Trước cửa một căn nhà rất bình thường và cũng rất cổ xưa trong thành Trường An, Lý Trường Trạch sau khi dịch dung đã đứng nhìn một lúc lâu, trong lòng cảm khái.
Căn nhà này không phải là nát nhưng quả thật rất cũ kỹ, người sống trong nhà này từng có thời gian khống chế càn khôn, vậy nhưng chẳng qua là một quân cờ bị lợi dụng thôi.
Năm đó nếu không phải người của Dương gia cảm thấy người này còn hữu dụng nên âm thầm bảo vệ thì người này đã sớm biến thành xương khô dưới lòng đất rồi.
Trên tường viện mọc một ít cỏ dại nhưng không ai dọn dẹp, Lý Trường Trạch tính toán một chút, người đó chắc hẳn là đã hơn bảy mươi tuổi, nếu cuộc sống không được tốt lắm thì chắc hẳn là cơ thể cũng rất kém, đâu còn có thể tự đi dọn cỏ dại trên bờ tường.
Vừa nghĩ đến đây, Lý Trường Trạch không nhịn được có chút thổn thức.
Gã ta giơ tay lên gõ cửa, không ai đáp lại, gã ta thử đẩy một cái, không ngờ cửa không cài then, vừa đẩy đã mở ra.
Lý Trường Trạch cất bước đi vào sân, liếc mắt liền nhìn thấy một lão nhân tóc bạc phơ ngồi ngẩn người ở dưới một gốc cây già, ánh mắt đờ đẫn giống như một người chết vừa mới từ dưới đất bò lên không bao lâu.
Cho dù không có đi đến trước người lão nhân kia, một thứ mùi mục nát vẫn chui vào trong lỗ mũi Lý Trường Trạch, nói chuẩn xác hơn hẳn là mùi hôi thối.
Lý Trường Trạch quay đầu lại bảo tiểu cô nương tên là Nghiên Nhi kia đóng cửa viện lại. Gã ta đi đến trước người lão nhân, hơi cúi người chắp tay nói: "Lão nhân gia, có phải là Tống Trường Minh?"
Lão nhân kia lập tức ngẩng đầu lên, trong cặp mắt đầy tử khí lóe lên chút ánh sáng, lão ta giơ tay lên chỉ về phía Lý Trường Trạch, giọng nói run rẩy hỏi: "Là người tới giết ta?"
Lý Trường Trạch ngẩn ra: "Lần đầu tiên ta gặp ngươi, vì sao phải giết ngươi?"
Lão nhân nói: "Nếu không phải người tới giết ta, vì sao lại tới tìm ta? Vì sao có thể gọi ra tên của ta năm đó."
Lý Trường Trạch cười nói: "Ta có thể gọi tên của ông vì người nhà ta là ân nhân cứu mạng của ông."
"Người của Dương gia!"
Tống Trường Minh chống gậy đứng lên, trong mắt tràn ngập thù hận.
"Tại sao năm đó người của Dương gia các ngươi lại cứu ta? Tại sao?! Để cho ta chết không tốt sao? Ta vốn là một người đáng chết, ta là tội nhân thiên cổ!"
Lão ta dường như còn muốn vươn tay ra túm lấy áo của Trường Trạch, nhưng Lý Trường Trạch lùi lại một bước tránh né, vẻ mặt khinh thường nhìn Tống Trường Minh và nói: "Khi đó ngươi đã cầm món bạc lớn. Khi lão gia ngươi mua nhà đất, còn lấy hai tiểu thiếp mà hưởng thụ không phải là dáng vẻ như hiện tại, thế nào, giờ hối hận rồi à?"
Tống Trường Minh mấp máy môi, kích động đến mức vai cũng run rẩy nhưng nhất thời không biết nói gì.
Lý Trường Trạch hừ một tiếng, giọng điệu khinh miệt: "Năm đó Tô hoàng hậu tìm ngươi, bảo ngươi phối chế một thuốc độc không màu không mùi vị hạ độc chết tiên đế, chắc hẳn là ngươi cũng không như hiện tại."
