Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1591 - Chương 1591: Thả Lỏng Và Buông Bỏ

Chương 1591: Thả lỏng và buông bỏ Chương 1591: Thả lỏng và buông bỏ

Thành Trường An, Nghênh Tân Lâu.

Gian phòng vốn thuộc về Diệp Lưu Vân ở lầu ba đã rất lâu rồi không có người ở, nhưng mỗi ngày vẫn đều có người quét dọn, ngay cả đồ đạc trong phòng này cũng không có gì thay đổi, tất cả cũng đều là như lúc Diệp Lưu Vân ở đây.

Thẩm Lãnh nghiêng dựa vào ghế, nhìn rượu và thức ăn trên bàn trước mặt, thật sự là có chút không uống nổi, đây đâu phải là rượu quá ba lượt, rõ ràng là rượu quá ba mươi mấy lượt rồi...

Hai người hắn và Mạnh Trường An, mỗi người đã xử hết ít nhất ba cân rượu mạnh. Tuy rằng rượu trắng hoàn toàn ủ từ lương thực sẽ không quá hại cơ thể, nhưng uống kiểu pháp đừng nói là người, cho một con bò uống ba cân rượu trắng cũng sẽ đổ, vắt sữa ra cũng có độ cồn.

Vậy nhưng hai người này đều không đổ, chỉ là nhìn ánh mắt đều có chút ngây dại.

"Không uống nổi nữa."

Thẩm Lãnh nhìn về phía Mạnh Trường An: "Không uống nữa được không?"

"Không được."

Mạnh Trường An xách một vò rượu lên, phát hiện đã trống rỗng, vì thế hướng ra ngoài cửa gọi một tiếng: "Bạch Sát, cho người mang hai vò rượu nữa đến."

Thẩm Lãnh nói: "Bây giờ ta nghi ngờ ngươi muốn chuốc ta say, sau đó mưu đồ bất chính với ta."

Mạnh Trường An khoát tay nói: "Cái rắm! Lão tử thích nữ nhân, nữ nhân xinh đẹp, của các quốc gia."

Thẩm Lãnh: "Cút..."

Mạnh Trường An nói: "Ta sắp phải rời thành Trường An rồi. Đông cương Đao Binh đã được điều đến bắc cương, ngày mai ta sẽ phải trực tiếp đi bắc cương chuẩn bị chiến tranh, cho nên chúng ta gặp lại nhau là ít nhất hai ba năm sau, cùng ta uống say một trận thì sao? Ngươi còn nhớ lần trước chúng ta say mềm là lúc nào không?"

Thẩm Lãnh trả lời: "Ngày đại hôn của ta."

Mạnh Trường An ừ một tiếng: "Vậy ngươi có biết tại sao hôm đó ta lại uống say như vậy không? Sau đó còn kéo ngươi lại nói nhiều lời như vậy?"

Thẩm Lãnh suy nghĩ, tuy rằng trong đầu hơi đờ đẫn nhưng hắn vẫn chưa uống ngốc, hắn nhớ lại một chút rồi nói: "Ta biết, là vì Trà Nhi, là vì Thẩm tiên sinh."

"Ừm..." Mạnh Trường An nói: "Tuy rằng ta biết cha ta đáng chết, nhưng biết thì biết, thù giết cha là thù giết cha. Bao nhiêu năm ta không báo thù, nhưng cũng sẽ không có thiện cảm gì với Thẩm tiên sinh và Trà Nhi, ta cứ cảm thấy sở dĩ hai người bọn họ đến trấn Ngư Lân tìm ngươi là không có ý tốt."

"Sau đó dần dần chấp nhận là vì ta nhìn ra được, bất kể là Thẩm tiên sinh hay Trà Nhi đều l thật lòng đối đãi với ngươi, là thật lòng, ta cũng sẽ không nói thêm gì nữa, cũng không can thiệp nhiều. Quan hệ giữa ngươi và Thẩm tiên sinh và Trà Nhi là chuyện của ngươi, mà thù hận giữa ta và bọn họ là chuyện của ta, không thể nhập làm một, nếu nhập làm một, ta chính là tên khốn kiếp."

"Ngày đại hôn của ngươi, ta và ngươi ở cửa tiểu viện phía sau Nghênh Tân Lâu, ngồi trên bậc thềm uống rất nhiều rất nhiều rượu, uống hết bình này đến bình khác, đến cuối cùng không biết rốt cuộc đã uống bao nhiêu, nhưng không phải ta mượn rượu giải sầu, mà là bởi vì... Buông bỏ."

