Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1578 - Chương 1578: Giả

Chương 1578: Giả Chương 1578: Giả

Trước đó Dư Mộng Điệp chưa bao giờ từng nghĩ có một ngày mình sẽ vào chỗ ở của hoàng đế bệ hạ, cho dù nàng ta biết rõ Lý Trường Trạch là tiền thái tử, nàng ta cũng không nghĩ tới.

Lý Trường Trạch hứa với Nghiên Nhi nếu sau này ta nhập chủ cung Vị Ương, ngươi chính là quý phi, nhưng gã ta chưa từng nói những lời này với Dư Mộng Điệp, ngay cả một chữ cũng chưa từng nói.

Bởi vì gã ta cảm thấy Dư Mộng Điệp tuy xuất thân thanh lâu nhưng quả thật là một nữ nhân rất đơn thuần, thứ nàng ta yêu không phải thân phận của gã ta, bất kể là hoàng tử hay tội nhân cũng không sao, nàng ta chỉ yêu con người gã ta, yêu tài học của gã ta.

Cho nên khoảng thời gian đó trong đầu Lý Trường Trạch luôn có một ý nghĩ, cho dù long trời lở đất, cả triều phản đối, gã ta cũng phải lập Dư Mộng Điệp làm hoàng hậu.

Nhưng gã ta chưa từng nói.

Trên thế giới này, chín phần chín nam nhân đều hứa hẹn trong lòng chứ không nói ra với nữ nhân mà hắn để ý, sau đó đều sẽ coi như chưa từng hứa hẹn.

Dù sao cũng không có nói ra.

Dư Mộng Điệp vào cung, nàng ta trông giống như một con thỏ trắng nhỏ bị kinh sợ, cả người đều cuộn tròn lại, chỉ có như vậy mới có một chút cảm giác an toàn, nhưng nàng ta không thể cuộn mình, nàng ta chỉ là co cuộn tim mình lại.

Bên ngoài Tứ Mao Trai, Dư Mộng Điệp vẫn luôn run rẩy, run đến nỗi hoàn toàn không dừng lại được.

Sau khi đợi khoảng một khắc, tổng quản nội thị Đại Phóng Chu từ Tứ Mao Trai trong ra ngoài, nhìn Dư Mộng Điệp từ trên xuống dưới, sau đó căn dặn một câu.

"Bệ hạ hỏi ngươi cái gì thì trả lời cái đó, đừng nói dối, không ai có thể nói dối trước mặt bệ hạ."

"Vâng..."

Dư Mộng Điệp vội vàng gật đầu.

Đi theo Đại Phóng Chu vào trong Tứ Mao Trai, Dư Mộng Điệp cũng không dám liếc nhìn hoàng đế bệ hạ một cái liền quỳ xuống bụp một tiếng, không ngừng dập đầu.

"Đứng lên đi."

Hoàng đế liếc mắt nhìn về phía Dư Mộng Điệp, chỉ liếc mắt một cái, tầm mắt lại trở về bản hồ sơ trước mặt, trong hồ sơ này viết chi tiết thân thế của Dư Mộng Điệp.

"Ngươi là người Lâm Việt?"

Hoàng đế hỏi.

"Nô tì là..."

"Ngươi không phải."

Hoàng đế đặt hồ sơ xuống, giọng điệu bình thản nói: "Ngươi đánh giá thấp khả năng điều tra một người của phủ Đình Úy rồi. Chỉ cần cho phủ Đình Úy thời gian ba ngày, ngươi tuỳ tiện chỉ một người ở trong thành Trường An, phủ Đình Úy có thể tra rõ ràng mười đời tổ tiên của người này."

"Nếu ngươi đã ở thanh lâu, như vậy thì quan phủ địa phương sẽ có lập hồ sơ, căn cứ theo hồ sơ, phủ Đình Úy có thể truy tra ra ngươi có nói dối hay không. Từ lúc phủ Đình Úy đến huyện Lai Thủy tìm ngươi cho đến hôm nay đã sắp qua ba tháng, đừng nói mười đời tổ tiên của ngươi, ngay cả việc ngươi nói dối chữ nào, phủ Đình Úy cũng tra rõ ràng."

