Sau khi nghe Hứa Cư Thiện nói xong, thái tử Lý Trường Diệp nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Hộ Quốc Công cũng nghĩ như thế sao?"
Thế nhưng Thẩm Lãnh không gật đầu mà trả lời: "Thần nghe điện hạ sai bảo, điện hạ quyết định."
Lý Trường Diệp gật đầu nói: "Nếu đã là ta quyết định, vậy thì... Không được."
Gã nhìn về phía Hứa Cư Thiện nói: "Ta biết là khanh có ý tốt, là tìm một thanh danh cho ta trong tương lai, cũng thu nạp thêm nhân tâm cho ta, nhưng Hứa đại nhân, ta không cần nhân tâm như vậy."
Gã nghiêm nghị nói: "Nếu phạm tội không truy cứu, phạm pháp không xử lý nghiêm khắc, hơn nữa còn đều là quan viên của Đại Ninh, từ thất phẩm đến nhị phẩm, Hứa đại nhân, ta lấy nhân nghĩa độ lượng đổi được cái gì?"
Hứa Cư Thiện ngẩn ra. ebookTruyenGG.vip - ebook truyện dịch giá rẻ
Quả thật chuyện gã suy nghĩ là lấy lòng một nhóm người cho thái tử điện hạ, hơn nữa một khi động thủ ở Kinh Kỳ đạo, giết quá nhiều người thì chính là vụ án lớn nhất từ khi Đại Ninh lập quốc. Một đám quan viên đông như vậy tham gia mưu nghịch, nếu chuyện này lan truyền ra ngoài, các bách tính sẽ sao nói như thế nào?
Các bách tính sẽ thất vọng về quan trường Đại Ninh, sẽ cảm thấy sao người làm quan đều là như vậy.
Lý Trường Diệp nhìn gã không nói, biết Hứa Cư Thiện có lòng tốt, hơn nữa cũng là suy nghĩ cho thanh danh của triều đình Đại Ninh, nói không thể làm, thật ra thứ mà gã muốn giữ gìn cũng là pháp kỷ của Đại Ninh.
Chẳng qua là giữ gìn bộ mặt của pháp kỷ.
"Bề ngoài đẹp, bên trong nát, đó không phải là nguyên nhân căn bản dẫn đến Sở diệt quốc sao?"
Lý Trường Diệp tiếp tục nói: "Thời Sở chỉ làm cho bề ngoài đẹp đẽ, không cho các bách tính nhìn thấy liền tưởng là sạch sẽ. Thời Chu làm càng quá đáng hơn, thậm chí cũng đã không sợ bị các bách tính nhìn thấy nữa. Sở có thể không sợ, Chu có thể không sợ, Ninh không thể không sợ."
Gã nói rất nghiêm túc: "Quan viên triều đình yêu cầu các bách tính tuân thủ pháp kỷ, nhưng đến lượt mình thì lại bận tâm đến bộ mặt của pháp kỷ. Loại người phạm tội phạm pháp này mà còn phải tiếp tục phát bổng lộc cho bọn họ, còn phải nói ngon nói ngọt để đổi lấy cái gọi là ủng hộ của bọn họ, ta không cần chút nào cả."
Hứa Cư Thiện cúi đầu nói: "Là thần suy nghĩ nông cạn, xin điện hạ trị tội."
Lý Trường Diệp lắc đầu nói: "Tuy rằng khanh cũng là lòng tốt thiện ý, cũng là vì triều đình, nhưng Hứa đại nhân, nếu sau này khanh làm việc còn phải bận tâm đến thể diện như vậy, mà không nghĩ đến thể diện của bách tính thì..."
Gã vẫn chưa nói xong, Hứa Cư Thiện đã đứng dậy cúi người lạy: "Thần biết sai."
Lý Trường Diệp nói: "Phụ hoàng gửi gắm kỳ vọng ở khanh, khi khanh còn trẻ Hộ Quốc Công đã nói khanh có tài trị quốc, Hứa đại nhân... phải biết phân biệt nặng nhẹ."
"Thần nhớ, thần không quên dạy bảo."
Lý Trường Diệp chậm rãi thở ra một hơi, nhìn về phía Thẩm Lãnh nói: "Khanh cũng là cáo già, lúc nãy hỏi thì khanh lại không có thái độ gì cả, chỉ nói khanh nghe lời..."
