Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1589 - Chương 1589: Phải Diễn Đến Cùng

Chương 1589: Phải diễn đến cùng Chương 1589: Phải diễn đến cùng

Đường đường là hoàng đế bệ hạ Đại Ninh, vì mấy trăm lượng bạc thôi mà uy hiếp một vị trọng thần triều đình, thủ phụ Nội các như vậy, cũng không có gì không ổn, dù sao cũng không phải lần đầu.

Nghĩ mà xem, để có chút tiền tiêu vặt, bệ hạ còn có thể sai Diệp Lưu Vân làm ra một Lưu Vân Hội, lừa Lại Thành ít bạc thì làm sao chứ.

Lại Thành uống ngụm trà rồi nói: "Bệ hạ nghĩ Tiết Hoa Y sẽ làm như thế nào?"

Hoàng đế chăm chú nhìn bàn cờ, suy nghĩ bước tiếp theo nên hạ cờ như thế nào, nghe được câu hỏi của Lại Thành thì nói: "Đừng hòng khiến trẫm phân tâm, khanh lại gỡ lại một chút."

Lại Thành thở dài: "Lúc bệ hạ lừa tiền toàn lừa mấy trăm lượng mấy trăm lượng, lúc chơi cờ còn cắn chặt răng nói ba đồng bạc một ván, thần thắng đến ngày tháng năm nào mới có thể gỡ lại mấy trăm lượng bạc này."

Hoàng đế liếc mắt nhìn ông ta: "Khanh cũng thật sự muốn gỡ lại?"

Lại Thành: "..."

Hoàng đế hạ cờ rồi nói: "Trẫm luôn cảm thấy Tiết Hoa Y có đại tài, cho nên mới luôn dùng hắn. Điều hắn đến Kinh Kỳ đạo một là để cho chuyện dưới nước của Kinh Kỳ đạo trồi lên mặt nước, hai là bởi vì xử hắn ở bên Hồ Kiến đạo sẽ có tranh cãi trong dân chúng. Rõ ràng là hắn đã lừa bách tính, nhưng nếu xử hắn ở Hồ Kiến đạo, các bách tính của Hồ Kiến đạo sẽ nói là triều đình lừa bách tính."

Lại Thành nói: "Cho nên nếu xử trí người này không tốt, thật ra vẫn sẽ có dân chúng phản đối."

Hoàng đế ừ một tiếng: "Nếu trẫm đã giao việc cho Trường Diệp làm, hẳn là nó sẽ làm tốt."

Lại Thành gật đầu nói: "Vì sao bệ hạ lại lén lút hạ một cờ?"

Hoàng đế: "Thế nào là lén lút? Khanh đã nhìn thấy rồi, vậy có thể gọi là lén lút sao? Trẫm đây là chơi xấu trắng trợn."

Lại Thành nói: "Cờ vây thì cũng không nói, bệ hạ chẳng qua là chơi hai ván cờ năm quân với hạ thần, cũng đến mức..."

Hoàng đế: "Hửm?"

Lại Thành: "Bệ hạ anh minh."

Hoàng đế cười nói: "Cờ năm quân thì sao, cờ năm quân cũng là chuyện khảo nghiệm trí tuệ."

Lại Thành: "Đã chơi xấu rồi, ra vẻ trí tuệ cũng không có gì quan..."

Bệ hạ: "Hửm?"

Lại Thành nói: "Bệ hạ anh minh."

Hoàng đế cười nói: "Gọi khanh vào không chỉ là chơi cờ cùng trẫm, cũng không phải để đặc biệt lừa khanh mấy trăm lượng bạc, là có chuyện trẫm định nói sớm với khanh một chút. Trẫm sợ chuyện đến đầu rồi mới nói cho khanh biết, có thể khanh sẽ bất tỉnh nhân sự."

Lại Thành: "Kia thì hay là bệ hạ đừng nói vội..."

Hoàng đế hỏi: "Vì sao?"

Lại Thành nói: "Thần cũng đã không còn mấy trăm lượng bạc nữa, nói thêm vài chuyện đáng sợ, đây là song trọng tra tấn."

Hoàng đế cười rồi hướng ra ngoài cửa gọi một tiếng: "Đại Phóng Chu."

