Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1570 - Chương 1570: Chướng Ngại Lớn Nhất

Chương 1570: Chướng ngại lớn nhất Chương 1570: Chướng ngại lớn nhất

Lý Trường Trạch đứng tựa cửa chờ, cửa không mở. Lúc giữa trưa ở bên ngoài cũng có rất ít người đi qua, gã ta nhìn tiểu cô nương tên Nghiên Nhi kia kéo lê thi thể của Tống Trường Minh vào trong phòng, không bao lâu sau Nghiên Nhi từ trong phòng đi ra, sắc mặt hơi tệ.

Hiển nhiên đối với ả ta mà nói việc giết chết một người lớn tuổi như vậy quả thật hơi khó chấp nhận về mặt tâm lý, Lý Trường Trạch nghĩ như vậy.

Nhưng khi Lý Trường Trạch nhìn thấy sự chán ghét trong ánh mắt của Nghiên Nhi mới giật mình, hóa ra không phải ả ta cảm thấy giết chết một vị lão nhân có chút khó chấp nhận, mà là ả ta đang ghét bỏ mùi thối nát trên người lão nhân đó.

"Điện hạ, phải về rồi sao?"

Nghiên Nhi hỏi một câu.

Lý Trường Trạch lắc đầu nói: "Nếu như đã trở lại Trường An thì đi xem thêm một chút, đã rất lâu rồi ta chưa trở về. Ngươi lại quên rồi, đừng gọi ta là điện hạ."

"Vâng, công tử."

Nghiên Nhi sắc mặt hơi lo sợ, vội vàng cúi người xin lỗi.

"Ta dẫn ngươi đi xem nơi ta lớn lên."

Lý Trường Trạch mở cửa đi ra ngoài, Nghiên Nhi theo sau cách gã ta nửa bước.

"Ngươi đi như vậy giống tùy tùng của ta, nhưng thân phận của chúng ta lúc này là phu thê."

Lý Trường Trạch chỉ bên cạnh mình: "Đi lên."

Nghiên Nhi vội vàng tiến lên nửa bước theo kịp bước chân của Lý Trường Trạch, hai người đi thẳng về hướng cung Vị Ương. Trên đường đi Lý Trường Trạch chỉ trỏ nói cho Nghiên Nhi biết đây là nơi nào, kia là chỗ nào, nhìn hai người có vẻ như càng lúc càng ăn ý.

"Đó chính là cung Vị Ương."

Đứng ở cạnh đường cái bên ngoài Thừa Thiên Môn, Lý Trường Trạch nhìn về phía cung Vị Ương, hơi thất thần nói: "Ta không phải được sinh ra ở trong cung Vị Ương, nhưng từ khi một tuổi ta đã sống ở đây, ta lớn lên ở đây, đắc ý ở đây, lại đang thất ý ở đây."

Nghiên Nhi khẽ nói: "Công tử không cần quá sầu não, sẽ trở lại thôi."

"Ừ, sẽ trở lại, ngươi rất biết ăn nói."

Lý Trường Trạch cười nói với Nghiên Nhi: "Vị phụ thân đó của ta, đệ đệ đó của ta đều ở trong đó, hẳn là bọn họ đang cười nói vui vẻ."

Nghiên Nhi nói: "Sau này thời gian công tử cười nhất định sẽ dài hơn bọn họ."

"Ha ha ha ha..."

Lý Trường Trạch cười to nói: "Lúc nãy ta nói ngươi biết ăn nói, ngươi càng nói càng dễ nghe, chỉ dựa vào điểm này của này, như vậy... Nếu sau này đại sự thành công, ta phong ngươi làm quý phi."

Nghiên Nhi cười gật đầu nói: "Đa tạ công tử... Đa tạ bệ hạ."

"Ha ha ha ha..."

Trong tiếng cười to, Lý Trường Trạch xoay người rời đi, không liếc mắt nhìn cung Vị Ương thêm một cái nào nữa, dường như trong bức tường cung kia không còn gì lưu luyến nữa.

Nghênh Tân Lâu.

