Hàn Hoán Chi vừa nhìn đã cảm thấy sát thủ này có chút giống tiền thái tử Lý Trường Trạch, nhất là kiểu khí âm nhu trên trán, âm nhu mà có sắc bén là lệ.
Một người lệ khí nặng kiểu này, môi trường sống tất nhiên không tốt, cửu tích thành úc, cửu úc thành lệ, đây là bình thường.
Nguồn gốc lệ khí của Lý Trường Trạch là từ mẫu thân của gã ta, mà khuôn mặt của người này thật ra không quá giống Lý Trường Trạch nhưng lệ khí ngang nhau, đi vì thế liền cảm thấy khuôn mặt cũng giống.
Hàn Hoán Chi không hỏi gì, xoay người ra ngoài, nháy mắt với Thẩm Lãnh một cái, Thẩm Lãnh lập tức đi theo Hàn Hoán Chi ra ngoài. Hai người chậm rãi đi ở trong đại viện phủ Đình Úy, trên mặt Hàn Hoán Chi xuất hiện vẻ lo lắng hiếm thấy.
"Ông nghĩ tới điều gì?"
Thẩm Lãnh hỏi.
Hàn Hoán Chi vừa đi vừa nói: "Nếu tướng mạo của hai người có chỗ nào tương tự thì không nói, thiên hạ lớn như vậy, có hai người mặt mũi giống nhau, thậm chí có nhiều người mặt giống nhau cũng là bình thường, nhưng khí chất giữa mi tâm này..."
Thẩm Lãnh gật đầu: "Trên đời không có nhiều sự trùng hợp như vậy."
Hàn Hoán Chi nói: "Cho nên có thể còn có chỗ mà chúng ta không nhìn thấy."
Thẩm Lãnh nói: "Cũng may người này là một kẻ điên."
Hàn Hoán Chi lắc đầu: "Ngươi biết phủ Đình Úy không thích nhất người nào không? Chính là kẻ điên... Ta đã từng gặp."
Ông ta liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái rồi nói: "Người trên thế giới này biến thái cỡ nào, ở trong phủ Đình Úy có thể nhìn thấy nhiều hơn ở bên ngoài rất nhiều rất nhiều. Mấy năm trước bắt được một kẻ điên, dụng hình với hắn, hưng phấn kêu la, ngươi tưởng là hắn đang sợ, đau đến nỗi mặt méo xệch, nhưng đó thật sự không phải là sợ mà là hưng phấn."
Thẩm Lãnh trợn tròn mắt: "Thật sự còn có người như vậy sao?"
Hàn Hoán Chi: "Dạng gì cũng có, có kẻ giết người vì tiền, có kẻ giết người là vì thù, nhưng có kẻ giết người chỉ là bởi vì thích giết người. Bọn họ thích cảm giác máu me, cho dù chuyện máu me này rơi vào mình thì bọn họ cũng cảm thấy rất kích thích, rất hưởng thụ."
Thẩm Lãnh trầm mặc.
Tên điên này thoạt nhìn quả thật không loại người mà Hàn Hoán Chi nói lắm, trong ánh mắt của hắn ta không có một tia sợ hãi nào, thậm chí không có một tia lo lắng. Tứ chi của hắn ta đều gãy, bị thương nặng như vậy, thoạt nhìn cũng giống như người hấp hối sắp chết, nhưng trong ánh mắt của hắn ta lại rất bình tĩnh.
"Nếu hắn không phải người điên, hắn hoàn toàn có biện pháp moi ra một chút bí mật từ miệng Tiết Chiêu và Tiết Chân ở trước chúng ta."
Hàn Hoán Chi nói: "Nhưng cách làm của hắn không phải là để hoàn thành nhiệm vụ người khác giao cho hắn, chỉ là để thỏa mãn kiểu tâm tư dị dạng đó của chính hắn."
Thẩm Lãnh nói: "Hay là ta đi thử xem."
Hàn Hoán Chi: "Ngươi cũng biến thái?"
Thẩm Lãnh nói: "Ta chỉ là thiếu kiến thức, xem thử người khác thường này rốt cuộc khác thường cỡ nào."
Hàn Hoán Chi làm một dấu tay mời: "Ngươi tự nhiên."
