Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 165 - Chương 165: Cản

Chương 165: Cản Chương 165: Cản

Diêu Đào Chi và Bạch Tiểu Lạc giống nhau ở chỗ, trước khi muốn giết ai hai người đều sẽ điều tra rất tường tận, có thể tra được mười tám đời tổ tông thì sẽ không tra đến mười bảy đời, không chỉ là phải tra về bản thân người này, còn phải điều tra địa vị xã hội, quan hệ nhân mạch cùng với đủ loại khác.

Diêu Đào Chi và Bạch Tiểu Lạc khác nhau ở chỗ, sau khi thăm dò Thẩm Lãnh vẫn không muốn lấy cô nương kia làm điểm đột phá, ví dụ những chuyện như bắt nàng áp chế Thẩm Lãnh này y cũng không thèm làm, đó là thủ đoạn vạn bất đắc dĩ, nhưng Diêu Đào Chi sẽ không nghĩ như vậy... Theo y thấy thủ đoạn hữu hiệu nhất thì chẳng có gì gọi là cao thấp sang hèn, có thể thành công chính là kết quả tốt nhất.

Cho nên sau khi y nhìn có người phục kích Thẩm Lãnh cùng phản ứng và sự chuẩn bị mà Thẩm Lãnh đưa ra, y quyết định lập tức phải đi tìm cô nương kia hạ thủ.

Nhưng có một điểm khiến Diêu Đào Chi và Bạch Tiểu Lạc đều có chút tò mò, đó chính là bọn họ tra đi tra lại cũng không thể tra ra mười tám đời tổ tông của Thẩm Lãnh, đừng nói mười tám đời, hai đời trở lên cũng không có... Chuyện có thể tra được chẳng qua chỉ là một thiếu niên thân thế thê lương cực khổ trong trấn Ngư Lân, quận An Dương mà thôi, dưỡng phụ là một nam nhân hà khắc bạc bẽo đối xử với hắn cực kỳ tệ, sau đó không biết thế nào mà dưỡng phụ mất tích, dưỡng mẫu dựa vào của cải còn lại sống cũng tạm ổn, vẫn chống đỡ cửa tiệm tơ lụa kia.

Mỗi một người bình thường đều có dấu vết có thể tra được, đây là sự thật rõ ràng, bất kể là ai cảm giác mình bình thường đến mức nào đi chăng nữa nhưng tối thiểu lai lịch rất rõ ràng, người lai lịch không rõ ràng tất nhiên không phải người bình thường.

Cho nên Diêu Đào Chi từng suy nghĩ, hoặc là Thẩm Lãnh thật sự chỉ là một cô nhi được nhặt về, phụ mẫu thân sinh tất nhiên không có tung tích để tìm ra, hoặc là... Thẩm Lãnh có lẽ có lai lịch rất lớn.

Nhưng mặc kệ lai lịch như thế nào cũng không gây trở ngại ý muốn giết Thẩm Lãnh của Diêu Đào Chi, bởi vì giá cả rất cao.

Y nấp trong bóng tối nhìn những sát thủ không biết lai lịch kia từ từ tới gần khách điếm, bỗng nhiên nảy sinh một sự vui sướng... Một kiểu vui sướng thấy được hy vọng, cho nên y quyết định tiếp tục ẩn mình, kiểu vui sướng này gọi là dễ như trở bàn tay.

Trên nóc một căn nhà cách khách điếm chừng mấy chục mét, Bạch Tiểu Lạc đứng ở đó giơ thiên lý nhãn nhìn phía trước, màn đêm tuy rất đen nhưng ánh trăng cũng sáng cho nên lờ mờ có thể nhìn thấy những bóng người ở chung quanh khách điếm, vì thế y cũng thấy tò mò, rốt cuộc là ai đang tranh giành đầu của Thẩm Lãnh với mình.

Cho nên y cũng quyết định tiếp tục ẩn mình, nhưng y thì không có vui sướng gì, mục tiêu cuối cùng là tử vong chẳng lẽ còn không đủ tốt sao? Đối với Bạch Tiểu Lạc mà nói đương nhiên không đủ tốt, đủ tốt là y dùng thủ đoạn quang minh chính đại để đánh bại Thẩm Lãnh.