Lý Trường Trạch ngồi ở trong phòng riêng, nhìn thức ăn đã bày kín bàn, chỉ vào vài món ăn trong số đó và nói: "Nếm thử đi, đây là những món ăn do Hộ Quốc Công của Đại Ninh chúng ta dùng để sủng thê tử của mình, hiện giờ đã là món ăn thương hiệu của Nghênh Tân Lâu này, mỗi ngày đều có người từ bên ngoài vào thành Trường An cố ý đến đây thưởng thức."

Nghiên Nhi cầm đũa nếm thử, sau đó gật đầu nói: "Quả thật là ngon."

Lý Trường Trạch cười nói: "Đây chính là sức ảnh hưởng của một người. Hiện giờ người ở bên ngoài đến Trường An đều nói có ba việc nhất định phải làm khi vào Trường An, xem Nhạn Tháp, ngắm cung Vị Ương, ăn Nghênh Tân Lâu."

Đúng lúc này Thẩm Lãnh và Trần Nhiễm từ bên ngoài đi nhanh vào, Lý Trường Trạch ở lầu hai nghe được tiếng nói chuyện liền thay đổi sắc mặt. Gã ta im lặng một lát sau đó đi ra khỏi phòng riêng, tay vịn lan can nhìn xuống.

Thẩm Lãnh và Trần Nhiễm không lên lầu mà đi thẳng đến hậu viện. Lý Trường Trạch nghe được người bên dưới bàn luận, nói là Thẩm tiên sinh ở hậu viện chơi với mấy lão già, giờ này buổi chiều mỗi ngày Hộ Quốc Công đều trở về với Thẩm tiên sinh.

Trong đám người, tiếng khen ngợi không dứt.

Theo bọn họ thấy thì người như Thẩm tiên sinh chính là nhân vật giống như thần tiên, cả đời không thành thân, lại bồi dưỡng được rường cột nước nhà như Hộ Quốc Công, đã có không ít người so sánh Thẩm tiên sinh với vị giang hồ đệ nhất nhàn nhân thời Sở quốc.

Vị giang hồ đệ nhất nhàn nhân đó đã bồi dưỡng được không ít trọng thần Sở quốc, Thẩm tiên sinh tuy chỉ bồi dưỡng được một mình Thẩm Lãnh, nhưng phân lượng của những trọng thần thời Sở đó cộng lại cũng không bằng một mình Thẩm Lãnh.

"Ngươi xem đi."

Lý Trường Trạch nhìn xuống dưới lầu, nói với Nghiên Nhi: "Đây chính là con người, bọn họ sẽ mù quáng đối với cường giả, cho dù cường giả đánh rắm thì bọn họ cũng sẽ cảm thấy có chút thâm ý. Trước kia Thẩm Lãnh chẳng qua là con nuôi của một tên thủy phỉ mà thôi, sống như nô lệ, hiện tại hắn đã thành quốc công, là đại tướng quân cấm quân, cho nên hắn nói gì cũng giống như chân lý, làm gì cũng giống như tấm gương."

Nghiên Nhi nói: "Nhưng ta thấy hắn dường như vận số đã sắp hết, như một người đeo bảng giá ở trên cổ, chờ người khác đến mua đầu của hắn."

Lý Trường Trạch nhéo mặt Nghiên Nhi một cái: "Sau này ngươi nói những lời như vậy nhiều một chút, ta thích."

Gã ta xoay người đi vào phòng riêng, mở cửa sổ phía sau phòng riêng nhìn ra ngoài, có thể nhìn thấy Thẩm Lãnh và Trần Nhiễm đi vào hậu viện Nghênh Tân Lâu, đi xuyên qua sân rồi đi thẳng vào trong dãy phòng kia.

"Hiện giờ Thẩm Tiểu Tùng cũng là người đắc ý, nghe đồn kỳ nghệ của ông ta không tầm thường. Năm đó khi phụ thân ta ở thành Vân Tiêu Tây Thục đạo cũng thích chơi cờ cùng ông ta. Khi đó mọi người đến đạo quán, chỉ cần có người khiêu chiến là ông ta đều sẽ chơi cờ với người đó. Với thân phận địa vị của ông ta bây giờ, muốn chơi một ván cờ với ông ta sẽ không dễ dàng như vậy nữa."