Thẩm Lãnh xoay người trở lại trong hình phòng, kéo một cái ghế ngồi xuống bên cạnh Lạc Trần Vũ. Hắn khoát tay ra hiệu cho các đình úy đều ra ngoài, trong hình phòng này chỉ còn lại hai người hắn và Lạc Trần Vũ.
Thẩm Lãnh ngồi vắt chân ở đó, Lạc Trần Vũ nghiêng đầu nhìn hắn, hai người cứ bốn mắt nhìn nhau như vậy một lúc lâu, không ai mở miệng trước.
Rất lâu rất lâu sau, cuối cùng Lạc Trần Vũ vẫn không nhịn được, hắn hỏi Thẩm Lãnh: "Ngươi không nói câu nào mà chỉ nhìn ta, tại sao?"
Thẩm Lãnh nói: "Ngươi biết ta là ai không?"
Lạc Trần Vũ nói: "Biết, lúc nãy bọn họ gọi ngươi là Hộ Quốc Công, thiên hạ Đại Ninh này còn có mấy Hộ Quốc Công, cho nên mục đích ngươi hỏi ta câu này là để khoe thân phận của mình, hoặc nghĩ ngươi là Hộ Quốc Công thì ta nên sợ ngươi?"
Thẩm Lãnh lắc đầu nói: "Ngươi hiểu lầm rồi, ta hỏi ngươi có biết ta là ai hay không, là vì nếu ngươi không biết thì ta giải thích sẽ hơi phiền, nhưng ngươi biết thân phận của ta, như vậy thì ta nói sẽ dễ dàng hơn một chút."
Hắn kéo ghế về phía trước, ghé sát vào Lạc Trần Vũ nói: "Ta chém giết trên chiến trường suốt nhiều năm như vậy, đã dưỡng thành một thói quen đặc biệt không tốt, bản thân ta cũng cảm thấy rất khó chịu nhưng lại không cai được."
Lạc Trần Vũ giống như lập tức thấy tò mò: "Hộ Quốc Công có thói quen gì?"
"Nhìn máu."
Thẩm Lãnh nghiêm túc nói: "Ta đã quen nhìn thấy máu, càng đẫm máu càng khiến ta cảm thấy trong lòng bình tĩnh. Nếu ta rời khỏi chiến trường một thời gian không nhìn thấy máu, không giết người, trong lòng ta sẽ rất khó chịu, không không không... là cáu kỉnh, cho nên chỉ cần không có chiến sự, cứ cách một thời gian ta nhất định phải đến phủ Đình Úy, bởi vì đây là nơi duy nhất có thể thường xuyên nhìn thấy máu."
Mắt của Lạc Trần Vũ lóe lên một cái, dường như hắn ta đã nghĩ tới điều gì đó cho nên trong ánh mắt thoảng qua một chút ý sợ hãi.
"Ngươi yên tâm."
Thẩm Lãnh cười nói: "Ta sẽ không ép hỏi ngươi gì cả, ta không phải người của phủ Đình Úy, ta cũng không thấy hứng thú với chuyện bọn họ hỏi ngươi cái gì, đó là chuyện của bọn họ, ta đến chỉ là nhìn máu, nhìn vết thương."
Thẩm Lãnh thò tay ra muốn đụng vào vết thương trên cánh tay của Lạc Trần Vũ. Tuy Lạc Trần Vũ đã gãy cánh tay nhưng vai vẫn có thể cử động được, nhìn thấy Thẩm Lãnh thò tay ra, hắn ta lập tức nhích vai, miễn cưỡng để cho cánh tay của mình cách xa Thẩm Lãnh một chút.
Thẩm Lãnh nói: "Ngươi đừng tránh, ta chỉ xem thử, không nhìn là không thoải mái."
Lạc Trần Vũ lại nhích vào bên trong một chút, trong ánh mắt rõ ràng đã có chút hoảng hốt.
Thẩm Lãnh có chút bất mãn nói: "Ta cũng không làm khó dễ ngươi, ta chỉ tháo băng gạc của ngươi ra nhìn xem vết thương như thế nào, nếu khâu lại rồi thì ta sẽ mở vết thương ra một chút xíu, ngươi để ta nhìn thấy máu chảy là được."
