Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1581 - Chương 1581: Đổi Chỗ Khác Gặp

Chương 1581: Đổi chỗ khác gặp Chương 1581: Đổi chỗ khác gặp

Con người một khi bước chân ra khỏi vạch mình cho rằng là giới hạn, có thể sẽ không còn là một người tiêu chuẩn trên ý nghĩa nữa. Người đã không có giới hạn còn đáng sợ hơn dã thú, bởi vì dã thú cũng có giới hạn của dã thú.

Lý Trường Trạch đã bước ra khỏi biên giới, từ thời khắc đó gã ta đã không còn là một người Ninh, cũng không thể là một hoàng tử nữa, càng không có khả năng trở thành hoàng đế.

Tuy rằng tất cả những việc gã ta làm đều là để trở thành hoàng đế.

Trong một bãi cỏ tranh bên cạnh hồ Lạc Già, người của Nguyên Phụ Cơ phái tới tìm được đám người Lý Trường Trạch, dưới sự bảo vệ của một đám tùy tùng, Lý Trường Trạch đi lên chiếc thuyền này.

Mấy chiếc thuyền nhẹ nhàng đi tới bờ bắc, Nguyên Phụ Cơ chờ ở ngay bên hồ. Đối với Hắc Vũ mà nói, sự xuất hiện đột ngột của Lý Trường Trạch làm cho Nguyên Phụ Cơ nhìn thấy một tia sáng.

Khi chờ đợi Lý Trường Trạch đến, Nguyên Phụ Cơ đã suy nghĩ rất nhiều, nghĩ đi nghĩ lại, chuyện này rốt cuộc có thể mang đến bao nhiêu lợi ích, mang đến bao nhiêu tai hại cho Hắc Vũ, so sánh cẩn thận là lợi ích lớn hay tai hại lớn.

Đúng lúc này mấy chiếc thuyền nhỏ kia cập bờ, khoảnh khắc Lý Trường Trạch từ trên thuyền xuống dưới, Nguyên Phụ Cơ cười, đi nhanh qua nghênh đón.

"Đây là thời khắc chưa bao giờ xuất hiện trong lịch sử."

Nguyên Phụ Cơ cười nói: "Đây là vị thái tử đế quốc Trung Nguyên đầu tiên trong lịch sử đến thăm Hắc Vũ, chuyện này chắc chắn sẽ để lại một nét mực đậm trong sử sách của hai nước chúng ta."

Lý Trường Trạch cười nói: "Nếu nhiếp chính vương nói như vậy, cũng có thể sẽ không chỉ là lưu lại một nét mực trong sử sách của hai nước chúng ta, những tiểu quốc dựa vào hai nước Đại Ninh và Hắc Vũ cũng sẽ chứng kiến giờ khắc này."

"Phải phải phải." Nguyên Phụ Cơ nói: "Vẫn là điện hạ nhìn xa trông rộng, nhìn xa rộng hơn ta nhiều."

Lý Trường Trạch nói: "Nhiếp chính vương quá khiêm tốn rồi."

Hai người sóng vai nhau đi. Lý Trường Trạch vừa đi vừa nói: "Nếu chúng ta đã gặp nhau, ta sẽ không ngại nói thẳng... Ta ở trong Đại Ninh muốn kế thừa đế vị hơi khó khăn, cần phải hoàn thành mấy điều kiện mới được."

Nguyên Phụ Cơ nói: "Phụ thân của ngươi, huynh đệ của ngươi... Còn có những trọng thần triều đình nữa."

"Trọng thần triều đình không cần phải nghĩ, bọn họ chỉ nhìn đại thế, nếu ta có đại thế, bọn họ sẽ thuận theo đại thế, phụ hoàng và đệ đệ ta..."

Lý Trường Trạch nói: "Ta đều có cách, nhưng có một số việc ta không có cách nào, đây chính là nguyên nhân ta đến cầu kiến thiết lập. Chuyện ta không thể làm được chính là khiến phụ hoàng ta rời khỏi Trường An."

Nguyên Phụ Cơ trầm tư một lát rồi nói: "Ý của điện hạ là muốn bảo Hắc Vũ ta khai chiến với Đại Ninh?"

Lý Trường Trạch cười nói: "Nhiếp chính vương nói đúng rồi, chính là như thế."

