Có thể chính bởi vì kể từ ngày có thư viện Nhạn Tháp đã không có người nào dám hỗn xược ở trong thư viện, cho nên không ai ngờ thật sự sẽ có hung đồ dám vào trong thư viện hành hung giết người, hơn nữa còn giết tận mấy người.
Dưới giường trong phòng Tiết Chiêu có ba thi thể, Tiết Chiêu bị trọng thương, mà kẻ giết người mặc viện phục của đệ tử thư viện thì công khai bỏ đi.
Có lẽ là đã đi rồi nhưng thế nào Tiết Chiêu cũng không chịu tin, gã ta luôn nói kẻ giết người đó đi tìm Tiết Chân, nhưng mà gã ta không màng đến thương thế của mình, thỉnh cầu mấy đệ tử thư viện khiêng mình chạy tới bên nữ viện thì mới phát hiện Tiết Chân bình an, không có ai đến tìm nàng ta.
Nhưng ngay giây phút Tiết Chân từ trong nữ viện chạy ra ngoài gặp Tiết Chiêu, Tiết Chiêu đột nhiên hiểu ra.
Người kia chính là muốn biết Tiết Chân trông như thế nào.
Tiết Chiêu nhanh chóng được đưa đến chỗ y quan của thư viện, y quan không dám chữa trị, lại đích thân hộ tống Tiết Chiêu đến y quán Thẩm gia trong thành Trường An.
Lúc đó người của y quán Thẩm gia đã nói một câu làm cho mọi người chấn động.
"Chân đâu? Có mang theo không, mau đưa cho ta, vẫn có thể nối."
Mặc dù mọi người đều biết thuật của y quán Thẩm gia cao siêu, y quán đã phủ khắp Đại Ninh, thuốc trị thương trong quân đều là y quán Thẩm gia phối chế, thế nhưng không ngờ còn có thể nối được chân đứt rời.
Lang trung của Thẩm gia giải thích: "Thời gian vẫn chưa lâu, có khả năng nối lại nhưng không nhất định thành công, cho dù thành công thì sau này cái chân này tất nhiên cũng tàn tật, đi lại sẽ có chút không được tự nhiên."
Tiết Chiêu nghĩ tàn tật thì sao chứ, chẳng qua là nhìn một chân dài một chân ngắn hơn chút thôi, cũng tốt hơn là không có.
Tiết Chân vẫn luôn nắm tay gã ta, mắt đỏ hoe.
Ngay khi Tiết Chiêu được khiêng vào y quán không bao lâu thì người của phủ Đình Úy đã đến. Xe ngựa của Hàn Hoán Chi dừng lại ở bên ngoài y quán Thẩm gia, không bao lâu sau Tiết Chân liền gặp được vị đô đình úy đại nhân trong truyền thuyết này.
"Giải thích một chút đi, nếu không thì không dễ truy tra ra hung thủ."
Phương Thiệp Di đi theo Hàn Hoán Chi đến nói một câu.
Tiết Chân mờ mịt lắc đầu: "Ta không biết chuyện là thế nào, đột nhiên Tiết Chiêu đến, còn bị người ta đánh thành như thế này."
"Các ngươi ở trong thành Trường An gần đây có kết thù với người nào không?"
"Không có."
Tiết Chân lắc đầu nói: "Hai người chúng ta rất ít tiếp xúc với người khác, cho dù là đệ tử thư viện thì chúng ta cũng rất ít đi lại, người quen biết cũng không nhiều, lại gần như không ra khỏi thư viện, đâu có kết thù với người khác."
"Vậy thì..."
Phương Thiệp Di hỏi: "Có phải kẻ thù của Tiết đại nhân không?"
Sau khi hỏi câu nói này Phương Thiệp Di vẫn luôn nhìn Tiết Chân. Ánh mắt Tiết Chân rõ ràng lóe lên một cái, nhưng rất nhanh sau đó lại lắc đầu nói: "Tiết đại nhân tuyệt đối không có kẻ thù, ngài ấy thân thiện với mọi người, đối xử với người ngoài như người thân, làm sao có thể có kẻ thù."
Có thể là nàng ta không ngờ người của phủ Đình Úy sẽ trực tiếp hỏi về Tiết Hoa Y, dù sao khi nàng ta và Tiết Chiêu đến Trường An cũng không nhắc đến tên của Tiết Hoa Y.
Phương Thiệp Di nghiêm túc nói: "Nếu các ngươi không có kẻ thù, lại rất ít ra ngoài, phủ Đình Úy đã điều tra, chỗ ở của Tiết Chiêu cũng không có tổn thất tài vật, tại sao kẻ giết người này lại tìm tới các ngươi?"
