Thành Trường An, Tứ Mao Trai.
Hoàng đế nghe Hàn Hoán Chi nói lại chi tiết hành trình ở huyện Lai Thủy Kinh Kỳ đạo lần này. Trong lúc nghe Hàn Hoán Chi nói, ngón tay của ông ta gõ mặt bàn từng nhịp từng nhịp theo tiết tấu, rất nhẹ, nhưng mỗi một nhịp đều giống như gõ vào lòng người.
"Nếu không phải có người ám sát người giả, chuyện người thật đi bắc cương cũng sẽ bị giấu giếm, ngay cả trẫm cũng sẽ bị lừa gạt."
Hoàng đế liếc mắt nhìn Hàn Hoán Chi một cái: "Khanh nghĩ hắn đi bắc cương gặp người Hắc Vũ là muốn làm gì?"
Hàn Hoán Chi không dám trả lời.
Ông ta là đô đình úy, ông ta không thể tuỳ tiện suy nghĩ, đó là hoàng tử, ông ta không thể tuỳ tiện suy nghĩ. Tuy rằng Hàn Hoán Chi đã có suy nghĩ của mình nhưng vẫn không thể tuỳ tiện suy nghĩ, cho dù ông ta đã từng hạ mệnh lệnh phải giết Lý Trường Trạch.
"Khanh không dám nói?"
Hoàng đế dừng gõ lên mặt bàn, đã không còn âm thanh nữa nhưng dường như khiến người ta sợ hãi trong lòng hơn là có âm thanh, áp lực do sự im ắng này mang đến còn hơn cả sấm sét.
"Rốt cuộc Lý gia vẫn xuất hiện một người như vậy."
Hoàng đế thở dài một hơi, ngón tay gõ một nhịp thật mạnh lên bàn.
"Nhiều người biết vụ án không?" Hoàng đế hỏi.
"Không nhiều, thần, Phương Thiệp Di, Nhiếp Dã."
"Vậy thì tốt."
Hoàng đế trầm tư một lát rồi nói: "Con trai Trường Trạch của trẫm đã bị giết ở huyện Hương Hồ quận Thanh Bá, hắn bị ám sát khi tham gia cứu tế, hung thủ giết hắn vẫn đang nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, cho nên trẫm rất đau lòng."
Hoàng đế đứng dậy, vừa đi lại trong phòng vừa nói: "Trường Trạch đã hoàn toàn tỉnh ngộ, mấy năm nay vẫn luôn bôn ba trong khắp Đại Ninh, ở đâu có thiên tai là không ngại khó khăn chạy đến đó, tuy đã bị giáng làm thứ dân nhưng vẫn lấy trách nhiệm của hoàng tộc Lý gia làm nhiệm vụ của mình. Hắn đã qua đời, trẫm nghĩ nên chiêu cáo thiên hạ, khôi phục thân phận hoàng tử của Trường Trạch, và còn hậu táng với thân phận hoàng tử."
Hàn Hoán Chi lập tức trợn to mắt.
Hoàng đế liếc nhìn Hàn Hoán Chi một cái: "Chuyện tang lễ, trẫm sẽ bảo Lại Thành cùng với phụ thần Nội các thương nghị mà làm, giao cho Lễ bộ và phủ Nội Vụ chủ sự... Chức trách của phủ Đình Úy khanh là mau chóng tìm ra hung thủ ám sát Trường Trạch về quy án."
Ông ta nghiêm túc nói: "Lúc nãy khanh nói, hung thủ thực sự đã trốn đi Hắc Vũ, trẫm không cho phép hung thủ thoát khỏi Đại Ninh."
"Thần tuân chỉ!"
Hàn Hoán Chi lập tức khom người cúi đầu: "Thần đi làm ngay!"
"Mạnh Trường An vẫn chưa về đông cương, trong khoảng thời gian này hắn vẫn luôn ở Binh bộ tham gia suy đoán bắc chinh..."
Hoàng đế nhìn về phía Hàn Hoán Chi nói: "Trẫm sẽ sắp xếp hắn đi bắc cương gặp Võ Tân Vũ, dẫn theo một đám quan viên Binh bộ khám hạch thực địa."
