Hàn Hoán Chi nhìn về phía Thẩm Lãnh đang đi nhanh lên phía trước, thật sự không nhịn được tò mò liền hỏi một câu: "Ngươi chỉ nói vài ba câu đã sẽ dọa tên kia sợ, không dùng yêu thuật gì?"
Thẩm Lãnh nói: "Một lão yêu tinh ngàn năm như ông cũng không có yêu thuật gì, ta có thể biết yêu thuật gì chứ. Có thể chính là bởi vì ta có sức hấp dẫn lớn hơn ông một chút, cho nên hắn bị sức hấp dẫn của ta cảm hóa."
Hàn Hoán Chi: "Nói chuyện nghiêm túc được không?"
Thẩm Lãnh cười nói: "Thật ra rất đơn giản, ông cảm thấy tâm thái hắn dị thường, như vậy thì thật ra hắn biết dị thường đáng sợ cỡ nào. Có nhiều khi nhân cách dị thường là một kiểu dục vọng tự bảo vệ mình nảy sinh trong hoàn cảnh dị thường."
Hàn Hoán Chi không hiểu, ông ta chưa từng trải qua những chuyện này.
"Nói như thế này."
Thẩm Lãnh nói: "Ví dụ như kiểu mà trước đó ông vừa mới nói với ta, càng đánh thì hắn càng hưng phấn, loại người này thật sự không biết đau, không sợ đau sao? Không phải vậy, trong lòng dị thường chỉ là một kiểu màu sắc tự vệ của hắn. Giống như tắc kè hoa, hắn cho ông ảo giác rằng ông càng đánh hắn, hắn càng hưng phấn, ông cũng sẽ không muốn đánh nữa."
Hàn Hoán Chi nói: "Thật sự như vậy?"
Thẩm Lãnh nói: "Trong lòng con người không có sự sạch sẽ thật sự, chỉ xem bản thân có thể khống chế được không."
Hàn Hoán Chi im lặng.
Câu nói này dường như hơi quá lớn, không phải một gậy tre lật một thuyền, mà là một cái sào đánh đổ cả thiên hạ.
"Hoặc nhiều hoặc ít mà thôi."
Thẩm Lãnh cười cười, tiếp tục nói: "Có người nhiều đến nỗi giấu cũng không giấu được, có người ít đến mức hoàn toàn không phát hiện ra."
Hàn Hoán Chi hỏi: "Vậy còn ngươi?"
Thẩm Lãnh nói: "Ta? Ông đoán ta hồi nhỏ có nghĩ tới chuyện giết Mạnh lão bản hay không?"
Hàn Hoán Chi ngẩn ra.
Thẩm Lãnh cười cười rồi tiếp tục đi lên phía trước.
Hàn Hoán Chi dừng chân lại đứng ở đó nhìn bóng lưng của Thẩm Lãnh, tâm trạng lập tức trở nên phức tạp. Câu nói "ông đoán ta hồi nhỏ có nghĩ tới chuyện giết Mạnh lão bản hay không" của Thẩm Lãnh khiến Hàn Hoán Chi không tự chủ được mà suy nghĩ, đây rốt cuộc là suy nghĩ sạch sẽ hay suy nghĩ không sạch sẽ?
"Trên đời không có thánh nhân, khắc kỷ giả vi thánh nhân."
Thẩm Lãnh vừa đi vừa nói: "Cho nên chúng ta đều được tính là rất tốt rồi."
Hắn huýt sáo một cái, ngao xám từ đằng xa lảo đảo chạy tới, giống như bò ngang đến, cái đuôi ngoáy tít sắp lên tận trời rồi.
Hàn Hoán Chi vẫy tay với Thẩm Lãnh: "Không tiễn xa nữa."
Thẩm Lãnh nói: "Lần sau thanh toán tiền công của ngao xám nhà ta đi."
Hàn Hoán Chi nói: "Ngươi bảo ngao xám tự nói với ta."
Thẩm Lãnh chỉ vào Hàn Hoán Chi: "Ngao xám, cắn ông ta."
Hàn Hoán Chi xoay người bỏ chạy vào thư phòng của mình, chân chạy lạch bạch lạch bạch trên mặt đất, ngay cả đầu cũng quay lại.
