Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 166 - Chương 166: Là Bằng Hữu

Chương 166: Là bằng hữu Chương 166: Là bằng hữu

Đao của Thẩm Lãnh hạ xuống, Diêu Đào Chi không né không tránh mà giơ hai tay lên, trên hai cánh tay của y đều có thiết trảo, loại binh khí ngắn được đặc biệt tìm về để đối phó với đao của Thẩm Lãnh, thứ này rất ngắn nhưng có diệu dụng, trong khoảnh khắc tiếp được đao hai cánh tay y kéo sang hai bên, thiết trảo chụp lại lập tức khóa cứng thanh hắc tuyến đao rất nặng nề kia.

"Hì hì."

Diêu Đào Chi cười cười, nụ cười kia thật sự khó coi.

Thẩm Lãnh đạp một cước ra, hông Diêu Đào Chi tránh né sang một bên bằng sự mềm dẻo quỷ dị, cảm giác đó thật giống như một sợi mì có thể cong thành một nửa vòng tròn. Thẩm Lãnh một cước đạp vào không khí, cơ thể không tự chủ được nhoài về phía trước, mà đầu gối Diêu Đào Chi thì đập thật mạnh vào bụng dưới của Thẩm Lãnh.

Bịch một tiếng, Thẩm Lãnh trúng chiêu lùi nhanh về sau, nhưng mà lùi lại không quá xa, chỉ cần tay hắn không buông hắc tuyến đao ra thì từ đầu đến cuối hắn vẫn bị quấn chặt.

Diêu Đào Chi một kích đắc thủ cười càng khoái trá hơn, thật ra người như y chỉ cần một kích đắc thủ cũng đã đủ rồi.

Y chẳng những trên hai tay có thiết trảo, chỗ đầu gối chân phải còn đeo một cái bảo vệ đầu gối rất kỳ lạ, cái bảo vệ đầu gối chế tạo rất tinh tế không ảnh hưởng đến di động, lúc co đầu gối huých về phía trước sẽ đâm ra một thanh chủy thủ, chủy thủ không quá dài, chỉ chừng một tấc, dù sao thì nếu dài một chút sẽ dễ làm chính mình bị thương lại không dễ thu hồi lại.

Một kích này đủ để cắt rách bụng dưới của Thẩm Lãnh, nếu không có gì bất ngờ thì ruột đã bắt đầu lòi ra ngoài rồi.

Nhưng mà không có.

Diêu Đào Chi nhíu mày.

Y không nhìn thấy hình ảnh trong dự đoán của mình, trên bụng Thẩm Lãnh dần dần có vết máu thấm ra, dưới ánh trăng vết máu trên áo đen không rõ ràng nhưng Diêu Đào Chi ngửi thấy mùi máu tanh, nếu một đao kia đã trúng thì tại sao ruột không chịu lòi ra?

"Giở trò."

Y đột nhiên sực tỉnh, trên người Thẩm Lãnh nhất định có một chiếc nhuyễn giáp.

Hai cánh tay y gia tăng lực kẹp chặt ấn xuống dưới, tay phải của Thẩm Lãnh đã bị đè xuống, đầu gối của Diêu Đào Chi lại hướng lên trên, chủy thủ kia bật ra đâm thẳng vào cánh tay phải của Thẩm Lãnh, trên người có nhuyễn giáp nhưng trên cánh tay nhất định không có, nếu phế đi cánh tay phải có khả năng phát lực tốt này thì Thẩm Lãnh còn đáng sợ nữa sao?

Tay trái của Thẩm Lãnh nhanh chóng gạt đùi của Diêu Đào Chi ra, đầu gối huých lên trên lập tức lệch khỏi quỹ đạo, chủy thủ sượt qua cánh tay phải của Thẩm Lãnh, y phục bị cắt rách một đường rất dài.

Cánh tay trái của Thẩm Lãnh gập lại khuỷu tay đập thật mạnh vào cằm Diêu Đào Chi, một đòn này cũng rất hung mãnh nên người Diêu Đào Chi cũng nhẹ nhàng bay lên, hai cánh tay của y vẫn giữ chặt trường đao trên tay phải Thẩm Lãnh, vào thời khắc này rốt cuộc Thẩm Lãnh vẫn phải buông hắc tuyến đao ra, một quyền đánh vào cổ họng Diêu Đào Chi.

Hắc tuyến đao bị hai tay Diêu Đào Chi khóa chặt xoay chuyển mũi đao đâm xuống, Thẩm Lãnh không thể không thu quyền.

Thiết trảo buông ra rồi ném ra ngoài, thanh hắc tuyến đao kia liền bay ra ngoài rất xa, rơi trên mặt đất kêu keng một tiếng.

"Bắt đầu nghiêm túc rồi đây."