Trong đầu Hàn Hoán Chi nhanh chóng suy nghĩ, hai giây đã hiểu tại sao bệ hạ đột nhiên nhắc tới Mạnh Trường An, ông ta cúi đầu nói: "Thần biết đại tướng quân Mạnh Trường An từng ở bắc cương nhiều năm, cực kỳ quen thuộc bắc cương, và đại tướng quân từng xâm nhập Hắc Vũ tìm hiểu tình hình quân địch và vẽ bản đồ, quen thuộc tuyến đường chạy trốn của mật điệp Hắc Vũ nhất, để truy đuổi hung thủ, thần sẽ lập tức đi gặp đại tướng quân."
Hoàng đế gật đầu: "Đi đi."
Hàn Hoán Chi lại khom người cúi đầu: "Thần cáo lui."
Sau khi Hàn Hoán Chi đi, hoàng đế trở lại ngồi xuống bên bàn sách, hắn ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ. Không bao lâu sau, rất xa nhìn thấy nhị hoàng tử Lý Trường Diệp ôm một ít đồ đi tới, hoàng đế lẩm bẩm nói một câu.
"Trường Diệp, đừng trách phụ thân nhẫn tâm với hắn, là bản thân hắn nhẫn tâm."
Bên ngoài ngự viên, trước khi Hàn Hoán Chi lên xe ngựa còn nhìn về phía Phương Thiệp Di đang chờ ở một bên: "Theo ta lên xe."
Phương Thiệp Di lên tiếng, đi theo phía sau Hàn Hoán Chi lên xe. Sau khi hai người ngồi xuống, Hàn Hoán Chi nói với giọng điệu hơi trầm thấp: "Lý Trường Trạch thật đã chết, ngươi hiểu không?"
Phương Thiệp Di trầm tư một lát, gật đầu nói: "Thuộc hạ sẽ trả lời thái tử điện hạ như vậy."
Hàn Hoán Chi thở phào nhẹ nhõm nói: "Mặc kệ Lý Trường Trạch chết ở quận Thanh Bá đó là thật hay giả, đều nhất định phải là thật."
"Thuộc hạ hiểu."
Phương Thiệp Di nói: "Thanh danh rất quan trọng."
Hàn Hoán Chi gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Đương nhiên thanh danh rất quan trọng, đó chính là thanh danh của thiên gia.
Một phế thái tử yêu dân tốt hơn một phế thái tử mưu nghịch rất nhiều. Phế thái tử còn chết ở nơi cứu trợ, bệ hạ cảm động và niệm tình hắn hoàn toàn tỉnh ngộ cho nên khôi phục thân phận hoàng tử của hắn và còn hậu táng, các bách tính sẽ càng muốn chấp nhận chuyện như vậy hơn, chứ không phải một con cháu của Lý gia chạy theo người Hắc Vũ.
Cột sống của liệt tổ liệt tông Lý gia không thể bị người khác đâm như vậy.
"Ta phải đi gặp Mạnh Trường An, ngươi đi cùng ta. Sau khi gặp Mạnh Trường An, ngươi về Đông Cung bẩm báo với thái tử điện hạ thì cứ nói đã điều tra ra hung phạm chạy trốn lên phía bắc, ta định để ngươi đích thân dẫn người đuổi theo."
Hàn Hoán Chi nói: "Không cần mang hung phạm từ bắc cương về, bất kể là sống hay chết cũng không cần, bắc cương đồng không mông quạnh, cũng sẽ có nơi vùi thân."
"Vâng."
Trong lòng Phương Thiệp Di hơi chấn động.
Gã biết thế này là cuối cùng hoàng đế bệ hạ của Đại Ninh cũng hạ sát tâm, ông ta đã hoàn toàn thất vọng về con trai của mình. Nếu một vị hoàng tử chạy đi hợp tác với kẻ thù của Đại Ninh, như vậy thì danh dự hoàng tộc Lý gia sẽ giống như bị úp một chậu phân lên.
Mà đây không chỉ là chuyện của hoàng tộc Đại Ninh, sự kiêu hãnh của cả Đại Ninh đều sẽ bị phá hủy.
Sự kiêu hãnh của các bách tính Đại Ninh đến từ khi nào? Đến từ đâu?
