Sáng sớm hôm sau, Phương Thiệp Di đến phủ Đình Úy liền đi tìm Hàn Hoán Chi trước tiên. Gã nhất định phải làm một việc, việc này cũng nhất định phải là gã làm.
"Đại nhân, ta có thể tạm thời không đi Đông Cung nhậm chức không?"
Lời Phương Thiệp Di nói khiến Hàn Hoán Chi cười, Hàn Hoán Chi để bút trong tay xuống rồi hỏi: "Bị khiêu khích rồi, cho nên khó chịu?"
"Phải."
Phương Thiệp Di nói: "Vụ án này, thuộc hạ muốn nhận."
Hàn Hoán Chi nói: "Ta vốn cũng không định cho người khác, ta sẽ nói với Hứa đại nhân bên Đông Cung. Ngươi hãy kết thúc vụ án này, lúc đi Đông Cung ngươi cũng sẽ không có vướng bận trong lòng."
Phương Thiệp Di khom người cúi đầu: "Đa tạ đại nhân!"
Hàn Hoán Chi hỏi: "Đêm qua lại gặp người đó rồi sao?"
"Sao đại nhân biết?"
"Đoán."
Hàn Hoán Chi nói: "Hắn không đến khiêu khích ta thì sẽ đi khiêu khích ngươi, nhưng việc ta sắp xếp là để hắn đến khiêu khích ta, đáng tiếc, nếu hắn đến tìm ta thì có lẽ hôm nay ngươi sẽ không tiếp nhận vụ án mà là kết án."
Phương Thiệp Di hỏi: "Đại nhân cũng là dùng tư duy của kẻ điên để suy nghĩ?"
"Chắc hẳn hơn nửa đời này ta đã gặp nhiều kẻ điên hơn ngươi."
Hàn Hoán Chi cười nói: "Trong đó còn có một phần là bị ta ép phát điên."
Phương Thiệp Di cũng không nhịn được mà cười: "Thuộc hạ cũng sẽ ép người đó phát điên, hắn không điên thì thuộc hạ cũng làm cho hắn điên thật."
Hàn Hoán Chi gật đầu nói: "Đi đi."
Phương Thiệp Di chắp tay lĩnh mệnh, xoay người ra ngoài.
Trên đường đi gã đều nghĩ một kẻ điên tự phụ sau khi gặp mình trong đêm qua thì còn có thể làm ra chuyện gì điên cuồng hơn? Nhưng ý tưởng nhiều đến mấy cũng chỉ có thể tạm thời suy nghĩ.
Bây giờ việc gã có thể làm cũng chỉ là bảo vệ tốt cho Tiết Chiêu và Tiết Chân. Mục tiêu cuối cùng của người kia nhất không phải khiêu khích phủ Đình Úy, hắn ta khiêu khích phủ Đình Úy là để dời sự chú ý, cũng là bởi vì hắn ta điên.
Nhưng giờ khắc này Lạc Trần Vũ không ở trong thành Trường An. Trong đêm qua sau khi đi gặp Phương Thiệp Di, hắn ta tìm một nhà lão nhân cô độc, vào trong giết lão nhân, sau đó dịch dung thành dáng vẻ của lão nhân. Sáng sớm hắn ta liền thay y phục của lão nhân, mang theo chứng nhận thân phận của lão nhân ra ngoài Trường An.
Hắn ta ra khỏi thành rất thuận lợi, không hề bị kiểm tra kỹ lưỡng, dù sao cũng không có chỗ nào đáng để nghi ngờ.
Hắn ta ra khỏi thành sau đó đi khoảng mười hai mười ba dặm thì tìm một chỗ ở ven đường ngồi chờ. Trên quan đạo người đến người đi hết sức náo nhiệt, hắn ta giống như một lão nhân cô đơn ngồi ngẩn người ở đó nhìn người qua lại.
Một ngày cứ trôi qua như thế, hắn ta không làm bất cứ chuyện gì, chỉ ngồi ở đây nhìn, đến sau khi trời tối hắn ta cũng không về trong thành Trường An mà tùy tiện tìm một bụi cỏ nằm ngủ.
Sáng sớm hôm sau vẫn ngồi ở vị trí này. Lúc sáng sớm trên đường không có nhiều người đi đường, hắn ta vẫn nhìn phía xa, dường như rất chăm chú.