"Ngươi... ngươi đừng nói nữa!"
Tống Trường Minh lui về phía sau mấy bước, trên mặt đã không còn một tia huyết sắc.
"Tại sao các ngươi lại tới tìm ta nữa?"
Lúc lão ta lui về sau bị vấp một cái, nếu không phải phía sau có cái ghế thì lão ta đã ngã bệt xuống đất rồi.
Lý Trường Trạch ngồi xổm xuống, nhìn vào mắt Tống Trường Minh nói từng câu từng chữ: "Năm đó Tô hoàng hậu muốn đầu độc tiên đế, người duy nhất có thể làm ra thuốc độc không màu không mùi vị chính là ngươi. Sau khi tiên đế qua đời, ngươi bị phủ Đình Úy truy tra, những đình úy còn hiệu trung với tiên đế đó muốn lăng trì xử tử ngươi, cuối cùng là người của Dương gia ta tìm được ngươi trước, hao hết tâm tư làm chứng cứ giả chết cho ngươi, ngươi mới có thể sống lâu năm như vậy, bây giờ ngươi không mang ơn một chút nào sao?"
Tống Trường Minh nói: "Ngươi giết ta đi, ta đã chịu đủ rồi."
"Vẫn chưa tới lúc ngươi chịu đủ đâu."
Lý Trường Trạch cười ha hả nói: "Trên đời này chỉ có một mình ngươi có thể làm ra loại thuốc độc đó, trước ngươi, sau ngươi, chưa chắc đã còn có người làm được."
"Ta không làm được!"
Tống Trường Minh nói: "Trên thế giới này không ai có thể làm ra thuốc độc không màu không mùi vị thật sự, đó là thứ không tồn tại, ta không thể, không ai có thể, trừ phi đến tương lai có người có thể xóa bỏ mùi thuốc độc mới được, hoặc là không lấy độc từ thuốc độc..."
"Vậy ngươi làm sao làm được?"
Lý Trường Trạch giơ tay bóp cổ Tống Trường Minh, nói: "Ngươi đừng tưởng hiện tại ta không có cách đối phó với ngươi, chuyện đã qua nhiều năm nhưng nếu người của phủ Đình Úy biết ngươi còn sống, nhất định sẽ rất hứng thú."
Tống Trường Minh cười ha ha nói: "Ta người không ra người quỷ không ra quỷ đã nhiều năm như vậy, ta còn sợ chết sao?"
"Ngươi khẳng định không sợ chết?"
Lý Trường Trạch cười gằn nói: "Nhưng lúc trước tưởng ngươi đã chết, cộng thêm triều đình không dám để cho các bách tính biết cái chết của tiên đế còn có nguyên nhân khác cho nên không truy cứu tội của người nhà ngươi, nhưng một khi ta giao ngươi cho phủ Đình Úy, ngươi nghĩ chuyện sẽ còn không hề được truy cứu giống như năm đó nữa không?"
"Còn nữa..."
Lý Trường Trạch nói: "Năm đó một trong số tiểu thiếp của ngươi đã sinh con trai cho ngươi, hiện tại người này đang ở trong tay ta, bản thân ngươi không sợ chết, ngươi không sợ đoạn tử tuyệt tôn?"
Tống Trường Minh trợn to mắt, nhìn Lý Trường Trạch một cái giống như nhìn ma quỷ.
"Rốt cuộc các ngươi muốn làm gì? Chuyện đã trôi qua nhiều năm như vậy, tại sao còn muốn bám lấy không buông? Ta đã như thế này rồi, tại sao còn phải lại đến giày vò ta?!"
Lão ta nhìn Lý Trường Trạch kêu khóc, mắt đã biến thành đỏ ngầu.
"Rất đơn giản, còn đơn giản hơn việc ngươi lần trước làm."