Tiết Chân chỉ lắc đầu, nàng ta cũng không biết kẻ giết người là ai. Bên cạnh Tiết Chiêu vẫn luôn có người, không tiện nói chuyện danh sách với nàng ta, nhưng nàng ta có thể nhìn ra được từ ánh mắt của Tiết Chiêu, kẻ giết người nhất định có liên quan đến danh sách.
Sự tình liên quan đến bản danh sách đó, nàng ta làm sao có thể nói với người của phủ Đình Úy được.
"Cẩn thận nhớ kỹ lại một chút."
Hàn Hoán Chi nhìn về phía Tiết Chân nói: "Không cần vội, chúng ta không ép hỏi ngươi, mà là nhất định phải dựa vào tin tức do ngươi cung cấp để phá án, nếu manh mối gì cũng không có, quả thật không dễ truy tra."
"Quả thật ta không biết gì cả."
Tiết Chân lắc đầu: "Hỏi nữa thì ta cũng là không biết gì cả, kẻ điên đó từ đâu đến, sao lại vào thư viện,chẳng lẽ các ông không nên đi tra những chuyện này sao? Có lẽ đó thật sự chỉ là một kẻ điên giết người, hắn vào thư viện cũng không phải nhằm vào ai."
Hàn Hoán Chi nghiêm túc nói: "Hắn tỉ mỉ bố trí cạm bẫy ở chỗ ở của Tiết Chiêu, nhưng chỉ dùng để đối phó với một mình Tiết Chiêu, ba người khác đều là bị trúng đòn mạnh một kích mất mạng, cho nên ngươi có thể thừa nhận một chút không?"
Tiết Chân vẫn lắc đầu: "Ông hỏi ta thêm nữa cũng vô ích, chúng ta không có kẻ thù, Tiết đại nhân cũng không thể có kẻ thù."
Hàn Hoán Chi liếc nhìn Phương Thiệp Di một cái, Phương Thiệp Di quay đầu lại căn dặn thủ hạ: "Ghi một bản khẩu cung cho nàng ta, sắp xếp người bảo vệ họ."
Gã nói xong rồi đi theo Hàn Hoán Chi trở lại xe ngựa. Hàn Hoán Chi ngồi xuống rồi nói: "Tất cả mấy người theo dõi hôm qua đều đã chết, hôm nay liền có người dám vào thư viện tìm Tiết Chiêu. Phỏng đoán của ngươi không sai, hai đứa trẻ này nhất định có bí mật."
Phương Thiệp Di ừ một tiếng: "Nhưng nàng ta không chịu nói gì cả, cũng không thể nào phỏng đoán ra kẻ giết người rốt cuộc là người của ai."
Hàn Hoán Chi nói với giọng điệu bình thản: "Hiện tại trong điều kiện đã biết được có thể phỏng đoán ra ba điểm, thứ nhất kẻ giết người này không phải là người thành Trường An, thậm chí không hiểu về Trường An. Hắn làm việc có vẻ như khéo léo và cũng hung ác, biết giết người diệt khẩu, nhưng người này hơi lỗ mãng, nhất định là người từ bên ngoài đến."
"Thứ hai, người này võ nghệ rất mạnh, rất tự phụ, hơn nữa còn có chút biến thái. Hắn biết rõ giết người ở trong thư viện tất nhiên sẽ dẫn đến hỗn loạn nhưng vẫn động thủ, chứng tỏ hắn tự phụ đến mức không xem thư viện ra, cũng không xem phủ Đình Úy ra gì."
"Thứ ba, mục tiêu của hắn không phải Tiết Chiêu, có thể là bởi vì hắn nghĩ Tiết Chiêu này không nhất định sẽ nói ra chuyện mà hắn muốn biết, cho nên mục tiêu là Tiết Chân, nhưng hắn cũng không quen biết Tiết Chân, chuyện này chế tạo ra chính là vì muốn xem Tiết Chân trông như thế nào. Lúc ấy hắn nhất định còn ở hiện trường, chỉ là không có người nào chú ý tới."
Sau khi nói xong Hàn Hoán Chi nhìn về phía Phương Thiệp Di: "Ngươi còn nghĩ đến những gì nữa?"
Phương Thiệp Di nói: "Chắc hẳn không phải là hắn tự phụ, hắn là kẻ điên."