Nguyên Phụ Cơ liên tục thay đổi sắc mặt. Đại khái hắn ta đã đoán được ý đồ đến của Lý Trường Trạch, nhưng hắn ta đoán hai điều. Thứ nhất là Lý Trường Trạch đã không lăn lộn nổi ở Ninh quốc, cho nên tới đầu hàng hắn ta, đây là chuyện Nguyên Phụ Cơ muốn thấy. Một vị tiền thái tử của Ninh quốc đầu hàng Hắc Vũ, có thể biết được đả kích của Ninh quốc lớn cỡ nào.

Điều thứ hai hắn ta phỏng đoán mới là những lời Lý Trường Trạch nói, đây là chuyện Nguyên Phụ Cơ không muốn nhìn thấy nhất. Với quốc lực của Hắc Vũ hiện tại mà chủ động trêu chọc Ninh quốc thì không khác nào lấy trứng chọi đá.

Ninh quốc hiện giờ quốc phú binh cường, lúc này chủ động khai chiến giống như là tự thò cổ ra, sau đó còn hùng hổ nói lớn một câu... Ngươi dám cho ta một đao không?!

Không dám là cái rắm.

Nếu hắn ta thật sự dám đưa cổ ra, đừng nói là đầu, còn có thể đánh cho hắn ta lòi phân nữa.

"Chuyện này..." Nguyên Phụ Cơ ngượng ngùng cười cười, vừa đi vừa nói: "Không phải ta tự coi nhẹ mình, hẳn là điện hạ cũng biết Hắc Vũ hiện giờ đã không bằng trước kia. Nếu mười năm trước điện hạ đến Hắc Vũ xin giúp đỡ, Hắc Vũ nhất định có thể bức ép Ninh quốc xuất binh khai chiến, nhưng mà bây giờ..."

Nguyên Phụ Cơ nói: "Thật ra ta còn có một ý tưởng khác, ý tưởng này có thể thích hợp với tình hình hiện giờ của điện hạ hơn."

Lý Trường Trạch tuy không vui nhưng vẫn mỉm cười hỏi: "Không biết nhiếp chính vương có ý tưởng gì?"

"Ngươi ở lại."

Nguyên Phụ Cơ nói: "Ở lại Hắc Vũ ta, ở lại Tinh Thành, ta sẽ đối đãi với điện hạ như trên khách, điện hạ cứ việc yên tâm ở chỗ ta, khi nào đế quốc Hắc Vũ khôi phục quốc lực và xuôi nam, ta bảo đảm sẽ đưa ngươi về Trường An, trở thành quân chủ của Ninh quốc."

Lý Trường Trạch cười lớn ha ha, nói: "Như vậy rất tốt, đa tạ ý tốt của nhiếp chính vương, nhưng mà..."

Lý Trường Trạch dừng chân, quay lại liếc nhìn phía sau, vẫn cách hồ Lạc Già không quá xa, nếu muốn đi cũng chưa chắc đã không thể đi.

"Nhưng ta đến nơi đây, nghĩ hay là trước hết xem thử cảnh đẹp bắc cảnh này, về phần chính sự thật ra buông xuống cũng không sao. Hay là như vậy, ta đi chung quanh trước một chút, ngắm hồ Lạc Già, ngắm núi Thiền Minh, xem phong cảnh Hắc Vũ..."

"Được." Nguyên Phụ Cơ cười nói: "Ta đoán được đại khái điện hạ sẽ cảm thấy hứng thú với phong cảnh Hắc Vũ, cho nên đã cố ý sắp xếp hành trình."

Hắn ta chỉ cái xe ngựa phía xa, nói: "Ta đã chuẩn bị nghi thức, điện hạ sẽ được hoan nghênh theo quy cách cao nhất, các bách tính của Hắc Vũ sẽ cầm hoa tươi ở ven đường chờ điện hạ quang lâm, bất kể điện hạ muốn đi xem cái gì, ta đều sẽ sắp xếp thỏa đáng."

Lý Trường Trạch nói: "Ta cảm thấy đi thăm thú một mình vẫn khá tự tại."

"Điện hạ như vậy dường như hơi làm khó người khác."

Sắc mặt của Nguyên Phụ Cơ hơi trầm xuống, giọng điệu cũng tăng lên một chút.