Thẩm Lãnh cười nói: "Bởi vì thần biết điện hạ sẽ đưa ra lựa chọn như thế nào, cho nên thần mới nghe lời."
Lý Trường Diệp nói: "Nếu lúc nãy ta cảm thấy Hứa đại nhân nói có lý, sau đó thật sự làm theo lời hắn nói thì sao?"
Thẩm Lãnh nhún vai, không trả lời.
Nhưng Hứa Cư Thiện lại sợ toát mồ hôi lạnh. Hộ Quốc Công không trả lời, thật ra chính là thái độ của Hộ Quốc Công. Nếu lần này thái tử điện hạ thật sự làm theo lời gã nói, vậy thì sau khi trở lại Trường An, chức Đông Cung chiêm sự thứ phụ Nội các này của gã cũng đi toi rồi. Năm đó Hộ Quốc Công nói một câu có thể khiến gã một bước lên mây, hiện tại Hộ Quốc Công nói một câu có thể khiến gã rơi xuống vực thẳm.
Hộ Quốc Công chỉ cần nói một câu Hứa Cư Thiện không thích hợp làm thủ phụ Nội các tương lai, như vậy thì...
"Nếu chuyện pháp kỷ cũng có thể qua loa đại khái, như vậy thì còn có cái gì là không thể qua loa đại khái?"
Thẩm Lãnh nhìn về phía Hứa Cư Thiện nói: "Năm đó ở thư viện ta đọc điều sách ngươi viết, điều thứ nhất chính là về pháp kỷ. Khi đó ta biết ngay ngươi là nhân tài có thể đào tạo, bởi vì trong lòng ngươi có chính khí. Ngươi làm quan nhiều năm, sao ngay cả chính khí này cũng không còn nữa?"
Hứa Cư Thiện trán vã mồ hôi, vội vàng nói: "Là ta quá tự tin rằng mình đúng."
Thẩm Lãnh lắc đầu: "Không phải ngươi tự tin rằng mình đúng, là ngươi khéo đưa đẩy. Ngươi không nên học những cái khéo đưa đẩy này, sự khéo đưa đẩy ngươi thấy đều là đến từ ai? Tội thần Mộc Chiêu Đồng năm xưa làm thủ phụ Nội các nhiều năm như vậy, không nói đến tội của lão ta, chỉ nói cách làm việc của lão ta, một thủ phụ nếu mọi nơi mọi lúc đều khéo đưa đẩy thì ai duy trì chính nghĩa?"
"Ngươi không quen Mộc Chiêu Đồng nhưng chắc cũng quen Lại Thành. Lại đại nhân có vẻ như khéo đưa đẩy, nhưng về thái độ duy trì chính nghĩa thì chưa từng lùi bước chút nào. Thứ ngươi cần học là chính chứ không phải phụ, theo những thứ học được từ người khác, ngươi cho là đạo lý làm người làm việc..."
Thẩm Lãnh thở dài: "Ngươi đã không phải là Hứa Cư Thiện trước đây."
Trên trán Hứa Cư Thiện càng lúc càng rịn nhiều mồ hôi, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt. Gã được bệ hạ phong làm thứ phụ Nội các, kiêm Đông Cung chiêm sự, ai cũng biết điều này có nghĩa là gì, tương lai gã chính là người đứng đầu bách quan, dưới một người.
Tại thời khắc này Hứa Cư Thiện bị Thẩm Lãnh nhắc nhở mấy câu, gã đột nhiên hiểu được, hóa ra những gì mình học đều là những thứ không nên học, những chuyện mình nghĩ đều là không nên nghĩ.
Thủ phụ là chính, mà những người khác, cho dù là những những thứ phụ kia cũng đều là phó. Người chức phó khéo đưa đẩy là chuyện nằm trong đạo lý, nhưng người chức chính cũng khéo đưa đẩy, như vậy thì chuyện thiên hạ cũng sẽ có thể mắt nhắm mắt mở.
"Ta..."
Hứa Cư Thiện chỉ nói một chữ, lời phía sau liền không thể nói ra được, ngay cả giải thích gã cũng không dám và cũng không thể, bởi vì gã biết là mình đã sai.
