Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1592 - Chương 1592: Người Một Nhà (Kết Cục)

Chương 1592: Người một nhà (Kết cục) Chương 1592: Người một nhà (Kết cục)

Ba năm sau.

Tiểu Thẩm Kế cũng đã cao lớn trông giống như một hán tử trưởng thành. Theo lời Thẩm Lãnh nói, đứa trẻ này kế thừa mỹ mạo của phụ thân và trí tuệ của mẫu thân nó.

Thẩm Kế đã là công tử nổi tiếng trong thành Trường An, cũng không biết là ứng viên phu quân hoàn mỹ trong lòng bao nhiêu thiếu nữ. Gã chưa từng ra vào nơi bướm hoa, thậm chí cũng rất ít khi ra đường, phần lớn thời gian đều ở trong cấm quân cùng phụ thân gã luyện binh.

Mà Tiểu Thẩm Ninh thì trổ mã càng ngày càng xinh đẹp, nhưng điều làm cho người ta kinh ngạc là càng ngày nàng càng giống hoàng hậu nương nương lúc trẻ, thế nên hoàng hậu nương nương thường xuyên ngẩn người khi nhìn nàng.

Lại là một mùa xuân nữa, ngày đại quân xuất chinh đã gần ngay trước mắt, nha môn các bộ đã làm xong những việc có thể chuẩn bị, mà ở bắc cương cũng đã chuẩn bị xong lượng lớn lương thảo vật tư. Trận chiến này sẽ là đại chiến hoàn toàn thay đổi vận mệnh thiên hạ.

Cung Vị Ương.

Hoàng hậu nương nương đã ngẩn người nhìn Tiểu Thẩm Ninh ngoan ngoãn ngồi đọc sách trước mặt mình một lúc lâu, nếu như nói trước đây còn có gì đó không xác định, nhìn tiểu cô nương này trước mặt, bà đã có thể xác định rồi.

Cho nên bà cũng lấy dũng khí, định nói chuyện rõ ràng với hoàng đế.

Mà trước đó, hoàng đế đã nói chuyện nghiêm túc với bà một lần. Ba năm trước đây hoàng đế đã nói với lão viện trưởng và Lại Thành, cũng nói với Thẩm Lãnh, sau khi bắc chinh ông ta sẽ thoái vị, truyền ngôi cho thái tử Lý Trường Diệp.

Đây không những là chuyện chưa từng có trong lịch sử Đại Ninh, cũng là chuyện chưa từng trong lịch sử giang sơn Trung Nguyên giang sơn. Từ xưa đến nay đều là sau khi lão hoàng đế băng hà thì tân hoàng của đế quốc Trung Nguyên mới kế thừa đăng cơ. Đại Ninh Thiên Thành hoàng đế Lý Thừa Đường đây là muốn mở ra một tiền lệ.

Hoàng đế dẫn theo Thẩm Lãnh và thái tử Lý Trường Diệp từ bên ngoài vào, liếc mắt liền nhìn thấy hoàng hậu đang ngẩn người nhìn Tiểu Thẩm Ninh. Thật ra làm sao hoàng đế lại không nhìn ra được? Nhưng hoàng đế chỉ cảm thấy con gái trông giống một chút cũng không có gì đặc biệt.

"Thẩm Lãnh, Trường Diệp."

Hoàng hậu hành lễ với hoàng đế sau đó nhìn về phía Thẩm Lãnh và Lý Trường Diệp nói: "Ta có chuyện muốn nói với bệ hạ, hai người tránh đi một lúc trước. Quả dâu trong viện đã chín rồi, hai người mang Tiểu Thẩm Ninh đi hái một chút về."

Đương nhiên hoàng đế biết hoàng hậu nói gì với ông ta, cho nên khoát tay: "Nếu đã muốn nói chuyện này thì đều ở lại đi, sau khi nói xong cả nhà chúng ta cùng đi hái."