"Điện hạ đến Hắc Vũ nhưng ta không tiếp đón chu đáo, chuyện này lan truyền ra ngoài sẽ nói Nguyên Phụ Cơ ta keo kiệt, không hiếu khách. Mặc dù lúc nãy ta nói hiện giờ Hắc Vũ quốc lực hơi yếu hơn Ninh, nhưng chút tài lực vật lực này thì vẫn lấy ra được."

Lý Trường Trạch mấp máy môi, còn muốn nói điều gì đó nhưng Nguyên Phụ Cơ khoát tay nói: "Ta đã chuẩn bị sẵn yến hội, trước hết đón gió tẩy trần cho điện hạ. Chính như lời điện hạ nói, dù sao cũng có nhiều thời gian, chi bằng đi thăm thú, ăn uống trước, sau đó hãy nói chính sự."

Lý Trường Trạch hỏi: "Nếu ta không muốn đi thì sao?"

Nguyên Phụ Cơ nói: "Điện hạ, cũng phải thử đã."

Trong lòng Lý Trường Trạch do dự bất định. Gã ta đoán được Nguyên Phụ Cơ tất nhiên sẽ không dễ dàng để mình đi, phía sau nên bàn như thế nào thì gã ta cũng có suy nghĩ đại khái, chỉ là vừa mới đến Nguyên Phụ Cơ bày ra tư thái tiếu diện hổ (1), làm cho trong lòng Lý Trường Trạch rất không thoải mái.

"Mời." Nguyên Phụ Cơ duỗi tay ra, nói: "Mời điện hạ lên xe."

Lý Trường Trạch dự đoán được Nguyên Phụ Cơ sẽ kéo dài, nhưng không ngờ kéo dài tận hơn một tháng. Hơn một tháng này gã ta ở biên thành hồ Lạc Già của Hắc Vũ, không thể quay về bên Đại Ninh, nhưng ở bên Hắc Vũ, mặc kệ gã ta muốn đi đâu cũng sẽ có người dẫn gã ta đi, chỉ cần Lý Trường Trạch không nhắc đến chuyện trở về, những yêu cầu khác đều được đáp ứng.

Muốn đồ ăn ngon, ngươi muốn một món thì đưa cho ngươi mười món; muốn mỹ nữ, ngươi muốn một thì đưa tới cho ngươi mười người; muốn vàng bạc, ngươi muốn một rương thì đưa tới cho ngươi mười rương, nhưng đừng nói chuyện trở về.

Mỗi ngày Lý Trường Trạch đều nói hy vọng có thể gặp Nguyên Phụ Cơ bàn chuyện, nhưng lần nào người do bên Hắc Vũ sắp xếp chăm sóc gã ta đều trả lời là ngày mai nhiếp chính vương có thời gian gặp ngươi, ngày mai rồi lại ngày mai, quá nhiều ngày mai.

Chờ đến mức hết kiên nhẫn, Lý Trường Trạch bắt đầu đập đồ đạc ở chỗ ở, nhưng mặc kệ gã ta đập cái gì thì người Hắc Vũ đều khách khí, đập thì thay cái mới. Nếu gã ta đập vẫn chưa hết giận sẽ còn đưa búa cho gã ta, bảo gã ta đừng dùng tay đập, sẽ bị đau.

Bờ nam hồ Lạc Già, biên thành Đại Ninh.

Mạnh Trường An xuống chiến mã ở ngoài cửa nam, đại tướng quân Võ Tân Vũ cười đi qua nghênh đón. Hai người gặp nhau liền ôm chầm một cái, hai người bọn họ đã rất lâu rất lâu rồi chưa gặp nhau.

Khi Mạnh Trường An mới đến bắc cương, Võ Tân Vũ đã là tướng quân ngũ phẩm, hiện giờ mặc dù hai người đều là đại tướng quân nhưng Mạnh Trường An đã là quốc công.

"Đừng mang theo bất cứ người nào, có chuyện chỉ có thể để một mình huynh biết."

Mạnh Trường An nói một câu bên tai Võ Tân Vũ, sắc mặt của Võ Tân Vũ hơi thay đổi. Gã biết ngay Mạnh Trường An đột nhiên đến đây không phải là đơn giản như vậy, nói là đưa các quan viên Binh bộ đi khám hạch thực địa, nhưng cái cớ này lừa gạt người khác thì còn được, Võ Tân Vũ là hoàn toàn không tin.

