Trước khi rời thành Trường An, Nghiên Nhi đến từng tiệm từng tiệm thuốc, mỗi một nhà tiệm thuốc đều chỉ mua hai thứ, hết cả một ngày trời mới mua đủ tất cả phối dược trong phương thuốc.
Nhưng chỉ mua nguyên liệu cũng không có nghĩa là đã không còn chuyện khác nữa, còn phải bào chế, bào chế thuốc khó hơn việc mua đủ chỗ thuốc này nhiều.
Lý Trường Trạch cùng ả ta ra ngoài Trường An sau đó thuê một chiếc xe ngựa về huyện Lai Thủy, đi rất gấp, chạy về chỗ ở của Lạc Đông Phú trong thời gian nhanh nhất.
Sau khi Lạc Đông Phú nghe Lý Trường Trạch nói xong trong lòng cũng trở nên căng thẳng. Nếu Lạc Trần Vũ đã bị người của triều đình bắt, như vậy thì tiêu cục Thịnh Viễn tất nhiên sẽ xong đời.
"Cũng may mỗi một tuyến đường đều là đơn độc, phụ trách liên hệ với nhau là người cố định."
Lạc Đông Phú nhìn về phía Lý Trường Trạch: "Bây giờ thuộc hạ đi sắp xếp người, diệt trừ người bên tiêu cục Thịnh Viễn phụ trách liên lạc với chúng ta. Chỉ cần người này chết rồi, những người khác đều không biết rõ tình hình, cho dù cả tiêu cục Thịnh Viễn bị triều đình moi ra thì bên chúng ta cũng an toàn."
"Ừm..."
Lý Trường Trạch đi tới đi lui ở trong phòng, vừa đi vừa trầm tư, một lúc lâu sau mới nói: "Kế hoạch của Tiết Hoa Y vẫn luôn là ba năm sau, nhưng nếu như vậy cứ liên tiếp bị bại lộ như thế này, ai có thể đợi đến ba năm sau?"
Gã ta nhìn về phía Lạc Đông Phú: "Nhất định phải sớm nghĩ một biện pháp."
Lạc Đông Phú nói: "Nhưng suy nghĩ của Tiết đại nhân chưa chắc đã không đúng. Nếu bệ hạ không ngự giá thân chinh thì cấm quân sẽ không rời khỏi Trường An, cấm quân không đi, cho dù trong tay chúng ta có binh cũng không thể công phá Trường An."
"Ta biết."
Lý Trường Trạch nghĩ tới điều gì đó nhưng không dám nói ra, cũng không phải gã ta sợ Lạc Đông Phú gì cả, mà là trong lòng bản thân gã ta sợ.
Rất lâu rất lâu sau, cuối cùng Lý Trường Trạch vẫn không nhịn được mà nói ra. Gã ta nhìn về phía Lạc Đông Phú thử thăm dò: "Nếu có cách có thể mau chóng thúc đẩy phụ thân ta bắc chinh thì sao?"
Lạc Đông Phú nói: "Đó không phải là chuyện chúng ta có thể khống chế, việc chúng ta có thể chuẩn bị đều đã chuẩn bị xong, nhưng bên Hắc Vũ thì chúng ta không kiểm soát được."
"Nếu như có thể thì sao?"
Lý Trường Trạch nói: "Nghĩ cách đi liên lạc với người Hắc Vũ, bảo người Hắc Vũ giả vờ xuất binh... Như vậy thì ta đích thân đi bắc cương, có Lạc Văn Khúc ở đây, sẽ không ai nghi ngờ ta rời khỏi Đại Ninh một chuyến. Ngươi nghĩ cách đưa ta ra quan ngoại, ta đi Hắc Vũ gặp Nguyên Phụ Cơ."
Lời này dọa Lạc Đông Phú sợ tới mức đổ mồ hôi lạnh: "Điện hạ của ta ơi, chuyện như thế này không thể làm được, một khi lan truyền ra ngoài thì danh dự của điện hạ..."
Lý Trường Trạch khoát tay: "Ta không quản được nhiều như vậy, Tiết Hoa Y và ta căn bản không phải một lòng, thuốc hắn cho ta là thuốc độc, hắn cũng muốn ta chết, ngươi nghĩ hắn sẽ thật sự muốn phụ tá ta mãi?"