Không bao lâu sau Phương Thiệp Di từ bên ngoài đi vào, cúi người nói: "Người kia nói hắn tên là Lạc Trần Vũ, là tiêu cục Thịnh Viễn huyện An Thành thuê hắn tới, tại sao thuê hắn thì hắn cũng không biết."
Hàn Hoán Chi hỏi: "Vậy còn lai lịch cua hắn thì sao?"
"Rất kỳ lạ."
Phương Thiệp Di nói: "Hắn nói hắn là cô nhi, có lẽ là đúng, chính hắn cũng không xác định rốt cuộc là cô nhi thật hay phụ mẫu bị người khác giết rồi đưa hắn đi, hắn đã không có một chút ấn tượng nào cả."
"Hắn nói không nhớ được đã bị mang đi lúc mấy tuổi, dù sao bắt đầu từ khi có trí nhớ đã được huấn luyện ở một trong trang viên, ba tuổi bắt đầu biết chữ, mỗi ngày đều phải học được bao nhiêu chữ, không học được sẽ bị đánh."
"Năm tuổi bắt đầu tập võ, không đạt được yêu cầu của giáo tập cũng sẽ bị một trận đòn nhớ đời, hơn nữa từ nhỏ bọn họ đã không có tên, chỉ dùng danh hiệu. Tên của hắn là sau khi hắn bị đuổi ra khỏi trang viên kia mới có."
"Đuổi đi?"
Hàn Hoán Chi hơi nhíu mày.
Ông ta hỏi: "Một người hao hết tâm tư, bắt đầu huấn luyện từ ba tuổi, tại sao lại bị đuổi đi?"
Phương Thiệp Di trả lời: "Hắn cũng không biết. Hắn không biết tại sao mình ở trong trang viên, cũng không biết tại sao mình lại bị huấn luyện khắc nghiệt như vậy. Hắn chỉ biết là chỉ cần không hoàn thành yêu cầu thì sẽ bị đánh, còn đánh rất thê thảm."
"Hắn cũng không biết tại sao mình lại bị đuổi đi. Khi những người đó bảo hắn rời khỏi trang viên chỉ nói là... ngươi đã không thích hợp nữa. Đến bây giờ hắn cũng không hiểu mình không thích hợp là có ý gì, là không thích hợp cái gì."
"Sau đó hắn bị phái đến tiêu cục Thịnh Viễn, nhưng không phải người thuộc tiêu cục Thịnh Viễn. Tiêu cục Thịnh Viễn cung cấp cho hắn một độc viện, vẫn có người giám sát hắn học tập các loại kỹ năng, kỹ thuật giết người, cầm kỳ thư họa, những thứ này đều phải học."
Phương Thiệp Di liếc nhìn Hàn Hoán Chi rồi nói tiếp: "Thuộc hạ nhìn ra được những lời này không phải nói dối, khi hắn nói những điều này trong ánh mắt đều là mê mang, cũng có hận ý."
Hàn Hoán Chi gật đầu: "Cho nên thật ra đây là lần đầu tiên hắn ra ngoài làm việc."
Phương Thiệp Di nói: "Vâng, hắn nói như vậy. Hắn nói trước đó chưa bao giờ có người sắp xếp hắn làm bất cứ việc gì, cũng bị yêu cầu không được rời khỏi hậu viện của tiêu cục Thịnh Viễn, độc viện của hắn ở ngay trong hậu viện."
Hàn Hoán Chi nói: "Nếu ngươi đã nhận vụ án này, vậy thì ngươi hãy điều tra rõ ràng vụ này. Bên Hứa đại nhân đã trả lời ta, nói thái tử điện hạ cũng không vội để ngươi qua, cho nên ngươi đi huyện An Thành một chuyến trước đã."
Phương Thiệp Di hỏi: "Vậy, Tiết Chân?"
"Ta đích thân theo dõi."
Hàn Hoán Chi nói: "Nếu lời Lạc Trần Vũ nói đều là thật thì tuyệt đối không chỉ một người như hắn, cho nên ngươi phải cẩn thận hơn một chút. Một kẻ điên như Lạc Trần Vũ đã khiến cho người ta hơi đau đầu rồi, nếu lại có mười kẻ, tám kẻ điên như vậy nữa, lần này các ngươi phá án có thể sẽ rất hung hiểm."