Lạc Trần Vũ nói: "Ta tưởng ngươi không phải là người như thế này, ngươi không nên là người như thế này."
Thẩm Lãnh nghiêm túc nói: "Đừng nói bừa, ngươi cũng không hiểu ta."
Lạc Trần Vũ nói: "Ngươi là đại tướng quân quang minh lỗi lạc, là Hộ Quốc Công của Đại Ninh, là quân thần trong lòng hàng ngàn hàng vạn bách tính, sao ngươi có thể làm chuyện như vậy!"
Thẩm Lãnh nói: "Người khác đâu có biết, ngươi cũng sắp chết rồi, sau khi ngươi chết thì người khác sẽ càng không biết."
Lạc Trần Vũ nói: "Nếu chuyện này lan truyền ra ngoài..."
Hắn ta còn chưa nói xong đã bị Thẩm Lãnh cắt ngang, Thẩm Lãnh nhìn vào mắt hắn ta nói: "Ta đã nói rồi, ta làm sao lại để cho người khác biết được chứ, thông thường ta chỉ tìm người chắc chắn phải chết, giống như ngươi vậy. Trước đó ta nói chuyện với Hàn đại nhân, ông ta nói loại người như ngươi là kẻ điên, chính là kiểu..."
Thẩm Lãnh sắp xếp lại từ ngữ, học theo giọng điệu của Hàn Hoán Chi: "Kiểu người càng đánh, càng chảy máu nhiều, càng bị thương nặng thì ngươi càng hưng phấn đúng không?"
Lạc Trần Vũ trợn tròn mắt: "Ta không phải!"
Thẩm Lãnh: "Đừng nói bậy, là ngươi."
Lạc Trần Vũ gần như gào thét lên: "Ta không phải!"
Thẩm Lãnh: "Tự biết rõ bản thân được không. Hàn đại nhân cũng đã từ bỏ ngươi rồi, ông ta nói phủ Đình Úy không muốn thẩm vấn loại người điên như ngươi nhất, bởi vì không hỏi ra được, ngươi là một người tâm lý khác thường."
Lạc Trần Vũ quát: "Ta đã nói rồi, ta không phải!"
Thẩm Lãnh: "Nào, ta xem thử vết thương."
Lạc Trần Vũ: "Ngươi cút ngay cho ta!"
Thẩm Lãnh thở dài: "Ngươi không phối hợp như vậy sẽ không tốt."
Hắn đứng dậy: "Xem ra Hàn đại nhân nói đúng, phủ Đình Úy đối phó với người như ngươi thông thường đều là giả vờ thất thủ đánh chết, nếu báo cáo lên trên như vậy cũng sẽ không bị chất vấn. Dù sao hàng năm phủ Đình Úy lấy cớ thất thủ đánh chết người cũng không ít, ngươi không muốn cho ta xem, lát nữa khi bọn họ đánh ngươi, ta ngồi ở một bên xem, xem thế nào cũng là xem."
"Ngươi mới là kẻ điên!"
Lạc Trần Vũ gầm rú: "Ngươi mới là khác thường!"
Thẩm Lãnh: "Ta đâu có làm chuyện sai, ta đâu có vi phạm luật pháp Đại Ninh, ta bất loạn thế vô tội, ta chỉ thích nhìn máu, thế thì làm sao?"
Thẩm Lãnh xoay người trở lại, thò tay ra túm lấy cánh tay của Lạc Trần Vũ: "Ngươi không muốn để cho ta xem, ta vẫn cứ phải xem."
Lạc Trần Vũ hô to: "Bên ngoài có người không?! Người của phủ Đình Úy đều chết hết rồi hả? Người đâu, người đâu mau đuổi hắn ra đi!"
Thẩm Lãnh nói với giọng điệu bình thản: "Giữa ta và Hàn đại nhân từng có thoả thuận, sở thích này của ta cũng chỉ có Hàn đại nhân có thể thỏa mãn được, cho nên ngươi gọi cũng không vô ích."
Lạc Trần Vũ nói: "Ngươi không sợ gặp báo ứng hả?"