Lý Trường Trạch nói: "Nhưng ông ta chẳng qua là một thảo dân thôi, ra vẻ phong nhã đến mấy thì cũng là thảo dân."

Trong sân phía sau, Thẩm Tiểu Tùng mà mọi người tưởng là đang thưởng trà chơi cờ đã hơi nóng mặt, nhìn những người bạn già kia nói: "Các ngươi như vậy là không được, ta chỉ ù thập tam yêu một ván mà tất cả các ngươi đều muốn chạy, đánh bài nhỏ thôi, các ngươi cần phải vậy không?"

Thẩm Lãnh từ bên ngoài vào vừa hay nhìn thấy Thẩm tiên sinh kéo mấy người bạn già kia không cho đi. Trần Nhiễm nhìn cha mình cũng ngồi ở một bên, lập tức rụt cổ lại, đây là phản ứng tự nhiên khi nhìn thấy cha ruột.

"Nào nào nào, ngươi bình luận phân xử đi."

Thẩm tiên sinh nhìn thấy Thẩm Lãnh vào, vội nói: "Ngươi nói đi, chơi mạt chược, đã nói là không ai được xấu rồi, ta ù một ván lớn, mấy lão già này ngay cả chút tiền này cũng muốn quỵt nợ!"

Thẩm Lãnh hỏi: "Chơi lớn à? Lớn cỡ nào vậy?"

Thẩm tiên sinh nói: "Một hai bốn."

Thẩm Lãnh hỏi: "Một hai bốn lượng bạc? Đừng nói với ta là một hai bốn mươi lượng bạc."

Thẩm tiên sinh nói: "Một hai bốn đồng tiền, ván bài này ta thắng, một người bốn mươi đồng tiền, tất cả bọn họ đều không đưa!"

Thẩm Lãnh: "Thế này... quá lớn."

Trần Nhiễm kéo cha mình một cái: "Sao chơi nhỏ như vậy cũng không trả tiền, không phải chỉ là thập tam yêu sao, mười mấy đồng tiền thôi mà."

Trần đại bá nói: "Nửa đồng tiền ta cũng không đưa, cả đời ta cũng chưa từng thấy thập tam yêu kiêu ngạo như vậy."

Thẩm Lãnh ghé sát lại nhìn, sau đó che mặt: "Gia sư đã gây phiền toái cho các vị rồi... Tiên sinh, thập tam yêu này của ông... cũng đúng là thập tam yêu."

Thẩm tiên sinh nói: "Thập tam yêu, mười ba yêu kê, có sai sao?"

Thẩm Lãnh: "Đúng đó..."

Trần Nhiễm nhìn phụ thân mình, gật đầu nói: "Con hiểu lầm cha rồi..."

Thẩm tiên sinh nói: "Mấy người này, không hài hước chút nào cả, quá trầm ổn... Ta nói với ngươi, đám người già này đều không vui chút nào."

Thẩm Lãnh: "Ông cũng không trẻ nữa rồi..."

Thẩm tiên sinh nói: "Nói bậy, ta nói như thế, thập tam yêu này của ta, là chuyện một người trưởng thành có thể làm được sao?"

Thẩm Lãnh: "..."

Trần Nhiễm nói: "Tiên sinh nói đúng, người từ bảy tuổi trở lên đều không làm được chuyện này, ông xem bài này đi, mỗi một thẻ đều thoang thoảng có mùi chưa cai sữa."

Thẩm tiên sinh đạp một cước vào mông Trần Nhiễm, Trần Nhiễm cười nhảy ra.

Thẩm Lãnh nói: "Tiên sinh, lần sau ông chú ý một chút, ngươi xem thập tam yêu kê này thì thôi, ngươi đây còn là mười ba thẻ khác màu, thế này quá qua loa."

Thẩm tiên sinh nói: "Mỗi một thẻ đều là ta tự tay khắc, ngươi xem những chữ này đí, có phải rất có khí thế không? Như vậy đi, ta thấy ngươi thích những thẻ bài này như vậy, bán hết cho ngươi thì thế nào?"