Ông ta dùng mấy chữ "cả nhà chúng ta" này.

Cho nên trong lòng Thẩm Lãnh hơi căng thẳng, tuy rằng hắn không để ý nhưng khi chuyện đến đầu làm sao có thể không căng thẳng? Mà thái tử Lý Trường Diệp nhìn có vẻ còn căng thẳng hơn cả hắn, nhìn liếc mắt Thẩm Lãnh một cái theo bản năng.

"Chuyện năm đó..."

Hoàng hậu mấp máy môi nhưng lại không biết bắt đầu nói tiếp như thế nào.

"Chuyện năm đó, thật ra trẫm đã không để ý nữa rồi... Nhưng nếu nàng đã muốn nói thì trẫm sẽ nghe nàng nói."

Hoàng đế nhìn về phía Đại Phóng Chu: "Đi đóng cửa lại, không có ý chỉ của trẫm, không cho bất cứ người nào tới gần."

"Vâng!"

Đại Phóng Chu vội vàng dẫn tất cả nội thị ra ngoài, hơn nữa không dám ở lại chỗ gần Đông Noãn Các.

Hoàng đế đi đến bên cạnh hoàng hậu, nhìn vào mắt bà và nghiêm túc nói: "Nhiều năm trước trẫm vẫn luôn chờ nàng nói, nhưng nàng không nói. Trẫm biết không phải nàng không muốn nói mà là không xác định, cho nên không thể nói lung tung. Sau đó trẫm cảm thấy đã không cần phải nói gì nữa, bởi vì trẫm người trẫm quan tâm dù sao cũng là nàng."

Hoàng hậu áy náy nói: "Bệ hạ, quả thật thần thiếp cũng không biết năm đó có chuyện gì xảy ra, bây giờ nhìn Tiểu Thẩm Ninh..."

Hoàng đế nói: "Có lẽ cô nương giống nhau cũng tương đối nhiều."

Hoàng hậu hít sâu một hơi, bà nói rất nghiêm túc: "Thật ra bắt đầu từ lần đầu tiên nhìn thấy Trà Nhi, thiếp đã cảm thấy Trà Nhi có một sự thân thiết khó hiểu, chỉ là khi đó vẫn chưa nghĩ nhiều, cảm thấy có thể là bởi vì tính tình phong cách đều rất hợp nhau cho nên có vẻ thân cận, cho đến khi... Thẩm Lãnh xuất chinh, hai đứa trẻ còn nhỏ, Trà Nhi mang đứa trẻ vào trong cung ở, thiếp mới càng nghi ngờ hơn."

"Trên gáy của Trà Nhi có một chấm đỏ, giống như một nốt ruồi son, rất đẹp. Đứa năm đó thiếp sinh ra cũng có một cái ở cổ."

Thẩm Lãnh theo bản năng giơ tay lên sờ gáy, hắn không có.

"Khi đó Dương hoàng hậu phái người xông vào phòng sinh muốn giết đứa trẻ, sau khi đứa trẻ chào đời thiếp chỉ liếc mắt nhìn một cái đã bị ôm đi. Thiếp hỏi bà đỡ là con trai hay con gái, bà đỡ nói với thiếp là con trai."

Hoàng hậu nói: "Cho nên..."

Hoàng đế chậm rãi thở ra một hơi, liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái, nói: "Có lẽ đều là trùng hợp. Khi trẫm còn nhỏ, ở ngực cũng có một chấm đỏ, nhưng đến khi mười ba mười bốn tuổi thì tự biến mất."

Hoàng hậu nói: "Bệ hạ, hãy nghe thiếp nói hết được không?"

Hoàng đế gật đầu: "Nàng nói, nàng nói đi..."

