Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1582 - Chương 1582: Heo Dê

Chương 1582: Heo dê Chương 1582: Heo dê

Khi sức thống trị của vương triều Đại Chu rất mạnh, tứ phương thần phục, ngoại trừ Đại Chu ra, bất cứ nơi nào cũng chưa có một đế quốc nào tồn tại với quy mô như vậy, độc đại khiến Chu có sự huy hoàng mà đế quốc đời sau đều chưa từng từng có, cho đến thế hệ Lý Thừa Đường thời Ninh.

Cho nên khi đó được xem như vạn quốc triều bái thật sự, thế nên những tiểu quốc hoặc bộ tộc cách Đại Chu rất xa đều tuyên bố là thuộc quốc của Đại Chu, xưng thần với Đại Chu.

Lúc ấy khu vực Hắc Vũ này vẫn là rất nhiều tiểu quốc cùng tồn tại, ai nương tựa vào một đế quốc cường đại thì lời nói của người đó càng có trọng lượng, vì thế những tiểu quốc này đều xưng thần với Đại Chu.

Khu vực lớn chung quanh hồ Lạc Già này còn là lãnh địa thuộc về dân du mục, có mấy chục bộ tộc lớn nhỏ. Thiên tử Đại Chu phái một viên quan tên là Lã Vi đi lên phía bắc tuần tra, cũng không nói cho ông ta biết cụ thể đi chỗ nào, chỉ nói ông ta thay thiên tử Đại Chu tuần tra nơi thần phục ở phía bắc, tuyên dương ơn đức của thiên tử Chu.

Người vốn chỉ là một quan nhỏ ngũ phẩm này lại mang về vô số vàng bạc tài bảo cho Chu quốc, còn có cương vực rộng lớn không thể nào đo lường nổi. Khi đó thuộc quốc cũng được tính là cương vực của Đại Chu, còn là những thuộc quốc đó chủ động.

Lã Vi đi đến gần Yên Sơn trước, ông ta tưởng đến đây chính là bắc cương của Chu, ra khỏi Yên Sơn chính là những bộ tộc trên thảo nguyên nhỏ thần phục Chu. Ông ta đi thăm những nơi này, tuyên truyền giảng giải nhân nghĩa đạo đức giống như Chu thiên tử, sau đó trở về nhà. Chuyến đi này mặc dù hơi mệt nhọc nhưng có được không ít lợi ích, thu hoạch rất phong phú, tất cả mọi người đều vui thích.

Nhưng sau khi ra khỏi Yên Sơn thì Lã Vi liền phát hiện sự tình trở nên không thể khống chế. Đầu tiên là những bộ tộc trên thảo nguyên cãi vã vì chuyện để ai nghênh tiếp Chu thiên tử, ai cũng không phục, cuối cùng diễn biến thành nội loạn trên thảo nguyên, mấy chục bộ tộc đánh nhau túi bụi.

Trận đánh này đã cầm chân Lã Vi ở trên thảo nguyên, sau đó ông ta thử nói một câu nếu ai còn đánh nữa thì Đại Chu sẽ diệt người đó, chẳng qua là ông ta muốn hù dọa những người đó một chút thôi. Lúc ấy Chu thiên tử cả ngày chỉ du ngoạn hưởng lạc, quốc lực tuy mạnh nhưng y không quan tâm đến triều chính, Chu quốc làm sao có thể thật sự xuất binh đi cứu một quan viên ngũ phẩm nho nhỏ chứ.

Kết quả là một câu nói này của Lã Vi lại dọa người trên thảo nguyên đều không dám đánh nữa, xếp hàng ngay ngắn chờ đợi Lã Vi tiếp kiến. Tin tức này vừa lan truyền ra ngoài, ngay cả người ở nơi xa hơn cũng vội vàng phái sứ thần đến cầu kiến Lã Vi. Ở bắc cương, Lã Vi lại càng nhận được mức đãi ngộ của hoàng đế.

Kết quả Lã Vi càng đi càng xa, càng đi càng xa, trong hơn một năm đã đi tới hồ Lạc Già, thêm một năm trở về, mang về hàng trăm vạn lượng cống bạc cho Chu quốc, còn có quốc thư thần phục của hơn hai trăm tiểu quốc và bộ tộc. Lúc ông ta xuất phát có hơn trăm tùy tùng, lúc ông ta trở về, đoàn đội sứ thần các nước đi theo phía sau, quy mô lên đến hơn năm ngàn người.

Khi đó Chu đã đạt đến đỉnh cao của sức ảnh hưởng, người người đều xưng thần với Chu.

