Một gã quan viên đạo phủ Kinh Kỳ đạo từ bên ngoài chạy nhanh vào, trước đó khi chờ bên ngoài đã sốt ruột đi tới đi lui như kiến bò trên chảo nóng.
Lý Trường Diệp phái người triệu hắn ta vào. Lúc nhìn thấy Lý Trường Diệp, quan viên này hiển nhiên đã lo lắng muốn chết, giọng nói hơi khàn khàn: "Điện hạ, hơn một canh giờ trước đạo thừa Tiết Hoa Y bỗng nhiên sắp xếp rất nhiều sương binh trong phủ đạo thừa ra ngoài truyền lệnh, triệu tập tất cả chủ quan phó quan sương binh các quận huyện Kinh Kỳ đạo mau chóng đến Thạch Thành. Sau khi đạo phủ đại nhân nghe tin đã đến gặp Tiết Hoa Y, bảo hạ quan nhanh chóng đến thông báo cho điện hạ."
Lý Trường Diệp rõ ràng là hơi kinh ngạc sau khi nghe xong, gã nghiêng đầu nhìn Thẩm Lãnh: "Tiết Hoa Y làm vậy là ý gì?"
Thẩm Lãnh nói: "Nhân chi tương tử..."
Hắn không tiếp, bởi vì "kỳ ngôn dã thiện" (1) không đúng lắm với tình huống hiện tại, hẳn là đổi một chữ, "nhân chi tương tử kỳ hành dã thiện" (2)... Đương nhiên đây là phán đoán mà Thẩm Lãnh đưa ra trong khoảnh khắc này, không biết đúng hay sai, nhưng mà hắn hy vọng là đúng.
"Chúng ta cũng đi xem thử?"
Lý Trường Diệp hỏi Thẩm Lãnh.
Thẩm Lãnh lắc đầu nói: "Chờ Sầm đại nhân tới."
Lý Trường Diệp suy nghĩ, gật đầu: "Được, vậy thì bất động như núi."
Bọn họ cũng không phải đợi bao lâu, chưa tới một canh giờ sau, hai người đạo phủ Sầm Chinh và đạo thừa Tiết Hoa Y đã ngồi trên một chiếc xe ngựa đến. Lúc dừng lại ở cửa quan dịch trạm, hai người còn nhỏ giọng nói gì đó với nhau, dường như Sầm Chinh đang khuyên bảo, nhưng vẻ mặt của Tiết Hoa Y hiển nhiên là đã đưa ra quyết định.
Không bao lâu sau hai người được triệu kiến, một trước một sau đi vào quan dịch trạm.
Phòng khách, Lý Trường Diệp sai người pha trà, sau đó ngồi xuống hỏi: "Hai vị đại nhân vội vã đến đây là có chuyện gì gấp?"
Tiết Hoa Y nhìn Sầm Chinh, Sầm Chinh cũng đang nhìn hắn ta.
Một lát sau, Tiết Hoa Y vén bào quỳ rạp xuống đất, trán chạm mặt đất.
"Thần Tiết Hoa Y có tội muôn lần chết khó chuộc, thần xin điện hạ nghe thần nói rõ chi tiết."
Lý Trường Diệp nhìn về phía Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh khẽ gật đầu.
Lý Trường Diệp lập tức nói: "Đứng dậy nói đi."
Tiết Hoa Y ngẩng đầu nhìn Lý Trường Diệp, nói: "Hay là thần quỳ nói vậy, thần phạm tội không thể tha thứ, không dám đứng nói."
Lý Trường Diệp gật đầu: "Vậy thì khanh nói đi."
Tiết Hoa Y dừng lại một chút, giống như đang nhớ lại gì đó, cũng giống như đang sắp xếp từ ngữ, qua một lát sau hắn ta mới mở miệng.
"Thần vốn họ Dương, là người trong tộc của tiền hoàng hậu, mười mấy tuổi đã rời khỏi Trường An, đổi thành họ Tiết."
Hắn ta nhìn về phía Lý Trường Diệp, cho dù chỉ nói nói một câu này nhưng dường như đã sắp rút cạn sức lực của hắn ta.