Hoàng đế nhìn về phía Dư Mộng Điệp nói: "Niệm tình ngươi chưa từng có lòng muốn hại hắn, trẫm cho ngươi cơ hội, cho ngươi nói lại một lần nữa."

Ông ta hỏi Dư Mộng Điệp: "Ngươi là người Lâm Việt?"

"Nô tì... Nô tì không phải."

Hoàng đế gật đầu. Hàn Hoán Chi cũng bị câu nói này của bệ hạ hù dọa, bội phục sát đất phán đoán của bệ hạ.

"Là ai?"

Hoàng đế lại hỏi một câu.

Dư Mộng Điệp lí nhí: "Là... Nô tì không thể nói được, nô tì nói ra sẽ chết..."

Hoàng đế nói: "Xem ra ngươi cũng không rõ ai mới nắm sinh sát trong tay."

Ông ta khoát tay: "Kéo ra ngoài chém đi."

Đám người Hàn Hoán Chi cúi người: "Tuân chỉ."

Mấy tên thị vệ đại nội từ bên ngoài đi vào, chẳng nói câu nào liền kéo Dư Mộng Điệp ra ngoài. Tiếng kêu khóc của Dư Mộng Điệp càng lúc càng lớn, nhưng nàng ta lại phát hiện kêu khóc cũng không thể khiến cho hoàng đế rủ chút lòng thương hại.

"Là đông chủ Thúc Hà Lâu của tiêu cục Thịnh Viễn."

Nàng ta vừa khóc vừa nói lớn: "Là đông chủ Thúc Hà Lâu của tiêu cục Thịnh Viễn huyện An Thành bảo nô tì tiếp cận Lý Trường Trạch, còn nói phải giám sát chặt chẽ nhất cử nhất động của hắn."

Hoàng đế nhìn về phía Hàn Hoán Chi, Hàn Hoán Chi gật đầu sau đó đi lên phía trước mấy bước. Ông ta xua tay ra hiệu cho thị vệ đại nội dừng lại, đi đến trước người Dư Mộng Điệp sau đó cúi người xuống hỏi: "Cho nên, thi thể mà ngươi nhìn thấy ở huyện Hương Hồ quận Thanh Bá, rốt cuộc có phải là Lý Trường Trạch không?"

"Phải... Không phải... Không phải."

Lúc này Dư Mộng Điệp cũng hiểu ra thiên hạ này chỉ có một người thật sự nắm sinh sát trong tay, đó chính là hoàng đế bệ hạ ngồi ở trước mặt nàng ta.

"Hắn không phải Lý Trường Trạch, tuy về diện mạo nhìn gần như giống hệt nhau, nhưng nô tì và Lý Trường Trạch có quan hệ thể xác, hơn nữa đã hầu hạ hắn nhiều ngày, cho nên nô tì thấy rõ, thân thể người đó và Lý Trường Trạch khác nhau cỡ nào."

Nàng ta nằm rạp ở đó nói một hơi rất nhiều.

Hàn Hoán Chi hỏi: "Lúc ta hỏi ngươi, tại sao ngươi lại nói đó là thi thể của Lý Trường Trạch?"

Dư Mộng Điệp khóc lóc trả lời: "Bởi vì... Bởi vì trước khi Hàn đại nhân đến tìm ta, Thúc Hà Lâu đã nói cho ta biết tin Lý Trường Trạch bị giết, ta biết đó là Lý Trường Trạch giả, nhưng Thúc Hà Lâu nói cần phải khiến cho triều đình tưởng là Lý Trường Trạch thật đã chết rồi."

Hàn Hoán Chi nhìn về phía hoàng đế, hoàng đế lắc đầu: "Mang về dụng hình đi."

Hàn Hoán Chi cúi người: "Thần tuân chỉ."

Dư Mộng Điệp không ngừng dập đầu, vừa dập đầu vừa nói: "Bệ hạ tha mạng, lời nô tì nói đều là sự thực."

"Ngươi nói sự thật?"

Hàn Hoán Chi hừ lạnh một tiếng nói: "Ngươi đến huyện Lai Thủy định cư đã mấy tháng, cho nên hẳn là ngươi vẫn không biết huyện An Thành xảy ra chuyện gì đúng không? Tiêu cục Thịnh Viễn đã bị niêm phong trước khi ta phái người tìm ngươi, dựa theo thời gian ngươi nói, Thúc Hà Lâu đã ở trong đại lao của phủ Đình Úy rồi."