Đúng lúc này cuộc chém giết đột ngột xuất hiện, từ trong khách điếm đi ra không ít kẻ mặc cẩm y màu đen, khi những người đó vừa xuất hiện thì tất cả âm mưu quỷ kế dường như cũng bị phơi bày rõ ràng, dù cho lúc này là đêm khuya.

Những sát thủ kia có thể là thấy người của phủ đình úy nên ngay từ đầu đã e sợ rồi, tiếp xúc không bao lâu đã bắt đầu triệt lui về phía sau, mà người của phủ đình úy cắn rất nhanh, đuổi theo bốn phương tám hướng.

Diêu Đào Chi nhìn cảnh này cảm thấy càng thú vị hơn, y phát hiện Hàn Hoán Chi người này quả thật đáng giá cao như vậy, thậm chí còn cao hơn, vì thế y nghĩ nếu sau khi giết Hàn Hoán Chi rồi có phải nên đi vị nữ nhân vốn nên là mẫu nghi thiên hạ kia đòi thêm một ít tiền hay không.

Y không nhúc nhích, người của phủ đình úy đuổi theo càng ngày càng xa, khách điếm bắt đầu từ từ sáng đèn, xem ra những vị khách trọ kia cũng đã bị đánh thức, vậy là đã mất đi thời cơ ám sát tốt nhất.

Nhưng mà theo Diêu Đào Chi thấy, đây là thời cơ tốt nhất.

Ngay khi y chuẩn bị tiến vào khách điếm, bỗng nhiên mấy bóng đen động tác nhanh chóng từ trên nóc nhà lướt vào khách điếm, không bao lâu trong khách điếm liền truyền đến một tràng tiếng đánh nhau, thời gian duy trì rất ngắn ngủi, mấy bóng đen đi vào trên vai khiêng hai người lao ra. Trong khoảnh khắc lao ra ngoài cửa sổ, Diêu Đào Chi thấy rõ ràng một trong hai người bị bắt chính là nữ hài tử đó, bộ y phục đó rất rõ ràng.

Mấy bóng đen thân pháp rất nhanh cũng rất nhẹ, giống như quỷ mị giống nhau hướng về chỗ cuối đường mà rời đi.

Diêu Đào Chi miệng mắng một câu, từ trong bóng tối đi ra đuổi theo bên kia, mấy người kia thân pháp nhanh hơn nữa thì y cũng không lo mình không theo kịp, nếu không phải y thân pháp nhanh hơn, linh hoạt hơn, làm sao lại có thể tránh được một đao kia của Hàn Hoán Chi.

Bạch Tiểu Lạc ở trên nóc nhà phía xa buông thiên lý nhãn xuống nhíu mày, cảm thấy chuyện này có chút không đúng, nhưng cuối cùng vẫn còn không nhịn được tò mò muốn xem thử rốt cuộc chuyện này là thế nào, trầm mặc một lát rồi cũng dẫn người đuổi theo.

Trong thành Thi Ân có một tòa hoàng cung, sau khi Lâm Việt quốc bị diệt tất nhiên hoàng cung cũng không thể gọi là hoàng cung nữa, những thái giám và cung nữ vốn ở trong cung cũng sớm đã bị phân tán, hiện giờ trong quần thể kiến trúc khổng lồ này chỉ là những Đại Ninh được phái đến đây trú đóng, nhưng cũng không có quá nhiều người, dù sao ở nơi này ai dám tùy tiện làm loạn.

Mấy bóng đen khiêng hai người rất nhanh từ phía sau hoàng cung trèo tường viện đi vào, sau khi đuổi tới đây Diêu Đào Chi chờ một chút, sau đó cũng trèo tường vào.

Hậu viện hoàng cung chính là ngự hoa viên, một nơi cực lớn, đi xuyên qua ngự hoa viên là nơi ở của các vị quý nhân hậu cung, ngày bình thường ở những nơi này hơn phân nửa đều xuất hiện trong những câu chuyện hương diễm cả gan làm loạn nào đó, những câu chuyện này bất kể tình tiết thoải mái thế nào nhưng đại bộ phận đều có một điểm giống nhau... Hoàng đế đội một mảnh lục trên đầu.

Diêu Đào Chi sau khi vào ngự hoa viên liền mượn cây cối hoa cỏ che giấu hành tích của mình, nhìn mấy người kia nhanh chóng đi vào một khoảnh sân, y dừng lại theo bản năng, cảnh cáo bản thân không thể đến gần thêm nữa, dù sao nơi này cũng có chiến binh đóng, nhưng mà sau mấy tức y vẫn không nhịn được mà đi theo.

