Tiêu cục Thịnh Viễn huyện An Thành thoạt nhìn không có bất kỳ điểm gì khác trước kia, vẫn có thể nhìn thấy người ra vào, chỉ nói là gần đây tiêu cục phải chỉnh đốn một chút nên tạm thời không kinh doanh. Một số khách hàng quen hợp tác với tiêu cục nhiều năm lần lượt tới nhưng đều bị từ chối tiếp đón. Sau đó mới dần dà có tin tức truyền tới, nói là đông chủ Thúc Hà Lâu của tiêu cục Thịnh Viễn bệnh nặng, đang chữa trị khắp nơi.
Theo lý mà nói đây cũng là hành động khác thường, tiêu cục Thịnh Viễn kinh doanh lớn như vậy, cho dù đông gia bị bệnh thì người bên dưới hoàn toàn có thể cho tiêu cục tiếp tục vận hành bình thường. Rất nhiều người đều đoán, trực tiếp ngừng kinh doanh tiêu cục có lẽ là có ẩn tình khác.
Lại qua vài ngày sau, người của phân hiệu phiếu hào Thiên Cơ huyện An Thành tuyên bố bởi vì Thúc Hà Lâu bệnh nặng không thể kinh doanh tiêu cục Thịnh Viễn nữa, cho nên đã bán tiêu cục Thịnh Viễn cho phiếu hào Thiên Cơ, tất cả khách hàng mới cũ đều có thể đến tiêu cục tiếp tục hợp tác, để bày tỏ thành ý còn giảm giá một phần.
Nhất thời khắp cả huyện An Thành đều xôn xao, tiêu cục Thịnh Viễn đã tồn tại mấy chục năm nhưng lại bị một phiếu hào ra đời sau vượt mặt.
Thật ra bắt đầu từ mấy năm trước việc kinh doanh lục vận của tiêu cục Thịnh Viễn đã từ từ bị phiếu hào Thiên Cơ chèn ép đến mức quy mô càng ngày càng nhỏ.
Tiêu cục Thịnh Viễn chỉ làm kinh doanh lục vận, hơn nữa chỉ hộ tống vào trong thành Trường An, mà phiếu hào Thiên Cơ có đội thuyền của mình, bất kể là lục vận hay vận tải đường thuỷ, cho dù là hải vận cũng được, hơn nữa quy mô lớn hơn, cho nên giá cả cũng thấp hơn một chút, nhưng chất lượng phục vụ lại tốt hơn.
Sau khi tiếp nhận tiêu cục Thịnh Viễn, phiếu hào Thiên Cơ được xem như lũng đoạn kinh doanh vận chuyển của huyện An Thành. Đối với rất nhiều thương hộ mà nói, từ trước đến nay hợp tác với tiêu cục Thịnh Viễn chỉ là bởi vì đã quen, hơn nữa hợp tác nhiều năm sẽ có chút tình cảm, huống hồ luôn phải nể mặt mũi vài phần.
Huyện Lai Thủy.
Lạc Đông Phú nghe thủ hạ báo cáo xong cứ cảm thấy không ổn. Phiếu hào Thiên Cơ thu mua tiêu cục Thịnh Viễn nhìn có vẻ như bình thường nhưng nhất định là triều đình đứng đằng sau vận tác, mục đích làm như vậy chắc chắn là để bịt tai che mắt người khác.
"Đi nói với phu nhân, bảo bà ấy lập tức thu dọn đồ đạc, chúng ta phải dọn đi rồi."
Lạc Đông Phú trầm ngâm một lát rồi dặn: "Phân công người giúp việc đến tất cả các cửa hàng lấy hết hiện ngân ra, vật phẩm quý giá thì nhặt những cái thuận tiện mang đi đóng thùng, hôm nay trước khi trời tối nhất định phải kiểm kê xong tất cả."
Thủ hạ hơi khó hiểu, hỏi: "Đông chủ, chuyện tiêu cục Thịnh Viễn chưa chắc có thể liên lụy đến chúng ta. Thúc Hà Lâu chết, việc liên lạc với bên chúng ta đã đứt, cho dù tất cả mọi người ở tiêu cục Thịnh Viễn bị triều đình bắt nhưng cũng hỏi không ra được gì."