"May là khanh không biện giải."
Lý Trường Diệp cười nói: "Chuyện này, những lời này, bỏ qua đi."
Gã nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Được chứ?"
Thẩm Lãnh gật đầu: "Thần nghe lời điện hạ."
Vẫn là câu nói đó, nhưng ngữ cảnh và hàm y trước sau đều không giống nhau.
"Hứa đại nhân khanh xuống xe trước đi, ta còn có vài lời muốn nói với Hộ Quốc Công."
Lý Trường Diệp căn dặn một tiếng, Hứa Cư Thiện như được đại xá, giờ khắc này gã ở trong liễn xa như đứng đống lửa, như ngồi đống than, Lý Trường Diệp bảo gã xuống xe là cho gã một lối thoát, để gã ra ngoài thở phào một hơi.
Gã vội vàng khom người cúi đầu, sau đó xuống liễn xa, sau khi ra ngoài mới nhận thấy lưng mình đã ướt đẫm, gió thổi phía sau lưng lạnh toát từng hồi.
Sau khi Hứa Cư Thiện xuống xe, Lý Trường Diệp cười nói: "Trước khi xuất phát, phụ hoàng nói Hứa Cư Thiện hơi tùy tiện, không đủ trầm ổn, vào con đường làm quan quá sớm đã khiến hắn học được quá nhiều tâm thuật, nếu muốn làm một thủ phụ Nội các duy trì chính nghĩa thì còn cần nhắc nhở."
Thẩm Lãnh nhún vai: "Lại là ta làm người xấu."
Lý Trường Diệp nói: "Động tác mà khanh quen thuộc, làm cũng tốt."
Thẩm Lãnh: "..."
Lý Trường Diệp cười lớn ha ha, cười một lúc lâu rồi tiếp tục nói: "Phụ hoàng nhìn người, nhìn rõ mọi việc. Hứa Cư Thiện có tài trị quốc, phụ hoàng còn nói hắn thông minh hơn cả Lại Thành, nhưng phụ hoàng cũng nói, người quá thông minh sẽ không thẳng, thủ phụ Nội các không thẳng, triều thần phía dưới cũng lệch."
Thẩm Lãnh gật đầu nói: "Trải qua chuyện này, hắn sẽ hiểu."
Lý Trường Diệp ừ một tiếng: "Lại nói chuyện Kinh Kỳ đạo đi. Lúc nãy tuy ta nói rất đầy đủ, nhưng nếu không có một cái cớ đứng đắn làm cho các bách tính đều hiểu, sát giới sẽ không dễ mở như vậy."
Thẩm Lãnh cúi đầu nói: "Thần nghe lời điện hạ."
Lý Trường Diệp trừng mắt nhìn hắn một cái: "Con cáo già này."
Thẩm Lãnh cười nói: "Thần không phải cáo già, thần vẫn cần tu luyện, vẫn chưa thành tinh."
Lý Trường Diệp cười nói: "Nếu khanh thành tinh thì còn phải nói sao?"
Thẩm Lãnh cười mà không nói.
Thành Trường An.
Tứ Mao Trai.
Hoàng đế nhìn Lại Thành cung kính đứng ở một bên, nói: "Trẫm biết khanh có chút bất mãn với Hứa Cư Thiện, khanh thích là Đậu Hoài Nam hơn, nhưng không có nhiều chuyện thích hay không thích như vậy, trẫm đã bảo Trường Diệp nhắc nhở hắn, về phần nhắc nhở như thế nào, trẫm sẽ đích thân nhìn."
Lại Thành nói: "Không phải thần không thích Hứa Cư Thiện, mà là không thích những nếp sống đó. Các bách tính đều nói con người trưởng thành rồi cũng sẽ vào chảo nhuộm, sẽ bị cọ rửa ở trong chảo nhuộm hết lần này đến lần khác, nhưng tuyệt đối không phải thuần đen cũng không phải thuần trắng, mà là xám, xám mới là màu sắc dễ phối hợp nhất."
Hoàng đế nói: "Tài của người này thì sao?"
"Cao hơn thần."
Lại Thành nói: "Ăn ngay nói thật."
Hoàng đế ừ một tiếng rồi lại hỏi một câu: "Vậy khanh nghĩ là Trường Diệp sẽ nghe Hứa Cư Thiện hay là nghe Thẩm Lãnh?"