"Khi thần rời kinh, tiền thái tử Lý Trường Trạch tiễn thần ra khỏi thành. Khi đó thần đ nói với hắn, đợi ngày ta trở về, đó là lúc điện hạ bước lên ngai vàng."
Hắn ta lắc đầu: "Nhưng sau nhiều năm, câu hứa này đã thay đổi ý vị."
Hắn ta nói từ đầu chí cuối chuyện những năm sau khi mình rời khỏi Trường An đã làm gì, có liên lạc với ai, đã âm thầm trù tính bao nhiêu. Hắn ta nói không quá nhanh, nói theo từng năm rời Trường An, năm đầu tiên đã đi đâu, gặp ai, đã làm gì, năm thứ hai thì như thế nào.
Cho nên cứ nói như vậy khoảng hơn một canh giờ vẫn chưa nói xong, nhưng hiển nhiên hắn ta đã thích ứng với quyết định của mình, bất kể là giọng điệu hay thái độ đều càng bình tĩnh hơn.
Mỗi một người có mặt ở đó đều không cắt ngang, thậm chí Lý Trường Diệp cũng không hỏi một câu nào, chỉ yên lặng lắng nghe. Đến khi Tiết Hoa Y nói xong những chuyện hắn ta trải qua trong nửa cuộc đời, trời đã sắp tối đen rồi.
"Tội thần tự biết, quốc pháp không cho phép vấy bẩn, cho nên thần nghĩ đi nghĩ lại, điều duy nhất còn có thể làm cho Đại Ninh chỉ có chuyện này."
Tiết Hoa Y nhìn về phía Lý Trường Diệp, giọng điệu thành khẩn: "Tội thần triệu tập tất cả quan viên văn võ sương binh Kinh Kỳ đạo đến Thạch Thành, là muốn tự tay chấm dứt tất cả chuyện này. Nếu điện hạ xử trí những người này, các bách tính không rõ sự thật sẽ cảm thấy điện hạ khắc nghiệt, không có nhân tình, nhưng để thần xử trí những người này, là trong phạm vi chức quyền của thần."
"Bọn họ cũng đều là bị ép bất đắc dĩ, không có bao nhiêu người thật lòng muốn mưu nghịch tạo phản. Khi đó bị Dương hoàng hậu dụ dỗ, bị Tiết Thành cưỡng ép, lúc đầu bọn họ lại ký huyết thư và danh sách trong tình hình không biết rõ thực tế, tuy có tội nhưng tội không đáng chết."
"Là tội thần đáng chết."
Tiết Hoa Y nghiêm túc nói: "Xin điện hạ chấp thuận, tội thần lấy tội lơ là nhiệm vụ, sẽ cách chức toàn bộ bọn họ, bọn họ cũng đều tự biết mình phạm vào tội gì, không dám lỗ mãng. Nếu những người này đều chết không oan uổng, dù sao năm đó cũng coi như bọn họ đã đưa ra lựa chọn, nhưng mà cũng oan uổng, bởi vì bọn họ thật sự không thể tự mình làm chủ."
"Nhưng tội thần thì khác, tội thần là người của Dương gia, là chủ mưu, là thủ phạm chính."
Tiết Hoa Y nói: "Lấy tội mưu nghịch để giết một mình tội thần, còn những người khác, điện hạ hãy... hãy cho bọn họ một con đường sống."
Lý Trường Diệp trầm mặc, rất lâu rất lâu cũng không lên tiếng.
"Ngươi về trước đi."
Thẩm Lãnh đứng lên nói: "Điện hạ sẽ cho ngươi một câu trả lời, nhưng không phải lúc này. Ngươi trở về chờ điện hạ phân phó."
Tiết Hoa Y dập đầu, sau đó đứng lên nói: "Vậy, tội thần cáo lui trước."
Sau khi hắn ta đi, trong phòng chỉ còn lại ba người Lý Trường Diệp, Thẩm Lãnh và Sầm Chinh. Ba người bọn họ đều không lập tức nói chuyện, trong phòng chìm vào sự trầm mặc khiến người ta cảm thấy hơi áp lực.
"Hắn đáng thương, cũng đáng hận."
Hồi lâu sau, Lý Trường Diệp lắc đầu nói: "Hắn lựa chọn như vậy là đang cho triều đình một lý do."
"Phải."