Gã ta chờ trên đường như vậy ba ngày, cuối cùng cũng chờ được một đình úy cưỡi ngựa đi về hướng thành Trường An. Từ xa nhìn thấy đình úy kia đi đến, hắn ta liền rời khỏi chỗ ngồi đi lên quan đạo, chờ đình úy cưỡi ngựa kia sắp đến, hắn ta bỗng nhiên ngã ở trước ngựa của đình úy.
Kỹ thuật cưỡi ngựa của đình úy kia rất tốt, gã ta kéo dây cương, chiến mã dựng người lên.
Đình úy từ trên lưng ngựa nhảy xuống, đi nhanh vài bước đến ngồi xổm xuống hỏi Lạc Trần Vũ: "Lão nhân gia, ông không sao chứ?"
"Không sao không sao, đều là tự ta không cẩn thận bị ngã, thật xin lỗi, làm đại nhân sợ phải không."
Lạc Trần Vũ run rẩy muốn tự mình đứng lên nhưng thử vài lần cũng không được, đình úy kia vội vàng đưa tay ra đỡ hắn ta nói: "Ta đỡ ông dậy. Lão nhân gia ông muốn vào Trường An à?"
"Đúng vậy, ra ngoài đến nhà họ hàng, người thân mất rồi. Đến độ tuổi này của ta, người cùng thế hệ cứ ra đi từng người từng người. Con trai ta chết trận ở bắc cương, trong nhà chỉ có một mình ta, ta đành phải đi thôi."
"Lão nhân gia, ông lên ngựa đi."
Đình úy kia nghe hắn ta nói có vẻ tội nghiệp, lại thương hắn ta là phụ thân của chiến binh đã chết nên đỡ hắn ta lên chiến mã, dù sao cách thành Trường An cũng chỉ còn lộ trình hơn mười dặm, đình úy nghĩ trở về đi cũng sẽ không quá muộn.
"Đại nhân, ngài là người của phủ Đình Úy thành Trường An chứ?"
Lạc Trần Vũ hỏi dò một câu.
"Ta là người của phân nha phủ Đình Úy quận Thanh Bá Kinh Kỳ đạo, đi đưa hồ sơ của mấy vụ án đến phủ Đình Úy Trường An."
Đình úy kia dắt ngựa, vừa đi vừa nói: "Sau này những việc đi xa nhà, có thể không đi lại đừng đi nữa, ông chừng này tuổi rồi, lỡ như xảy ra chuyện gì thì làm sao, trong nhà cũng không có ai chăm sóc."
"Biết rồi biết rồi, đa tạ đại nhân quan tâm."
Lạc Trần Vũ nhìn người trước sau cách không quá gần, vì thế dùng giọng điệu gần như cầu xin để nói: "Đại nhân, có thể cho ta xuống ngựa không, ta muốn đi tiểu tiện một chút. Người già rồi... cũng sẽ không nhịn được lâu, nếu đại nhân có việc gấp thì có thể đi trước, tự ta có thể từ từ trở về Trường An."
"Ta đỡ ông đi."
Đình úy kia làm sao yên tâm làm cho hắn ta đi một mình nên đỡ hắn ta từ trên lưng ngựa xuống dưới. Bên cạnh chính là cánh rừng, Lạc Trần Vũ đã sớm quan sát hoàn cảnh nơi này rồi, hắn ta nói tự đi một mình, đình úy sợ hắn ta lại ngã liền đỡ hắn ta vào rừng.
Mới vào rừng chưa được mấy bước, Lạc Trần Vũ quay đầu lại đập một chưởng vào cổ đình úy kia, đình úy rên một tiếng, bị công kích bất thình lình khiến gã hoàn toàn không kịp phản ứng, mắt trợn lên liền ngã ngửa về phía sau.
"Ai bảo ngươi là đình úy? Còn là đình úy bên ngoài thành Trường An, vận may của ngươi thật kém."
Lạc Trần Vũ lẩm bẩm một câu, sau đó cởi đai lưng siết chết đình úy. Hắn ta không thể làm bẩn bộ y phục đình úy này cho nên không dùng đao.