Lại Thành nói: "Hứa Cư Thiện đại khái sẽ khuyên điện hạ, bảo điện hạ nói với các quan viên Kinh Kỳ đạo đó rằng danh sách đã hủy, sẽ bỏ qua chuyện cũ, nếu còn tái phạm, tất phải xử nghiêm."
Hoàng đế cười nói: "Thẩm Lãnh thì sao?"
Lại Thành suy nghĩ một chút nói: "Hộ Quốc Công đại khái sẽ nói thần nghe theo điện hạ... Nhưng Hộ Quốc Công nhất định không đồng ý với suy nghĩ của Hứa Cư Thiện, cho dù không nói trước mặt, sau khi về kinh cũng nhất định sẽ nói với bệ hạ."
Hoàng đế nói: "Trẫm hỏi khanh là Trường Diệp sẽ nghe ai?"
Lại Thành nói: "Điện hạ sẽ không nghe ai cả, điện hạ nghe bản thân."
Hoàng đế cười lớn ha ha: "Trẫm đánh cược với khanh một lần thì thế nào?"
Lại Thành thầm giật mình, sắc mặt cũng thay đổi: "Bệ hạ lại muốn cược gì?"
Hoàng đế nói: "Nói khanh dám đánh cược hay không đã."
Lại Thành: "Không dám."
Hoàng đế nói: "Được, vậy thì cược."
Lại Thành: "..."
Hoàng đế cười nói: "Cược Thẩm Lãnh có nói trước mặt Hứa Cư Thiện hay không. Khanh nói đại khái Thẩm Lãnh sẽ không nói, mà là sau khi về kinh mới nói với trẫm. Nếu khanh đoán trúng, trẫm sẽ trả lại cho khanh hết số bạc trước đây thắng của khanh, trả thêm gấp đôi. Nếu khanh thua..."
Lại Thành thấy chết không sờn, nói: "Muốn tiền không có, muốn mạng có một cái."
Hoàng đế trợn mắt lườm ông ta: "Trẫm là người tham chút tiền lẻ đó của khanh?"
Lại Thành thở phào nhẹ nhõm: "Đa tạ bệ hạ."
Hoàng đế: "Trẫm chính là vậy đấy."
Lại Thành: "..."
Hoàng đế nói: "Nếu trẫm thắng, trẫm cũng không lấy nhiều, ba trăm lượng bạc."
Lại Thành cắn răng nói: "Thần không có ba trăm lượng bạc."
Hoàng đế nói: "Khanh tưởng là trẫm không biết trừ à?"
Lại Thành: "..."
Hoàng đế nhìn ông ta cười nói: "Có vẻ như khanh không phục? Vậy thì trẫm đánh cược với khanh một ván khác. Nếu ván cược thứ hai mà khanh thắng, cho dù ván thứ nhất khanh thua thì trẫm cũng coi như khanh thắng, số bạc thắng được của khanh trước đây, trả lại đầy đủ cho khanh, trả thêm gấp đôi."
Lại Thành thở dài: "Hóa ra là bệ hạ thiếu sáu trăm lượng bạc."
Hoàng đế nói: "Nếu khanh nói như vậy có phải rất vô vị không? Trẫm là người để ý đến sáu trăm lượng bạc đó?"
Lại Thành cúi người nói: "Bệ hạ... chính là vậy đấy."
Hoàng đế hừ một tiếng: "Lá gan của khanh không nhỏ nhỉ."
Lại Thành nói: "Thần đã sắp mất sáu trăm lượng bạc rồi, thần còn không thể nói..."
Hoàng đế cười nói: "Vậy chính là khanh chấp nhận ván cược thứ hai rồi?"
Lại Thành: "Có thể không chấp nhận không?"
Hoàng đế: "Không thể."
Lại Thành: "Lát nữa thần đi nói với quan viên Hộ bộ, trực tiếp trừ luôn đi..."
Hoàng đế: "Vậy thì rất không thú vị."
Lại Thành: "Vậy bệ hạ nói xem ván cược thứ hai là gì?"
Hoàng đế nói: "Cược khanh có dám không đưa hay không. Trẫm nói khanh không dám, khanh nói khanh dám."
Lại Thành: "..."