Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 164 - Chương 164: Dẫn

Chương 164: Dẫn Chương 164: Dẫn

Lúc đi ra ngoài Hàn Hoán Chi không nhịn được hỏi Thẩm Lãnh một câu: "Ngươi thật sự ham tiền?"

Thẩm Lãnh gật đầu: "Thật."

"Với bổng lộc của ngươi bây giờ mà nói cũng không tính là thấp, Đại Ninh đủ loại bảo vật trân quý tứ hải thuần phục, bổng lộc của quan viên tăng lên gấp đôi so với tiền triều Sở, với thực chức tướng quân chính ngũ phẩm của ngươi bổng ngân mỗi năm cũng có chừng trăm lượng, với cuộc sống bây giờ của Đại Ninh mà nói một đấu gạo chưa đến năm văn tiền, bổng lộc chức điền của ngươi cộng thêm các loại đồ dùng triều đình phát cũng đủ để sống rất tốt, tại sao còn phải ham tiền như vậy?"

Thẩm Lãnh: "Ta chỉ là đơn thuần rất thích tiền không được sao? Nhất là nếu đi đánh thuê cho ngài thì thu nhập sẽ nhanh và cao."

Hàn Hoán Chi cũng không biết Thẩm Lãnh đang nói đùa hay là nghiêm túc, nhưng ông ta lại nghiêm túc trả lời: "Bổng ngân của ta cao hơn ngươi một chút, nhưng một năm cũng chỉ khoảng một trăm năm mươi lượng, ngươi cho rằng ta có thể lấy ra hai trăm lượng mời ngươi làm chó săn một ngày?"

Thẩm Lãnh cũng nghiêm túc: "Vẫn thường nói chó săn nghiệp vụ không mở rộng, dù là đánh thuê bình thường cũng phải hai trăm lượng."

Hàn Hoán Chi hỏi: "Ngươi ham tiền, vậy mục đích ngươi dùng tiền là gì?"

Thẩm Lãnh ngẩng đầu nhìn trời: "Tán gái!"

"Nhiều tiền như vậy, ngươi định tán bao nhiêu người."

"Một người."

Hàn Hoán Chi: "..."

Hai người đi trên đường lớn, lúc này đúng là thời điểm náo nhiệt người đến người đi, bốn phía đều là người ngược lại sẽ không có ai nghe được hai người bọn họ nói những gì.

"Đại nhân tìm ta ra ngoài, cũng không phải là nghe ta nói cười." Thẩm Lãnh liếc mắt nhìn Hàn Hoán Chi một cái: "Không biết chuyện gì, ở trước mặt thủ hạ của đại nhân cũng không tiện nói, cứ nhất định phải ra ngoài mới có thể nói."

Hàn Hoán Chi cười cười, phát hiện chỉ cần không nhắc đến Thẩm tiên sinh và tiểu cô nương kia là Thẩm Lãnh đều thông minh đến mức khó tin, ông ta vừa đi vừa nói: "Chắc ngươi biết ta tới tra vụ án gì, bề ngoài, người mà ta phải điều tra là ngươi và Trang Ung, cho nên ta tìm ngươi ra ngoài hỏi chút chuyện thì cũng không ai nói được gì."

Thẩm Lãnh đột nhiên hiểu ra.

"Đại nhân là không tin được người địa phương ở Bình Việt đạo này."

"Không có mấy người tin được."

Hàn Hoán Chi biết Thẩm Lãnh đã hiểu ý của ông ta, nói chuyện càng lúc càng thoải mái hơn.

Thẩm Lãnh quả thật là đã hiểu... Bề ngoài là Hàn Hoán Chi tới điều tra hắn và Trang Ung, dù là làm cho có lệ thì cũng phải đi đúng quá trình một lượt, nhưng sau khi Hàn Hoán Chi đến đây hiển nhiên không định thật sự như thế nào cả, điều này giống với dự đoán trước đó. Bệ hạ vốn hy vọng Bạch Thượng Niên chết, hy vọng Mộc Tiêu Phong chết, cho nên chỉ cần Hàn Hoán Chi không muốn có lỗi với bệ hạ thì nhất định phải không động đến Thẩm Lãnh.

Nhưng trong triều đình trên địa phương đều biết Hàn Hoán Chi là tới điều tra thủy sư, vì thế, Thẩm Lãnh và Trang Ung liền thành người không có khả năng hợp tác với Hàn Hoán Chi nhất. Thẩm Lãnh lại nghĩ tới trước đó là đạo thừa Bình Việt đạo Diệp Cảnh Thiên đích thân dẫn hắn tới chỗ ở của Hàn Hoán Chi, đây là một tín hiệu bắn ra cho bên ngoài, do Diệp Cảnh Thiên đích thân đưa người vào trong tay Hàn Hoán Chi, người bên ngoài sẽ nói thế nào?