Thẩm Lãnh hỏi ngược lại: "Vậy còn ngươi, ngươi thì không sợ gặp báo ứng sao? Ta mở rộng biên cương, giết vô số địch vì Đại Ninh, chút sở thích này của ta cũng đều là tìm người chắc chắn phải chết như ngươi. Người nên chết, cho nên tại sao ta lại gặp báo ứng? Ngươi thì khác, tại sao ngươi gặp phải ta? Bởi vì ta sẽ là báo ứng của ngươi."
Lạc Trần Vũ không để ý tới Thẩm Lãnh, hướng ra bên ngoài hô to: "Người của phủ Đình Úy, vào đi, các ngươi mau vào đi! Các ngươi hỏi ta, ta đồng ý nói, đuổi người này đi đi, hắn là kẻ điên!"
Thẩm Lãnh thở dài: "Ta đã nói rồi, ngươi gọi cũng vô ích, Hàn đại nhân đã giao ngươi cho ta."
Dường như hắn không muốn đi, kéo cái ghế trở lại ngồi, ngồi ở bên cạnh Lạc Trần Vũ nhìn những chỗ bị thấm máu trên băng vải, còn liếm môi nữa.
Dáng vẻ này của hắn dọa Lạc Trần Vũ sợ tới mức da đầu tê rần. Trước giờ Lạc Trần Vũ đều chưa từng không nghĩ đại tướng quân Thẩm Lãnh vang danh khắp thiên hạ lại có ham mê đối với máu như vậy. Lúc này hắn ta không nghi ngờ một chút nào, nếu Thẩm Lãnh xé băng gạc của hắn ta ra, có thể sẽ nằm bò xuống hút máu trên miệng vết thương của hắn ta.
Hàn Hoán Chi từ ngoài cửa đi vào, nhìn Thẩm Lãnh: "Quốc công, đừng quá đáng là được, người ở bên ngoài nghe thấy."
Thẩm Lãnh làm một dấu tay: "Hiểu, ông ra ngoài trước đi, ta chơi đủ rồi sẽ trả lại người cho ông."
Hàn Hoán Chi ừ một tiếng: "Bịt miệng hắn lại đi, đừng để cho hắn kêu gào, dù sao trong phủ Đình Úy cũng có quá nhiều người."
Thẩm Lãnh nói: "Vậy không được, bịt miệng hắn lại thì chẳng thú vị chút nào cả, nếu hắn không kêu một tiếng, chơi vậy còn vui sao?"
Hàn Hoán Chi dùng giọng điệu thỉnh cầu: "Quốc công, hay là... hay là ngài thông cảm cho ti chức một chút, nếu lan truyền ra ngoài quả thật không dễ nghe."
"Đúng đúng đúng, không dễ nghe!"
Lạc Trần Vũ nhìn về phía Hàn Hoán Chi vội vàng nói: "Hàn đại nhân, ông thẩm vấn ta, ông bảo hắn ra ngoài đi, chỉ cần ông bảo hắn ra ngoài thì ta biết cái gì sẽ nói cái đó."
Ánh mắt của hắn ta hết sức chân thành, thế nhưng Hàn Hoán Chi lại liếc mắt nhìn hắn ta, nói: "Ta không tin."
Sau đó Hàn Hoán Chi nói với Thẩm Lãnh: "Ta đuổi tất cả người ở bên ngoài đi, đại tướng quân chơi chán rồi thì ra ngoài, ta ở thư phòng pha trà cho ngài."
Thẩm Lãnh gật đầu nói: "Rất tốt, lát nữa ta sẽ qua đó tìm ông."
Trong mắt Lạc Trần Vũ tràn ngập tuyệt vọng.
Thẩm Lãnh lại thò tay ra muốn tháo băng gạc trên cánh tay Lạc Trần Vũ. Lạc Trần Vũ ra sức vùng vẫy, lăn từ trên giường đá xuống đất, lần này bị ngã khá thảm, vết thương lập tức rướm máu.
Thẩm Lãnh khịt mũi: "Mùi máu."
"Tiêu cục Thịnh Viễn!"
Lạc Trần Vũ nằm trên mặt đất hô một tiếng: "Là tiêu cục Thịnh Viễn phái ta tới, ta không biết chuyện khác, ta thật sự không biết!"