Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1566 - Chương 1566: Hồ Ly Đắc Đạo

Chương 1566: Hồ ly đắc đạo Chương 1566: Hồ ly đắc đạo

Lạc Trần Vũ xoay người nhìn về phía Phương Thiệp Di, rất tò mò hỏi một câu: "Ngươi làm sao đuổi theo ta được? Ta tự tin là không để lại dấu vết gì, cho dù có thì ngươi cũng không thể trực tiếp đuổi kịp, chẳng lẽ những dấu vết rất nhỏ đó không cần phân biệt cẩn thận? Khoảng cách những chỗ ta đáp xuống đất cũng không ngắn, tìm từng chỗ từng chỗ, những việc này đều cần thời gian, mà ngươi lại chỉ chậm hơn ta một chút mà thôi."

Hắn ta thật sự không hiểu tại sao lại như vậy. Cho dù hắn ta để lại dấu vết khi vượt qua nhà cửa nhưng với thân pháp khinh công của hắn ta, dấu vết để lại tất nhiên cũng rất mờ mới đúng, chẳng lẽ thiên bạn này của phủ Đình Úy không phán đoán bằng mắt mà là đánh hơi bằng mũi?

Phương Thiệp Di cất bước đi vào trong sân, vừa đi vừa nói: "Ngươi hỏi quá nhiều nhưng không có ý nghĩa gì."

Lạc Trần Vũ nói: "Ta là một người rất nghiêm túc, cũng rất hiếu học, ta muốn biết ta bị như thế nào, lần sau sẽ không có chuyện như vậy xảy ra nữa."

Phương Thiệp Di xoay cổ tay, trường đao múa ra một đóa đao hoa.

"Ngươi không có lần sau nữa."

Một đao chém xuống.

Lạc Trần Vũ nhún chân một cái, người nhẹ nhàng lướt về phía sau, cùng lúc đó hai tay duỗi ra, trong mỗi ống tay áo có một thanh phi đao bắn nhanh ra ngoài.

Thế đao của Phương Thiệp Di thay đổi, trường đao lại vạch ra hai đóa đao hoa ở giữa không trung, hai tiếng keng keng, tất cả phi đao đều bị đập bay ra ngoài, ghim trên hai bên vách tường trái phải, đập vỡ gạch xanh.

Lạc Trần Vũ rơi xuống đất nhưng vẫn không chịu từ bỏ, lại hỏi một câu: "Rốt cuộc ngươi làm sao đuổi kịp ta được? Ngươi cũng không phải chó, không thể nào là dựa vào mũi để đánh hơi, nhưng nếu như không phải mùi thì ngươi không thể nào đuổi kịp ta nhanh như vậy."

Phương Thiệp Di hỏi: "Quan trọng lắm sao?"

"Rất quan trọng."

Lạc Trần Vũ xoay cổ tay, trong cổ tay áo buông xuống hai thanh phi đao, khi hắn ta đang nói ra ba chữ "rất quan trọng", hai thanh phi đao đồng thời bay ra ngoài.

Trường đao của Phương Thiệp Di vừa mới đưa lên, trong tích tắc phi đao bay đến liền đột nhiên thay đổi tuyến đường, vốn là đánh thẳng đến Phương Thiệp Di nhưng khi sắp đến trước người gã ta thì bỗng nhiên đổi phương hướng, lúc lên lúc xuống tránh được trường đao của Phương Thiệp Di. Một thanh phi đao bay đến mặt Phương Thiệp Di, một thanh phi đao bay đến bụng dưới của gã.

Phương Thiệp Di quay trường đao một vòng, giữa không trung truyền đến hai tiếng động nhỏ, nếu không cẩn thận lắng nghe thì căn bản là không thể nào phát hiện được.

Nhưng sau tiếng động nhỏ, lực độ của hai thanh phi đao kia hiển nhiên không nhanh như trước nữa, Phương Thiệp Di vỗ tay trái đẩy một trong hai thanh phi đao ra, đồng thời bật lên, hai chân nhấc lên cao, xoạc chân giữa không trung, phi đao kia liền bay qua dưới háng gã, mơ hồ có tiếng vải bị cắt rách.

"Ơ?!"

Lạc Trần Vũ cũng trợn to mắt.