Hoàng hậu nói: "Mấy ngày nay thiếp vẫn luôn suy nghĩ, càng ngày càng cảm thấy chân tướng sự việc có thể sẽ rất phức tạp. Tại sao Dương hoàng hậu muốn trộm đứa trẻ nhưng không giết chết, cũng không phải giao cho bệ hạ mà là đem cho Thẩm tiên sinh?"

Tất cả mọi người đều nhìn bà, chờ bà nói tiếp.

Hoàng hậu sắp xếp tìm từ một chút rồi nói: "Tiếp theo đều là phỏng đoán của thiếp, nhưng thiếp cảm thấy có lẽ chính là sự thật ... Bởi vì năm đó sợ thiếp tranh sủng, Dương hoàng hậu hạ lệnh chỉ cần thiếp sinh ra con trai sẽ lập tức diệt trừ. Năm đó con của bà ta mới một tuổi, hơn nữa giữa bà ta và bệ hạ đã có rạn nứt."

Hoàng đế gật đầu nhưng không lên tiếng.

Hoàng hậu tiếp tục nói: "Người bên cạnh thiếp thấy thiếp thường xuyên bị hoàng hậu ức hiếp cho nên có thể làm chuyện sai. Họ đều biết nếu thiếp sinh một đứa con gái, địa vị ở trong vương phủ vẫn không thể cao hơn, không thể đối kháng với Dương hoàng hậu, vì thế rõ ràng thiếp đã sinh con gái nhưng họ lại nói với thiếp là sinh con trai."

Sắc mặt Lý Trường Diệp hơi tái nhợt, hỏi: "Nhưng mẫu hậu, bé trai đó là thế nào?"

Hoàng hậu nói: "Có thể đi mời Thẩm tiên sinh đến, hai người chúng ta xác minh với nhau một chút."

Hoàng đế nhìn về phía Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh lập tức nói: "Thần đi đón."

Gần một canh giờ sau, Thẩm tiên sinh cùng Thẩm Lãnh đến cung Vị Ương. Trên đường đã nghe Thẩm Lãnh thuật lại lời hoàng hậu nói một lượt, sắc mặt Thẩm tiên sinh cũng hơi khó coi, đây chẳng phải là chuyện đã quấy nhiễu ông hơn nửa đời ư.

Đông Noãn Các.

Hoàng hậu nhìn về phía Thẩm tiên sinh sắc mặt hơi tái nhợt, hỏi: "Năm đó Dương hoàng hậu giao đứa trẻ cho khanh, khanh xác định là một bé trai?"

Thẩm tiên sinh nói: "Thần có thể xác định, sau đó thần đã chăm sóc nó lâu như vậy, làm sao có thể nhìn lầm được."

Hoàng hậu nói: "Trên gáy của đứa bé trai đó có một chấm đỏ?"

Thẩm tiên sinh cẩn thận suy nghĩ một chút: "Không có, thần mang theo đứa trẻ đi khắp nơi, trốn trốn tránh tránh, trên người đứa trẻ không có một chấm đỏ nào, thần nhớ rõ ràng, nhưng mà Trà Nhi..."

Thẩm tiên sinh bỗng im bặt.

Hoàng hậu gật đầu với ông, sắc mặt của Thẩm tiên sinh trở nên vô cùng phức tạp.

Ông lẩm bẩm nói: "Sao có thể có chuyện trùng hợp như thế?"

Hoàng hậu nói: "Cho nên ta suy đoán, quả thật là ta đã sinh ra một đứa con gái, nhưng đứa trẻ mới chào đời, ta chỉ kịp liếc mắt nhìn, sát thủ của Dương hoàng hậu phái tới đã xông vào. Bọn họ muốn giết đứa trẻ, bởi vì bà đỡ đã nói với người chờ ở bên ngoài là ta sinh ra một bé trai."

"Thật ra bé trai này..."

Hoàng hậu nhìn về phía Thẩm Lãnh, trong mắt đều là vẻ áy náy, vô cùng áy náy.