Còn không phải đến từ Thái Tổ bệ hạ ư. Năm đó Thái Tổ hoàng đế Đại Ninh chặn đứng người Hắc Vũ ở ngoài biên giới, không hòa thân, không tiến cống, không xưng thần, không cắt đất. Mặc kệ đối mặt với kẻ thù rất cường đại, thái độ của Thái Tổ hoàng đế chỉ có một... đó chính là đứng thẳng, hoặc là sống đứng thẳng, hoặc là chết đứng thẳng.
Chỉ có đứng thẳng mới là đầu đội trời chân đạp đất.
Trên thế giới này đâu từng thấy người đội trời đạp đất lại quỳ xuống.
Mấy trăm năm qua, hoàng tộc Lý gia dùng thái độ đứng thẳng kế thừa từ Thái Tổ hoàng đế này để trị quốc, cho nên mới có hàng triệu bách tính Đại Ninh kiêu hãnh đứng thẳng. Một vị thái tử trước kia đi theo Hắc Vũ, cột sống của hoàng tộc Lý gia cũng sẽ bị đâm cong, còn nói gì đến đứng thẳng?
"Thuộc hạ biết làm như thế nào."
Phương Thiệp Di hỏi: "Đại nhân đi gặp đại tướng quân Mạnh Trường An, là vì..."
"Bởi vì hắn thích hợp."
Câu trả lời của Hàn Hoán Chi rất đơn giản.
Thẩm Lãnh không thích hợp, vậy thì chỉ có Mạnh Trường An thích hợp. Bệ hạ cần một người tận mắt nhìn Lý Trường Trạch chết, một người bệ hạ có thể tin tưởng để xác định Lý Trường Trạch đã chết. Phủ Đình Úy dù sao vẫn là chức quyền có hạn, Mạnh Trường An đi bắc cương, một khi Lý Trường Trạch đã đi theo người Hắc Vũ, chỉ sợ trận bắc chinh này thật sự sẽ phải bắt đầu sớm.
Bệ hạ để Mạnh Trường An đi bắc cương chính là đã đang chuẩn bị khai chiến sớm. Chỉ cần người Hắc Vũ dám tiếp nhận Lý Trường Trạch, hoặc là đạt thành ước định gì với Lý Trường Trạch, vậy thì trận chiến này, Mạnh Trường An chính là mãnh hổ xông lên đầu tiên.
Sau khi xác định thái độ của bệ hạ, Phương Thiệp Di cũng đã hiểu Hàn Hoán Chi tại sao chọn gã đi bắc cương. Một khi khai chiến sớm, là một người hết sức quen thuộc Tinh Thành Hắc Vũ, gã chính là người dẫn đường không thể thiếu của đại quân bắc chinh.
Nửa canh giờ sau, Binh bộ.
Trong một gian thư phòng, Mạnh Trường An và Hàn Hoán Chi nói chuyện riêng với nhau một lát. Sau khi biết chi tiết sự việc đã qua, sắc mặt của Mạnh Trường An hơi khó coi, đó là một kiểu phẫn nộ đang bị đè nén.
"Ta hiểu rồi."
Mạnh Trường An nhìn về phía Hàn Hoán Chi nói: "Hôm nay ta sẽ xác định các ứng viên, sáng sớm ngày mai sẽ dẫn đội ngũ rời Trường An. Tính toán thời gian, cho dù bây giờ đuổi theo chắc hẳn là cũng không kịp nữa, cho nên sau khi ta đến bắc cương sẽ thương nghị cùng đại tướng quân Võ Tân Vũ, trận chiến này tới nhanh hơn, đột ngột hơn dự liệu rất nhiều,."
Hàn Hoán Chi nói: "Nếu Nguyên Phụ Cơ đủ thông minh, hắn sẽ không dám thu nhận Lý Trường Trạch, trừ phi hắn muốn được ăn cả ngã về không."
Mạnh Trường An nói: "Khả năng Nguyên Phụ Cơ được ăn cả ngã về không lớn hơn khả năng hắn từ chối Lý Trường Trạch, dù sao đây cũng là chuyện ảnh hưởng đến sĩ khí dân tâm Đại Ninh. Nhưng bệ hạ thấy rõ tiên cơ, khôi phục thân phận hoàng tử của Lý Trường Trạch và còn hậu táng, cho nên cũng không cần phải lo lắng gì nhiều."
Hàn Hoán Chi nói: "Quả thật như vậy, hậu táng Lý Trường Trạch, cho dù sau khi khai chiến người Hắc Vũ tuyên bố Lý Trường Trạch ở chỗ bọn họ, các bách tính cũng sẽ không tin."