Phương Thiệp Di cúi người nói: "Thuộc hạ hiểu, thuộc hạ sẽ cẩn thận một chút."
Hàn Hoán Chi nói: "Người của Hình bộ, bổ đầu nha dịch của châu phủ các nơi, vụ án mà bọn họ làm, người phải đối mặt đều là người xấu kẻ ác ngoài ánh sáng, nhưng phủ Đình Úy thì khác. Vụ án do phủ Đình Úy làm, đại đa số người thoạt nhìn đều không phải người xấu, không phải kẻ ác, nhưng mà những người này còn ác hơn, xấu hơn những người xấu kẻ ác ở ngoài ánh sáng nhiều."
Phương Thiệp Di nói: "Khi thuộc hạ ở Hắc Vũ đã gặp đủ cái xấu và đủ cái ác, thuộc hạ hiểu ý của đại nhân."
Hàn Hoán Chi cười nói: "Đi đi, giải quyết vụ án này cho sạch sẽ rồi ngươi chuẩn bị đi Đông Cung báo cáo."
"Vâng."
Phương Thiệp Di lên tiếng rồi lại cúi lạy, sau đó khom người rời khỏi thư phòng của Hàn Hoán Chi.
Huyện Lai Thủy.
Lý Trường Trạch ngồi trên ghế vừa thưởng thức trà vừa nhìn người trẻ tuổi trước mặt, gã ta cứ cảm thấy như mình đang soi gương vậy.
Người trẻ tuổi tên Lạc Văn Khúc này bất kể là khuôn mặt hay đường nét đều thật sự quá giống gã ta, hơn nữa về mặt khí chất cũng có vài phần tương tự. Lạc Văn Khúc có giọng điệu tiếng nói cũng khá giống gã ta.
Lý Trường Trạch nhìn một lúc lâu sau đó cười hỏi một câu: "Bây giờ ngươi biết tại sao mình lại được chọn ra rồi chứ?"
Lạc Văn Khúc cũng đang nhìn kỹ Lý Trường Trạch, trong mắt có chút sợ hãi, nhưng càng sợ hãi càng tò mò thì lại càng muốn nhìn kỹ hơn một chút.
"Biết rồi."
Lạc Văn Khúc cúi đầu nói: "Lúc nãy đông chủ đã nói hết mọi chuyện của điện hạ với ta, nhiều năm nay ta đều là đang chuẩn bị vì điện hạ."
Lý Trường Trạch hỏi: "Vậy ngươi cảm thấy vất vả không?"
Lạc Văn Khúc suy nghĩ rất lâu rất lâu rồi lắc đầu nói: "Ta cũng không biết vất vả hay không vất vả. Đông chủ nói ta là cô nhi, là ông ấy nhận nuôi ta nên ta mới có thể sống tiếp, cho nên ta không biết nếu không phải cuộc sống của cô nhi thì sẽ là như thế nào, cũng không biết cuộc sống hiện tại vất vả hay không vất vả."
Lý Trường Trạch cười nói: "Xem ra ngươi vẫn còn có chút bất mãn."
"Không có, không có."
Lạc Văn Khúc vội vàng nói: "Ta chưa bao giờ bất mãn, chỉ là tò mò, trước đó vài ngày nhìn thấy điện hạ ta mới biết tại sao lại như vậy, nhưng mà càng hiếu kỳ hơn."
"Ngươi tò mò, vậy thì ta sẽ giúp ngươi giải nghi hoặc."
Lý Trường Trạch nói: "Ta sẽ dùng hai ngày để dạy ngươi, những chuyện ta trải qua từ nhỏ đến lớn, đều sẽ nói cho ngươi biết rất chi tiết, ngươi đều phải ghi nhớ thật kỹ những chuyện này. Hai ngày sau, ngươi sẽ không còn là Lạc Văn Khúc nữa, mà là Lý Trường Trạch."
Lạc Văn Khúc thay đổi sắc mặt: "Điện hạ bảo hai ngày sau ta sẽ thay người đi lại?"
"Phải."