Nửa canh giờ sau, thư phòng của Võ Tân Vũ.

"Hả!"

Nghe Mạnh Trường An nói Lý Trường Trạch đã lén đi Hắc Vũ, Võ Tân Vũ khẽ kêu một tiếng.

Mạnh Trường An thở dài: "Ta biết ngay huynh sẽ có vẻ mặt này... Cho nên lúc nãy ta đã nói trước rồi, huynh kêu nhỏ một chút."

Võ Tân Vũ thở hắt ra một hơi thật dài, sắc mặt vẫn còn hơi tái nhợt.

"Lý Trường Trạch muốn làm gì? Chẳng lẽ hắn không biết như vậy thì hắn chính là tội nhân thiên cổ sao?"

"Hắn không phải là tội nhân thiên cổ."

Mạnh Trường An nghiêm túc nói: "Lễ tang của hắn đã cử hành ở Trường An, bệ hạ đích thân tham gia, hơn nữa còn tuyên chỉ khôi phục thân phận hoàng tử của Lý Trường Trạch, hậu táng theo thân phận trưởng hoàng tử, cho nên..."

Võ Tân Vũ là người thông minh cỡ nào, gã lập tức tỉnh ngộ, gật đầu nói: "Cho nên người của phủ Đình Úy mới cùng đến với ngươi, là đuổi bắt hung thủ."

Mạnh Trường An gật đầu: "Mau chóng sắp xếp người đi nói với Nguyên Phụ Cơ ở bên kia, ta và hắn gặp nhau một lần. Nếu hắn không chịu gặp mặt, ngay hôm sau ngày từ chối ta, biên quân Đại Ninh sẽ tiến công hướng bắc."

Võ Tân Vũ nói: "Được, ta lập tức cho người đi đưa tin cho Nguyên Phụ Cơ."

Gã hỏi: "Nếu Nguyên Phụ Cơ thật sự từ chối, khai chiến thật à?"

"Thật." Mạnh Trường An nói: "Trước khi ta rời Trường An đã phái người về đông cương, hạ lệnh cho Đao Binh hành quân đến bắc cương, đã hơn một tháng rồi, cho dù chậm hơn nữa, nửa tháng sau là Đao Binh cũng sẽ đến nơi."

"Ngoài ra bệ hạ còn có ý chỉ cho huynh, là khẩu dụ."

Nghe được Mạnh Trường An nói câu này, Võ Tân Vũ lui về phía sau một bước, cúi người quỳ gối: "Thần Võ Tân Vũ tiếp chỉ."

Mạnh Trường An nghiêm nghị nói: "Bệ hạ khẩu dụ, bắc cương đại tướng quân Võ Tân Vũ lấy lý do luân phiên huấn luyện tân binh, điều tất cả binh mã của đại doanh Tức Phong Khẩu tới hồ Lạc Già, trong vòng một tháng nhất định phải đến nơi."

Võ Tân Vũ cúi người nói: "Thần tuân chỉ."

Gã đứng dậy rồi hỏi: "Nếu chỉ triệu tập nhân mã đại doanh tân binh Tức Phong Khẩu đến đây, dường như áp lực cho Nguyên Phụ Cơ không đủ lớn, ta có thể truyền tin đi biên cương Tây Bắc, bảo quân đội của Tây Bắc lấy danh nghĩa luân phiên huấn luyện đến đây."

Mạnh Trường An gật đầu: "Bệ hạ nói huynh xem xét mà xử trí."

Võ Tân Vũ gật đầu: "Vậy thì sắp xếp chuyện ngày mai."

Gã xoay người gọi giáo úy thân binh của mình đến căn dặn: "Phái người đi biên thành Hắc Vũ phía đối diện đưa thư cho Nguyên Phụ Cơ, cứ nói ngày mai ta muốn gặp hắn ở bờ hồ Lạc Già, nếu ngày mai hắn không đến, ngày kia ta vào biên thành của hắn gặp hắn."

"Vâng!"

Giáo úy thân binh lên tiếng, xoay người rời đi.

Mạnh Trường An không nhịn cười được: "Nói hay, ngày mai không gặp, ngày kia đổi chỗ khác gặp."

(1) Tiếu diện hổ: chỉ người bề ngoài giả vờ lương thiện nhưng tâm địa hung ác.

Bình Luận (0)
Comment