Tổng quản nội thị Đại Phóng Chu vội vàng từ bên ngoài chạy vào: "Bệ hạ, có nô tì."

Hoàng đế căn dặn: "Đi, lấy lễ vật trẫm đã chuẩn bị cho Lại đại nhân. Những thứ này đã chuẩn bị một thời gian rồi, mãi vẫn không có một cơ hội thích hợp."

Đại Phóng Chu vội vàng chạy ra ngoài, không bao lâu sau hai tay bưng một hộp gỗ vào. Hộp gỗ nhìn không quá nhỏ, cũng không biết bên trong chứa thứ gì.

Đại Phóng Chu đặt hộp gỗ ở trên bàn rồi khom người lui ra ngoài. Hoàng đế đưa hộp gỗ cho Lại Thành, nói: "Tự xem thử đi."

Lại Thành không dám xem, dè dặt hỏi một câu: "Bệ hạ, đây là gì vậy?"

Hoàng đế trợn mắt lườm ông ta, nói: "Nhìn bộ dạng kinh sợ của khanh kìa... Hồi trước trẫm đã hỏi rồi. Trước đây bảo Hàn Hoán Chi cầm một số bạc của trẫm đi phiếu hào Thiên Cơ góp vốn, có rất ít người biết chuyện này, hai ngày trước sau khi tính toán, trẫm phát hiện đã lãi không ít, vì thế một phần lấy tiền lãi kiếm được ra."

Ông ta mở hộp ra, lấy từ bên trong ra một tờ khế đất: "Đây là nhà cũ của khanh ở quê. Năm đó phụ mẫu khanh đã bán nhà ở quê để kiếm đủ bạc cho khanh vào thư viện học tập và lộ phí."

Hoàng đế đưa khế đất cho Lại Thành, nói: "Trẫm biết sau này khanh thi đậu làm quan, từng muốn bỏ tiền mua lại căn nhà đó, khổ nỗi người ta không muốn bán, cảm thấy nhà cũ của khanh phong thuỷ tốt, có thể có người có tiền đồ."

"Rồi sau này khanh đã quý vi thủ phụ Nội các, nhưng lại không lợi dụng quyền lực trong tay tạo áp lực để mua lại nhà. Tuy rằng khi đó người nhà khanh đã nói với người mua, sau này còn muốn mua lại. Thủ hạ của khanh từng hỏi khanh vì sao không đích thân hỏi đến. Khanh nói mua bán là công bằng, là nằm dưới sự bảo hộ của luật pháp Đại Ninh, cho dù khanh là thủ phụ cũng không thể can thiệp đến sự công bằng này."

Lại Thành nhận lấy tờ khế đất này, tay cũng hơi run.

"Trước giờ trẫm chưa từng hỏi là vì trẫm cảm thấy khanh làm rất tốt, không dùng cường quyền ức hiếp người khác."

Lại Thành kích động hỏi: "Vậy bệ hạ đã mua lại căn nhà như thế nào?"

Hoàng đế nói: "Bởi vì trẫm giàu hơn khanh, trẫm đã mua lại với giá gấp ba. Hơn nữa lời trẫm nói và lời khanh nói có thể giống nhau à? Lời trẫm nói... là thánh chỉ."

Lại Thành: "Đa tạ bệ hạ ân điển!"

Hoàng đế nói: "Không cần cảm ơn ta, tiền mua nhà đại khái cũng là lừa từ tay khanh suốt bao năm nay, tổng cộng đã tiêu sáu trăm lượng, vừa rồi trẫm đã lừa lại rồi."

Lại Thành: "..."

Nhưng trong cái hộp gỗ kia còn có tiền, một ít châu báu, một ít vàng, tổng cộng tính ra có thể đến hơn mấy ngàn lượng.

"Số bạc này, là trẫm dùng một phần bạc còn lại lừa được của khanh để góp vốn vào phiếu hào Thiên Cơ, là tiền lãi của khanh."

Hoàng đế hỏi: "Có vui không?"

Lại Thành kích động gật đầu: "Vui."

Hoàng đế: "Nếu vui thì trẫm sẽ nói về chuyện muốn nói với khanh, khanh ngồi cho vững."

Lại Thành: "..."