Dư Mộng Điệp trợn to mắt.

Hàn Hoán Chi tiếp tục nói: "Lúc ngươi vừa mới nói ra tiêu cục Thịnh Viễn ta cũng sắp tin ngươi, nhưng sau khi ngươi nói ra cái tên Thúc Hà Lâu này ta mới biết, ngươi không nói thật một chữ nào cả."

"Nô tì đồng ý khai, đồng ý!"

Dư Mộng Điệp chạm đầu sát đất nói: "Nô tì không dám nói, bây giờ nô tì muốn nói."

Hàn Hoán Chi giận dữ nói: "Đã từng cho ngươi cơ hội rồi."

Dư Mộng Điệp vội vàng nói: "Lúc đầu người đến tìm nô tì quả thật là đông chủ Thúc Hà Lâu của tiêu cục Thịnh Viễn, nhưng sau đó đổi lại là một vài người phụ trách đưa mệnh lệnh cho nô tì, bọn họ thần thông quảng đại, cái gì cũng không giấu được bọn họ."

"Sau khi Lý Trường Trạch từng nói muốn dẫn nô tì đi, nô tì liền nói tin tức cho những người đó biết, bọn họ rất nhanh chóng sắp xếp xong xuôi tất cả ở huyện Lai Thủy. Tiểu viện ở ngoài thành mà Lý Trường Trạch chọn trúng chính là bọn họ đã bố trí sẵn từ trước. Bọn họ cũng nói với nô tì, Lý Trường Trạch nói sống ở chỗ nào thì nô tì đều phải nói thích, bởi vì mấy viện tử mà Lý Trường Trạch đi xem đều là bọn họ bố trí."

Dư Mộng Điệp nói: "Nhưng nô tì thật sự không biết nhóm người thứ hai tìm nô tì là ai, bọn họ nhất định có quan hệ với tiêu cục Thịnh Viễn, Thúc Hà Lâu nhất định biết thân phận của bọn họ."

"Thúc Hà Lâu nói rồi."

Hàn Hoán Chi nói: "Nhưng phủ Đình Úy chưa từng đưa ra kết luận vì khẩu cung của một người. Bây giờ ta bảo ngươi nói là ta muốn xem thử ngươi nói dối hay Thúc Hà Lâu nói dối, người nói dối sẽ chết trước."

Dư Mộng Điệp nói: "Hàn đại nhân, ta thật sự không nói dối, tất cả những gì ta nói lúc nãy đều là thật."

Hàn Hoán Chi nói: "Chờ sau khi ngươi đến phủ Đình Úy hãy đối chất với Thúc Hà Lâu, con người không có nhiều cơ hội để có thể hối hận vì chuyện mình làm sai như vậy."

Dư Mộng Điệp phủ phục ở đó lớn tiếng nói mình quả thật đều là nói thật, nhưng thị vệ đại nội dường như đã không muốn cho nàng ta cơ hội tiếp tục khóc lóc ở trước mặt bệ hạ, mấy người kéo nàng ta ra khỏi Tứ Mao Trai.

Tiếng kêu la bên ngoài dần dần đi xa, người bị áp giải đến phủ Đình Úy.

"Người cần tra nhất định ở huyện Lai Thủy, chứ không phải tiêu cục Thịnh Viễn huyện An Thành, cũng không phải Thúc Hà Lâu."

Hàn Hoán Chi cúi người nói với hoàng đế: "Thúc Hà Lâu đã bị giết chết trước khi phủ Đình Úy điều tra tiêu cục Thịnh Viễn. Bề ngoài có vẻ như là con ngựa hắn cưỡi bị kích động sau đó hất hắn ra ngoài, vừa hay đập đầu vào tảng đá ven đường mà chết, nhưng người của thần đã tìm được con ngựa kia, nhìn thấy vết thương rất nhỏ trên một chân ngựa."