Hắn ta kéo người vào chỗ sâu trong rừng cây lột y phục rồi mặc lên người mình, hắn ta soi gương đồng nhỏ lau lớp trang điểm trên mặt rồi dịch dung theo dáng vẻ đình úy này. Hắn ta vẽ xong còn đi lại vài vòng ở trong rừng, học dáng đi của đình úy, sau đó lẩm bẩm nói mấy câu, học giọng điệu của đình úy đó.
Hắn ta trở lại bìa rừng, tháo cái túi treo trên chiến mã xuống, lấy công văn ở bên trong ra đọc kỹ lưỡng một lượt, ghi nhớ chi tiết những vụ án này sau đó lên ngựa trở về thành Trường An.
Tuy rằng không nhất định sẽ dùng đến nhưng hắn ta sẽ không lười biếng. Lười biếng có nghĩa vô trách nhiệm với mạng sống của chính mình.
Hắn ta cứ dùng thân phận đình úy trở lại Trường An trắng trợn như vậy, còn nói đùa vài câu với binh sĩ canh cửa.
Sau khi vào thành, hắn ta dắt chiến mã đi đến cách y quán Thẩm gia không xa, tìm chỗ buộc chiến mã rồi sửa sang lại y phục một chút sau đó đi bộ đến y quán Thẩm gia. Trong ngoài y quán đều là người của phủ Đình Úy canh chừng, hắn ta đưa thẻ bài của mình ra rồi cầu kiến Phương Thiệp Di Phương đại nhân, nói là có vụ án mời Phương đại nhân xem qua.
Phương Thiệp Di hơi tò mò khi nghe nói có đình úy của Kinh Kỳ đạo tìm mình. Gã chưa từng có giao tiếp gì với phân nha phủ Đình Úy quận Thanh Bá, nhất thời cũng không nghĩ ra tại sao người của phân nha đó trực tiếp tìm mình.
Phương Thiệp Di ra ngoài y quán Thẩm gia nhưng không thấy người, hỏi đình úy ở bên ngoài thì bọn họ nói là người kia vội đi nhà xí, hỏi thăm vị trí của nhà xí liền chạy đi.
Phương Thiệp Di đứng ở đó chờ chốc lát, đột nhiên chợt nghĩ ra, gã lập tức xoay người chạy về trong y quán.
Trong y quán, Lạc Trần Vũ đi vòng qua từ bên nhà xí trực tiếp vào từ cửa sau, người trong y quán Thẩm gia thấy hắn ta mặc cẩm y đình úy nên cũng không nhìn nhiều, sẽ càng không nghi ngờ.
Lạc Trần Vũ to gan đến mấy cũng không dám trực tiếp giết đình úy thành Trường An để đóng giả. Cái gọi là dịch dung chẳng qua là ma cũ bắt nạt ma mới thôi, người quen thật sự rất dễ dàng có thể phân biệt ra được chỗ nào không đúng, cho nên hắn ta chỉ dám đợi người ở ngoài thành.
Lạc Trần Vũ giơ hồ sơ trong tay lên, hỏi: "Tiết Chiêu ở trong phòng nào? Ta có mấy bản hồ sơ muốn để hắn ký tên điểm chỉ."
Người của y quán liền chỉ chỉ: "Trong phòng cuối cùng."
Lạc Trần Vũ nói cảm ơn, khóe miệng nhếch lên một nụ cười.
Hắn ta bước đi đến phía trong cùng y quán, ngoài cửa có hai đình úy canh gác, hắn ta lại giơ hồ sơ trong tay lên: "Đô đình úy đại nhân bảo ta đem mấy bản hồ sơ này cho Phương thiên bạn, huynh ấy có ở trong không?"
Đình úy ở cửa trả lời: "Phương đại nhân vừa mới ra ngoài, ngươi đợi một lát."
Lạc Trần Vũ nói: "Ta còn có việc gấp, ta đưa hồ sơ cho ngươi, lát nữa ngươi đưa cho Phương đại nhân xem qua."
Đình úy kia đáp lời rồi đi qua lấy hồ sơ, Lạc Trần Vũ đâm một dao vào ngực đình úy kia, sau đó lại ném đoản đao đâm vào cổ đình úy khác, sau đó hắn ta đi nhanh về phía trước, rút đoản đao ra khỏi cổ đình úy, lao vào cửa phòng rồi liếc mắt nhìn Tiết Chiêu đang nằm mê man ở trên giường. Trong khoảnh khắc đó, trên mặt Lạc Trần Vũ hiện ra một nét dữ tợn.