Thẩm Lãnh xoay người đi ra ngoài: "Nhiễm Tử, hai chúng ta nói muốn đi làm gì?"

Trần Nhiễm nói: "Đi sông Tiểu Hoài điều tra nghiên cứu."

Thẩm Lãnh nói: "Chúng ta đi."

Thẩm tiên sinh: "Khoác lác..."

Trong Nghênh Tân Lâu, Lý Trường Trạch nhấp một ngụm rượu, cảm thấy tâm trạng không tệ. Sau khi lấy được phương thuốc là trong tay gã ta có thêm một lá bài, phương thuốc này rất quý trọng, quý trọng đến mức tương đương với một vùng giang sơn.

Gã ta càng vui hơn là đã nhìn rõ bộ mặt của Tiết Hoa Y, Tống Trường Minh nói nếu uống viên thuốc đó, sợ là thật sự xong đời rồi.

"Tại sao hắn phải làm như vậy chứ?"

Lý Trường Trạch đột nhiên lẩm bẩm một câu.

Nghiên Nhi không hiểu, tự dưng Lý Trường Trạch nói một câu khiến ả ta hơi ngỡ ngàng, ả ta muốn tiếp lời cũng không biết tiếp như thế nào, vì thế hỏi một câu: "Công tử nói ai?"

"Không có gì."

Lý Trường Trạch lắc đầu.

Gã ta không muốn nói chuyện của Tiết Hoa Y với Nghiên Nhi, cũng không muốn nói với Lạc Đông Phú, chuyện này chỉ một mình gã ta biết là được.

Tiết Hoa Y muốn giết gã ta, hơn nữa còn là từ từ giết chết gã ta...

"Hắn không muốn để cho ta sống lâu dài."

Khóe miệng Lý Trường Trạch nhếch lên một nụ cười.

Gã ta nhìn về phía Nghiên Nhi ở bên cạnh: "Lạc Trần Vũ có tin tức không?"

"Không có."

Nghiên Nhi nói: "Theo lý mà nói là nên có tin tức rồi, hơn nữa ta đã để lại ký hiệu chỉ có người của chúng ta có thể nhận biết được ở trong thành, nếu hắn nhìn thấy thì nên tới đây gặp chúng ta từ lâu rồi."

Lý Trường Trạch hơi căng thẳng trong lòng, im lặng một lát rồi nói: "Sợ là đã toi rồi... Đối phó với hai đứa trẻ mà còn có thể thất thủ. Khi các ngươi nói với ta đã tâng bốc hắn lên mây, nói hắn võ nghệ nhất lưu, trí mưu siêu nhất lưu, nếu hắn ta thật sự đã toi thì chẳng qua là một kẻ thất phu."

Nghiên Nhi hơi lo lắng hỏi: "Vậy thì chúng ta làm sao?"

Lý Trường Trạch đứng dậy: "Bây giờ trở về, hy vọng còn kịp. Về huyện Lai Thủy trước, nói Lạc Đông Phú cắt đứt liên lạc với bên tiêu cục Thịnh Viễn, tất cả những người biết chuyện đều phải xử lý sạch."

Nghiên Nhi ừm một tiếng: "Ta đi trả tiền."

Lý Trường Trạch nói: "Ngươi đi đi."

Gã ta đi đến cửa sổ phía sau nhìn ra bên ngoài, cũng không biết tại sao lại muốn nhìn Thẩm Lãnh thêm. Trong đầu gã ta không tự chủ được mà nghĩ... Nếu ngay từ đầu mình đã không nhằm vào Thẩm Lãnh, tương lai gã ta làm hoàng đế, Thẩm Lãnh sẽ là phụ tá đắc lực của gã ta, giờ thì đã muộn rồi.

Mặc kệ tới khi nào, Thẩm Lãnh cũng sẽ là một trong những chướng ngại lớn nhất cản trở gã ta nhập chủ cung Vị Ương.

Bình Luận (0)
Comment