Đội ngũ của người Hắc Vũ dừng lại ở bờ hồ Lạc Già. Để bày tỏ thành ý, Nguyên Phụ Cơ cố ý đến sớm, thời gian hẹn còn hơn một canh giờ nữa nhưng hắn ta đã chờ ở đây. Biết sao được, yếu thế thì phải có tư thái của yếu thế.
Lý Trường Trạch ở trong xe ngựa phát ra tiếng ú ớ, cũng không biết là đang mắng chửi gì, Nguyên Phụ Cơ cũng không có hứng thú nghe, nhưng đại khái cũng chỉ là chuyện mười tám đời tổ tông, nhiều hơn cũng không dễ tìm từ.
Hiện tại Nguyên Phụ Cơ ngay cả bản thân mình cũng không lo được, còn lo đến mười tám đời tổ tông gì chứ.
Đến giờ hắn ta vẫn còn nghĩ mà sợ, đâu còn có tâm trạng mà suy nghĩ về những chuyện Lý Trường Trạch đề nghị. Nếu đã chấp nhận làm đồng minh với Lý Trường Trạch, hắn ta thật sự bị lừa rồi.
Bởi vì trước đó hắn ta cũng không biết nội bộ Ninh quốc xảy ra chuyện gì, không biết một Lý Trường Trạch giả đã chết, và còn được hậu táng theo thân phận của Lý Trường Trạch thật, như vậy thì cho dù hắn ta và Lý Trường Trạch thành đồng minh, Lý Trường Trạch cũng đã mất đi tất cả giá trị, hoàn toàn không cần phải hợp tác, không có gì để có lợi dụng lẫn nhau, chỉ có hại nhau, cái hại này lớn hơn cái hại kia.
Nghĩ quả thật là sợ, nếu hắn ta thật sự tùy tiện xuất binh, không những sẽ không khiến cho Ninh quốc biến thiên, ngược lại còn cho người Ninh một cái cớ, người Ninh có thể gióng trống khua chiêng và còn tiến công Hắc Vũ một cách rất chính nghĩa.
Người như Lý Thừa Đường, không có lý do gì mà ông ta còn muốn đánh ngươi, nếu có lý do thì ông ta còn không thể đánh ngươi như điên ư.
Đợi nửa canh giờ mà vẫn không thấy Võ Tân Vũ và Mạnh Trường An đến, Nguyên Phụ Cơ cũng hơi nhàm chán, trở lại chỗ xe ngựa, sai người tháo vải bịt miệng Lý Trường Trạch ra.
"Ngươi là kẻ tiểu nhân hèn hạ!"
Câu đầu tiên Lý Trường Trạch đã chửi ầm lên.
"Nói đùa..."
Nguyên Phụ Cơ thở dài: "Hắc Vũ và Ninh vốn là kẻ thù, nếu ngươi nói ta là tiểu nhân hèn hạ, vậy ngươi là cái gì? Ngươi muốn giết cha giết đệ, vậy chẳng phải là ngươi ngay cả một con người cũng không phải?"
Lý Trường Trạch phẫn nộ nhìn hắn ta nhưng nhất thời cũng không tìm được từ phản kích nào. Nguyên Phụ Cơ nói đúng thực tế, việc gã ta muốn làm không phải là giết phụ thân, giết huynh đệ để cướp đoạt ngôi vị hoàng đế sao?
"Đừng nghĩ nữa."
Nguyên Phụ Cơ cười nói: "Nói ra cũng lạ, ta đang suy nghĩ làm thế nào để tìm một cơ hội đàm phán với người Ninh, kéo dài thời gian người Ninh bắc chinh một chút thì ngươi đến. Lúc mới gặp ngươi, ta cảm thấy đây là Trời phù hộ Hắc Vũ ta, bây giờ xem ra, tuy rằng chưa tính là Trời phù hộ, cũng coi như là Trời trợ giúp."
Lý Trường Trạch nói: "Ngươi thật sự tưởng là giao ta trở về, phụ thân ta sẽ không tiến công Hắc Vũ? Chí nguyện cả đời của ông ta chính là tiêu diệt Hắc Vũ, bây giờ nhìn thấy cơ hội rồi thì làm sao ông ta có thể buông tay, có thể diệt Hắc Vũ, dù liều mất một nửa quốc lực Đại Ninh cũng đáng."
"Đó là chuyện sau này, ít nhất là hai năm sau."