Y nhẹ nhàng leo lên một thân cây, mấy tên hắc y nhân đã vào phòng, bên trong nhanh chóng sáng đèn.

Một tên hắc y nhân trong số đó đánh giá hai người bị bắt đến một chút, dường như trầm tư một lúc rồi hạ giọng nói: "Viết một tờ giấy nói hai người này ở trong tay chúng ta, đến tô trạch Hàn Hoán Chi ở ném tờ giấy vào, Hàn Hoán Chi tất nhiên không quan tâm đến sống chết của hai người này, nhưng tên Thẩm Lãnh này nhất định sẽ để ý... Ta không tin Thẩm Lãnh bị Hàn Hoán Chi mang đi sẽ bị nghiêm hình tra tấn, chẳng qua là làm giả mà thôi, nếu muốn vạch trần chuyện giả dối này thì một tờ giấy này là đủ. Tờ giấy vào trong, Thẩm Lãnh tất nhiên sẽ bùng phát, chỉ cần hắn dám đi ra khỏi tô trạch là nửa đường giết hắn."

Một người khác nói: "Hàn Hoán Chi mang Thẩm Lãnh đi hơn phân nửa là để bảo vệ, dù sao đó là người mà hoàng đế để ý tới, nói là xuôi nam điều tra Thẩm Lãnh và Trang Ung còn không phải là để bảo vệ bọn họ. Một khi Thẩm Lãnh nhận được tin tức tất nhiên sẽ ra ngoài, Hàn Hoán Chi cũng sẽ ra ngoài, phủ đình úy đã mang đến hơn một trăm người, nhân thủ của chúng ta sợ là không đủ dùng."

"Đâu còn có hơn một trăm người, người của phủ đình úy trở về có một nửa còn chưa tới khách điếm, bị chúng ta người của dẫn dụ đi, hơn phân nửa khác ở cách xa trăm dặm căn bản không kịp trở lại, người có thể tới chỉ có hai người Hàn Hoán Chi và Thẩm Lãnh."

Người cầm đầu phân phó: "Các ngươi ở lại đây trông coi hai người này, ta đã an bài những người khác chặn giết nửa đường, không được sơ suất."

"Vâng!"

Những người kia lên tiếng trả lời, có vẻ đã tính trước kỹ càng.

Người cầm đầu nọ lại căn dặn vài câu gì đó rồi lập tức rời đi, để lại chừng năm sáu người trông coi gian phòng này. Diêu Đào Chi trầm mặc một lúc cuối cùng vẫn quyết định đi theo người rời đi, rất nhanh đã biến mất trong màn đêm.

Ở góc tường cách đó không xa Bạch Tiểu Lạc nhìn người lục tục rời đi, xoay người nhìn về phía thủ hạ ở đằng sau: "Đi cướp hai người kia về."

Sau khi phân phó xong y cũng rời khỏi hoàng cung, trong bóng đêm này thật sự là phấn khích.

Nửa canh giờ sau, cửa lớn của tô trạch bỗng nhiên bị người ta kéo ra, Thẩm Lãnh lao ra giống như một con báo săn phát điên, theo sát phía sau chính là Hàn Hoán Chi... Vẻ mặt của hai người đều không phải là giả vờ, bởi vì chuyện này vốn không phải là sắp xếp của Hàn Hoán Chi.

Hàn Hoán Chi quả thật là muốn dùng Thẩm Trà Nhan và Thẩm tiên sinh để dẫn dụ những người đó đến, nhưng căn bản là vẫn chưa bố trí, toàn bộ số đình úy hôm qua phái ra ngoài bắt người trở lại đều sắp xếp ở khách điếm, kết quả là vẫn xảy ra chuyện.

Thẩm Lãnh rất nhanh, có thể nhanh được bao nhiêu thì nhanh bấy nhiêu.

Hàn Hoán Chi chạy theo phía sau người trẻ tuổi này mấy lần muốn nhắc nhở hắn đừng nóng lòng như thế, nhưng mấy lần há miệng đều cuối cùng vẫn nhịn được, ông ta biết rõ phân lượng của hai người kia ở trong lòng Thẩm Lãnh, bản thân mình nhắc nhở bao nhiêu cũng không có ý nghĩa gì.