Gã nhìn về phía Hàn Hoán Chi nói: "Nếu hắn chỉ là tự phụ thì hoàn toàn không cần phải làm như vậy, hắn chỉ cần âm thầm theo dõi Tiết Chiêu một thời gian, tất nhiên cũng sẽ biết Tiết Chân trông như thế nào, nhưng hắn không làm vậy."
Phương Thiệp Di nói: "Hơn nữa hắn nhất định không phải vì nóng vội, nếu như là nóng vội thì sẽ không sắp xếp thủ hạ đi theo dõi trước, sau đó phát hiện thấy không ổn mới diệt trừ thủ hạ. Cách làm của người này không có một chỗ nào phù hợp lẽ thường, chỉ có thể là người điên."
Sau khi nói xong, Phương Thiệp Di nhắm mắt lại suy nghĩ một lát rồi mở mắt: "Hắn sẽ tới y quán Thẩm gia."
Hàn Hoán Chi ừ một tiếng: "Nếu hắn là kẻ điên, hắn nhất định sẽ đến."
Người của phủ Đình Úy đã hỏi Tiết Chiêu, biết đặc điểm dung mạo của người kia, nếu người này còn trực tiếp xuất hiện thì người của phủ Đình Úy nhất định sẽ bắt được.
Nhưng Lạc Trần Vũ vẫn đến.
Hắn ta đóng giả thành một lão phụ, chống gậy, nếp nhăn trên mặt nhiều đến mức đếm cũng không đếm nổi, hắn ta đi còng lưng, ngay cả dáng đi cũng không có một sơ hở nào.
Hắn ta đến y quán Thẩm gia mua chút thuốc, không vội không chậm, thoạt nhìn không có một chút khác thường nào, thậm chí còn đứng ở bên cạnh xe ngựa của Hàn Hoán Chi một lát, tựa như hết sức tò mò và cực kỳ hâm mộ cỗ xe ngựa này.
Vị trí hắn ta dừng lại nhìn có vẻ như tùy ý đứng, ở phía sau xe ngựa, vừa hay là góc chết của hai bên cửa sổ, người trong xe ngựa không nhìn thấy hắn ta nhưng đình úy ở ngoài nhìn thấy, thế nhưng mà không ai sẽ nghi ngờ một lão phụ đến bốc thuốc.
Lạc Trần Vũ rất đắc ý, cho dù không có làm gì cũng rất đắc ý, có lẽ ở sâu trong nội tâm hắn ta cảm thấy như vậy là đã sỉ nhục phủ Đình Úy, là sỉ nhục Hàn Hoán Chi.
Hắn ta xách số thuốc vừa mua được run rẩy đi, lúc đi khóe miệng mỉm cười.
Nhưng hắn ta không biết rằng giờ khắc này Hàn Hoán Chi và Phương Thiệp Di đều không ở trong xe ngựa. Trước khi hắn ta đến, Hàn Hoán Chi và Phương Thiệp Di đã đến vị trí gần cửa sổ trên lầu hai của trà lâu đối diện y quán Thẩm gia quan sát.
"Có suy nghĩ gì?"
Hàn Hoán Chi hỏi Phương Thiệp Di.
Phương Thiệp Di nói: "Không có một người khả nghi nào, như vậy thì chọn một người trong những người đều không khả nghi này, chỉ có thể là bà ta."
Gã chỉ vào lão phụ nhân đang đi xa kia.
"Một người nếu tinh thông bản lĩnh gì đó thì tuyệt đối sẽ không chỉ dùng một lần, chuyện mình tự hào đương nhiên phải làm thêm vài lần, sẽ thỏa mãn hư vinh."
Phương Thiệp Di nói: "Hung thủ giết người ở khách điếm, chưởng quầy nói là một nông phu khoảng bốn mươi năm mươi tuổi, thoạt nhìn không có bất kỳ sơ hở gì, lời nói cử chỉ đều rất bình thường. Một chưởng quầy làm kinh doanh khách sạn, mấy chục năm nay đã gặp bao nhiêu người, ngay cả ông ta cũng cảm thấy nông phu đó không có vấn đề, cho nên thủ đoạn dịch dung của người này rất cao minh."
Hàn Hoán Chi gật đầu: "Đi đi."
Phương Thiệp Di từ lầu hai trà lâu nhảy xuống.
Gã đi nhanh theo sau lão phụ kia, tay phải ấn chuôi đao, tay trái cầm liên nỏ đeo bên hông, chỉ cần lão phụ kia có bất kỳ hành động gì không bình thường, Phương Thiệp Di đều sẽ ra tay.