"Thật ra không biết bọn họ lấy bé trai này từ đâu, đã chuẩn bị sẵn từ trước. Nếu ta sinh con trai thì bé trai này sẽ bị trả lại, nếu ta sinh con gái thì sẽ giữ bé trai lại, đưa bé gái đi."

Trong tim Thẩm Lãnh giống như bị cứa một nhát dao.

Hoàng hậu tiếp tục nói: "Trước lúc sát thủ của Dương hoàng hậu xông vào, trong lúc giằng co, đứa trẻ từng bị rơi xuống đất, tấm chăn bông quấn đứa trẻ mở ra, bọn họ đã nhìn thấy đứa trẻ là một bé gái, khi đó bà đỡ bọn họ còn chưa kịp đổi đứa trẻ."

"Vì thế sát thủ lui ra ngoài, bọn họ nói với Dương hoàng hậu không phải con trai, là con gái, Dương hoàng hậu liền đích thân xông vào xem. Chắc hẳn bà ta nàng cũng nhìn thấy cho nên cất tiếng cười to ở trong phòng."

"Ta sai người tháo bảo kiếm của ta mang đến, Dương hoàng hậu sợ ta giết bà ta nên rút đi. Bà đỡ bọn họ nhân cơ hội đổi đứa trẻ, sau đó lại nói với bên ngoài là sinh ra một bé trai, cũng nói với ta như thế."

Hoàng hậu nhìn về phía hoàng đế, vẻ mặt hoàng đế cũng có chút đau khổ.

Hoàng hậu nắm tay hoàng đế, phát hiện trong lòng bàn tay hoàng đế toàn là mồ hôi.

Hoàng hậu nhìn vào mắt hoàng đế, nói: "Thiếp biết những điều này đều là phỏng đoán, nhưng có lẽ chính là sự thật... Dương hoàng hậu vừa mới lui ra ngoài thì nghe bà đỡ nói là con trai, tình cờ lúc ấy thiếp rút kiếm động thủ đã hôn mê, Dương hoàng hậu lại xông vào đánh cắp đứa trẻ lần nữa."

"Có lẽ là bà ta cảm thấy nếu trực tiếp đi gặp bệ hạ nói thiếp lừa bệ hạ, bệ hạ nhất định không tin. Bệ hạ sẽ nói là bà ta đánh cắp đứa trẻ đi tráo đổi, nói không chừng sẽ giận dữ giết bà ta. Bà ta không dám, cho nên bà ta đã nghĩ tới Thẩm tiên sinh."

Thẩm tiên sinh gật đầu: "Cuối cùng cũng đã hiểu rồi, Dương hoàng hậu lo bệ hạ không tin bà ta, mà bệ hạ lại không hề nghi ngờ thần, cho nên Dương hoàng hậu giao đứa trẻ cho thần mới nói ngươi xem rồi sẽ hiểu. Nhưng bà ta tới vội vàng, trước đó lại đã tận mắt nhìn thấy cho nên không nhìn một lần nữa. Nếu như xem lại thì đứa bé trai kia cũng sẽ bị bà ta nghĩ cách giết chết."

Thẩm tiên sinh tiếp tục nói: "Bà ta cho là mình sẽ không sai sót, dù sao cũng đã tận mắt nhìn thấy là một bé gái, cho nên bà ta nói thần xem rồi sẽ hiểu, nhưng khi ta xem thì đã là một bé trai. Trên đường đến tìm thần nếu bà ta nhìn thêm một cái ..."

Ông nhìn về phía Thẩm Lãnh, nếu lúc ấy Dương hoàng hậu nhìn thêm một lần nữa thì cũng sẽ không có Thẩm Lãnh rồi, cho nên Thẩm tiên sinh nghĩ mà thấy sợ.