Lạc Đông Phú nói: "Bất cứ người nào xem thường phủ Đình Úy cũng chỉ có một kết quả, chết không có chỗ chôn."
Y khoát tay nói: "Đi làm theo lời ta nói, đừng trì hoãn thời gian nữa."
Sau khi nói xong y xoay người nhìn về phía hán tử vẫn luôn đứng bên cạnh mình căn dặn: "Vân Hi, ta giao cho ngươi một việc, bây giờ ngươi hãy rời khỏi Lai Thủy, đi thẳng lên hướng bắc, đến huyện vu ở phía bắc chờ chúng ta, sắp xếp sẵn tất cả. Ta đoán chúng ta có thể đến chậm hơn ngươi một ngày."
Lạc Vân Hi cúi người nói: "Đông chủ yên tâm, giờ ta sẽ ra khỏi thành ngay."
Hắn ta xoay người đi ra ngoài, mới đi tới cửa thì gặp một người giúp việc của thương hành lùi ngược vào cửa. Lạc Vân Hi cảm thấy không đúng lắm, nói to một tiếng với người kia: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Người giúp việc kia ngay cả đầu lại cũng không dám, luôn nhìn ngoài cửa, dường như ngoài cửa có thứ gì đáng sợ sẽ xông vào bất cứ lúc nào vậy.
Lạc Vân Hi theo bản năng rút bội đao ra. Ở huyện Lai Thủy không người nào dám đến đại trạch của Lạc gia gây rối, nếu có người dám tới thì chứng tỏ sự tình có chút nghiêm trọng.
Một nam nhân trẻ tuổi mặc cẩm y màu đen cất bước đi vào, nhìn Lạc Vân Hi đã cầm đao trong tay, nói một câu với giọng điệu rất bình thản.
"Bỏ vũ khí, hoặc là chết."
Gã nói nhẹ nhàng bình thản thế nhưng năm chữ nhẹ nhàng bình thản này lại giống như mang theo lực vạn quân, người này đứng ở cửa nói chuyện, chỉ một câu đã có khí thế đổi khách thành chủ.
"Đại nhân của phủ Đình Úy?" Lạc Vân Hi hỏi một câu.
Người kia gật đầu, lặp lại một lần nữa: "Bỏ vũ khí, hoặc là chết."
Lạc Vân Hi quay đầu lại liếc nhìn, Lạc Đông Phú nghe thấy tiếng động đang từ trong phòng đi ra. Sau khi nhìn thấy một người của phủ Đình Úy cửa đứng, hiển nhiên là Lạc Đông Phú ngây người, sau đó liền hô một tiếng: "Chặn hắn lại."
Sau khi hô xong Lạc Đông Phú xoay người về phòng, không quan tâm đến già trẻ trong nhà, cái gì cũng không quan tâm nữa, trực tiếp nhảy từ cửa sổ sau ra ngoài.
Y nhảy ra ngoài cửa sổ phía sau rồi vào viện tử phía sau, chạy một mạch đến cạnh tường hậu viện, nhảy bật lên hai tay bám tường viện leo ra ngoài. Người vừa mới rơi xuống đất thì nhìn thấy một nam nhân mặc cẩm y màu đen đứng tựa vào một cây hòe lớn ở bên ngoài. Trong tay người kia cầm một thanh chủy thủ đang gọt táo, bỏ vỏ, cắt một miếng nhỏ rồi bỏ vào miệng, dường như hoàn toàn không coi Lạc Đông Phú ra gì.
"Đường này không thông, ngươi thử chỗ khác xem."
Người kia hời hợt nói một câu, mắt cũng không có rời khỏi quả táo trong tay gã.
Lạc Đông Phú nuốt nước bọt, cười xòa nói: "Đình úy đại nhân, có chuyện gấp gì vậy?"
Người kia ăn hết quả táo, lau tay vào áo, lúc xoay người nhìn về phía Lạc Đông Phú còn tháo thiết bài đeo bên hông xuống lắc lắc.