Thế nhưng đúng lúc này lão phụ kia mất thăng bằng ngã xuống đất, kêu mấy tiếng ai ôi ai ôi, hai tiểu cô nương đi ngang qua vội vàng chạy tới đỡ bà ta lên, còn muốn dìu bà ta đến y quán Thẩm gia.
Lão phụ nhân không ngừng cảm ơn nhưng lại không chịu đến y quán, chỉ nói mình không sao, nhưng muốn nhờ hai tiểu cô nương kia đưa bà ta về nhà. Bà ta nói nhà mình ở ngay phía trước không xa, qua một ngõ nhỏ là đến.
Phương Thiệp Di không dám vọng động, nếu lão phụ nhân kia thật sự là sát thủ, hai tiểu cô nương đó cách bà ta quá gần, cho dù lúc này Phương Thiệp Di hô một tiếng cũng có thể lấy mạng hai tiểu cô nương kia.
Cho nên Phương Thiệp Di chỉ nhìn, nhìn hai tiểu cô nương kia dìu lão phụ nhân đi về phía trước. Đến đầu ngõ phía trước, lão phụ nhân kia còn quay đầu lại liếc nhìn, tuy rằng cách hơi xa nhưng Phương Thiệp Di vẫn nhìn rõ sự khiêu khích trong mắt lão phụ nhân.
Gã đi theo, đợi khi gã rẽ sang đầu ngõ, hai tiểu cô nương kia đứng ở đó với vẻ mặt kinh ngạc. Nhìn thấy Phương Thiệp Di đi đến, lúc này sắc mặt của hai người mới dịu lại một chút.
"Bà ta... nhảy tường đi rồi."
Một tiểu cô nương vẻ mặt khó tin, nói: "Lúc nãy còn cần chúng ta dìu đi, nhưng vừa vào đầu ngõ liền nhảy tường đi, còn bảo... còn bảo chúng ta nói một tiếng với đình úy đại nhân ở phía sau, nói hắn không cần ngươi tiễn."
Phương Thiệp Di hỏi: "Hai người các ngươi có sao không?"
Một tiểu cô nương khác sắc mặt hơi tái nhợt, nói: "Hắn nói không làm hại hai người chúng ta, coi như là báo đáp lòng tốt của hai người chúng ta, còn nói... lần sau đừng tuỳ tiện giúp người khác, nguy hiểm."
Phương Thiệp Di chỉ ra bên ngoài ngõ nhỏ: "Các ngươi đi, đình úy ở bên ngoài sẽ hộ tống các ngươi đi."
Sau khi nói xong Phương Thiệp Di liền nhảy lên tường viện nhưng đã không còn tung tích của lão phụ nhân kia, thân pháp khinh công của người đó dường như rất không tồi.
Phương Thiệp Di nhảy xuống, lúc đi về còn nghĩ đến nếu như là một người điên thì tiếp theo sẽ làm như thế nào?
Nhất định phải khiến cho người ta rất khó ngờ mới đúng, có thể khiến người bình thường nghĩ đến đều không phải việc mà kẻ điên làm.
Phương Thiệp Di quả thật không ngờ đêm đó trên đường gã từ phủ Đình Úy về tiểu viện của mình liền gặp lão phụ nhân kia, tuy không phải đóng giả lão phụ nữa nhưng Phương Thiệp Di xác định đó chính là hắn ta.
Thoạt nhìn là một văn sinh khoảng bốn mươi tuổi, còn là kiểu văn sinh nghèo kiết xác, miệng toàn chi hồ giả dã, cũng sẽ vì mấy đồng tiền mà so đo.
Về khí chất cũng không có một tỳ vết nào, cho nên Phương Thiệp Di cũng cảm thấy mình nên có chút bội phục người này mới được.
"Phương đại nhân đúng không."
Lạc Trần Vũ ở đường cái đối diện vẫy tay với Phương Thiệp Di.
"Chúng ta sẽ còn gặp nhau nhưng ngươi nhất định không bắt được ta, trừ phi ta vui, nhưng sao ta lại vui để bị ngươi bắt được chứ? Ngươi cẩn thận tiểu cô nương tên Tiết Chân đó một chút, ta sẽ giết nàng ta."
Sau khi nói xong hắn ta lại vẫy tay rồi xoay người đi.
Phương Thiệp Di là một người có thể đuổi theo người khác mấy chục đến một trăm dặm, nhưng khi gã đuổi đến lại phát hiện một cái áo khoác ném trên mặt đất. Lúc người kia chạy đã cởi bỏ y phục bên ngoài, Phương Thiệp Di căn bản không nhìn thấy bên trong là y phục như thế nào.