Thẩm Lãnh ừ một tiếng: "Ta biết."

Mạnh Trường An ngoác miệng cười: "Tiểu tử ngốc, trên thế giới này người có thể khiến ta buông bỏ thù giết cha không phải là Thẩm tiên sinh và Trà Nhi, mà là ngươi đấy... Cho dù không phải hai người bọn họ tốt, ta cũng sẽ buông bỏ vì ngươi."

Thẩm Lãnh ho khan hai tiếng rồi nói: "Ta cũng thích nữ nhân, nữ nhân xinh đẹp, nhưng chỉ thích một người đó."

Mạnh Trường An: "Cút..."

Thẩm Lãnh cười lớn ha ha.

Mạnh Trường An hỏi: "Vậy ngươi biết tại sao hôm nay ta cũng muốn cùng ngươi uống say khướt một trận không? Giống như ngày đại hôn của ngươi, uống đến mức bất tỉnh nhân sự, uống đến mức không biết trời đất."

Thẩm Lãnh im lặng một lúc lâu, quay lại liếc nhìn Bạch Sát đang xách hai bầu rượu vào, cho nên lời đến bên miệng lại nuốt về, không nói ra.

Bạch Sát nhìn bộ dạng của hai người bọn họ, lần đầu nhìn thấy mặt người thật sự có thể đỏ như mông khỉ vậy, đỏ hơn cả mông khỉ. Gã ta không nhịn được, thở dài: "Hai vò cuối cùng, không thể uống nữa."

Thẩm Lãnh nói: "Ngươi nói đúng."

Mạnh Trường An nói: "Keo kiệt, hai vò làm sao đủ uống, cũng đâu phải là không ghi nợ cho Thẩm Lãnh."

Bạch Sát: "..."

Thẩm Lãnh: "..."

Bạch Sát nói rất chân thành: "Mặc kệ các người nói gì nữa thì ta cũng sẽ không mang rượu đến nữa. Hai vị quốc công gia uống xong hai vò rượu này thì nghỉ ngơi luôn ở chỗ này, ta cho người ta trông chừng không quấy rầy."

Thẩm Lãnh: "Phì! Lời này của ngươi là có ý gì?"

Mạnh Trường An: "Có thể hắn nói hai chúng ta có gian tình."

Bạch Sát: "..."

Sau khi Bạch Sát đi, Thẩm Lãnh rót một chén rượu cho Mạnh Trường An rồi nói: "Đây là hai vò rượu cuối cùng của hôm nay, bất kể là tại sao cũng không thể uống nữa."

Mạnh Trường An nói: "Vậy ngươi phải nói tại sao trước."

"Vẫn là buông bỏ."

Thẩm Lãnh trả lời: "Ngươi vẫn luôn không yên tâm. Lúc đầu không yên tâm về Thẩm tiên sinh và Trà Nhi, sau này không yên tâm về bệ hạ và thái tử, hiện tại ngươi đã nhìn rõ ràng, đã xác định, cũng biết ta không có tâm tư gì khác, cho nên ngươi đã buông bỏ."

Mạnh Trường An thở một hơi thật dài, nói: "Đúng vậy... Buông bỏ rồi."

Gã bưng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, sau đó nhìn Thẩm Lãnh nói: "Ta vẫn luôn nghĩ mãi mà không hiểu một chuyện. Cha ta ác độc với ngươi như vậy, nhưng mà từ đầu đến cuối ta vẫn tin giữa người và người có tín nhiệm, có tình cảm, có ràng buộc không buông bỏ được. Mà cha ta tốt với ta như vậy, từ đầu đến cuối ta lại cảm thấy lòng người khó lường, cảm thấy vì dục vọng mà người ta sẽ làm ra rất nhiều chuyện không phải con người."

Gã nhìn vào mắt Thẩm Lãnh nói từng câu từng chữ: "Thật ra... người nên nhuốm đen nhất là ngươi mới đúng."

Thẩm Lãnh: "Có thể ta trời sinh đã khá trắng, ngoại trừ chỗ nên đen ra thì đều trắng."

Mạnh Trường An: "Cút đi..."

Thẩm Lãnh nói: "Lăn lộn (1) là một thủ pháp, ngươi đã thử chưa?"

Mạnh Trường An: "Cút đi!"

Thẩm Lãnh cười lớn ha ha.