Nhưng sau đó Chu diệt Sở hưng, hồ Lạc Già trên danh nghĩa vẫn là cương vực của đế quốc Trung Nguyên nhưng căn bản là không thể nào cướp lại từ tay người Hắc Vũ.

Giờ khắc này, ở bên hồ Lạc Già này, Lý Trường Trạch ngẩn người nhìn hồ nước mênh mông xanh biếc.

Đã hơn một tháng nay Nguyên Phụ Cơ không để ý đến đến gã ta, mặc kệ gã ta nói gì, người Hắc Vũ cũng chỉ có một chiêu ứng phó, đó chính là kéo dài.

Cho nên trong thời gian hơn một tháng này, Lý Trường Trạch không ngừng suy nghĩ, rốt cuộc lần này mình đến Hắc Vũ là đúng hay sai.

Trước khi đến đây không phải là gã ta không nghĩ đến chuyện mình sẽ bị Nguyên Phụ Cơ giam cầm trở thành con tin, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ lại, gã ta cảm thấy hợp tác mới là chuyện cùng có lợi. Nguyên Phụ Cơ không cần phải chọc giận Đại Ninh vì gã ta. Nếu giam cầm gã ta, sau khi phụ thân của gã ta Lý Thừa Đường biết thì tất nhiên sẽ giận dữ, người Hắc Vũ ngay cả cơ hội xoay chuyển cũng không có.

Nguyên Phụ Cơ sẽ so sánh, hai cái hại sẽ lấy cái hại nhỏ hơn, huống chi hợp tác với gã ta không có hại mà chỉ có lợi.

Gã đang ngẩn người thì bên ngoài có người vào, cúi người nói với Lý Trường Trạch: "Điện hạ, hôm nay đại vương có thời gian, lát nữa sẽ tới gặp ngài."

Lý Trường Trạch vui vẻ. Gã đã đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng đợi đến lúc Nguyên Phụ Cơ muốn gặp gã ta. Nếu còn chờ đợi như vậy nữa, Lý Trường Trạch nghĩ mình cũng sắp suy sụp rồi, mỗi ngày ngoại trừ nghĩ ngợi lung tung ra thì không còn việc gì khác có thể làm, nhưng mà càng nghĩ ngợi lung tung trong lòng càng thấp thỏm không yên, càng lo sợ.

Ngày đó gã ta vừa mới đến hồ Lạc Già, nhìn mặt hồ, loáng thoáng xuất hiện ảo giác, dường như gã ta nhìn thấy vị Thái Tổ hoàng đế dùng sức mạnh rung chuyển trời đất của mình giương cao lá cờ tôn nghiêm của đế quốc Trung Nguyên đang phẫn nộ quát gã ta một tiếng. Bắt đầu từ ngày đó, ảo giác này lại xuất hiện không chỉ một lần, chỉ là sau đó đều là xuất hiện trong mơ, mỗi lần đều sẽ dọa gã ta sợ hãi bừng tỉnh.

Một lát sau, Nguyên Phụ Cơ cười ha hả từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy Lý Trường Trạch lại vừa đi vừa áy náy nói: "Trong khoảng thời gian này luôn quá bận rộn, quả thật có lỗi với điện hạ, lần này chính là ta cố ý đến tạ tội."

Nhìn sắc mặt hắn ta như vậy, trong lòng Lý Trường Trạch đột nhiên hơi hoang mang, giống như có dự cảm không tốt gì đó bất thình lình xuất hiện, nhưng mà dự cảm này lại rất không rõ ràng, chỉ là cảm thấy không giống như có chuyện tốt gì.

"Hôm nay nhiếp chính vương đã có thời gian bàn chuyện với ta rồi?"

"Hôm nay ta đến chính là để nghị sự cùng điện hạ."

Nguyên Phụ Cơ ngồi xuống rồi cười nói: "Thật ra mấy ngày nay ta chưa tới gặp điện hạ cũng là vì bận chuyện có liên quan đến điện hạ. Lúc trước điện hạ đã đề nghị, muốn ta xuất binh trước kiềm chế Ninh quốc, sau đó điện hạ về nước tranh thủ ngôi vị hoàng đế. Ta đã suy nghĩ rất lâu, cách này của điện hạ quả thật là phương pháp rút củi dưới đáy nồi, chỉ có điện hạ ngồi lên ngôi vị hoàng đế thì Ninh và Hắc Vũ mới thật sự hòa bình, không có tranh chấp nữa."

Lý Trường Trạch vui vẻ: "Nhiếp chính vương đồng ý rồi?"