Lý Trường Trạch nói: "Ta chỉ cần ngươi làm hai việc giúp ta, tuyệt đối không phải đi hạ độc chết ai nữa, ngươi yên tâm."
Tống Trường Minh nghe gã ta nói như vậy thì sắc mặt hơi dịu lại một chút, lão ta hỏi: "Rốt cuộc là chuyện gì?"
"Thứ nhất."
Lý Trường Trạch lấy từ trong ngực ra một cái bình sứ: "Trong này có một viên thuốc, ngươi giúp ta xem thử thuốc này dùng để làm cái gì, nếu uống xong sẽ có hậu quả gì."
Tống Trường Minh lại thở dài một hơi, nếu chỉ là xem thuốc thì lão ta cũng không phản đối.
Lão ta nhận lấy bình sứ, mở ra rồi ngửi mùi, sau đó mắt liền hơi sáng lên: "Hình như thuốc độc."
Lý Trường Trạch gật đầu: "Quả thật là một viên thuốc độc, có người nói với ta là sau khi uống viên thuốc độc này sẽ giống như bị bệnh nặng một trận, sẽ miệng nôn trôn tháo, nhưng tu dưỡng một thời gian cũng sẽ không sao."
Tống Trường Minh đổ viên thuốc trong bình sứ ra, đặt ở trước mũi cẩn thận ngửi, sau đó hỏi: "Có thể tách ra xem thử không?"
"Có thể."
Lý Trường Trạch nói: "Ta chỉ muốn biết thuốc này là gì."
Tống Trường Minh tách viên thuốc ra rồi lại ngửi, càng lúc càng nhíu chặt lông mày, lão ta nghiêm túc xem hồi lâu rồi hỏi Lý Trường Trạch: "Thuốc này là ai đưa cho ngươi, là muốn cho ngươi uống sao?"
Lý Trường Trạch nói: "Ngươi không cần hỏi nhiều như vậy, cứ việc nói cho ta biết thuốc này có công dụng như thế nào?"
"Đây là thuốc độc. Thuốc độc chính là thuốc độc, sẽ không có chuyện qua một thời gian là khỏi, nhưng dường như dược tính bị khống chế rất khéo léo, người uống viên thuốc độc này sẽ không lập tức bị mất mạng, giống như lời ngươi nói, sẽ miệng nôn trôn tháo, cơ thể vô lực, nhưng tuyệt đối không phải qua một thời gian là không sao."
"Thuốc này có thể làm tổn hại lục phủ ngũ tạng, nhất là dạ dày và gan, sau khi uống sẽ bị tổn hại vĩnh viênc, nếu kéo dài thêm một thời gian sẽ không thể cứu chữa. Tuy rằng sẽ không chết ngay lập tức nhưng nếu ngũ tạng bị hư hại, nhiều nhất là mấy năm thì người cũng sẽ chết."
Sau khi nghe những lời nói này, Lý Trường Trạch thay đổi sắc mặt, gã ta hừ một tiếng: "Quả nhiên là như thế."
Gã ta hỏi: "Thuốc này có thuốc giải không?"
"Ta chỉ có thể phân biệt được vài loại dược thảo từ mùi vị này, nhưng mà không phải toàn bộ, cho nên không có cách nào phối chế ra thuốc giải thích hợp. Vị công tử này, ngươi cần nhớ một câu, cố nhân nói là thuốc ba phần độc cũng không phải là không có lý. Nếu thuốc tốt cũng có ba phần độc, vậy thuốc độc thì sao? Nếu có người bảo ngươi uống thuốc này, đó là muốn hại ngươi đấy."
Lý Trường Trạch hít sâu một hơi, lại cố gắng thở hắt ra.
"Ta biết rồi."
Gã ta bỏ viên thuốc trở lại trong bình sứ, sau đó nhìn Tống Trường Minh nói: "Đây là việc thứ nhất, còn có một việc cần ngươi giúp ta. Thuốc độc ngươi phối chế năm đó rốt cuộc là làm như thế nào, viết phương thuốc ra. Sau khi có phương thuốc ta sẽ đi, từ nay về sau không bao giờ đến tìm ngươi nữa, bảo đảm sau này ngươi cũng sẽ không có bất cứ phiền phức gì."