Sẽ nói Diệp Cảnh Thiên đang phối hợp với Hàn Hoán Chi ép Trang Ung, những người đó đều nhìn thấy rõ ràng, như vậy thì tối thiểu cũng có một chút làm rất giống... mối quan hệ của Hàn Hoán Chi và thủy sư cũng không tốt.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận điểm này Thẩm Lãnh lại không thể không suy nghĩ đến một tầng cao hơn, tại sao lại như vậy.

Rốt cuộc Hàn Hoán Chi muốn điều tra cái gì, tại sao ngay cả người ở địa phương cũng không thể tin tưởng, đây chính là Bình Việt đạo vừa mới công chiếm được không bao lâu, người được phái tới đều là tâm phúc của bệ hạ, rốt cuộc ông ta đang lo lắng cái gì.

"Ta sẽ nhốt ngươi lại."

Hàn Hoán Chi bỗng nhiên nói một câu như vậy, trong lòng Thẩm Lãnh hơi chấn động nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh.

"Biết tại sao bệ hạ càng ngày càng thích dùng những người tuổi trẻ không căn cơ như các ngươi không?" Không đợi Thẩm Lãnh trả lời Hàn Hoán Chi đã tự nói tiếp: "Bởi vì các ngươi thuần túy, các ngươi còn không có liên lụy vào vòng xoáy ích lợi khổng lồ kia, trong lòng các ngươi chỉ có Đại Ninh, chỉ có bệ hạ, dùng các ngươi, bệ hạ yên tâm."

Ông ta nhìn nhìn bốn phía: "Ngươi đi cùng ta trên đường lớn này, không chừng bốn phía đều có bao nhiêu cặp mắt nhìn, bọn họ không dám tới gần, nhưng cực muốn biết ta và ngươi nói những gì, còn muốn giết ta, giết ngươi nữa. Ở Bình Việt đạo này nhìn có vẻ bình thuận an ninh nhưng trên thực tế sóng lớn đều ở chỗ tối. Nếu đã nói đến với ngươi thì dứt khoát nói rõ một chút, ta nghi ngờ có người lợi dụng thời cơ Đại Ninh diệt Lâm Việt này, đánh cắp lượng lớn tiền tài trong quốc khố Lâm Việt, không chỉ là quốc khố, bọn họ gần như đều muốn nhúng tay vào phủ khố địa phương của Lâm Việt trước đây, người nào mới điên cuồng như thế, mới cần một khoản tiền lương khổng lồ như thế?"

Thẩm Lãnh lạnh toát sống lưng, tuy rằng hắn biết những người như Bùi Đình Sơn, Thạch Nguyên Hùng dựa vào quân công cực lớn và trọng binh trong tay mà khá vênh váo ương ngạnh, nhưng Thẩm Lãnh không cho rằng bọn họ thật sự dám có ý đồ xấu gì với bệ hạ, nhất là Bùi Đình Sơn, nếu không có lão ta thì sẽ không có bệ hạ hiện giờ... Nhưng nếu chuyện Hàn Hoán Chi nói là thật, như vậy thì rốt cuộc người muốn tạo phản là ai?

"Ngươi về đi, không lâu sau người của ta sẽ đến đại doanh thủy sư bắt người, ngươi sẽ bị đưa về chỗ ta ở." Hàn Hoán Chi dừng bước chân: "Đi đến đây thôi, từ giờ về sau còn cần ngươi làm gì, ta sẽ nói cho ngươi biết."

Thẩm Lãnh không nói gì, trầm mặc một lúc rồi cất bước đi về phía trước.

Hàn Hoán Chi nhìn bóng lưng Thẩm Lãnh đột nhiên cảm thấy người trẻ tuổi bây giờ sao đều đáng sợ như vậy. Người thiếu niên nhìn có vẻ ngay thẳng hàm hậu này nhưng tâm tư lại sâu như vậy, ông ta không biết bệ hạ đã cho Thẩm Lãnh thông văn hạp, nếu biết thì sợ là sẽ phải càng chấn động hơn. Dù sao thông văn hạp cũng là chuyện quan trọng như vậy, Diệp Lưu Vân biết cũng sẽ không nói với ông ta, sẽ không nói với Diệp Khai Thái và Diệp Cảnh Thiên.

Từ đầu đến cuối... Thẩm Lãnh đều rất bình tĩnh, bình tĩnh một cách không ngờ.