Lạc Đông Phú ngẩn ra: "Thuốc của Tiết đại nhân đưa thật sự là thuốc độc?"
"Phải."
Lý Trường Trạch nói lại chuyện ở trong thành Trường An một lượt, vẻ mặt của Lạc Đông Phú trở nên vô cùng phức tạp.
"Nếu là như vậy, trừ phi trong lòng Tiết Hoa Y còn có ứng viên khác, nếu không thì sao có thể muốn dùng độc với điện hạ? Nhưng ngoại trừ điện hạ ra, hắn còn có thể dùng ai? Hắn còn có thể nâng ai lên?"
"Nếu không phải muốn nâng ai lên thì sao?"
Sắc mặt Lý Trường Trạch hơi khó coi, nói: "Hiện tại ta đã không thể dùng lòng tốt để suy đoán tâm tư của Tiết Hoa Y. C thể ngay từ đầu hắn đã không có ý định phụ tá ta, mà là lợi dụng ta để đạt được mục đích nào đó của hắn."
"Tiết Hoa Y có thể có mục đích gì chứ? Hắn lợi dụng điện hạ có thể làm thủ phụ Nội các, đây là mức theo đuổi cao nhất xa nhất của hắn, nếu không có điện hạ, hắn còn làm sao có thể trở thành thủ phụ Nội các?"
Lạc Đông Phú nói: "Thuộc hạ không nghĩ được lý do gì mà Tiết Hoa Y lại như vậy làm, nhưng quả thật hắn đã làm như vậy, vậy thì chứng tỏ hắn đang giấu chúng ta bí mật lớn hơn nữa."
Lý Trường Trạch vừa đi vừa nói: "Hoặc là trong lòng hắn cảm thấy có người thích hợp hơn ta, hắn muốn phụ tá người khác, hoặc là ngay từ đầu hắn đã có mưu đồ khác, hắn..."
Lý Trường Trạch đột nhiên dừng lại, gã ta nhìn về phía Lạc Đông Phú nói: "Liệu có khả năng này hay không... Hắn biết rõ với lý lịch của hắn, bất kể làm thế nào cũng khó có khả năng thay thế Lại Thành làm đến thủ phụ, cho dù là sau Lại Thành thì phụ thân cũng đã có sắp xếp, sẽ là Hứa Cư Thiện chứ không phải hắn."
Lạc Đông Phú ngẫm nghĩ theo suy nghĩ của Lý Trường Trạch một lát, sau đó nói: "Hắn lợi dụng điện hạ mưu phản, sau đó diệt trừ điện hạ, diệt trừ tất cả mọi người, đây chính là công lao khoáng thế, tất nhiên bệ hạ sẽ trọng dụng hắn."
Lý Trường Trạch gật đầu: "Chưa chắc đã không phải như vậy."
Lạc Đông Phú cứ cảm thấy nghĩ như vậy không phải là không có lý, nhưng đạo lý không phải quá có lý, vậy thì rất nhiều chuyện lúc trước của Tiết Hoa Y đều trở nên hoàn toàn không cần thiết, hắn ta đã đâm đầu vào thì làm sao có thể rửa sạch?
Trừ phi ngay từ đầu hắn ta chính là người của bệ hạ, nhưng chuyện đó cần thiết sao? Trong tay hắn ta đã nắm giữ chứng cứ tuyệt đối, giao những chứng cứ này, cũng chính là bản danh sách kia và huyết thư lên cho hoàng đế, hoàng đế có thể trực tiếp diệt tất cả mọi người.
Tiết Hoa Y hoàn toàn không cần phải tốn công tốn sức, cho nên hắn ta không thể nào là người của hoàng đế ngay từ đầu được.
"Nghĩ mà không hiểu Tiết Hoa Y thì đừng suy nghĩ."
Lý Trường Trạch nói: "Người này còn hữu dụng, nếu hắn đã tưởng là có thể lợi dụng được ta, ta sẽ đi theo tâm ý của hắn, xem rốt cuộc trong đầu hắn có mưu đồ gì... Nhưng ta nhất định phải mau chóng đi Hắc Vũ một chuyến, chỉ có Hắc Vũ mới có thể thúc đẩy bắc chinh."
"Nhưng điện hạ người làm sao đả động Nguyên Phụ Cơ?"