"Điện hạ hãy nghe ta nói hết đã."

Nguyên Phụ Cơ nói: "Lúc nãy ta nói là trải qua suy nghĩ kỹ lưỡng, cảm thấy điện hạ nói có lý, vì thế hơn một tháng qua đều đang dốc sức trưng binh. Điện hạ cũng biết đấy, sau khi trải qua đại chiến, biên quân Hắc Vũ tổn thất thảm trọng, nếu muốn bổ sung lại binh lực thì tất nhiên cần thời gian, cũng may quốc lực Hắc Vũ vẫn còn. Ta đến nói với điện hạ một tin tốt, hiện giờ ở bờ bắc hồ Lạc Già này, ta đã chiêu mộ được trăm vạn binh mã!"

Lý Trường Trạch càng vui hơn: "Vậy nhiếp chính vương định khi nào xuất binh xuôi nam?"

"Khó đấy."

Nguyên Phụ Cơ thay đổi sắc mặt, nhìn có vẻ rất khó xử, nói: "Nếu muốn xuất binh trước Ninh quốc thì phải có tin tình báo chi tiết về quân Ninh, nhưng mật điệp của Hắc Vũ ta ở Ninh quốc đều đã bị mất liên lạc, khó có thể lấy được quân tình của quân Ninh..."

Lý Trường Trạch nói: "Sau khi ta trở về có thể gửi cho ngươi."

Nguyên Phụ Cơ nói: "Ta tin tưởng thành ý của điện hạ, nhưng... muộn rồi. Chính bởi vì không biết quân tình của Ninh quốc cho nên đến tận hôm nay ta mới biết, hóa ra đại tướng quân đông cương Đao Binh Mạnh Trường An của Ninh quốc các ngươi đã đến hồ Lạc Già."

"Hả!"

Lý Trường Trạch nghe được câu này liền sợ tới mức đứng bật dậy, trong nháy mắt sắc mặt đã tái nhợt. Mạnh Trường An đột nhiên đến đây tuyệt đối không phải trùng hợp, nhất định có liên quan đến việc gã ta đi bắc cương, nói cách khác... có thể phụ thân của gã ta đã biết chuyện gã ta tiếp xúc với người Hắc Vũ.

Giờ phải làm sao?

"Hình như sắc mặt của điện hạ không tốt lắm?"

Nguyên Phụ Cơ liếc mắt nhìn Lý Trường Trạch một cái: "Nếu điện hạ không thoải mái, ta có thể nói chuyện với điện hạ sau. Dù sao chuyện lát nữa ta muốn nói, có thể sau khi điện hạ nghe xong sẽ càng không thoải mái hơn."

Lý Trường Trạch nuốt nước bọt, yết hầu chuyển động lên xuống.

"Hay là nhiếp chính vương nói đi."

"Được."

Nguyên Phụ Cơ sắp xếp tìm từ một chút rồi nói: "Ngay lúc nãy, đại tướng quân bắc cương Thiết Kỵ Võ Tân Vũ của Ninh quốc phái người đưa cho ta một phong thư. Hắn nói với ta, hôm nay đại tướng quân Mạnh Trường An muốn gặp ta ở bờ hồ Lạc Già, hẹn vào buổi chiều, nếu ta không chịu đi thì quân Ninh sẽ tiến công biên thành Hắc Vũ ta... Ta nghĩ đi nghĩ lại, Mạnh Trường An đột nhiên đến đây, đột nhiên muốn gặp ta, có thể là có liên quan đến điện hạ."

Hắn ta liếc nhìn Lý Trường Trạch một cái rồi hỏi: "Cho nên ta đặc biệt đến thỉnh giáo điện hạ, ta nên đi, hay là không nên đi? Nếu như có liên quan đến điện hạ, ta sẽ nói điện hạ ở đây hay là nói không ở đây?"

"Không ở đây!"

Sắc mặt Lý Trường Trạch tái nhợt giống như tờ giấy. Nguyên Phụ Cơ vừa nói xong, Lý Trường Trạch liền vội vàng nói: "Không thể để cho Mạnh Trường An và Võ Tân Vũ biết ta ở đây, nếu bọn họ biết thì giữa chúng ta sẽ không còn có khả năng hợp tác gì nữa cả."

"Cho nên..."

Nguyên Phụ Cơ nói: "Ta cũng hơi khó xử. Điện hạ không dám để cho Mạnh Trường An biết ngươi ở chỗ ta, mà nếu ta nói đúng sự thật, Mạnh Trường An và Võ Tân Vũ tất nhiên sẽ đòi người, nếu ta không đưa thì trận chiến giữa hai nước sẽ đánh sớm. Ta và điện hạ vừa gặp đã như quen thân, ta không tiếc một trận chiến để bảo vệ bằng hữu, nhưng mà..."