Mạnh Trường An ừ một tiếng rồi hỏi: "Lý Trường Trạch giả bị giết ở huyện Hương Hồ là ai động thủ, Hàn đại nhân có manh mối không?"
Hàn Hoán Chi lắc đầu không nói.
Mạnh Trường An nhìn ánh mắt của Hàn Hoán Chi, bỗng nhiên cười cười: "Bất kể là ai, thật ra không phải chuyện xấu."
Hàn Hoán Chi không tiếp lời, không dễ tiếp lời.
"Lãnh Tử biết chuyện này chưa?"
Mạnh Trường An hỏi.
Hàn Hoán Chi nói: "Biết rồi, thái tử điện hạ cũng đã biết, nhưng hẳn là thái tử điện hạ sẽ hiểu nỗi khổ tâm của bệ hạ."
"Ừm."
Mạnh Trường An nói: "Hàn đại nhân... Chuyện của Kinh Kỳ đạo, nếu như có thể làm thì làm sớm một chút. Nếu Lý Trường Trạch dám đi Hắc Vũ, chứng tỏ lá bài tẩy chưa lật của hắn ở Kinh Kỳ đạo vẫn chưa từng động đến, lá bài tẩy này..."
Mạnh Trường An bị Hàn Hoán Chi cắt ngang: "Chuyện của Kinh Kỳ đạo, sau khi Lý Trường Trạch chết tự nhiên sẽ có một kết quả."
Mạnh Trường An gật đầu: "Vậy thì lát nữa ta sẽ vào cung cầu kiến bệ hạ, thỉnh chỉ bệ hạ. Trước khi lâm chiến, người suy đoán Binh bộ cũng không biết thực địa bắc cương như thế nào, bất lợi trong việc bố trí khống chế chiến cuộc, cho nên ta vào cung thỉnh cầu bệ hạ chấp thuận, ta mang một số quan viên Binh Bộ đến bắc cương khám hạch thực địa."
Hàn Hoán Chi cười nói: "Vậy thì ta cáo từ trước."
Cùng lúc đó, bắc cương.
Cuối cùng Lý Trường Trạch cũng đã tới đường bắc cương hiện tại của Đại Ninh. Gã ta ngẩng đầu nhìn tòa biên thành rộng lớn phía xa xa. Đây là sức mạnh của Đại Ninh, chỉ dùng mấy năm đã xây dựng một tòa biên thành có thể chứa ít nhất hai mươi vạn binh ở ngay bên cạnh hồ Lạc Già. Tốc độ thế này, chỉ có Đại Ninh làm được.
So sánh mà nói, tòa biên thành của người Hắc Vũ xây dựng ở đối diện hồ Lạc Già, bất kể là quy mô hay khí thế đều kém hơn.
Dựa theo kế hoạch, gã ta sẽ rời khỏi đội ngũ trước khi vào biên thành hồ Lạc Già, nếu không thì vào thành rồi mà muốn ra ngoài sẽ trở nên vô cùng khó khăn. Người được gã ta phái đi chắc hẳn đã gặp người Hắc Vũ.
Nguyên Phụ Cơ ở ngay trong biên thành Hắc Vũ, nếu hắn ta đồng ý gặp mặt, lúc này mình đến chỗ đã hẹn ở bờ nam hồ Lạc Già, hẳn là đã có thuyền đang chờ rồi.Nghĩ đến đây, Lý Trường Trạch liền thấy hơi hối hận.
Gã ta là con cháu hoàng tộc Lý gia, là con cháu của Thái Tổ hoàng đế, nhưng bây giờ lại chạy đi đàm phán với người Hắc Vũ, đây là phản quốc, trong Đại Ninh, một hoàng tử làm ra chuyện phản quốc thì...
Trong lòng gã ta đau thắt lại, bất giác giống như nhìn thấy vị Thái Tổ hoàng đế mặc chiến giáp giống như thiên thần đang nhìn gã ta, phẫn nộ quát một tiếng... To gan!
Đoàng!
Trên bầu trời nổ vang một tiếng sấm, mây đen càng ngày càng xuống thấp, trời sắp mưa rồi.
Lý Trường Trạch hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn bầu trời, nhổ phì một cái.
"Ta cứ to gan đấy!"