Thật ra đội ngũ kỵ binh của Mạnh Trường An cũng không bỏ đi quá xa, sau khi đi khoảng bảy tám dặm thì dừng lại ngay bên cạnh hồ Lạc Già, ở đây còn có một đội ngũ khác đang chờ.
Đội ngũ của phủ Đình Úy.
Thiên bạn phủ Đình Úy Phương Thiệp Di thấy Mạnh Trường An trở về liền dẫn thân tín của mình tiến lên hành lễ nghênh đón. Mạnh Trường An vắt chân nhảy từ trên lưng ngựa xuống, con chiến mã kia nhanh nhẹn tự đến bên hồ uống nước.
"Người ở bên đó."
Mạnh Trường An chỉ thân binh của mình, Lý Trường Trạch nằm ở trên lưng chiến mã của thân binh kia.
Phương Thiệp Di tiến lên kéo người từ trên lưng ngựa xuống, Lý Trường Trạch ngã dúi dụi, mắng một câu theo bản năng. Phương Thiệp Di cũng không nuông chiều, trực tiếp tát một bạt tai, lần này đánh đến nỗi Lý Trường Trạch hơi đờ đẫn.
Lý Trường Trạch giận dữ nói: "Ta là hoàng tử, cho dù có sai, các ngươi cũng không có quyền xử trí ta."
Phương Thiệp Di trả lời với giọng điệu bình thản: "Ngươi đã từng là hoàng tử, sau đó không phải nữa, sau đó lại phải, nhưng đã không liên quan đến ngươi. Huống hồ cho dù ngươi là hoàng tử, đến phủ Đình Úy cũng sẽ không có gì khác biệt."
Lý Trường Trạch nói: "Các ngươi có thể mang ta về Trường An, nhưng nếu dám dụng hình, phụ hoàng ta mà biết cũng sẽ không tha cho các ngươi!"
Mạnh Trường An quay đầu lại liếc nhìn, hỏi gã ta: "Tại sao giờ ngươi nhớ ra người có thể cứu của ngươi là bệ hạ?"
Lý Trường Trạch ngớ người.
Mạnh Trường An đi trở về bên cạnh Lý Trường Trạch, nhìn gã ta rồi căn dặn một tiếng: "Kiểm tra chính thân."
Phương Thiệp Di ra sức nhéo mặt Lý Trường Trạch một lát, thế mà lại cọ rơi rất nhiều bột, mặt của người kia bất ngờ từ từ thay đổi.
Mạnh Trường An giống như đã sớm nghĩ tới, chỉ vào những người khác trên lưng ngựa: "Kéo tất cả qua đây, kiểm tra từng người một."
Người của phủ Đình Úy đi nhanh qua, kéo tất cả những người bị bắt từ trên lưng ngựa xuống, lấy tay ra sức túm véo mặt từng người, thuật dịch dung cao siêu đến mấy cũng không chịu được sự kiểm nghiệm như vậy.
Không bao lâu sau một hộ vệ trong số đó bị lôi đến, ném tới trước mặt Mạnh Trường An.
"Mánh khóe của ngươi quả thật giống mẫu thân ngươi."
Mạnh Trường An nhìn người bò nằm trên mặt đất kia, ngồi xổm xuống nhìn mắt của gã ta, nói: "Nếu không phải mẫu thân ngươi có nhiều mánh khóe như vậy, cũng không đến mức hại ngươi thành như hiện tại."
Gã ra hiệu cho Phương Thiệp Di, Phương Thiệp Di hỏi người bị gã giữ chặt: "Khai đúng sự thật, ngươi tên là gì, khai rõ ràng thì ngươi là tòng phạm, không khai rõ ràng, ngươi chính là thủ mưu."
Người kia đã sợ đến sắc mặt trắng bệch, quỳ ở đó không ngừng dập đầu: "Thảo dân tên là Lạc Vận Hà, thảo dân cũng là bị ép bất đắc dĩ, thảo dân chỉ phụng mệnh làm việc thôi đại nhân... Thảo dân là cô nhi được Lạc Đông Phú nhận nuôi, không không không, không phải nhận nuôi, là cô nhi bị Lạc Đông Phú bắt cóc, bị y huấn luyện từ nhỏ, thảo dân tuyệt đối không phải chủ mưu mà là bị ép bất đắc dĩ."
Phương Thiệp Di nhìn về phía Mạnh Trường An, Mạnh Trường An gật đầu với gã, thế là Phương Thiệp Di đâm một đao vào cổ Lạc Vận, khoảnh khắc đao rút ra, máu ồ ạt trào ra ngoài.