Lý Trường Trạch nói: "Vốn dĩ mẫu thân ta phái người nhận nuôi các ngươi, cũng chỉ là cảm thấy các ngươi đáng thương, sau đó phát hiện ngươi có chút giống với dáng vẻ của ta, vì thế liền có thêm vài suy nghĩ, ngươi là thế thân của ta, ngay từ đầu đã là vậy."
Lạc Văn Khúc nói: "Nhưng lúc trước đông chủ đã dặn dò, không có chuyện gì đặc biệt thì phải chờ rất lâu sau này mới có thể trở thành thế thân của điện hạ, tự nhiên đi lại ở bên ngoài."
"Hiện giờ chính là thời điểm đặc biệt."
Lý Trường Trạch nói: "Sau khi ra ngoài ngươi trở lại nhà ta, đừng nói nhiều lời với phu nhân của ta, nàng ấy sẽ nhìn ra được, người khác không nhìn ra nhưng nàng ấy nhất định nhìn ra được. Ngươi cứ nói là bên huyện Hương Hồ bị lũ xuân, nghe nói có người thiệt mạng cho nên ngươi phải qua đó xem thử, bảo phu nhân ta ở nhà chờ, nói với nàng ấy là chậm nhất một tháng sẽ trở lại."
Lạc Văn Khúc hỏi: "Sau khi đến huyện Hương Hồ thì sao?"
"Giúp huyện nha cứu nạn cứu dân, đừng sợ khổ cực, việc gì khổ cực thì đi làm việc đó, cùng ăn cùng ở với các nạn dân, mặc kệ người của huyện nha mời ngươi đến chỗ ở tốt hơn như thế nào cũng không được đi, cũng không được liên hoan uống rượu cùng bọn họ. Sau khi ngươi xong việc bên đó thì trở lại, đến lúc đó ta sẽ đổi lại với ngươi, ngươi trở lại đây yên tâm nghỉ ngơi là được, có chuyện gì nữa thì ta sẽ thông báo cho ngươi."
"Vâng."
Lạc Văn Khúc cúi người nói: "Tất cả dựa theo điện hạ sắp xếp."
Hai ngày sau, Lý Trường Trạch kể hết những chuyện mình trải qua từ nhỏ đến lớn cho Lạc Văn Khúc nghe, hơn nữa còn uốn nắn tư thái nói chuyện, tư thái bước đi của hắn ta. Hai ngày sau, Lạc Văn Khúc rời khỏi huyện An Thành đi huyện Hương Hồ. Hai huyện giữa cách nhau hơn hai trăm dặm, đi bộ qua đều phải đi mất mấy ngày.
Sau khi Lạc Văn Khúc xuất phát, Lý Trường Trạch liền gọi Lạc Đông Phú đến.
Lạc Đông Phú cúi người hỏi: "Điện hạ có chuyện gì căn dặn?"
Lý Trường Trạch cười nói: "Không phải ngươi nói người của ngươi đã học rất nhiều kỹ năng, ngay cả thuật dịch dung cũng học không tệ sao? Ngươi tìm người đến dịch dung cho ta, tuỳ tiện làm như thế nào cũng được, ta muốn về trong thành Trường An xem thử."
Lạc Đông Phú nói: "Thuộc hạ lập tức đi sắp xếp ngay."
Y hỏi dò một câu: "Điện hạ đi kinh thành muốn xem gì?"
"Xem một món đồ mẫu thân ta để lại cho ta. Trước đây rất lâu ta đã muốn xem nhưng bà ấy không cho, nói không đến lúc cần thiết thì không thể xem thứ này, xem rồi sẽ gặp chuyện không hay... Nhưng hiện giờ đã đến lúc rồi."
Lý Trường Trạch nói xong rồi đứng dậy, lắc cổ nói: "Ta thấy tiền viện của ngươi có một nha đầu tên Nghiên Nhi không tồi."
Lạc Đông Phú cười: "Thuộc hạ sẽ đi sắp xếp nàng ta đến ngay."
Lý Trường Trạch ừ một tiếng: "Để nàng ta theo ta vào Trường An, không dễ bị lộ."
Gã ta nhìn ra ngoài cửa sổ, lẩm bẩm nói: "Cũng không biết người mà mẫu thân bảo ta đi gặp đó còn sống hay không."