Mạnh Trường An liếc mắt nhìn hắn rồi tiếp tục nói: "Trong đầu ta từng có rất nhiều rất nhiều ảo giác, vô cùng chân thật, mỗi một cảnh đều rất chân thật, mỗi một cảnh đều máu chảy thành sông. Thậm chí ta nhìn thấy khoảnh khắc cổng thành Trường An mở ra, máu giống đổ ồ ạt như Trường Giang và Hoàng Hà, mà ở phía sau và trước mặt chúng ta đều là núi thây biển máu."

Gã nhìn về phía Thẩm Lãnh nghiêm túc nói: "Ta tưởng là kết cục của mỗi một câu chuyện đều nên cao trào gay cấn, nhưng ta không có nghĩ thế mà lại là bình thường không có bất kỳ chỗ nào ly kỳ như vậy, giống như vốn nên như vậy, tất cả thứ khác đều là sai."

"Không chỉ là ngươi, còn có Lý Trường Trạch, ta cũng tưởng rằng hắn sẽ dấy lên sóng gió, tưởng là Kinh Kỳ đạo sẽ có cuồng phong mưa bão, tưởng là sẽ có đại quân vây thành, thậm chí ta từng không chỉ một lần lo sợ. Dương Thất Bảo bị bệ hạ điều đến Trường An, là bệ hạ muốn hy sinh Dương Thất Bảo để đổi lấy bộ mặt thật của những người đó, cũng là bởi vì bệ hạ muốn cho Dương Thất Bảo chết, bởi vì chúng ta nắm quyền lợi hơi quá lớn, chỉ có chết mấy người mới có thể làm cho quyền lợi này giảm bớt đi."

"Nhưng tất cả điều này đều không xảy ra. Lý Trường Trạch không gây ra được sóng gió gì, vụ án bên Kinh Kỳ đạo lại được giải quyết nhẹ nhàng như vậy, giống như tất cả đều là một giấc mơ, không có bất kỳ cao trào, không có bất kỳ sự chuyển ngược nào."

Gã dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: "Người bắt đầu nằm mơ khi ngủ, trong mơ kim qua thiết mã, trong mơ thổi tù và liên doanh, trong mơ giết chóc vô số... Nhưng trời vừa sáng, mở mắt ra, phát hiện mơ chỉ là mơ, những chuyện xuất hiện trong mơ đều không xảy ra trong thế giới thực, cho nên cảm thấy có chút không chân thực, cũng không biết là mơ không chân thực hay thế giới thực không chân thực, ngược lại sẽ trông mong xảy ra một chút gì đó."

Thẩm Lãnh cười hỏi: "Có ti tiện không?"

Mạnh Trường An suy nghĩ, trả lời: "Rất ti tiện."

Thẩm Lãnh nói: "Tiện nhân tự phạt ba chén."

Mạnh Trường An nói: "Dựa vào cái gì?"

Thẩm Lãnh nói: "Ta uống cùng ngươi ba chén là được."

Mạnh Trường An gật đầu nói: "Vậy còn được, chờ chút... Sao lại biến thành hai tiện nhân?"

Thẩm Lãnh nói: "Nghĩ nhiều như vậy làm gì..."

Hai người uống liền một mạch ba chén rượu, sau đó lại đồng thời thở hắt ra một hơi toàn mùi rượu.

Hai người bọn họ ngồi bẹp trên ghế, giống như hai đống bùn vậy, nhưng đây mới là thả lỏng thật sự. Suốt nhiều năm như vậy hai người đều chưa từng thật sự thả lỏng. Mạnh Trường An là vì buông bỏ, Thẩm Lãnh là vì Mạnh Trường An buông bỏ.

"Bệ hạ đối tốt với ngươi."

Mạnh Trường An nói: "Thật ra ta đã nhìn ra được, bệ hạ không muốn điều tra chân tướng đó nữa, rốt cuộc ngươi có phải con của người hay không, bệ hạ đã không muốn tìm hiểu sâu hơn nữa, người chỉ cảm thấy như thế này đã rất tốt rồi."

Gã nhìn về phía Thẩm Lãnh, nói: "Ngươi rất tốt, bệ hạ rất thỏa mãn."

Thẩm Lãnh nhún vai: "Bản thân ta cũng chưa bao giờ để ý, có lẽ các ngươi đều không tin, nhưng quả thật là ta chưa từng để ý, phải và không phải, với ta mà nói không quan trọng như vậy."

Mạnh Trường An nói: "Cho nên ngươi ngốc."