Một khắc sau, Lại Thành sợ tới mức ngồi bệt dưới đất, còn chưa ngồi vững.

Năm ngày sau, Kinh Kỳ đạo, Thạch Thành.

Đạo phủ Sầm Chinh dẫn theo tất cả quan viên nha môn đạo phủ Kinh Kỳ đạo ở ngoài cổng thành nghênh đón thái tử điện hạ. Từ rất xa đã nhìn thấy một đội ngũ giống như hắc long đi đến, đó là kỵ binh của cấm quân, lúc tiến lên giống như rồng uốn lượn.

Đạo thừa Tiết Hoa Y đứng ở bên cạnh Sầm Chinh, sắc mặt liên tục thay đổi. Hắn ta không ngờ trong thành Trường An lại phái người đến nhanh như vậy, càng không ngờ người đến lại là thái tử điện hạ.

Hắn ta vốn tưởng rằng việc này tuy đã không có cơ hội nhưng pháp không trách chúng, một khi vén miếng vải che phủ Kinh Kỳ đạo này lên, các bách tính sẽ nhìn thấy rõ ràng những chuyện này. Cho dù là triều đình, cho dù là bệ hạ cũng không dám đánh cược rằng các bách tính sẽ không hề kêu ca chút nào.

Nhưng mà Tiết Hoa Y đã nghĩ sai, chuyện nên tới vẫn tới, hơn nữa tuyệt đối sẽ không tới chậm.

Nửa canh giờ sau, nha môn đạo phủ.

Thái tử điện hạ ngồi trên chủ vị, quan viên văn võ Kinh Kỳ đạo cúi lạy hành lễ lần nữa. Thái tử Lý Trường Diệp gật đầu nói: "Các vị đại nhân đều đứng dậy đi."

Gã nhìn về phía Sầm Chinh, cười nói: "Đã lâu không gặp Sầm đại nhân. Ta nhớ hồi ta còn nhỏ, lúc khanh về kinh vào cung gặp phụ hoàng, khanh còn từng bế ta."

Sầm Chinh đỏ mặt, tâm trạng lập tức trở nên hơi kích động. Ông ta vội vàng cúi người nói: "Thần nhớ, đó đã là chuyện mười năm trước rồi."

Lý Trường Diệp chỉ vào bên cạnh: "Đến ngồi bên cạnh ta nói chuyện."

Sầm Chinh vội vàng đi qua, không dám ngồi hẳn mà ghé mông ngồi xuống, một nửa mông đều ở bên ngoài ghế.

Lý Trường Diệp kéo ông ta: "Phải ngồi vững. Khanh là đạo phủ đại nhân, Đạo phủ đại nhân đương nhiên phải ngồi vững vàng. Khanh ngồi vững vàng ở Kinh Kỳ đạo, thành Trường An đều là tứ bình bát ổn."

Câu khen ngợi này đã rất cao rất cao rồi.

Thế nhưng Sầm Chinh lại nghe được một chút ý tứ không bình thường trong câu nói này, cho nên ông ta liếc nhìn Tiết Hoa Y ở cách đó không xa theo bản năng. Mà giờ phút này Tiết Hoa Y cũng hơi đổi sắc mặt vì câu nói này.

Lý Trường Diệp cười nói: "Trước khi ta rời Trường An, phụ hoàng nói lần này con đi gặp Sầm Chinh chính là giúp hắn ngồi vững vàng, có chuyện gì hắn không thể và cũng không tiện giải quyết thì con hãy giúp hắn giải quyết, trước lúc bắc chinh, Kinh Kỳ đạo không thể có bất kỳ lung lay nào."

Sầm Chinh cúi đầu nói: "Đa tạ bệ hạ, đa tạ điện hạ."

Lý Trường Diệp nói thẳng: "Vậy, khanh xem có chuyện gì khanh muốn giải quyết nhưng không thể giải quyết trong phạm vi quyền hạn của mình?"

Sầm Chinh lập tức hiểu được. Ông ta là gia thần trong phủ Lưu Vương đi ra, thái tử điện hạ cũng đã nói rõ ràng như vậy, nếu ông ta giả vờ không hiểu thì sẽ có vấn đề.