Thẩm tiên sinh lại nhìn về phía hoàng đế, nói: "Thần không hiểu Dương hoàng hậu có ý gì, nghĩ có lẽ là bà ta muốn giá họa cho thần. Mà khi đó bệ hạ đã đi đại doanh chiến binh Tây Thục đạo, thần vốn định mang đứa trẻ đến đại doanh chiến binh Tây Thục đạo gặp bệ hạ."

Hoàng đế nói tiếp: "Nhưng nàng ta đột nhiên đổi ý. Bởi vì nàng ta nghĩ đến, cho dù khanh mang đứa trẻ tới gặp trẫm, trẫm cũng sẽ vì vậy mà nổi giận đùng đùng, cho nên quyết định chi bằng diệt trừ khanh và đứa trẻ, sau khi trẫm trở lại vương phủ thì nàng ta sẽ không thừa nhận, vì thế lập tức sắp xếp sát thủ đuổi giết khanh, buộc khanh không thể tới gần đại doanh Tây Thục đạo."

Hoàng đế thở dài một tiếng.

"Thật ra vẫn là trách trẫm. Lúc ấy trẫm vội đi Trường An, giao chuyện này cho người trong phủ tiếp tục điều tra. Trẫm bảo bọn họ phải đón khanh và đứa trẻ đón trở lại, nhưng mãi vẫn không tìm được người. Nếu trẫm không vội đi Trường An..."

Thẩm tiên sinh nói: "Thần luôn bị đuổi giết, thật sự đi đến cùng đường. Lúc chạy trốn tới trấn Ngư Lân thì nghe thấy Mạnh lão bản nói chuyện với người khác, biết đúng lúc hắn muốn nhận nuôi một đứa trẻ, vì thế thần đã vứt đứa trẻ trên đường hắn về nhà..."

Ông nhìn về phía hoàng đế: "Lúc ấy thần nghĩ là chờ sau khi cắt đuôi được người đuổi giết thần thì sẽ đón đứa trẻ về, thế nhưng lần trốn tránh này kéo dài tận mấy năm."

Hoàng đế gật đầu, ông ta lại thở dài một hơi.

Sau đó hỏi: "Chuyện Trà Nhi là thế nào?"

Thẩm tiên sinh nói: "Có lẽ ý trời như vậy, năm đó bà đỡ bỏ số tiền lớn để thay Trà Nhi bằng một bé trai, cũng chính là... Lãnh Tử. Phu thê hai người họ không dám ở lại Trường An, cũng đi thẳng đến quận An Dương Giang Nam đạo. Nam nhân nhà đó ăn chơi gái gú đánh cược là một người không có nghề nghiệp đàng hoàng, số bạc bà đỡ cho đều đã tiêu hết, lại sợ bị truy cứu cho nên đã bỏ đứa trẻ..."

Thẩm tiên sinh vẻ mặt buồn bã nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Nói cách khác, ta từng... gặp mẫu thân thân sinh của ngươi, ngay trong ngày ta quyết định nhận nuôi Trà Nhi."

Thẩm Lãnh chỉ có thể cười khổ.

Hoàng hậu quỳ xuống nói với hoàng đế: "Thần thiếp có tội."

Hoàng đế thò tay ra đỡ hoàng hậu dậy, lắc đầu nói: "Hiện tại rất tốt, mọi người đều rất tốt, trẫm cũng rất tốt..."

Ông ta nhìn về phía Thẩm Lãnh, đột nhiên cười nói: "Trẫm thương hồi lâu, hóa ra là thương một cô gia..."

Thẩm Lãnh chỉ cười khổ.

Hoàng đế im lặng một lúc, giơ tay ra: "Nào, đều đưa tay cho trẫm."

Trên tay ông ta là tay của hoàng hậu, trên tay hoàng hậu là tay của Lý Trường Diệp, trên tay Lý Trường Diệp là tay của Thẩm Lãnh, trên tay Thẩm Lãnh là tay của Thẩm Ninh, trên tay Thẩm Ninh là tay của Thẩm tiên sinh.

"Là người một nhà."