Nguyên Phụ Cơ nói: "Ta đưa ngươi về, thuận tiện nói với Mạnh Trường An và Võ Tân Vũ, Hắc Vũ ta bằng lòng hạ thấp tư thái, nếu có thể không xuất chiến, bảo ta xưng thần với hoàng đế bệ hạ Ninh quốc ta cũng bằng lòng."
Lý Trường Trạch giận dữ nói: "Ngươi chẳng những là một tiểu nhân hèn hạ, ngươi còn là một kẻ vô dụng!"
"Ha ha ha, ngươi còn có mặt mũi nói ta?"
Nguyên Phụ Cơ không tức giận, ngược lại còn cười.
"Ngươi từ nhỏ đã là thái tử, kết quả lại tự tìm đường chết, ngôi vị thái tử đang êm đẹp bị chính ngươi chơi mất, bị giáng làm thứ dân thì cũng không nói, nhưng ngươi còn muốn giết phụ thân ngươi, giết huynh đệ ngươi, nếu ta là kẻ vô dụng thì ngươi là cái gì? Ta mặc kệ lựa chọn cái gì, ta làm như vậy là để bảo vệ giang sơn vạn dặm đằng sau ta, còn ngươi thì sao? Việc ngươi làm là phá hoại mẫu quốc của chính ngươi, huống hồ ngươi còn là hoàng tử!"
Nguyên Phụ Cơ hừ một tiếng rồi tiếp tục nói: "Ta cũng không biết người như ngươi lấy tự tin ở đâu mà còn đi cười nhạo người khác. Ngươi vừa ra đời đã là một kẻ thất bại, đến bây giờ vẫn là một kẻ thất bại. Tư cách để ngươi cười nhạo ta là gì? Hiện giờ ta là nhiếp chính vương, có thể gặp ngươi đã là nể mặt ngươi rồi."
Lý Trường Trạch trợn trừng mắt, một lát sau nôn ra một ngụm máu lớn, phun lên người Nguyên Phụ Cơ.
Nguyên Phụ Cơ lùi nhanh về sau hai bước. Hắn ta nhìn Lý Trường Trạch như vậy, không nhịn được khẽ thở dài rồi nói: "Xem ra vẫn không thể nói gì nhiều với ngươi, nếu làm ngươi tức chết thì ta không thể ăn nói với Võ Tân Vũ và Mạnh Trường An."
Lý Trường Trạch nôn ra máu sau đó cảm thấy trong lồng ngực đau đớn vô cùng, trong đầu cũng đau đớn như vậy, giống như có thứ gì đó đang ở trong thân thể cắn nuốt ngũ tạng lục phủ của gã ta, cắn nuốt não của gã ta.
Gã ta không biết, cũng không tin, đầu óc gã ta thật ra không lớn, thực sự có thứ gì muốn cắn nuốt đầu óc của gã ta thì còn phải tìm một lát.
Đúng lúc này một đội kỵ binh từ phía nam đến, người dẫn đầu chính là Mạnh Trường An, có điều Võ Tân Vũ không đến. Gã không đến, tất nhiên có lý để gã không đến.
Nguyên Phụ Cơ nhìn thấy Mạnh Trường An liền đi nhanh lên nghênh đón, mang theo nụ cười chân thành và kính ý chân thành. Còn cách một đoạn, hắn ta dừng lại hơi cúi người, nói: "Lại gặp đại tướng quân, không ngờ sẽ là cảnh tượng như vậy, khiến người ta thổn thức."
"Ngươi thổn thức cái rắm."
Mạnh Trường An nhảy từ trên lưng ngựa xuống, nhìn Nguyên Phụ Cơ. Gã không thích kẻ này, một người quá mức công tâm kế, dù thế nào gã cũng không thích nổi. Thật ra thích hay không thích một người đều không liên quan đến việc có phải là kẻ địch hay không.
Khi đó Hắc Vũ có một vị lão tướng quân tên là Tô Cái, là đại tướng quân đại doanh Nam Viện, đó là kẻ thù, nhưng bất kể thái độ làm người hay là kế sách lãnh binh của lão ta đều khiến người khác khâm phục, Mạnh Trường An thích kẻ thù như vậy hơn.
Đến đại tướng quân Nam Viện sau đó là Liêu Sát Lang, Mạnh Trường An đã cảm thấy rất chán ghét, người này chính là tâm địa hơi quá âm độc.