Phương Thiệp Di nhìn thi thể chậm rãi đổ xuống trước mặt mình, gã nói với giọng điệu bình thản: "Tòng phạm cũng phải chết."
Gã vừa nói xong câu này, tất cả đình úy bắt đầu động thủ, những người bị trói kia lần lượt bị chém chết, tất cả đều là một đòn mất mạng, nhưng mỗi một người đều bổ thêm một đao.
Bao gồm cả Lạc Vận Hà.
Sau đó các đình úy bắt đầu đào hố ở bên cạnh hồ Lạc Già, ném từng cỗ từng cỗ thi thể xuống hố đất.
Mạnh Trường An nhìn về phía Phương Thiệp Di nói: "Ta nói vài lời với hắn, lát nữa sẽ giao hắn cho các ngươi."
Phương Thiệp Di gật đầu: "Vâng."
Gã dẫn đình úy thủ hạ rút về phía sau, nơi này chỉ còn lại hai người Mạnh Trường An và Lý Trường Trạch.
Mạnh Trường An nhìn khuôn mặt đã gần như méo xệch của Lý Trường Trạch, càng nhìn càng cảm thấy chán ghét.
"Chính ngươi không cảm thấy xấu xí à?"
Mạnh Trường An nói: "Ngươi thân là người của hoàng tộc, thế mà lại chạy đi muốn kết minh với người Hắc Vũ, hơn nữa ngươi còn không dám tự gặp Nguyên Phụ Cơ, lại tìm một thế thân, nhưng ngươi có nghĩ tới không, cho dù tìm người đóng giả ngươi, nhưng Phương Thiệp Di nói không sai, tòng phạm cũng phải chết. Những người cùng ngươi đi bắc cương không một ai có thể sống, bởi vì tất cả các ngươi đều là nỗi sỉ nhục của Đại Ninh."
"Phì!"
Lý Trường Trạch nhổ nước bọt: "Có cái gì chứ? Thắng làm vua thua làm giặc thôi, huống hồ ngươi thật sự cho là ta tìm người làm thế thân để phòng bị các ngươi ư? Các ngươi đánh giá mình quá cao rồi."
Mạnh Trường An nói: "Người mà ngươi phải phòng bị trước nhất đương nhiên không phải chúng ta, mà là Nguyên Phụ Cơ. Khi nhận được ý chỉ của bệ hạ bảo ta tới bắc cương là ta đã suy nghĩ, chẳng lẽ ngươi thật sự không sợ Nguyên Phụ Cơ bắt giữ ngươi, thật sự không sợ người Hắc Vũ giết ngươi?"
"Lúc đầu quả thật ta không nghĩ ra cách của ngươi là gì, cho đến khi ta chợt nhớ tới Lý Trường Trạch giả đã chết kia, sau đó mới hiểu ra, ngươi vẫn dùng biện pháp thế thân này."
Mạnh Trường An tiếp tục nói: "Tuy rằng Nguyên Phụ Cơ cũng vô cùng có khả năng giết hết tất cả các ngươi, nhưng làm một hộ vệ, muốn cơ hội thoát thân sẽ dễ dàng hơn thân phận Lý Trường Trạch này nhiều. Hơn nữa ngươi hoàn toàn có thể đầu hàng, bởi vì ngươi chỉ là hộ vệ, ngươi có thể nói ngươi còn hữu dụng khi hai quân khai chiến. Người như Nguyên Phụ Cơ chắc chắn sẽ giữ lại mạng của những người không quan trọng gì như các ngươi."
"Lúc nãy Lý Trường Trạch giả đã nói một câu, hắn nói phụ hoàng của hắn sẽ không bỏ qua cho chúng ta, nếu như là Lý Trường Trạch thật thì tuyệt đối sẽ không nói ra một câu như vậy."
Lý Trường Trạch nói: "Phải, ngươi nói đều đúng, giờ có thể giết ta rồi chứ."
Mạnh Trường An nói: "Ngươi sẽ chết, nhưng ngươi phải hiểu tại sao ngươi chết."
Lý Trường Trạch cười khẩy, nói: "Tại sao chết? Còn không phải phụ hoàng ta muốn diệt trừ ta, dọn đường cho đệ đệ yêu quý đó của ta."
"Đó là chuyện nhà của các ngươi, không liên quan đến ta."