Hắn ta không ngờ Phương Thiệp Di lại liếc mắt đã nhìn thấu trên phi đao của hắn ta có buộc tơ mỏng, đây là lần đầu tiên hắn ta mới vừa ra tay đã bị người khác nhìn rõ sự tồn tại của sợi tơ mỏng.

"Nhãn lực tốt, giờ ta hơi tin là ngươi dựa vào nhãn lực để phán đoán tuyến đường rút đi của ta rồi."

Lạc Trần Vũ vừa lui về sau vừa nói. Lúc lùi đến cửa phòng, hắn ta lật tay đánh một chưởng mở cửa phòng. Vốn dĩ cửa phòng chỉ khép hờ, trong nháy mắt cửa mở có một thanh trường kiếm từ bên trên rơi xuống.

Lạc Trần Vũ thò tay ra nhận lấy trường kiếm, nâng kiếm lên chỉ vào mắt Phương Thiệp Di: "Ta thật sự muốn móc mắt ngươi ra xem thử, rốt cuộc có gì khác với người khác."

Phương Thiệp Di nói: "Đại khái chỉ là đẹp hơn ngươi một chút."

Lạc Trần Vũ nhún chân một cái, người bay tới giống như một phiến lá rụng, nhẹ nhàng đến mức hoàn toàn giống như không thụ lực, ở giữa không trung, trường kiếm của hắn ta đã đâm ra mười mấy lần liên tục, mười mấy kiếm chẳng qua cũng chỉ trong tốc độ ánh sáng.

Phương Thiệp Di cầm trường đao múa ra một màn đao trước người, từng đốm lửa liên tục nổ tung ở giữa hai người, âm thanh keng keng keng gần như nối liền không dứt.

Hai người nhanh chóng so mười mấy chiêu, sau đó đều tự tách ra, bọn họ đều nhìn chăm chú vào đối phương, dường như đều cảm thấy thực lực của đối thủ quả thật không thể khinh thường.

"Hay là đừng đánh nữa."

Lạc Trần Vũ bỗng nhiên cười nói: "Có vẻ như chúng ta thực lực ngang nhau, chưa chắc ngươi bắt được ta, chưa chắc ta giết được ngươi. Chi bằng như vậy, ta chạy một lần nữa, ta muốn thử xem ngươi còn có thể đuổi kịp ta hay không. Nếu ta lại bị ngươi đuổi kịp thì không cần đánh nữa, ta trực tiếp đầu hàng thì thế nào?"

Phương Thiệp Di nói: "Mơ đi."

Lạc Trần Vũ lắc đầu: "Ngươi sẽ không cho là mình thắng chắc rồi chứ?"

Phương Thiệp Di nói: "Chẳng lẽ không phải là ta thắng chắc rồi?"

Gã dồn lực hai chân rồi nhảy bật lên. Lạc Trần Vũ thấy gã sắp lao đến lập tức dùng trường kiếm che trước người mình, kiếm hoa liên miên bất tận, giống như một cây ngân hoa đang nở rộ.

Có điều Phương Thiệp Di căn bản không xông đến, gã nhảy bật lên nhưng lại rơi xuống tại chỗ. Tư thế của gã, góc độ phát lực của gã, nhìn thế nào cũng là muốn lao về phía Lạc Trần Vũ nhưng mà lại là lên thẳng xuống thẳng.

Không khoa học.

Lạc Trần Vũ bị động tác giả thật ra không có uy hiếp gì này lừa gạt, hắn ta chỉ chần chờ trong thời gian rất ngắn rất ngắn nhưng đối với Phương Thiệp Di mà nói là đã đủ dùng.

Sau khi rơi xuống đất gã đá một cước ra, một cước này không phải đá vào Lạc Trần Vũ mà là đất.

Một cước hất bùn đất lên bắn vào mặt Lạc Trần Vũ. Lạc Trần Vũ tay phải lia ngang một kiếm ngăn cản Phương Thiệp Di tiến công, tay trái nâng lên che hai mắt của mình.

Bịch một tiếng.

Lạc Trần Vũ lui về phía sau mấy bước, một chân giẫm lên bậc thềm suýt nữa thì vấp ngã, trường kiếm trên tay phải lại liên tục khua khoắng vài lần, sợ Phương Thiệp Di truy kích.

Nhưng mà Phương Thiệp Di căn bản cũng không cử động, gã vẫn đứng ở tại chỗ.