"Thiên bạn phủ Đình Úy Nhiếp Dã."
Thiên bạn!
Có thể khiến phủ Đình Úy xuất động một thiên bạn đến phá án, như vậy cũng đủ để chứng tỏ vụ án này rất lớn. Lạc Đông Phú biết mình đã bị lộ, bị bắt được thì chỉ còn đường chết, cho nên trong thời khắc này y lựa chọn liều mạng.
Lạc Đông Phú rút một thanh nhuyễn kiếm trên đai lưng ra, đi nhanh về phía trước: "Kẻ cản ta phải chết."
Nhiếp Dã nhìn y, khẽ thở dài một tiếng: "Ta cũng muốn nói câu này đấy."
Lạc Đông Phú chém một kiếm xuống, nhìn thấy thanh kiếm kia sắp chém lên cổ Nhiếp Dã nhưng không biết hắc tuyến đao ra khỏi vỏ lúc nào, càng không biết hắc tuyến đao đến trước người Lạc Đông Phú lúc nào.
Phập một tiếng, tay phải cầm kiếm của Lạc Đông Phú bị hắc tuyến đao chặt đứt ở cổ tay, bàn tay còn đang nắm kiếm cùng bay ra ngoài. Lúc bàn tay rời khỏi cánh tay, máu hắt ra một mảng đỏ chót.
Dưới ánh mặt trời, màu đỏ đó hơi chói mắt.
Lạc Đông Phú đau đớn kêu thảm một tiếng. Võ nghệ của y không thể nói là tốt cỡ nào, y chỉ là một người mưu sự, không phải thích khách sát thủ chuyên nghiệp.
Sau khi bị Nhiếp Dã một đao chặt đứt tay phải, Lạc Đông Phú xoay người chạy về, y chạy đến cửa hậu viện rồi dùng vai va mạnh vào, cửa gỗ bị mở ra ngay lập tức. Lảo đảo trở lại trong viện, Lạc Đông Phú mới chạy mấy bước liền khựng lại, không dám cử động nữa.
Trong viện, xác chết đầy đất.
Đình úy lúc nãy vào trong từ tiền viện đang đứng ở đó nhìn y, trong tay xách một thanh hắc tuyến đao còn rỏ máu. Ở quanh người này có ít nhất mấy chục thi thể nằm dưới đất.
Người kia đâm hắc tuyến đao xuống đất, tháo thiết bài bên hông xuống đưa ra.
"Thiên bạn phủ Đình Úy Phương Thiệp Di."
Hai vị thiên bạn đại nhân của phủ Đình Úy một trước một sau, Lạc Đông Phú cảm giác phía trước phía sau mình đều là tử thần.
Tiền viện.
Hàn Hoán Chi cất bước vào, đại đội đình úy đi theo phía sau. Bọn họ nhanh chóng lao vào mỗi một gian phòng, không bao lâu đã khống chế tất cả người trong đại viện Lạc gia.
Hai gã đình úy mang một cái ghế từ trong chính đường ở tiền viện ra đặt giữa sân. Hàn Hoán Chi ngồi trong sân, vươn tay ra, đình úy ở bên cạnh lập tức đưa ấm trà đã pha sẵn qua. Đây là một cái ấm tử sa rất đẹp và tinh xảo, thoạt nhìn khá quý giá.
Một lát sau, Phương Thiệp Di từ hậu viện trở lại, một tay cầm hắc tuyến đao của gã, một tay cầm mắt cá chân của Lạc Đông Phú, người bị gã kéo từ hậu viện về như vậy.
"Đại nhân, thủ phạm chính Lạc Đông Phú lọt lưới."
Phương Thiệp Di vung cánh tay về phía trước, Lạc Đông Phú bị ném tới trước mặt Hàn Hoán Chi.
Y nằm trên mặt đất, mắt nhìn lên trên, nhìn thấy ánh nắng mặt trời chói mắt, cũng nhìn thấy Hàn Hoán Chi đang quan sát y.
"Lạc Đông Phú?" Hàn Hoán Chi hỏi.