Sau khi Thẩm Lãnh trở lại đại doanh thủy sư không lâu, một đội thân vệ của nha môn đạo phủ liền trực tiếp đến đại doanh thủy sư mang Thẩm Lãnh đi, trong thủy sư lập tức nổ tung, Trang Ung đích thân dẫn người ngăn cản đội thân vệ của nha môn đạo phủ kia, kết quả cũng không thể làm gì được.

Thẩm Lãnh bị áp giải lên một chiếc xe ngựa, mặc dù không bị khóa tay nhưng lại lột bỏ giáp trụ, tín hiệu này liền trở nên càng quỷ dị hơn.

Thứ nhất, lần này phủ đình úy mang tới một trăm hai mươi hắc kỵ và bốn thiên bạn, người đâu?

Thứ hai, Diệp Khai Thái và Trang Ung cùng xuất thân là gia thần trong phủ bệ hạ trước đây, Diệp Khai Thái làm như vậy không phải đã biểu lộ mối quan hệ của ông ta và Trang Ung không được tốt?

Tất cả mọi người đều đang đoán, đoán đến mức đau đầu.

Cục diện của Bình Việt đạo lập tức trở nên loạn cả lên, thủy sư xuôi nam còn chưa tới hải cương đã bị phủ đình úy bắt một vị tướng quân chính ngũ phẩm, còn là thanh niên gương mẫu mà trước đó không lâu hoàng đế mới khen ngợi, chuyện này có chút ý vị sâu xa rồi.

Trong xe ngựa, Thẩm Lãnh ngồi đó vẫn luôn rất nặng trầm mặc, hắn cũng đang suy nghĩ.

Không lâu sau đã lại có một tin tức truyền ra ngoài, nói là sau khi Thẩm Lãnh vào viện tử của Hàn Hoán Chi không lâu bên trong liền truyền đến từng hồi tiếng kêu rên, nghe nói thanh âm rất lớn, thảm thiết đến mức có thể xé rách màng tai người ta.

Thư phòng, Hàn Hoán Chi cảm thấy khí hậu nóng nực quỷ quái này của Bình Việt đạo có thể giết người được nhưng này người địa phương thích ăn lẩu như thế thật sự là khó hiểu. Tuyến đường ông ta và Thẩm Lãnh đi khác nhau, ông ta là từ bên Tây Thục đạo tới, người Tây Thục đạo chấp mê đối với lẩu đã làm cho người ta rất khó hiểu, dù sao chỗ đó cũng nóng muốn chết. Tới Bình Việt đạo nhiệt độ tăng lên một cấp bậc, có thể khiến người Tây Thục đạo nóng đến mức mơ hồ, nhưng món lẩu vẫn hưng thịnh như vậy, hơn nữa bên Bình Việt đạo này ăn càng tạp hơn, cái gì cũng thả vào trong nồi, cho bọn họ một người Tây Thục đạo có lẽ cũng dám nhúng luôn...

Mà kẻ ở trước mặt kia ăn lẩu ăn đến mức mồ hôi đầm đìa nhưng vẫn rất ngon lành, hơn nữa còn vừa ăn vừa nói sướng... sướng ở đâu? Ở dầu đỏ kia? Ở ớt kia? Ở rượu mạnh kia?

Diệp Cảnh Thiên buông bát đũa lau miệng, có vẻ cực thỏa mãn, liếc nhìn sang Hàn Hoán Chi: "Sao huynh không ăn?"

Hàn Hoán Chi: "Dạ dày không tốt."

Diệp Cảnh Thiên nhìn nhìn bụng Hàn Hoán Chi, Thẩm Lãnh ngồi ở bên cạnh cũng nhìn nhìn, ánh mắt của hai người kia đều rất có ý tứ. Trong ánh mắt của Thẩm Lãnh thì có chút đơn thuần dường như là quan tâm đến dạ dày, mà ánh mắt Diệp Cảnh Thiên nhìn cũng đơn thuần nhưng chỉ là làm cho người ta cảm thấy ông ta suy nghĩ đến hậu môn...

Tầm nhìn của Diệp Cảnh Thiên rời khỏi Hàn Hoán Chi dừng lại ở Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh vội vàng ngồi thẳng người: "Ta đơn thuần là không đói."

"Ta vốn dĩ chủ trương là từ từ, nhưng huynh ấy nhất quyết chỉnh lý sự việc trước khi thủy sư các ngươi xuôi nam hải cương, vậy thì mặc kệ huynh ấy... Dù sao huynh ấy cũng lăn lộn ở Trường An mà, gần bệ hạ."