Thẩm Lãnh bĩu môi: "Ta là không cố chấp."

Mạnh Trường An nhìn ra bên ngoài, gã vịn vào ghế đứng dậy, đi tới cửa nhìn sang hai bên, sau khi xác định không ai, gã lại đóng cửa phòng lại, quay về trong phòng đặt mông ngồi xuống, thở phì phò.

"Lý Trường Trạch nói ngươi không phải con trai của bệ hạ."

Mạnh Trường An nói cực nhỏ cực nhỏ.

Thẩm Lãnh đột nhiên cười, bởi vì hắn đột nhiên hiểu tại sao Mạnh Trường An thả lỏng, tại sao gã buông bỏ, chỉ là bởi vì Lý Trường Trạch nói Thẩm Lãnh không phải con trai của hoàng đế, cho nên người ngốc không phải Thẩm Lãnh, vẫn luôn là Mạnh Trường An.

Nếu đã không phải thì sẽ không có nhiều lo lắng như vậy, nhiều sợ hãi như vậy.

"Này!"

Thẩm Lãnh rướn lên phía trước, nhìn vào mắt Mạnh Trường An mà hỏi: "Ngươi nói thật đi, ngươi thật sự để ý chuyện ta có phải là con trai của hoàng đế không như vậy sao?"

"Không quan tâm."

Mạnh Trường An cũng nhìn vào mắt Thẩm Lãnh, nói từng câu từng chữ: "Nhưng chuyện này phải tách ra xem xét. Mặc kệ ta quan tâm hay không quan tâm, nếu đúng thì ta phải giúp ngươi lấy lại. Những cực khổ và nhục nhã mà ngươi từng chịu đều là bởi vì bọn họ đấu đá lục đục, dựa vào cái gì mà ngươi là vật hi sinh? Chỉ cần đúng là ngươi, chỉ cần ngươi muốn, ta mặc kệ sóng to gió lớn gì đó, ta sẽ giúp ngươi lấy lại, sẽ giúp ngươi đòi một công đạo."

Thẩm Lãnh cười nói: "Đại nghịch bất đạo."

Mạnh Trường An bĩu môi: "Vậy còn phải xem là đạo gì, là đạo của ai."

Gã vươn tay ra lấy chén rượu, bưng lên nhìn thấy là chén rỗng, sau đó lắc đầu ra vẻ ông cụ non, nói: "Ngươi xem chén rượu này đi. Nó là một chén rượu, nó chỉ là thứ dùng để đựng rượu, ngươi nhìn thấy chén rượu liền nghĩ đến rượu, đây là chuyện đương nhiên."

Thẩm Lãnh đứng dậy: "Ngươi đợi ta."

Hắn lảo đảo đứng dậy, Mạnh Trường An chợp mắt nghỉ ngơi, lúc sắp ngủ rồi thì Thẩm Lãnh bưng một cái chậu trở lại, bên trong là một chậu canh. Hắn múc một thìa đổ vào trong chén rượu của Mạnh Trường An, chỉ chỉ: "Tại sao nhất quyết phải đựng rượu chứ? Đựng canh nó không thơm sao?"

Mạnh Trường An liếc nhìn chén rượu một cái, liếc nhìn cái chậu kia một cái.

Gã chỉ cái chậu: "Đó mới là thứ đựng canh."

Thẩm Lãnh nói: "Dao săn nhỏ dùng để giết người sao?"

Mạnh Trường An trả lời: "Đúng vậy."

Thẩm Lãnh nói: "Lần đầu tiên ta dùng nó là gọt chân, cảm thấy dùng tốt, rất tốt, rất thoải mái."

Mạnh Trường An: "..."

Thẩm Lãnh nói: "Chén rượu có thể là chén rượu, cũng có thể là bát canh."

Mạnh Trường An cười, gật đầu nói: "Được được được, ngươi nói đều đúng, ngươi là Lãnh Tử, ngươi ưu tiên."

Gã giơ tay lên chỉ ngực mình: "Lãnh Tử ưu tiên."

Sau đó gã liền khóc.

"Ta vẫn chưa... vẫn chưa từng chắn sát cho ngươi... Ta vẫn chưa làm."

Thẩm Lãnh nhìn gã khóc cũng rất cảm động. Mạnh Trường An thật lòng biểu lộ như vậy, làm sao hắn có thể không cảm động được, vì thế hắn khẽ an ủi một câu: "Ngu vãi."

(1) hiện tượng đồng âm

Bình Luận (0)
Comment