Lạc Đông Phú đâu còn có thể nói nên lời. Lúc nãy ở hậu viện bị Phương Thiệp Di đấm một cú hộc máu, ngay cả đứng cũng không đứng nổi.
Hàn Hoán Chi thấy y không trả lời, thò tay ra đổ nước trong ấm tử sa xuống, nóng nước rót vào mặt Lạc Đông Phú, y đau đớn kêu rên một tiếng.
"Lạc Đông Phú?" Hàn Hoán Chi lại hỏi một câu.
"Vâng... Thảo dân chính là Lạc Đông Phú."
Lần này Lạc Đông Phú không dám không trả lời, bởi vì y đã nhìn rõ kiểu mẫu cẩm y trên người ở trước mặt mình.
"Hỏi ngươi một câu, thành thật trả lời thì ngươi có thể sẽ không chịu khổ, ta chỉ cảnh cáo một lần."
Hàn Hoán Chi cúi người nhìn Lạc Đông Phú hỏi: "Lý Trường Trạch đã đi đâu?"
"Hắn..."
Lạc Đông Phú sắc mặt trắng bệch, ngược lại cũng có thể che đi một chút vẻ mặt hoảng hốt, nhưng sự hoảng hốt trong mắt y lại không thể che giấu được. Mà người trước mặt y là người giỏi nhìn thấu mắt người, lòng người nhất trên thế giới này.
"Hắn... hắn đã đi bắc cương."
Lạc Đông Phú giống như bị ma quỷ dọa sợ, chút tín niệm đó chỉ giữ được chốc lát đã bại lui trước ánh mắt của Hàn Hoán Chi.
"Bắc cương?" Hàn Hoán Chi hỏi lại: "Chỗ nào ở bắc cương?"
"Ta không biết... Hắn chỉ bảo ta sắp xếp giúp hắn đi bắc cương, rốt cuộc đi bắc cương làm gì thì ta không biết, quả thật không biết. Hắn không nói, ta cũng không dám hỏi, hắn chỉ nói là đi bắc cương có việc lớn cần làm."
Hàn Hoán Chi nhìn vào mắt Lạc Đông Phú, nhìn một lát rồi nói: "Ngươi đang nói dối."
Hàn Hoán Chi chỉ vào Lạc Đông Phú: "Hắn còn một bàn tay, cần phải giữ lại cho hắn để ký tên điểm chỉ, cho nên... chặt hai chân của hắn đi."
Phương Thiệp Di cầm đao tiến lên, Lạc Đông Phú sợ hãi phủ phục trên mặt đất không ngừng đụng đầu xuống nền đất, vừa cầu xin vừa nói: "Ta thật sự không rõ rốt cuộc hắn đi bắc cương làm gì, hắn không chịu nói, có lẽ... có lẽ là thoát li Đại Ninh đến chỗ người Hắc Vũ."
"Thoát li?" Hàn Hoán Chi hừ một tiếng rồi căn dặn: "Chặt chân."
Phương Thiệp Di chém một đao, chỗ mắt cá chân bên chân trái của Lạc Đông Phú đã bị cắt một vết, trong nháy mắt máu liền chảy ra, gân thịt co lại giống như đều có thể thấy được.
"Hắc Vũ! Hắc Vũ!" Lạc Đông Phú khàn giọng hô: "Lý Trường Trạch nói muốn đi Hắc Vũ, nhưng ta quả thật không biết hắn muốn đi Hắc Vũ làm gì. Ta chỉ nghe theo căn dặn của hắn, ta chỉ là một tiểu nhân vật, tiểu nhân vật thôi đại nhân."
Hàn Hoán Chi đứng dậy dặn dò một tiếng: "Không thẩm vấn ở đây, đưa hết người lên xe chở tù chở về Trường An.
Ông ta nhìn về phía Lạc Đông Phú, bình thản nói: "Bây giờ ngươi không phải tiểu nhân vật nữa, từ hôm nay trở đi ngươi là một đại nhân vật, một đại nhân vật có ảnh hưởng đến sinh tử tồn vong của rất nhiều người, ngươi không muốn làm đại nhân vật cũng không được."