Hắn ta đi nhanh qua, đâm một đao vào ngực Tiết Chiêu.
Một giây sau, Lạc Trần Vũ đập một chưởng vào cổ Tiết Chân, Tiết Chân không kịp hô đã mềm nhũn người ngã xuống. Hắn ta vác Tiết Chân lên, phá vỡ cửa sổ phía sau rồi nhảy ra ngoài, động tác liền mạch lưu loát.
Trong nháy mắt hắn ta nhảy ra cửa sổ phía sau, Phương Thiệp Di từ bên ngoài lao vào, vừa hay nhìn thấy Lạc Trần Vũ vác Tiết Chân nhảy ra ngoài.
Phương Thiệp Di rút đao cầm trong tay, cũng nhảy ra ngoài từ cửa sổ phía sau, đuổi theo khoảng mấy chục trượng. Lạc Trần Vũ đang vác một người bị Phương Thiệp Di đuổi theo càng lúc càng gần, hắn ta phỏng đoán hẳn là mình không chạy thoát cho nên quăng Tiết Chân xuống đất, nhìn chuẩn một chiếc xe ngựa sắp đến. Nếu như Phương Thiệp Di mặc kệ Tiết Chân thì xe ngựa sẽ lăn qua người nàng ta.
Phương Thiệp Di bất đắc dĩ, đành phải cứu người trước, chạy tới kéo Tiết Chân qua, xe ngựa kia dừng lại kịp thời.
Khi Phương Thiệp Di nhìn lại thì người kia đã rẽ vào một ngõ nhỏ, gã quay đầu lại dặn người mang Tiết Chân về rồi nhanh chân đuổi vào ngõ nhỏ.
Một bộ cẩm y đình úy bị vứt trong ngõ nhỏ, không thấy bóng người.
Nếu Phương Thiệp Di ở bên ngoài chờ thêm một lát nữa, Lạc Trần Vũ đã đắc thủ cướp được Tiết Chân, đáng tiếc là phản ứng của Phương Thiệp Di quá nhanh, trước sau chỉ kém một giây như vậy.
Lạc Trần Vũ thất thủ nhưng cũng không quá chán nản, hắn ta một đao giết Tiết Chiêu dưới sự bảo vệ của phủ Đình Úy, hắn ta cảm thấy có chút cảm giác thành công.
Liên tục vượt qua mấy căn nhà, hắn ta lại chạy vòng vèo ít nhất sáu bảy dặm sau đó mới quanh quẩn trở về chỗ lão nhân bị hắn ta giết chết. Trở lại trong sân, hắn ta đóng cửa lại, tựa người ở đó thở dốc từng hơi từng hơi, chạy thật sự là hơi lâu.
Hắn ta muốn trở lại trong phòng hoá trang thành dáng vẻ lão nhân kia, nhưng vừa mới cất bước đi thì cửa viện bị đá bịch một tiếng, một cước đó lực độ vô cùng lớn, trực tiếp đạp bay cả ván cửa.
Lạc Trần Vũ quay đầu lại liếc nhìn, Phương Thiệp Di khẽ thở dốc đứng ở ngoài cửa, thanh hắc tuyến đao trong tay tản ra ánh sáng lạnh căm.
"Ơ?"
Lạc Trần Vũ hoàn toàn không ngờ Phương Thiệp Di lại tìm được hắn ta chuẩn xác và còn nhanh chóng như vậy, cho nên rất kinh ngạc.
"Ngươi cũng là một kẻ điên phải không, đuổi lâu như vậy mà không mệt sao?"
Hắn ta hỏi Phương Thiệp Di một câu, và còn dùng một chữ "cũng".
Phương Thiệp Di cất bước đi vào sân, gã nhìn về phía Lạc Trần Vũ nói: "Mới có bao xa, ngươi chạy một ngày, ta có thể đuổi ngươi một ngày, ngươi chạy một năm, ta có thể đuổi ngươi một năm."
Lạc Trần Vũ suy nghĩ, sau đó thở dài.
"Quả nhiên ngươi cũng là một kẻ điên."