"Có người ở ven đường dùng phi châm đánh trúng chân ngựa, ngựa bị kinh hãi đã hất Thúc Hà Lâu ngã xuống. Thần phỏng đoán là có người dùng đá đập chết Thúc Hà Lâu. Lúc ấy trời tối, có người nhìn thấy Thúc Hà Lâu ngã ngựa. Lúc đầu người nhìn thấy chuyện này xảy ra tưởng là có thể lừa dối qua quan, nhưng trên thực tế hắn chính là hung thủ giết Thúc Hà Lâu."

Hoàng đế gật đầu nói: "Cho nên đến tiêu cục Thịnh Viễn là manh mối lại bị đứt?"

"Người cần tra nhất định ở huyện Lai Thủy, mà ở huyện Lai Thủy chỉ có một người cần phải nghi ngờ."

Hàn Hoán Chi nhìn về phía hoàng đế nói: "Thương nhân Lạc Đông Phú."

Hoàng đế nói: "Đi bắt người, trẫm không muốn phải nhìn thấy một người chết nữa."

Hàn Hoán Chi khom người nói: "Bây giờ thần sẽ phái người đi... Thần tự đi!"

Hoàng đế nói: "Đi đi, mang người sống về. Giờ trẫm rất muốn biết, hắn muốn chơi như thế nào."

"Hắn" mà hoàng đế nói tất nhiên là Lý Trường Trạch.

Chờ sau khi Hàn Hoán Chi đi, hoàng đế nhìn về phía thái tử Lý Trường Diệp đứng ở một bên đã ngây ngẩn, im lặng một lát rồi nói với Lý Trường Diệp: "Đã thấy chưa, người mà con cho là đã lạc đường biết quay đầu lại đó vẫn luôn càng ngày càng lạc đường. Con đã uổng phí nước mắt, trẫm đã đau lòng vô ích rất lâu."

Lý Trường Diệp mấp máy môi nhưng nhất thời lại không biết nên nói gì. Sau khi biết được tin đại ca Lý Trường Trạch chết, gã cảm thấy tim như bị dao cắt, gần như suy sụp trong một khoảng thời gian rất dài.

Mà lúc này, gã đã thật sự suy sụp.

Gã cho rằng cho dù đại ca mình làm nhiều chuyện sai hơn nữa, nhưng trong lòng cũng không phải chỉ có dơ bẩn, còn có chỗ sạch sẽ, chính là huynh đệ tình thân với gã, nhưng mà sau khi biết được Lý Trường Trạch giả chết, sự tin tưởng này cũng đang nhanh chóng sụp theo đổ.

"Con đích thân theo dõi vụ án này đi."

Hoàng đế đứng dậy: "Trẫm muốn ra ngoài đi lại một chút. Con đến phủ Đình Úy xem Hàn Hoán Chi xử lý Dư Mộng Điệp như thế nào. Nếu con muốn đi huyện Lai Thủy xem là ai đang tác quái, trẫm cũng đồng ý, đi cùng Hàn Hoán Chi điều tra. Tra càng nhiều càng cẩn thận, con sẽ càng sẽ hiểu rõ có những người... không có thuốc chữa!"

Lúc hoàng đế nói ra bốn chữ cuối cùng này, ngữ khí nặng giống như một tiếng sấm sét.

"Nhi thần tuân chỉ."

Lý Trường Diệp khom người cúi đầu: "Nhi thần sẽ đi phủ Đình Úy ngay bây giờ."

Một canh giờ sau, đại doanh cấm quân.

Trần Nhiễm từ bên ngoài đi vào, phủi bụi bặm trên người. Thẩm Lãnh đang ở trong phòng xử lý quân vụ ngẩng đầu liếc mắt nhìn Trần Nhiễm một cái, thấy Trần Nhiễm ngập ngừng, hắn cười hỏi một câu: "Cổ họng bị táo bón?"

Trần Nhiễm: "Phì! Chỉ là chuyện này, ta cũng không biết nên nói như thế nào, nghĩ như thế nào. Lúc nãy Hàn đại nhân phái người đưa tin tức tới, nói là Lý Trường Trạch không chết, người chết là giả."

Thẩm Lãnh ngừng bút trong tay một chút, sau đó thở dài một tiếng.

"Đã chơi như vậy rồi?"

Trần Nhiễm thở dài một tiếng theo: "Đây không phải chơi, đây là tìm, tự tìm đường chết."

Bình Luận (0)
Comment