Cho nên Sầm Chinh lập tức nói: "Bắc chinh là chuyện lớn, trên dưới Kinh Kỳ đạo dốc toàn lực chuẩn bị, dốc toàn lực phối hợp, chỉ là... một số quan viên bên dưới hoặc là vì lớn tuổi, hoặc là vì không đủ khả năng, hoặc là vì an nhàn khinh mạn, cho nên chuyện chuẩn bị lương thảo vật tư hơi chậm trễ. Nếu như là một hai người thì thần có thể xử trí, nhưng mà thần phải xử trí quá nhiều người, cho nên..."

Ông ta nhìn về phía thủ hạ: "Đem tấu chương ta đã viết xong tới đây."

Thủ hạ vội vàng ra ngoài, không bao lâu sau cầm một bản tấu chương trở lại, Sầm Chinh đem hai tay tấu chương đưa cho Lý Trường Diệp nói: "Thần vốn định viết một bản tấu chương đưa đi Nội các trước, sau đó đệ trình cho bệ hạ thẩm duyệt, điện hạ tuần tra Kinh Kỳ đạo, vậy thì mời điện hạ xem qua trước."

Thẩm Lãnh ngồi ở một bên nhìn cảm thấy thú vị. Trước đó bệ hạ điều Sầm Chinh đến đây, giờ khắc này dụng ý liền trở nên hết sức rõ ràng. Quan viên văn võ đứng ở phía dưới sắc mặt ai ai cũng không được tốt lắm. Bọn họ đều đoán được đại khái lần này thái tử điện hạ đích thân tới nhất định sẽ có chuyện lớn gì đó, nhưng không ngờ sau khi thái tử điện hạ đến nơi cũng không nghỉ ngơi một khắc nào, trực tiếp vào chính đề luôn.

Đây là không có ý định cho những người đó bất kỳ chút thời gian phản ứng nào, một giây cũng không cho.

Lý Trường Diệp nhận lấy tấu chương rồi mở ra xem, xem một lúc liền thay đổi sắc mặt: "Sao lại trị của Kinh Kỳ đạo đã tệ đến mức độ này! Sầm đại nhân, khanh là chủ quan Kinh Kỳ đạo, sao để việc này kéo dài đến bây giờ mới báo?"

Câu phía sau gã chợt nói với giọng điệu nghiêm nghị, Sầm Chinh lập tức đứng dậy, lui lại mấy bước rồi cúi người quỳ gối: "Thần có tội, làm việc không tốt, xử trí không rõ, xin điện hạ trách phạt."

"Đương nhiên phải phạt."

Lý Trường Diệp nói: "Hôm nay tiệc tiếp đón thì miễn đi, khanh mau chóng đem tất cả hồ sơ có liên quan đến những người này đến đây, ta đã no vì tức rồi."

Sau khi nói xong, gã đứng dậy phẩy tay áo bỏ đi.

Lần này, tất cả quan viên ở đây đều sợ choáng váng.

Sát uy này của điện hạ tới thật nhanh, thật hung hãn.

Lý Trường Diệp bước nhanh ra ngoài, không hề quay đầu lại. Gã đã đi rồi, những người tùy tùng cũng đều đi theo. Thẩm Lãnh đi theo phía sau Lý Trường Diệp, cố gắng nhịn mới ngăn được nụ cười trên khóe miệng.

"Thân sư phụ..."

Lý Trường Diệp gồng mình đi nhanh ở phía trước cũng không quay đầu lại, hỏi nhỏ: "Thế nào? Tư thế cũng được chứ?"

Thẩm Lãnh cười nói: "Được, không thể tốt hơn."

Lý Trường Diệp vừa đi vừa nói: "Ta chỉ muốn xem thử, bọn họ bị bức bách thì sẽ làm ra những chuyện gì, là chủ động tới tìm ta hay nghĩ cách trốn."

Gã dừng bước chân lại, quay đầu nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Liệu bọn họ có trốn không?"

Thẩm Lãnh lắc đầu: "Bọn họ sẽ không đâu."

Lý Trường Diệp ừ một tiếng: "Đi thôi, diễn kịch phải diễn đến cùng, không ở đạo phủ, đến quan dịch trạm ở."

Bình Luận (0)
Comment