Mạnh Trường An nói: "Ngươi đáng chết là vì ngươi không chỉ một lần muốn giết Thẩm Lãnh, tương đối mà nói, ngươi sợ đệ đệ của ngươi sao? Thật ra ngươi không sợ thái tử điện hạ, là ngươi sợ Thẩm Lãnh đúng không? Ngay từ đầu ngươi đã sợ Thẩm Lãnh cướp đi ngôi vị thái tử của ngươi."
"Ha ha ha ha..."
Lý Trường Trạch bỗng nhiên cười như điên, cười đến mức Mạnh Trường An cũng hơi ngỡ ngàng. Nụ cười của Lý Trường Trạch nhìn có vẻ vô cùng dữ tợn, gã ta nhìn Mạnh Trường An, giống như Mạnh Trường An chính là trò cười lớn nhất trong thiên hạ này vậy.
Lý Trường Trạch cười đến mức chảy cả nước mắt, cũng cười đến mức khóe miệng co giật.
Gã ta cười đã rồi lại nhìn vào mắt Mạnh Trường An nói: "Ngươi thật sự cho rằng Thẩm Lãnh là hoàng tử? Thật sự tưởng rằng Thẩm Lãnh là đứa trẻ năm đó mẫu thân ta mang ra ngoài sao? Ha ha ha ha... Buồn cười, đúng là buồn cười, hắn hoàn toàn không phải, chưa bao giờ là hắn! Ta muốn giết hắn chính là bởi vì ta biết không phải hắn!"
Mạnh Trường An lập tức thay đổi sắc mặt.
Lý Trường Trạch kia khuôn mặt vặn vẹo đích làm cho người ta cảm thấy sợ, cười đích quá khoa trương, thế nên mắt đều màu đỏ màu đỏ .
Mạnh Trường An đưa tay túm lấy cổ áo của Lý Trường Trạch, trực tiếp nhấc người lên.
"Ngươi nói lại một lần nữa."
Gã phẫn nộ nhìn Lý Trường Trạch.
Lý Trường Trạch nhe răng cười nói: "Nói lại lần nữa đủ không? Có muốn ta nói lại mười lần, hai mươi lần, nói lại một trăm lần không? Cho dù nói ngàn lần vạn lần thì Thẩm Lãnh cũng không phải hoàng tử, hắn không xứng để có huyết mạch hoàng tộc, hắn chỉ là một tên dã tạp chủng không biết từ đâu đến!"
Bốp!
Mạnh Trường An tát mạnh vào mặt Lý Trường Trạch, lần này lực độ thật sự rất lớn, đầu của Lý Trường Trạch đều lệch sang một bên, khóe miệng lập tức trào ra một vệt máu.
Lý Trường Trạch bị một cú tát này đánh nổ đom đóm mắt, đầu óc ù đi, lực tay của Mạnh Trường An mạnh cỡ nào chứ? Một cú tát này mang theo cơn phẫn nộ cực điểm, đánh cho mặt Lý Trường Trạch cũng nứt ra.
"Mặc kệ hắn có phải hay không, ngươi cũng không có tư cách mắng hắn."
Mạnh Trường An ném Lý Trường Trạch xuống đất, giọng nói rõ ràng và lạnh lùng: "Nếu hắn là hoàng tử, ngươi dùng ngôn từ như vậy để nói hắn, ngươi mới là kẻ dã tạp chủng, nếu không phải, hắn có vẻ cao quý hơn hoàng tử thật như ngươi nhiều."
Lý Trường Trạch nhổ một ngụm nước bọt dính máu, cười ha hả, nói: "Cao quý? Ngươi biết thế nào gọi là cao quý? Những người từ tầng đáy bò lên như các ngươi, có phải tưởng trên người có công danh lợi lộc là cao quý không? Đó còn không phải là Lý gia ta bố thí cho các ngươi hả!"
Mạnh Trường An vô cảm với lời nói như vậy, điều gã phẫn nộ là Lý Trường Trạch mắng Thẩm Lãnh một câu dã tạp chủng.
"Ngươi cũng không có tư cách nói câu bố thí này."
Mạnh Trường An nhìn Lý Trường Trạch nói: "Rốt cuộc ngươi biết bí mật gì về Thẩm Lãnh? Nếu bây giờ ngươi nói ra, ta có thể bảo đảm ngươi được chết vui vẻ một chút."
"Ha ha ha ha ha..."
Lý Trường Trạch cười thảm nói: "Bây giờ ta còn sợ cái gì? Sợ ngươi tra tấn ta sao? Bi thương trong lòng ta đã sớm tra tấn bản thân ta đến tuột cùng rồi, còn sợ người khác làm gì à? Ngươi muốn biết thân thế của hắn? Ta cứ không nói đấy."