"Hai nước không xâm phạm lẫn nhau."
Lý Trường Trạch nói: "Ta sẽ nói với Nguyên Phụ Cơ, chỉ cần ta có thể ngồi lên đế vị, ta sẽ duy trì thoả thuận không xâm phạm lẫn nhau giữa hai nước. Ta cần thời gian, chẳng lẽ Nguyên Phụ Cơ lại không cần thời gian?"
Lý Trường Trạch tiếp tục nói: "Nếu Nguyên Phụ Cơ muốn khống chế Hắc Vũ hoàn toàn, không có thời gian mười năm thì căn bản không làm được, cho dù hắn có kỳ tài ngút trời cũng không thể hoàn toàn thuần phục quý tộc Hắc Vũ, chỉ có hòa bình, hắn mới có thời gian từ từ đối phó với những người đó, dùng mười năm trở lên để củng cố địa vị của hắn."
"Ta còn có một điều kiện, Nguyên Phụ Cơ tất nhiên hội cảm thấy hứng thú."
Lý Trường Trạch nói: "Nếu ta có thể ngồi lên đế vị, ta sẽ đưa Khoát Khả Địch Tẩm Sắc về Hắc Vũ, có lá bài tẩy này, Nguyên Phụ Cơ có thể mau chóng thực hiện mục tiêu khống chế Hắc Vũ, hắn quá cần người này."
Lạc Đông Phú cẩn thận suy nghĩ một lát, tuy rằng y vẫn không muốn Lý Trường Trạch làm như vậy nhưng là thủ hạ, y chỉ có thể ủng hộ.
"Nếu điện hạ muốn đi bắc cương, ta sẽ nghĩ cách sắp xếp, nhưng điện hạ tuyệt đối suy nghĩ lại. Thứ nhất, Nguyên Phụ Cơ chưa chắc sẽ đồng ý điều kiện của điện hạ, bởi vì hắn có thể không tin điện hạ ngồi lên đế vị được. Thứ hai, cho dù Nguyên Phụ Cơ tin, người Hắc Vũ giảo hoạt đa đoan, Nguyên Phụ Cơ lại lắm mưu nhiều kế, hắn có thể sẽ lợi dụng điện hạ để áp chế Đại Ninh. Thứ ba... thậm chí hắn có có thể trực tiếp bắt giữ điện hạ, sau đó gửi quốc thư cho Đại Ninh."
Lý Trường Trạch gật đầu nói: "Ta đều đã nghĩ đến những điều ngươi nói, nhưng ta đánh cược cái gì? Không phải sinh tử của cá nhân ta, mà là thiên hạ."
Gã ta thở dài một hơi rồi nói: "Đánh cược tính mạng vì thiên hạ, đáng giá."
Lạc Đông Phú biết mình khuyên nữa chắc cũng không có ý nghĩa gì, thời khắc này trong lòng y đột nhiên hiểu rõ một chút, cũng không biết tại sao liền nghĩ nếu là Lý Trường Trạch cứ chết ở Hắc Vũ như vậy, chẳng phải là xong chuyện rồi sao?
Ý nghĩ này chợt lướt qua trong lòng y, làm chính y phải giật mình.
Sáng sớm hôm sau Lạc Đông Phú liền đi sắp xếp, nghĩ cách mau chóng để Lý Trường Trạch ra bắc cương. Hiện giờ đang chuẩn bị chiến tranh, bắc cương kiểm tra nghiêm ngặt, nếu muốn ra ngoài cũng không dễ dàng. Nếu bản thân Lý Trường Trạch võ nghệ không tệ, còn có thể để cho người ta hộ tống gã ta vượt qua Bạch Sơn, nhưng võ nghệ của Lý Trường Trạch thực sự sơ sài, tìm người hộ tống cũng chưa chắc có thể đưa qua được.
Nếu muốn đi Hắc Vũ, tuyến đường tiết kiệm sức nhất, an toàn nhất nhưng cũng vòng vèo nhất là đi hướng tây bắc. Đại Ninh và Tây Vực vẫn duy trì thông thương cho nên ra ngoài không khó, ra Tây Vực sau đó lại đi theo hướng đông bắc, nhưng đi như vậy phải mất ít bảy tám tháng, cả đi cả về là một năm rưỡi, phỏng chừng khi đó cho dù không đàm phán được với người Hắc Vũ, việc bắc chinh của bệ hạ cũng đã sẵn sàng tiến hành rồi.