Diệp Cảnh Thiên rót một chén trà, ăn no uống đủ lại thêm một bình trà ngon, đây chính là hưởng thụ.

"Thẩm Lãnh thì ủy khuất một chút." Ông ta nói.

Thẩm Lãnh nhìn nhìn bên phía gian nhà phụ bên ngoài cửa sổ, tiếng kêu thảm thiết còn rất lớn, hắn khẽ thở dài: "Ta cũng không phải ủy khuất, vị ở trong gian nhà phụ đó khổ cực rồi.."

Trong gian nhà phụ là người hôm nay mới bắt được, một tiểu nhân vật nhìn thế nào cũng không nhập lưu, chỉ là ở thời Lâm Việt quốc người này cũng chỉ là một tiểu quan cửu phẩm. Đại Ninh là thất phẩm chế, Lâm Việt là cửu phẩm chế, cửu phẩm quan đại khái cũng chỉ lớn tương đương cỡ trưởng thôn.

Lúc này là sau nửa đêm, cách lúc Thẩm Lãnh bị bắt vào đã sáu canh giờ trôi qua, thật ra người trong phòng đều rõ bên ngoài đang lan truyền cái gì, sở dĩ truyền đi mạnh như vậy cũng chính là Diệp Cảnh Thiên thúc đẩy.

"Tin tức về rồi." Hàn Hoán Chi ngữ khí bình thản nói: "Hai lộ người ta phái ra ngoài, có một lộ chạy suốt cả một ngày không nghỉ ngơi hơn bốn trăm dặm, kết quả đến nơi thì công cốc, trong nhà của người muốn bắt đã có người tới trước, hơn nữa không chỉ là một nhóm người tới, trong viện tử có hai mươi mấy bộ tử thi. Tin tức dùng bồ câu gửi về chỉ có như vậy, nhiều hơn nữa thì phải đợi ngày mai sau khi người của ta tới rồi mới phán đoán."

"Không lạ, trước đó không phải huynh đã phán đoán bọn họ sẽ động thủ sao." Diệp Cảnh Thiên nói: "Trụ trì của Phúc Ninh Tự khai báo muộn một chút, thời gian các người khởi hành đã kém người ta ít nhất nửa ngày."

Hàn Hoán Chi nhìn nhìn Thẩm Lãnh: "Tiếp theo phải xem ngươi rồi, trước tiên giải quyết người muốn giết ngươi và ta, sau đó ta mới có thể yên tâm dễ dàng điều tra rõ chuyện Bình Việt đạo, ta sẽ trả tiền thuê cho ngươi theo giá cả ngươi nói lúc trước... Đến đạo thừa đại nhân Bình Việt đạo tính sổ là được."

Diệp Cảnh Thiên: "..."

Thẩm Lãnh: "Ta có một yêu cầu." Hắn nhìn Hàn Hoán Chi nghiêm túc hỏi: "Nếu ta giúp ngài làm xong việc, ngài có thể nói cho ta biết rốt cuộc là ai muốn giết ta không? Là người của đại học sĩ hay là người của Bạch gia, hay là căn bản không phải người của hai nhà này... Bạch gia không lá gan này, đại học sĩ không thiếu kiên nhẫn như vậy, lúc này vẫn dám động thủ, là ai."

Hàn Hoán Chi liếc nhìn Diệp Cảnh Thiên, phát hiện Diệp Cảnh Thiên cũng đang nhìn ông ta, hai người đồng thời quay đầu nhìn chỗ khác, chính là không ai nhìn Thẩm Lãnh.

Mà cùng lúc đó, thành Thi Ân sau nửa đêm trên đường lớn đã cực thanh tịnh giống như một người cũng không có, mấy bóng đen từ trên nóc nhà dừng lại nhìn nhìn khách điếm trên con đường đối diện, mà ở một bên khác cũng có mấy người nhanh chóng tới gần, khách điếm kia không có đại nhân vật ghê gớm gì ở trọ, hôm trước cũng có cặp cha và con gái vào ở, phụ thân giống một tiên sinh dạy học, khuê nữ giống một hiệp khách.

Từng bóng đen tụ tập ở bốn phía khách điếm, giống như quỷ mị.

Diêu Đào Chi vốn định vào khách điếm đã lui về sau trở lại trong bóng tối, nơi mà ngay cả ánh trăng cũng không chiếu đến là ẩn thân tốt nhất. Y nhìn những người kia bao vây mà không nhịn được suy nghĩ, nơi này thật thú vị, con mẹ nó quá là thú vị.

Bình Luận (0)
Comment