Trên đường lớn rất tĩnh mịch chỉ có âm thanh chạy cực nhanh của hai người. Tòa lầu gỗ cao bốn tầng ở bên trái ngã tư đường phía trước là Trích Tinh Lâu, một trong những tửu lâu đắt đỏ nhất trong thành Thi Ân, kiến trúc bắt mắt nhất phía bên phải là hí viện Thành Thái có quy mô còn lớn hơn gấp đôi Trích Tinh Lâu, người Bình Việt đạo nổi tiếng là thích nghe hát, buổi chiều mỗi ngày trong hí viện đều kín người hết chỗ.

Lúc Thẩm Lãnh lao đến ngã tư đường đột nhiên dừng lại, khí hậu ở Bình Việt đạo oi bức như thế dù là buổi tối cũng không mát mẻ bao nhiêu, nhưng ở đây, Thẩm Lãnh lại cảm nhận được một luồng hàn khí.

Hắn và Hàn Hoán Chi đứng ở giữa ngã tư đường, từ bốn phía đều có người đi đến, những hắc y nhân kia cũng không hề che giấu bản thân, bởi vì nhân số của bọn họ đủ nhiều.

"Ngươi đi."

Hàn Hoán Chi cởi áo choàng ném xuống đất, tay phải ấn xuống chuôi đao trường đao.

"Ta sẽ ngăn cản cho ngươi."

Hàn Hoán Chi tổng cộng chỉ nói tám chữ này... Ngươi đi, ta sẽ ngăn cản cho ngươi.

Sau đó Thẩm Lãnh thật sự tăng tốc lao đi, cùng lúc Thẩm Lãnh vừa động thì người ở tứ phía cũng bắt đầu gia tăng tốc độ, giống như thủy triều tràn vào trung tâm ngã tư đường, Hàn Hoán Chi cầm đao bất động như núi, dưới ánh trăng biểu cảm khuôn mặt kia vẫn bình tĩnh. Đao khách dưới ánh trăng này tựa như một tòa thành quan chắn trước thiên quân vạn mã, hùng quan ở đây thì ai cũng không hòng dễ vượt qua.

Diêu Đào Chi ngồi xổm trên một thân cây nhìn Thẩm Lãnh lao về phía trước, khóe miệng cong lên, món bạc này cuối cùng vẫn là của y.

Thẩm Lãnh chạy đi như điên ở trên đường lớn, Diêu Đào Chi ở trên nóc nhà bên cạnh nhẹ nhàng như khói truy đuổi. Tốc độ của hai người đều rất nhanh, một người là bước nhanh như sao băng, một người nhẹ nhàng như khói, chiến trường rất nhanh chóng đã bị hai người kia bỏ lại phía sau. Người có thân phận, địa vị như Hàn Hoán Chi dường như cũng không quan trọng nữa, ngược lại người quan trọng là một tên tiểu tử thủy sư mới ra đời.

Cạch một tiếng.

Thẩm Lãnh đột nhiên rút đao chặn một cái, một mũi tên rất ngắn bị hắn một đao bổ ra, trong ban đêm phản ứng này đủ khiến cho người kính sợ, mà thái độ của Diêu Đào Chi đối với Thẩm Lãnh cũng trở nên càng đoan chính hơn.

Diêu Đào Chi đáp xuống đất chắn ở trước người Thẩm Lãnh, so sánh mà nói thì y thấp hơn Thẩm Lãnh ít nhất nửa cái đầu, huống hồ y còn không còn tóc cho nên nhìn càng thấp hơn. Sát thủ dưới ánh trăng có một vết sẹo ghê rợn trên đỉnh đầu, nhìn giống như một con rết lớn nằm im bất động ở đó, nhưng lại đang chờ thời cơ để động.

Thẩm Lãnh cầm hắc tuyến đao của hắn không nói một lời liền một đao chém xuống, Diêu Đào Chi vốn định nói mấy câu gì đó liền bị cứng rắn đè nén trở lại, y đột nhiên xuất thủ, trên hai cánh tay đều đeo thiết trảo... thiết trảo được đặc biệt chuẩn bị để ứng phó với đao của Thẩm Lãnh.

Y không tra được mười tám đời tổ tông của Thẩm Lãnh, nhưng tối thiểu cũng có thể tra ra được Thẩm Lãnh có một thanh đao đáng sợ.

Bình Luận (0)
Comment