Tống Trường Minh im lặng rất lâu, gật đầu nói: "Ta biết sớm muộn gì cũng sẽ có người đến tìm ta, chuyện này chính là nỗi ám ảnh trong lòng ta, không gạt đi được... Mấy chục năm trôi qua, ta vốn tưởng rằng người muốn tìm ta sẽ đến sớm, thật không ngờ đã đợi suốt mấy chục năm."
Lão ta nhìn Lý Trường Trạch nói: "Ta có thể cho ngươi phương thuốc, ta cũng sẽ không hỏi ngươi muốn cho ai dùng, ta chỉ xin ngươi một chuyện, con trai ta... Ngươi đừng làm hại nó, mẹ con bọn họ không biết gì cả."
"Được."
Lý Trường Trạch gật đầu: "Ta đồng ý với ngươi, chỉ cần ngươi đưa phương thuốc cho ta, ta không những sẽ không làm khó ngươi, cũng sẽ không làm khó người nhà của ngươi, ta còn sẽ phái người đưa một số bạc đến cho bọn họ, để cho bọn họ tuổi già không lo áo cơm."
Tống Trường Minh nói: "Ta chỉ xin các ngươi đừng quấy rầy bọn họ là được."
Lão ta xoay người trở về phòng, bước đi cũng đã run rẩy. Khoảng nửa khắc sau, Tống Trường Minh từ trong phòng đi ra, cầm một tờ giấy trong tay, lão ta đưa giấy cho Lý Trường Trạch rồi nói: "Đây là phương thuốc năm đó. Thuốc có tổng cộng hai liều, hai loại thuốc này lấy ra dùng riêng lẻ đều không phải thuốc độc, nhưng trộn lẫn với nhau chính là kịch độc. Người khác lấy lấy độc phần nhiều là lấy từ rắn độc, hoặc là cỏ độc, thứ ta lấy là ong độc..."
Lý Trường Trạch nhận lấy phương thuốc nhìn kỹ một chút, sau đó không yên tâm hỏi một câu: "Nếu muốn thu thập tễ thuốc trong phương thuốc này có phải là rất khó không?"
"Không khó."
Tống Trường Minh nói: "Nếu muốn mua đủ những thứ này, đều có thể mua đủ trong bất cứ một y quán hay hiệu thuốc nào, nhưng ta khuyên ngươi đừng mua hết ở một chỗ trong một lần. Trên đời này có rất nhiều cao nhân, có lẽ có người liếc mắt một cái là có thể nhìn ra điểm khác thường trong phương thuốc này của ngươi."
Lý Trường Trạch gật đầu: "Ta nhớ rồi."
Gã ta xoay người đi ra ngoài, lẩm bẩm nói một câu: "Ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi. Trốn tránh nhiều năm như vậy quả thật sẽ rất vất vả, sẽ rất khó chịu, từ hôm nay trở đi ngươi không cần phải khó chịu nữa."
Sau khi gã ta nói xong câu này, nữ tử tên là Nghiên Nhi kia tiến lên một bước, trong cổ tay áo của ả ta vung ra một mảnh ngân quang, trong nháy mắt ngân quang kia lướt qua cổ Tống Trường Minh, trên cổ Tống Trường Minh nhanh chóng xuất hiện một vệt máu.
Lý Trường Trạch quay đầu lại liếc nhìn, cười nói: "Ngươi cũng không có con trai, năm đó Dương gia đã giết sạch người nhà của ngươi rồi. Nếu không phải cảm thấy tương lai ngươi có thể còn hữu dụng thì cũng sẽ không giữ lại mạng của ngươi. Dù sao năm đó người hỗ trợ Tô hoàng hậu tìm được ngươi cũng chính là Dương gia."