Sầm Chinh nói: "Thần đã nói chuyện với hắn. Hắn nói nếu triều đình muốn xử trí nhiều quan viên như vậy, chỉ có một chuyện chuẩn bị lương thảo tiếp tế cho bắc chinh là có thể dùng được. Lấy tội danh khinh mạn không làm tròn trách nhiệm, bãi hết chức quan của bọn họ, các bách tính cũng sẽ không cảm thấy kỳ lạ, sẽ còn cảm thấy triều đình cách làm mạnh mẽ dứt khoát. Làm như vậy không phải là để bảo toàn thanh danh của những quan viên đó, mà là vì bảo toàn thể diện của triều đình Đại Ninh. Nếu mấy trăm người đều bị xử tội mưu nghịch, liên lụy cửu tộc, sẽ có trên vạn người phải giết..."
Ông ta thử thăm dò, tiếp tục nói: "Các bách tính có thể chấp nhận triều đình xử trí người chuẩn bị chiến tranh không tốt, nhưng không dễ chấp nhận chuyện tất cả quan viên sương binh Kinh Kỳ đạo đều tham gia mưu nghịch, sẽ khiến các bách tính tưởng là quan trường Đại Ninh đã mục nát hết cả."
Lý Trường Diệp nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Hộ Quốc Công nghĩ sao? Đừng nói câu thần đều nghe điện hạ đó nữa."
Thẩm Lãnh nói: "Thần vẫn muốn nghe điện hạ."
Lý Trường Diệp: "Ông nội ngươi!"
Sau khi nói xong gã lại cảm thấy không đúng lắm. Dù sao ông nội hắn dường như cũng là ông nội gã, hơn nữa ông nội bọn họ còn là hoàng đế.
Gã ho khan mấy tiếng che giấu sự xấu hổ, hơi trầm ngâm rồi nói: "Tiết Hoa Y sắp xếp như vậy cũng tốt, chuẩn bị chiến tranh không tốt, bãi quan hết tất cả những quan viên này. Người nhà của bọn họ cũng không biết chuyện huyết thư danh sách, nếu luận xử mưu nghịch, người nhà của bọn họ chết cũng có chút không đáng..."
Thẩm Lãnh cúi người nói: "Điện hạ nói phải."
Lý Trường Diệp lại cho Thẩm Lãnh một ánh mắt "ông nội ngươi", Thẩm Lãnh vội vàng cúi đầu.
Lý Trường Diệp tiếp tục nói: "Việc khó làm là định tội cho Tiết Hoa Y như thế nào. Hắn xử trí những quan viên này, ta xử trí hắn, các bách tính vẫn khó có thể hiểu được."
Sầm Chinh nói: "Trước đó khi Tiết Hoa Y nói chuyện với thần, hắn nói đã nghĩ cách rồi. Hắn nói sau khi xử trí xong tất cả quan viên có liên quan, phủ Đình Úy ra mặt, cứ nói điều tra được sự thật những quan viên này lơ là nhiệm vụ, khinh mạn lười biếng, thật ra đều là Tiết Hoa Y bày mưu đặt kế, Tiết Hoa Y là vừa ăn cướp vừa la làng..."
Ông ta nhìn về phía Lý Trường Diệp, nói: "Điện hạ, đây là chính miệng Tiết Hoa Y nói với thần."
Lý Trường Diệp nhìn về phía Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh cúi đầu nói: "Thần..."
Lý Trường Diệp: "Khanh câm miệng."
Thẩm Lãnh: "Vâng."
Lý Trường Diệp nói: "Nếu muốn đặt dấu chấm hết cho tất cả mọi chuyện, như vậy thì... chuyện của đại ca ta cũng nên có một dấu chấm hết rồi."
Sầm Chinh không hiểu.
Lý Trường Diệp nhìn về phía Phương Thiệp Di cũng đi theo: "Phủ Đình Úy sắp xếp chuyện này đi. Chờ sau khi Tiết Hoa Y xử trí xong chuyện quan viên sương binh các nơi ở Kinh Kỳ đạo, khanh thay phủ Đình Úy làm chuyện này."
Phương Thiệp Di cúi người nói: "Thần tuân mệnh."