Lý Trường Trạch nói: "Bây giờ ngươi để ta rời khỏi đây, chuyện của chúng ta sau này hãy nói, như vậy thì ngươi có thể nói là người không ở chỗ ngươi."

Nguyên Phụ Cơ thở dài nói: "Nhưng... Cho dù ta nói như vậy, Mạnh Trường An và Võ Tân Vũ làm sao có thể tin? Tại sao bọn họ phải tin?"

Lý Trường Trạch lại thay đổi sắc mặt.

"Ngươi... Nhiếp chính vương, không phải là ngươi muốn giao ta ra đấy chứ?"

"Chuyện này..."

Nguyên Phụ Cơ rất khó xử, nói: "Ta có thể không giao điện hạ ra, có thể để điện hạ an toàn rời đi, nhưng ít nhất điện hạ cũng phải dạy ta làm thế nào để Mạnh Trường An và Võ Tân Vũ tin lời ta chứ. Nếu bọn họ không tin, kiên quyết nghĩ là ngươi đang ở chỗ ta, vậy chẳng phải là ngày mai sẽ khai chiến rồi sao?"

Lý Trường Trạch nói: "Ngươi hộ tống ta ra ngoài, sau khi ta đến thành Hãn Hải sẽ cố ý lộ diện, để cho người ta biết ta ở gần thành Hãn Hải. Sau khi Mạnh Trường An và Võ Tân Vũ nhận được tin tức tất nhiên sẽ không làm khó ngươi nữa."

"Nhưng mà..."

Nguyên Phụ Cơ nói: "Lúc nãy người đưa tin nói với ta, hoàng tử Lý Trường Trạch của Ninh quốc sơ ý gặp nạn bỏ mình lúc cứu tế ở huyện Hương Hồ. Hoàng đế Đại Ninh hết sức cảm động, vì thế khôi phục thân phận hoàng tử của Lý Trường Trạch, hơn nữa còn lấy hậu táng theo quy cách của hoàng trưởng tử..."

Hắn ta nhìn về phía Lý Trường Trạch: "Cho nên ngươi đã không phải là Lý Trường Trạch nữa, lúc nãy ta nói nhiều như vậy, nếu điện hạ ngươi có chỗ tốt gì thì chắc là đã nói cho ta biết, ta có thể cân nhắc lợi hại rồi đưa ra quyết định, nhưng ngươi không lấy ra được chỗ tốt gì cả, ta đành phải..."

Lý Trường Trạch không đứng vững, ngồi bệt dưới đất: "Chuyện này... Làm sao có thể? Lạc Văn Khúc sao lại chết được!"

Nguyên Phụ Cơ khoát tay nói: "Ta không biết Lạc Văn Khúc mà ngươi nói là ai, nhưng... Người đâu, đỡ điện hạ dậy. Mời điện hạ lên xe cùng ta đi gặp gặp Mạnh Trường An. Ta suy nghĩ kỹ rồi, như vậy vẫn dễ hơn. Ta nói ngươi ở đây, không đưa ngươi cho Mạnh Trường An thì sẽ đánh nhau. Ta nói ngươi không ở đây, bọn họ không tin, cũng sẽ đánh nhau, vẫn là đưa ngươi về, như vậy còn có thể tránh được một trận chém giết... Xin lỗi nhé."

Sau khi hắn ta khoát tay, một đám nội vệ lập tức tiến lên, dùng dây thừng trói Lý Trường Trạch lại. Lý Trường Trạch bị người Hắc Vũ mang ra ngoài, lúc này mới chú ý tới hộ vệ của mình ở bên ngoài đã bị người Hắc Vũ bao vây. Vô số cung tiễn chĩa vào thủ hạ của gã ta, chỉ cần người của gã ta có bất kỳ hành động thiếu suy nghĩ nào, một trận mưa tên sẽ không chút do dự mà bắn ra.

"Mời điện hạ lên xe."

Nguyên Phụ Cơ đưa tay ra mời.

Lý Trường Trạch đã bị bịt miệng, bị ném lên xe ngựa, giống như heo dê bị trói chặt, đưa lên xe chuẩn bị mang đến chợ. Ở bên đó có một đồ tể đã chờ từ sớm, đặt gã ta lên thớt, chọc một dao vào cổ...

Đồ tể này tên là Mạnh Trường An.

Bình Luận (0)
Comment