Hai tay Diêu Đào Chi liên hoàn quét ngang, dưới ánh trăng hàn mang trên thiết trảo có vẻ lạnh thấu xương hơn nữa, Thẩm Lãnh không ngừng lùi về phía sau, vuốt nhọn của thiết trảo lướt qua lướt lại ngay trước cổ hắn. Nếu Thẩm Lãnh kiên cường hung mãnh giống như báo săn thì Diêu Đào Chi chính là hồ ly, rắn, ưng, là kiểu biến thái giỏi kết hợp rất nhiều thứ đánh chết mục tiêu một cách bất ngờ với nhau.

Thẩm Lãnh lui về phía sau vài bước nửa người trên tận lực ngửa ra sau mới có thể tránh né liên hoàn công kích của vuốt nhọn kia, nhưng tại giây phút này Diêu Đào Chi bay vọt lên không, hai chân liên tiếp đá trúng ngực Thẩm Lãnh ít nhất bốn lần, trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy thì liên hoàn bốn chân mạnh cỡ nào?

Thẩm Lãnh bật ngửa ra sau, hai tay chống lên mặt đất sau đó nhanh chóng nghiêng người xoay chuyển tránh né thiết trảo kia cắm xuống.

Thích khách đây là giang hồ đấu pháp, hoàn toàn khác với người Thẩm Lãnh ứng đối trong ngày thường.

Đấu pháp của quân nhân vĩnh viễn đều là đại khai đại hợp, bất kể là quân nhân của Đại Ninh hay là quân nhân của nước khác phần lớn đều giống nhau, nhưng loại giang hồ sát thủ này bọn họ không có sáo lộ gì đáng nói, bọn họ ra tay chỉ là để giết người, phương thức gì thì sẽ không bao giờ để ý.

Hai cái thiết trảo đâm xuống mặt đất, trên phiến đá xanh bị đâm đều nảy ra đốm lửa.

Thẩm Lãnh chống cánh tay phải lên mặt đất nghiêng người sang một bên, đồng thời khi người chuyển động chân phải hung hăng đá vào bả vai Diêu Đào Chi, vì thế móng vuốt kia ở trên mặt đất vạch ra tới đốm lửa lâu càng ánh sáng ngọc, Diêu Đào Chi bị một cước này đá ra hơn một mét, đốm lửa thì tóe ra dài hơn một mét.

"Tuổi còn trẻ có bản lĩnh như vậy là ghê gớm rồi, nếu thêm vài năm nữa ta cũng thực không giết được ngươi." Diêu Đào Chi đứng lên nhìn nhìn thiết trảo: "Nhưng ngươi bây giờ dù sao cũng không được."

Chân y nhún một cái lao nhanh phía trước, Thẩm Lãnh một quyền đập vào mặt y, hai người lao thẳng vào nhau với tốc độ mỗi lúc một nhanh, một quyền này chớp mắt đã đến trước mặt Diêu Đào Chi, nhưng đầu của y lại nghiêng sang một bên một cách quỷ dị, thiết trảo đâm vào ngực Thẩm Lãnh, một tràng âm thanh cực chói tai vang lên, ngay cả nhuyễn giáp cũng bị thiết trảo xé rách một đường.

Thêm một tức nữa là ngực Thẩm Lãnh có thể sẽ bị cắt rách rồi, nhưng Thẩm Lãnh cũng huých đầu gối chân phải lên, đập vào giữa đũng quần Diêu Đào Chi...

Tất nhiên đây không phải công phu trong quân, cũng không phải công phu Thẩm tiên sinh dạy, lại càng không là công phu Sở Kiếm Liên dạy, là kỹ năng Thẩm Lãnh tự nhiên nắm giữ được trong lúc đánh nhau với những đứa trẻ muốn bắt nạt hồi ở trấn Ngư Lân, có chút không quang minh, nhưng trẻ con đánh nhau thì đâu có quang minh gì đáng nói.

Lần này quá nặng, Diêu Đào Chi nhảy ra sau chạm xuống đất còn tiếp tục nhảy, còn đứng tại chỗ quay một vòng.

Thẩm Lãnh tăng tốc về phía trước tung một cước đá vào cổ Diêu Đào Chi, Diêu Đào Chi nâng hai cái cánh tay lên để chắn ở một bên cổ, một kích này đập vào cánh tay, cánh tay va vào mặt Diêu Đào Chi, cả người bay ngang ra ngoài.

Ảo não, hết sức ảo não.

Diêu Đào Chi cảm giác mình giết một người đoan chính như thế nhưng lâu như vậy vẫn chưa giết chết thì thật chẳng ra làm sao, đối phương cũng không có một đao đáng sợ như Hàn Hoán Chi, chỉ là một tiểu tử miệng hôi sữa 17-18 tuổi mà thôi, thế mà có thể kiên trì lâu như vậy, mặc dù là vì chiếc nhuyễn giáp kia nhưng y vẫn có chút không thể chấp nhận được.