Nguyên Phụ Cơ ngượng ngùng cười nói: "Đại tướng quân Võ Tân Vũ phái người đưa cho ta một phong thư, nói là đại tướng quân ngài muốn gặp ta, tuy rằng ta sợ gặp đại tướng quân nhưng vẫn đến."
Hắn ta quay đầu lại chỉ về phía xe ngựa: "Đại tướng quân đến chắc là vì người này chứ? Ta đã trói chạtr người đưa đến cho ngài rồi."
Mạnh Trường An gật đầu: "Giao người lại đây."
Nguyên Phụ Cơ vội vàng nói: "Không vội, không vội... Đại tướng quân vừa đến, ta còn có nhiều chuyện muốn nói, tất nhiên ta sẽ giao người cho đại tướng quân, nhưng ta cũng phải nói xong đã."
Mạnh Trường An nhìn Nguyên Phụ Cơ, sau đó nói với giọng điệu bình thản: "Ngươi cách ta quá gần rồi, lui về phía sau ba bước, nếu không ta giết ngươi, ngươi cũng không cản được. Nếu ngươi nói nhiều thì cách xa ta một chút, ta sợ nghe đến lúc không kiên nhẫn được nữa sẽ muốn giết ngươi."
Nguyên Phụ Cơ nghe được câu này liền không do dự chút nào, cũng không cảm thấy nhục nhã gì, lập tức lui về phía sau ba bước. Thật ra trước đó hắn cũng đã cách Mạnh Trường An hơn một trượng, đối với người thường mà nói khoảng cách này là khoảng cách tuyệt đối an toàn, nhưng đối với Mạnh Trường An mà nói, hơn một trượng thật không tính là gì.
Thấy hắn ta thật sự lui về phía sau ba bước, Mạnh Trường An nói: "Bây giờ ngươi nói, ta nghe, nếu ta không có hứng thú với chuyện ngươi nói, ta sẽ cắt ngang ngươi."
"Được."
Nguyên Phụ Cơ vội vàng nói: "Ta chỉ nói một chuyện... Mời đại tướng quân trở về cho hoàng đế bệ hạ Đại Ninh thấy thái độ của ta. Ta từng là người của Đại Ninh, tuy rằng thời gian không lâu nhưng ta cực kỳ ngưỡng mộ Đại Ninh. Nếu hoàng đế bệ hạ Đại Ninh chấp thuận, ta nguyện xưng thần với Đại Ninh, đất của Hắc Vũ chính là đất Ninh."
Mạnh Trường An gật đầu: "Biết rồi, giao người qua đây."
Nguyên Phụ Cơ ngẩn ra: "Đại tướng quân... rốt cuộc là nhận lời hay không nhận lời?"
Mạnh Trường An nói: "Nhận lời hay không nhận lời có liên quan đến việc ngươi giao hay không giao người?"
Nguyên Phụ Cơ hít sâu một hơi, im lặng một lát rồi nói: "Đại tướng quân nên biết, hiện giờ Hắc Vũ tuy thế yếu nhưng vẫn còn quốc lực, khi cùng chung mối thù, chiêu mộ mấy trăm vạn binh tuyệt đối không phải việc khó. Nếu hoàng đế bệ hạ Đại Ninh cố chấp bắc chinh, tất nhiên Ninh cũng tổn thất thảm trọng..."
Hắn ta còn chưa nói xong, Mạnh Trường An lại gật đầu: "Biết rồi."
Sắc mặt của Nguyên Phụ Cơ trở nên khó coi, hắn ta cười khổ nói: "Con người có đức hiếu sinh, hai nước khai chiến tất nhiên tiếng kêu than dậy khắp trời đất, tử thương vô số..."
Mạnh Trường An nói: "Ta không có."
Nguyên Phụ Cơ sửng sốt.
"Đại tướng quân... Đại tướng quân không có gì?"
Mạnh Trường An trả lời: "Đức hiếu sinh, trước giờ ta đều không có thứ đó."
Nguyên Phụ Cơ nói: "Nhưng đại tướng quân, có thể không chiến thì tại sao nhất quyết phải chiến?"
Mạnh Trường An nói: "Ta không nói muốn chiến, ta nói là biết rồi."