Nhưng trên đầu Lạc Trần Vũ lại nổi lên một cục u.

Vừa rồi trước khi Phương Thiệp Di nhảy dựng lên đã nhìn thấy bên cạnh có nửa viên gạch. Gã đáp xuống đất liền đá bùn đất, Lạc Trần Vũ một tay che mắt một tay cầm kiếm lia ngang, Phương Thiệp Di nhặt gạch lên, cánh tay còn quay một vòng rồi ném trúng giữa trán Lạc Trần Vũ. Cú đập này cực kỳ nặng nề, trong đầu Lạc Trần Vũ quay mòng mòng.

"Ngươi thật vô liêm sỉ!"

Lạc Trần Vũ giơ tay lên lau đầu, một cục u nổi lên rõ ràng.

Phương Thiệp Di không nói gì mà là lại cúi người giống như muốn nhặt cái gì đó lên. Lần này Lạc Trần Vũ đã thông minh hơn, không còn ra chiêu lung tung nữa mà là nhìn rõ rốt cuộc Phương Thiệp Di muốn làm gì.

Hắn ta còn nhảy về phía sau theo bản năng, người nấp ở phía sau khung cửa.

Cảnh này rất giống ngươi gặp một con chó trên đường, nó nhe răng trợn mắt với ngươi. Ngươi tay không tấc sắt, con chó kia nhìn lại có vẻ hung dữ, ngươi bất đắc dĩ liền cúi người muốn nhặt thứ gì lên ném chó. Thật ra bên cạnh ngươi không có cái gì nhưng ngươi chỉ cần làm ra tư thế cúi xuống nhặt đồ là chó sẽ sợ, ít nhất cũng không dám xông đến.

Phương Thiệp Di cúi người, Lạc Trần Vũ liền giật mình.

Nhưng lần này khi Phương Thiệp Di cúi người liền phát lực dưới hai chân, lực độ dưới chân bùng nổ lại đạp bùn đất bay ra ngoài, chẳng qua lần này là bay về phía sau.

Người của Phương Thiệp Di giống như một mũi tên loại lớn bay ra ngoài, trong nháy mắt đã đến bên ngoài cửa, mà trường đao trong tay gã đã đâm vào trong cửa.

Bịch một tiếng.

Khi trường đao đâm tới là Lạc Trần Vũ đã đóng cửa lại , đao chọc thủng ván cửa, dừng lại ở cách chóp mũi của Lạc Trần Vũ chỉ một ngón tay.

Lạc Trần Vũ dùng ván cửa ngăn cản hắc tuyến đao, trường kiếm trong tay giống như rắn độc đâm thẳng đến cổ họng Phương Thiệp Di. Phương Thiệp Di phát lực, đao cắt ván cửa ra rồi chém về phía cánh tay của Lạc Trần Vũ. Trước khi Lạc Trần Vũ đâm một kiếm này trúng cổ họng Phương Thiệp Di, cánh tay gã tất nhiên sẽ bị chém đứt trước.

Bị áp bức mọi mặt, trong lòng Lạc Trần Vũ tức giận.

Hắn ta đành phải nghiêng người tránh né, không tiếp tục công kích nữa mà xoay người lao tới cửa sau.

Phương Thiệp Di theo sát phía sau, con người gã không sợ đuổi theo người khác, gã thích đuổi theo người khác.

Lạc Trần Vũ lao đến cửa sổ phía sau, trường kiếm bắn ra kiếm hoa, cửa sổ bị cắt vụn, hắn ta lao đầu phá cửa sổ xông ra ngoài.

Sở dĩ hắn ta điên cuồng như vậy, tự phụ như vậy chính là bởi vì hắnta có hai tuyệt kỹ này, một là dịch dung đủ để có thể đánh tráo thật giả, hai là thân pháp khinh công của hắn ta quả thật rất mạnh.

Trong khoảnh khắc phá vỡ cửa sổ phía sau bay ra ngoài, Lạc Trần Vũ đột nhiên nghe thấy một âm thanh khiến hắn ta run sợ trong lòng.

Hắn ta còn chưa rơi xuống đất thì trên người đã truyền đến một cơn đau, ngay sau đó người liền không tự chủ được lắc lư trái phải. Với biên độ lắc lư kiểu đó nếu đổi lại là người thường có thể bị gãy cả xương, cho dù là Lạc Trần Vũ cũng bị lắc đến mức không còn chút sức phản kháng nào.