Hoàng đế lớn tiếng nói: "Mãi là người một nhà, mặc kệ bây giờ hay là sau này."

Ông ta nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Bên phía Trà Nhi..."

Thẩm Lãnh nói: "Thần sẽ nói."

"Hay là để ta đi đi."

Hoàng hậu khẽ nói: "Vốn dĩ nên là ta đi."...

Lời cuối sách (1)

Ngày đại hôn của hoàng đế Lý Trường Diệp sắp tới, gã sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng, không ngừng hỏi người bên cạnh là Thẩm Lãnh đã chưa.

Đại Phóng Chu cũng sốt ruột. Thẩm Lãnh phụng chỉ đi tìm thái thượng hoàng, đã rời kinh hơn nửa năm rồi.

"Về rồi!"

Một tiểu thái giám vội vã chạy vào, chân vấp vào cánh cửa ngã nhào xuống đất, y nằm ở đó nhìn Lý Trường Diệp, nói: "Bệ hạ, về rồi, thái thượng hoàng đã về, đều trở về rồi."

Lời cuối sách (2)

Đông Tang đạo, đang là thời điểm anh đào nở rộ, Lâm Lạc Vũ cầm một chiếc ô nhẹ bước chậm trong biển hoa, Nhan Tiếu Tiếu vẫn luôn đi theo phía sau nàng.

"Tỷ, anh đào năm nay nở đẹp hơn năm trước."

Nhan Tiếu Tiếu chỉ cảm thấy Lâm Lạc Vũ có chút tâm sự, cho nên muốn tìm đại vài chủ đề để nói.

Lâm Lạc Vũ gật đầu: "Ừ, đẹp hơn năm trước một chút. Anh đào của Tang quốc cũng là thương nhân Tang quốc mang từ Đại Ninh về từ mấy năm trước."

Nàng bỗng nhiên quay đầu lại nhìn về phía Nhan Tiếu Tiếu, nói: "Chúng ta trở về đi, thu dọn một chút đồ, ta muốn về Đại Ninh."

Nhan Tiếu Tiếu lập tức cười: "Muội sẽ đi ngay bây giờ."

Lâm Lạc Vũ ừ một tiếng, trong mắt có ý cười mờ nhạt.

Lời cuối sách (3)

Trang phủ.

Tiểu Trương chân nhân nhìn Trang Nhược Dung đã sửa soạn xong, mắt nàng lấp lánh như sao.

"Tỷ đẹp thật."

Nàng nói.

Trang Nhược Dung cười lắc đầu: "Còn đẹp gì chứ, cũng đã không còn trẻ nữa rồi."

Tiểu Trương chân nhân nói: "Vậy thì tỷ cũng đẹp, đẹp không ai bì kịp. Chúng ta cũng nên xuất phát rồi, xa giá đang chờ ở bên ngoài."

Lời cuối sách (4)

Bên ngoài Long Sơn, Mạnh Trường An chăm chú nhìn sứ giả trước mặt, hỏi hắn ta một câu: "Ngươi nói lại lần nữa?"

Sứ giả tóc vàng mắt xanh kia vẻ mặt khiêm tốn cung kính, nói: "Hoàng đế bệ hạ đế quốc Pháp Lan chúng ta nói chỉ cần đại tướng quân chịu ngừng tiến công, ngài ấy bằng lòng gả công chúa điện hạ cho ngươi."

Mạnh Trường An hừ một tiếng, không trả lời.

Đúng lúc này một người sứ giả khác nói: "Đại tướng quân, ngươi không thể nghe hắn được, quốc vương bệ hạ của thành bang Đức Ý chúng ta cũng bằng lòng gả công chúa điện hạ cho ngươi, bằng lòng kết thân với Đại Ninh."

Mạnh Trường An thở dài: "Công chúa... Ta thiếu thốn lắm sao?"

-End-

Bình Luận (0)
Comment