Nguyên Phụ Cơ ngẫm ra chút gì đó trong câu nói này. Hắn ta biết chắc hẳn Mạnh Trường An sẽ chuyển lại nguyên văn lời nói của mình cho Ninh đế Lý Thừa Đường, vì thế hắn ta xoay người căn dặn: "Mang người đó đến đây."
Thủ hạ qua khiêng Lý Trường Trạch từ trên xe ngựa xuống, những người khác đưa các hộ vệ của Lý Trường Trạch qua. Tất cả mọi người đều bị trói chặt cứng, cũng đều bị bịt miệng.
Mạnh Trường An khoát tay, chiến binh dưới trướng đi qua tiếp nhận tất cả những người đó. Bọn họ đều cưỡi ngựa đến, tất cả những bị trói người này đều ném lên lưng ngựa, lát nữa chạy đường xóc nảy trở về là được.
Nguyên Phụ Cơ nói với vẻ mặt chân thành: "Đại tướng quân, ta quả thật không muốn đối địch với Ninh quốc, chỉ cần hoàng đế bệ hạ Đại Ninh không tiến công Hắc Vũ, ta chân thành đồng ý đệ trình thư hàng, hàng năm đều sẽ nộp cống cho Đại Ninh, ta nói được làm được."
Mạnh Trường An vẫn nói hai chữ đó.
"Biết rồi."
Gã nói xong liền xoay người rời đi, Nguyên Phụ Cơ nhanh chóng đuổi theo mấy bước: "Đại tướng quân khoan đi đã, có thể nghe ta nói hết không?"
Mạnh Trường An có chút bất đắc dĩ xoay người lại, gã nhìn về phía Nguyên Phụ Cơ nói từng câu từng chữ: "Ngươi hỏi ta, ta không thể thay hoàng đế bệ hạ Đại Ninh trả lời ngươi gì cả, nhưng ta nhất định sẽ chuyển lời cho ngươi... Nhưng ta có một câu khuyên ngươi, Ninh và Hắc Vũ đã đánh mấy trăm năm, chính ngươi không cảm thấy lời ngươi vừa nói buồn cười à? Đừng nói ta chuyển lời của ngươi cho bệ hạ, bệ hạ không tin... Cho dù ta trở về tuỳ tiện kéo một đứa trẻ con sáu bảy tuổi trên đường lại nói với nó, nó cũng không tin."
Gã nghiêm túc nói: "Ninh và Hắc Vũ vĩnh viễn không thể nào ai thần phục ai, nếu như có thì cũng là thỏa hiệp tạm thời, mục đích là để sau này tiêu diệt đối phương. Ngươi nói bằng lòng quy thuận, chẳng qua cũng chỉ là muốn kéo dài thời gian thôi."
"Hoàng đế bệ hạ Đại Ninh không thích những thứ trên danh nghĩa. Năm đó Lâm Việt quốc là thuộc quốc trên danh nghĩa của Đại Ninh, chuyện sau đó thì ngươi cũng biết, chuyện trên danh nghĩa, vĩnh viễn không tốt hơn thật sự trở thành của mình."
Gã xoay người đi về, giơ tay lên vẫy vẫy: "Chuẩn bị chiến tranh đi."
Nguyên Phụ Cơ nhìn bóng lưng của Mạnh Trường An, hết sức khó hiểu, kẻ này không phải là đến đàm phán. Hoàng đế Đại Ninh chọn Mạnh Trường An đến chính là bởi vì biết Mạnh Trường An sẽ không cho người Hắc Vũ một chút xíu cơ hội nào. Nếu là một quan văn đến thì cũng thật sự có thể nói chuyện chi tiết với Nguyên Phụ Cơ, nhưng Mạnh Trường An không muốn nghe thêm một câu nào.
Lười nghe.
"Nhưng..."
Tiếng của Mạnh Trường An từ xa truyền tới, lọt vào tai Nguyên Phụ Cơ.
"Nhưng, nếu cá nhân ngươi đồng ý đầu hàng Đại Ninh, ta có thể trực tiếp thay mặt hoàng đế bệ hạ Đại Ninh nhận ngươi."
Nguyên Phụ Cơ nói với theo bóng lưng của Mạnh Trường An: "Gặp trên chiến trường đi."
Mạnh Trường An không quay đầu lại, gật đầu.
Đội ngũ kỵ binh quân Ninh phóng vụt đi, những người bị trói nằm phía trước yên ngựa xóc nảy theo chiến mã, ai nấy đều mặt xám như tro tàn.