Mạnh Trường An đạp một cước vào ngực Lý Trường Trạch, cúi đầu nghiêm túc nói: "Vậy thì ngươi sẽ chết rất lâu."
Gã cúi người túm lấy một cánh tay của Lý Trường Trạch, giọng điệu vẫn rõ ràng và lạnh lùng: "Ngươi muốn biết cánh tay bị ta kéo đứt có cảm giác gì không?"
Lý Trường Trạch nói lớn: "Ta muốn! Ngươi kéo đứt thì ta sẽ sợ sao?"
"Được."
Mạnh Trường An di chuyển chân, giẫm lên vai Lý Trường Trạch, hai tay cầm cánh tay của Lý Trường Trạch kéo lên trên, rắc một tiếng, cũng không biết là xương ở vị trí nào bị gãy, Lý Trường Trạch lập tức đau đớn hét lên.
Mạnh Trường An phát lực lần thứ hai, Lý Trường Trạch đau đến mức sắp lồi cả mắt ra.
"Đừng... Đừng kéo nữa!"
Lý Trường Trạch bỗng nhiên mềm nhũn ra, cầu khẩn: "Ngươi buông tay ra, ngươi buông tay ra thì ta sẽ nói cho ngươi biết."
Mạnh Trường An buông tay ra, cánh tay mềm nhũn kia của Lý Trường Trạch rơi xuống đất. Cho dù không bị Mạnh Trường An kéo đứt thì cánh tay này thật ra cũng đã tàn phế rồi.
Lý Trường Trạch thở dốc từng hơi từng hơi, một lúc lâu sau mới ổn định lại một chút, gã ta nhìn Mạnh Trường An nói: "Ngươi chính là một kẻ súc sinh!"
Mạnh Trường An không nói, xoay người túm lấy cánh tay khác của Lý Trường Trạch. Lý Trường Trạch sợ hãi giãy giụa, vừa điên cuồng uốn éo người vừa nói: "Ta nói, ta nói..."
Gã ta là hoàng tử, chưa bao giờ bị người khác tra tấn như vậy, với tâm tính của gã ta tất nhiên cũng không chịu nổi lực tay của Mạnh Trường An.
"Thẩm Lãnh không phải huyết mạch của hoàng tộc Lý gia ta. Năm đó Trân phi sinh ra một bé gái, không biết bị Trân phi đổi thành một bé trai từ khi nào, dùng để lừa phụ thân ta, muốn đoạt sủng của phụ thân ta. Ngươi tưởng Trân phi là người tốt? Bà ta tâm địa rất ác độc! Suốt nhiều năm như vậy, bà ta chưa bao giờ nhắc đến với phụ hoàng, chính là bởi vì bà ta cũng ác độc, cũng ích kỷ!"
Lý Trường Trạch vừa thở dốc vừa nói: "Giờ thậm chí ta còn nghi ngờ, phụ hoàng trọng dụng Thẩm Lãnh như vậy không phải vì phụ hoàng nghĩ hắn là đứa trẻ năm đó, mà bởi vì phụ hoàng biết không phải hắn, nhưng vẫn phải làm như đúng là hắn, chỉ có như vậy, Thẩm Lãnh mới một lòng bán mạng, ha ha ha ha... Luận tâm kế, các ngươi có ai thắng được phụ hoàng ta."
Mạnh Trường An im lặng rất lâu.
Gã hỏi: "Còn có ai biết chuyện này nữa?"
"Ta không biết."
Lý Trường Trạch nói: "Nhưng chắc chắn không nhiều."
Mạnh Trường An gật đầu: "Vậy thì tốt, bây giờ bớt một người rồi."
Gã đột nhiên cúi người, nện một cú đấm vào cổ Lý Trường Trạch, một quyền này trực tiếp đập lõm cổ Lý Trường Trạch, một dòng máu từ trong miệng Lý Trường Trạch phun ra. Lúc Mạnh Trường An nhấc nắm đấm lên, trên cần cổ để lại một cái lỗ đáng sợ.
Một quyền này đánh xuống, cho dù Lý Trường Trạch có chín cái mạng cũng bị đánh chết.
Mạnh Trường An lui về phía sau một bước, nhìn Lý Trường Trạch đã không còn hơi thở nữa. Một lát sau gã quay người về bên phía Phương Thiệp Di nói lớn: "Đến đây xử lý một chút, hung thủ ám sát hoàng trưởng tử đã đền tội."