỗng nhiên gào một tiếng: "Ngươi giết ta đi! Bây giờ ngươi cứ giết ta đi! Có ai không, giết người rồi!"
"Ồ..."
Lạc Trần Vũ cười nói: "Thông minh hơn rồi, giờ mới nhớ lớn tiếng nói khiến cho người khác chú ý, ngươi nên nghĩ đến từ sớm mới đúng."
Hắn ta đứng dậy, quấn chắc những sợi tơ mỏng kia sau đó đi đến trước mặt Tiết Chiêu, nói từng câu từng chữ: "Ngươi đã gọi người rồi thì ta chỉ có thể đi, nhưng chưa chắc bọn họ có thể cứu được ngươi, người xông vào trong sẽ giết ngươi."
Hắn ta quấn đầu kia của tơ mỏng lên tay nắm bằng sắt ở cửa, chỉ cần cửa bị kéo ra là tơ mỏng sẽ cắt đứt Tiết Chiêu.
"Ngươi không thông minh chút nào cả, ta đi xem thử tiểu cô nương tên là Tiết Chân kia có phải là thức thời hơn ngươi không."
Lạc Trần Vũ nói xong rồi xé khăn trải giường bịt miệng Tiết Chiêu lại, bịt rất chặt, sau đó hắn ta đi đến chỗ cửa sổ phía sau, mở cửa sổ nhảy ra ngoài, còn đứng ở ngoài cửa sổ nháy mắt với Tiết Chiêu.
"Chúc ngươi may mắn."
Sau khi nói xong hắn ta xoay người bỏ đi. Tiết Chiêu muốn lớn tiếng gọi hắn ta lại nhưng đã không nói được nữa. Trong khoảnh khắc đó, trong đầu gã ta từng giằng xé vô số lần, nếu gã ta nói ra danh sách ở đâu thì phụ đại nhân, nếu gã ta không nói thì sẽ hại Tiết Chân. Sự giày vò này thật sự quá đau đớn, mà người kia hoàn toàn không cho gã ta thời gian do dự, đi rất nhanh và rất dứt khoát.
Hơn nữa lúc đi còn thuận tiện đóng cửa sổ phía sau lại, trong nháy mắt cửa sổ đóng lại hắn còn hô một tiếng: "Cứu với, mau tới đây!"
Tiết Chiêu lập tức thay đổi sắc mặt.
Mấy giây sau, ngoài cửa có người nói nhưng Tiết Chiêu không thể nói được, miệng chỉ có âm thanh ú ớ.
Trước sau cổ gã ta đều có loại tơ mỏng đó, đã dính chặt vào cổ gã ta, nếu cử động đều sẽ bị cắt đứt.
Còn chần chừ nữa thì người mở cửa sẽ cắt gã ta thành mấy mảnh.
Trong giây phút đó Tiết Chiêu cắn răng đưa ra quyết định, gã ta chỉ cần nhanh chóng ngồi thụp xuống, sẽ đứt tay đứt chân, cằm và sau gáy có thể đều sẽ bị cắt mất một mảng da thịt nhưng hẳn là có thể sống sót.
Vì thế gã ta nhanh chóng ngồi thụp xuống...
Không hề có chuyện gì xảy ra, tơ mỏng bên cạnh cổ gã ta chỉ là loại dây bình thường.
Cửa bị kéo ra, có đệ tử thư viện muốn xông vào. Ngay khoảnh khắc cửa mở ra, hai sợi tơ mỏng bị kéo thẳng, một chân của Tiết Chiêu bị cắt đứt.
Trong tất cả tơ mỏng chỉ có hai sợi thật sự có thể giết người, những sợi khác đều là giả.
Cửa mở, chân của Tiết Chiêu đứt lìa, người ở ngoài cửa sợ tới mức sững sờ, nhất thời không dám vào. Một lúc lâu sau mới có người hết sức cẩn thận đi vào, tháo vải trong miệng Tiết Chiêu ra.
"Đi cứu Tiết Chân! Ta cầu xin các ngươi đi cứu Tiết Chân!"
Tiết Chiêu lớn tiếng gào thét, tiếng nói cũng đã khàn đặc.
Nhưng mà người ở bên ngoài vẫn không cử động, bọn họ không biết Tiết Chân là ai, bọn họ chỉ nghe thấy có người kêu cứu nên sang đây xem thử.
Trong đám người, Lạc Trần Vũ chỉ về phía nữ viện, sau đó vẫy tay với Tiết Chiêu, xoay người biến mất khỏi đám người.
Trong một khắc đó Tiết Chiêu cảm nhận được một cảm giác vô lực đau tận xương cốt, gã ta lớn tiếng hô hào, thỉnh cầu người khác đi bảo vệ Tiết Chân, nhưng ai nấy đều có chút mê mang.
Tiết Chân là ai?
"Cầu xin các ngươi, ta cầu xin các ngươi, đưa ta đi... Các ngươi đưa ta đi!"
Tiết Chiêu khàn giọng kêu gào.
Có hai đệ tử thư viện đi đến đỡ gã ta lên: "Trước hết đưa ngươi đến chỗ y quan đã."
"Không!"
Tiết Chiêu cầu khẩn nói: "Đưa ta đến nữ viện, có người muốn giết chúng ta, muốn giết Tiết Chân!"
Ở phía sau đám người, Lạc Trần Vũ không có bỏ đi. Nữ viện không dễ vào như vậy, hơn nữa hắn ta cũng không biết Tiết Chân, hỏi thăm một nam đệ tử ở chỗ nam đệ tử là rất dễ dàng có thể tìm được, nhưng ở bên nữ viện, tuỳ tiện hỏi thăm một nữ nhân, chưa chắc sẽ có người nói cho hắn ta biết.
Cho nên Lạc Trần Vũ cũng hơi tiếc nuối, tại sao khi mình mới đến Trường An lại không đích thân đi theo dõi, mà để cho mấy tên thủ hạ phế vật đi theo hai người bọn họ chứ.
Làm chút chuyện sao mà khó như vậy?
Lạc Trần Vũ đi theo phía sau Tiết Chiêu bọn họ đến nữ viện, mặc dù hơi hối hận vì lúc từ đầu mình không đến nhận người nhưng lại cảm thấy rất thú vị.