Khi Lạc Trần Vũ rơi xuống đất, một bộ móng vuốt lớn đè trên ngực hắn ta, cánh tay phải của hắn ta gần như sắp bị cắn nát, cái miệng lớn kia còn ngậm trên cánh tay, mà cánh tay đó đã giống như mất đi tri giác.

Lạc Trần Vũ nằm trên mặt đất, nhìn cái đầu cực đại trước mặt, trong mắt hắn ta tràn ngập sự kinh ngạc. Dù thế nào hắn ta cũng không ngờ lại không phải là người mai phục mình.

Một lát sau hắn ta nhìn về phía Phương Thiệp Di nói một câu: "Tuy ngươi không phải chó, nhưng ngươi thật sự có một con chó."

Phương Thiệp Di đi đến trước người Lạc Trần Vũ, hắc tuyến đao xẹt qua, hai chân của hắn ta đều bị cắt gân. Lạc Trần Vũ đau đến mức người cũng co giật.

Phương Thiệp Di nói: "Thứ nhất, quả thật là ta dựa vào mũi để đuổi theo ngươi, nhưng không phải mũi của ta, mà là mũi chó. Lần đầu tiên ngươi xuất hiện đã cởi một bộ y phục bỏ chạy, lần thứ hai gặp ta lại là cởi một bộ y phục bỏ chạy, ngươi thật sự tưởng mũi chó vô ích?"

"Thứ hai, chó này không phải của ta, là ta mượn của Hộ Quốc Công, nó là ngao xám, cũng có tên là Tiểu Tiểu Miêu, ngươi thấy nó đáng yêu không?"

Lạc Trần Vũ nhìn cái miệng khổng lồ của con chó trước mặt vẫn còn cắn chặt cánh tay của mình, im lặng một lúc rồi lắc đầu nói: "Nó đáng yêu cái rắm."

Ngao xám dường như nghe hiểu câu nói này không được tốt lắm, vì thế lại cắn một phát vào cánh tay kia của Lạc Trần Vũ, răng cắm thẳng vào trong thịt rồi nghiến ép, ngay cả xương cũng bị cắn thủng.

Lạc Trần Vũ kêu thảm một tiếng.

Một canh giờ sau, phủ Đình Úy.

Thẩm Lãnh nghiêng đầu nhìn Phương Thiệp Di hỏi: "Ngươi không bị thương chứ?"

Phương Thiệp Di cúi đầu nhìn đũng quần của mình, chỗ quần đó còn đang bị rách đấy. Gã cười khổ nói: "Không bị thương, chính là hơi lạnh."

Thẩm Lãnh phụt cười một tiếng, lại nhìn về phía người ở trong hình phòng, sau đó chép miệng: "Cắn thảm như vậy, ngao xám được đó. Ngươi xem nó cắn đứt cả gân chân của người này, còn biết cắn đứt gân chân trước thì người không thể chạy nữa."

Phương Thiệp Di: "Đó không phải là chó cắn, đó là ta chém..."

Thẩm Lãnh: "..."

Hàn Hoán Chi đi vào hình phòng, nhìn Lạc Trần Vũ sắc mặt trắng bệch, ngay cáo nhìn đầu tiên đã cảm thấy hơi quen mặt. Dường như ông ta nhất thời nghĩ không ra từng gặp ở đâu, quay đầu lại nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Ngươi tới nhìn xem, trông hắn giống ai?"

Thẩm Lãnh vào phòng, nhìn kỹ sau đó sắc mặt hơi thay đổi.

"Giống hắn?"

Hàn Hoán Chi ừ một tiếng: "Có vài phần chỗ khá giống."

Lạc Trần Vũ nghe được câu này cũng không tự chủ được mà thay đổi sắc mặt, lập tức quay đầu nhìn đi chỗ khác, nhưng động tác như vậy của hắn ta dường như đã để lộ cái gì đó, dù sao Hàn Hoán Chi đang đứng trước mặt hắn ta cũng là một con cáo già đã đắc đạo.

Mà Thẩm Lãnh đang đứng ở bên cạnh Hàn Hoán Chi cũng đã đắc đạo.

Bình Luận (0)
Comment