Cho nên vẫn phải đi hướng bắc, như vậy thì cần phải động não. Nếu như có thể liên lạc với Tiết Hoa Y thì dễ làm hơn chút, có Tiết Hoa Y cho người viết một tờ giấy thông hành, dùng thân phận sương binh trà trộn vào trong đội ngũ vận chuyển lương thảo đi bắc cương, có thể đi thẳng đến hồ Lạc Già.
Nếu đi như vậy thì nhanh nhất mấy tháng là có thể đến hồ Lạc Già, đi đi về về cũng không mất một năm.
Ngay khi Lạc Đông Phú đang sầu não thì bên Thạch Thành Kinh Kỳ đạo, Tiết Hoa Y cũng đang đau đầu.
Hắn ta đã biết chuyện thành Trường An, mặc dù mới qua mấy ngày nhưng tin tức đã đến chỗ hắn ta. Tiết Chiêu đã chết, Tiết Chân ở trong tay phủ Đình Úy, bản danh sách đó vô cùng có khả năng bị người của phủ Đình Úy ép hỏi ra được.
Nếu thật sự bị tra ra, như vậy thì tất cả kế hoạch đều tan thành bong bóng.
Cảnh Viễn nhìn Tiết Hoa Y cau mày, không nhịn được liền khuyên một câu: "Đại nhân, thật ra giờ đi vẫn kịp. Tiết Chân tuy là một cô nương nhưng một lòng trung thành với đại nhân, sẽ không dễ dàng khai ra."
"Nếu ta đi, chính là để tiếng xấu muôn đời."
Tiết Hoa Y lắc đầu: "Ta đang nghĩ, có thể thực hiện kế hoạch sớm hay không."
"Sớm?"
Cảnh Viễn nói: "Nếu muốn thực hiện kế hoạch sớm, nhất định phải làm cho bệ hạ rời khỏi kinh thành mới được, chỉ khi bệ hạ xuất kinh thì cấm quân mới có thể xuất kinh."
Tiết Hoa Y ừ một tiếng, lông mày càng nhíu chặt hơn.
Có biện pháp nào có thể khiến hoàng đế rời khỏi Trường An? Nếu không thể, có biện pháp nào có thể giết hoàng đế, rồi giết thái tử Lý Trường Diệp?
Bất tri bất giác, bởi vì Tiết Chiêu và Tiết Chân gặp chuyện không may, ma quỷ trong lòng hai người Lý Trường Trạch và Tiết Hoa Y đều hiện ra, hơn nữa còn nhanh chóng chiếm thế chủ đạo.
Ma quỷ trong lòng bọn họ nói với bọn họ hết lần này đến lần khác, nếu không động thủ thì sẽ không kịp nữa.
Nhưng động thủ thì nói dễ hơn làm?
"Ta biết một người."
Tiết Hoa Y nói: "Người này có thể bào chế ra thuốc độc không màu không mùi vị, năm đó người của Dương gia ta đã cứu ông ta. Nếu tìm được người này, chế ra thuốc độc, sẽ như Tô hoàng hậu năm đó..."
Lúc nói đến đây hắn ta đột nhiên ngừng lại, trong lòng sợ hãi từng hồi.
Mình làm sao vậy?
Tại sao thoáng chốc đã trở nên điên cuồng như vậy?
Nhưng sự tự trách cảnh tỉnh này chỉ là trong nháy mắt mà thôi, một giây sau hắn ta đã bắt đầu suy nghĩ làm sao có thể cho hoàng đế uống thuốc, làm sao có thể cho thái tử uống thuốc...
Đến lúc đó không cần binh biến, hoàng đế chết, thái tử chết, các triều thần không có lựa chọn khác, chỉ có thể chọn phế thái tử Lý Trường Trạch.
Nhưng muốn tìm được thuốc cũng không khó, làm sao để cho hoàng đế và thái tử uống thuốc mới khó.
Ánh mắt của hắn ta từ từ trở nên mơ hồ, dần dần, cặp mắt đó dường như cũng thay đổi, không còn giống cặp của một con người nữa, mà giống như mắt của loài dã thú nào đó.