Sầm Chinh đột nhiên hiểu được tại sao thái tử điện hạ nói nếu tất cả mọi chuyện đều phải đặt một dấu chấm hết, như vậy thì chuyện của đại ca gã cũng phải đặt dấu chấm hết... Ý của thái tử điện hạ là để cho phủ Đình Úy ra mặt định tội Tiết Hoa Y, nói người ám sát Lý Trường Trạch chính là do Tiết Hoa Y sắp xếp.
Như vậy thì hai người một chuyện đều đặt dấu chấm hết.
Nhưng hẳn là các bách tính sẽ hỏi tại sao Tiết Hoa Y lại làm như vậy?
Sầm Chinh cẩn thận suy nghĩ, phát hiện việc này thật ra không phức tạp như tưởng tượng. Các bách tính sẽ suy đoán tại sao, nhưng chỉ cần chỉ dẫn một chút là sự suy đoán này sẽ đi theo phương hướng mà triều đình mong muốn.
Tuỳ tiện cho người tạo chút dư luận, không bao lâu sau những dư luận này sẽ bùng lên, các bách tính của Kinh Kỳ đạo đều sẽ biết đạo thừa Tiết Hoa Y cảm thấy Lý Trường Trạch là mầm họa của Đại Ninh, chỉ cần Lý Trường Trạch còn thì sẽ dẫn đến triều cục rung chuyển, cho nên vì để Đại Ninh an ổn, hắn ta đã sắp xếp thích khách giết Lý Trường Trạch.
Nghĩ đến đây, Sầm Chinh cũng nhìn về phía Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh vẫn là vẻ mặt "các ngươi quyết định đúng rồi".
Sầm Chinh nghĩ Thẩm Lãnh không phải loại người không phát biểu ý kiến của mình như vậy, tại sao khi đề cập đến chuyện của Tiết Hoa Y và Lý Trường Trạch thì Thẩm Lãnh chẳng nói câu nào?
Nhưng nghĩ lại, trong đầu Sầm Chinh lóe lên, lập tức hiểu tại sao.
Thẩm Lãnh có thân phận đặc biệt, hắn không muốn để mình có một chút liên quan gì đến chuyện của Lý Trường Trạch, hắn có cách xử sự của riêng mình.
Cùng lúc đó, thành Trường An.
Hoàng đế hỏi Lại Thành: "Bây giờ khanh đã hiểu, Thẩm Lãnh tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào chuyện này?"
Lại Thành nói: "Thần cũng là trong đêm qua mới hiểu."
Hoàng đế hỏi: "Hiểu cái gì?"
Lại Thành trả lời: "Hộ Quốc Công, đã đủ cao rồi."
Hoàng đế cười lớn ha ha: "Chỉ một câu đã nói đầy đủ ý... Đúng vậy, hắn cảm thấy mình đã đủ cao rồi, hắn muốn vô vi."
Hoàng đế đứng dậy, đi đến cửa sổ nhìn bên ngoài, lẩm bẩm nói: "Người thân quen với hắn đều nghĩ hắn là Lãnh Tử ngốc, nhưng đến lúc này các ngươi mới tỉnh ngộ ra, hắn có từng ngốc khi nào... chỉ là hắn có chuyện nên làm, có chuyện không nên làm. Hắn cảm thấy mình đi đến bước đường hiện nay đã đủ cao rồi, vậy thì dừng lại, không bước lên nữa."
Lại Thành nói: "Thần cũng từng nghĩ đó đúng là một người ngốc."
Hoàng đế cười lắc đầu: "Hắn không ngốc. Rất nhiều người đều là trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường, mà hắn ở trong cuộc nhưng lại luôn tỉnh táo."
Ông ta im lặng một lúc rồi nói: "Quả thật đủ cao rồi, vậy thì như thế đi, trẫm sẽ theo suy nghĩ của hắn."
Lại Thành nói: "Suy nghĩ của Hộ Quốc Công, thật ra là suy nghĩ tốt nhất."
Hoàng đế gật đầu: "Trẫm biết."
(1) Nhân chi tương tử, kỳ ngôn dã thiện: lời nói của người sắp chết là thật lòng, là thiện ý.
(2) Nhân chi tương tử kỳ hành dã thiện: hành động của người sắp chết là thật lòng, là thiện ý.