Điều chính yếu nhất là, y nhìn ra được tâm tư của Thẩm Lãnh cũng không hoàn toàn đặt trên người y, bởi vì Thẩm Lãnh vội đi.

"Không kịp nữa rồi." Cuối cùng Diêu Đào Chi cũng cảm thấy có vài chuyện đáng vui vẻ: "Cho dù ngươi chạy đến thì hai người kia cũng đã chết rồi, ngươi cũng sẽ chết."

Thẩm Lãnh biết không có nhiều thời gian trì hoãn, nhưng đối thủ quá khó chơi.

Hai cánh tay hắn giao nhau túm lấy ống tay áo xé xuống xẹt một tiếng, ống tay áo rách toạc lộ ra đầy những túi cát chi chít bên trong, so với lúc ở quận An Dương số lượng túi cát nhiều gấp đôi, túi cát nối liền với nhau bị hắn giật xuống, lúc rơi xuống đất phát ra một âm thanh trầm đục.

Diêu Đào Chi lập tức trợn to mắt, thầm nghĩ đây là cái quỷ gì?

Thẩm Lãnh một quyền đập qua, Diêu Đào Chi lấy thiết trảo chắn trước người, nhưng một vòng này của Thẩm Lãnh là hư chiêu, quyền trái từ dưới lên trên vòng qua phong tỏa của thiết trảo đập lên bụng Diêu Đào Chi, nhanh... thật sự nhanh.

Diêu Đào Chi bị đánh bay lên trên, Thẩm Lãnh lập tức túm lấy y phục của y hung hăng kéo xuống, Diêu Đào Chi đau quặn bụng hai tay quét ngang thiết trảo cắt rách y phục của Thẩm Lãnh cũng cắt rách nhuyễn giáp, trên bụng Thẩm Lãnh bị cắt ra đến vài vệt máu, nếu không phải hắn kịp thời hóp bụng thì sẽ bị rạch bể đỉnh đầu bụng...

Sau khi tránh được Thẩm Lãnh một quyền đánh vào Diêu Đào Chi, một quyền này đập trúng vào vết thương kia, trực tiếp bắn ra một dòng máu.

Diêu Đào Chi đau đớn kêu rên một tiếng, hai cánh tay chống lên mặt đất sau đó nghiêng người ra ngoài tránh né một cước đạp xuống của Thẩm Lãnh, một cước này chạm đất giống như tiếng sấm nổ tung, nếu đạp vào sống lưng có lẽ sẽ gãy thành 7-8 đoạn.

Sau khi chật vật đứng lên Diêu Đào Chi đã thật sự nổi giận, nhưng Thẩm Lãnh đã lao về phía trước, đúng lúc này một nam nhân trẻ tuổi mặc áo trắng nhẹ nhàng đáp xuống trước người Thẩm Lãnh, mái tóc dài rối tung, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ hồ ly bạc.

Đầu tiên y liếc nhìn Thẩm Lãnh, lại liếc nhìn Diêu Đào Chi: "Cút."

Diêu Đào Chi hừ một tiếng: "Muốn nẫng tay trên?"

Kiếm khách áo trắng tay trái cầm kiếm, kiếm ở sau lưng, cho dù là dưới ánh trăng nhưng người này có vẻ rất tiêu sái rất phiêu dật, như trích tiên dưới trăng.

Diêu Đào Chi ghét nhất người như vậy, cũng chẳng thèm để ý, lao thẳng đến chỗ Thẩm Lãnh, nhưng y mới động một kiếm kia đã đến trước mặt y, Diêu Đào Chi giơ hai thiết trảo che mặt, nhưng trước khi thiết trảo khép lại thì mũi kiếm đã đâm vào, kiếm khách áo trắng xoay cổ tay kiếm quay nửa vòng, cạch một tiếng đã xoắn gãy thiết trảo, mấy cái vuốt nhọn bị gãy rơi xuống đất phát ra âm thanh cực lanh lảnh.

Kiếm không phải vật bình thường.

Diêu Đào Chi có vẻ ngây người, một kiếm kia nhanh đến mức hơi vượt quá tưởng tượng, nhưng điều chính yếu nhất là thanh kiếm kia thật sự rất cứng, rất cứng.

Y không đoán được người này là tới giết Thẩm Lãnh hay là cứu Thẩm Lãnh, một chữ "cút" kia tuy rằng đã biểu lộ ra chút gì đó, nhưng trên đời này đâu có nhiều khẳng định như vậy, chỗ nào cũng đều là thiên hồi bách chuyển.

Kiếm khách áo trắng không liếc mắt nhìn Diêu Đào Chi thêm cái nào nữa, theo y thấy đó là một người cực kỳ xấu xí, nhìn thêm một cái cũng ảnh hưởng đến tâm trạng.

Mũi kiếm chuyển hướng sang Thẩm Lãnh: "Đi nhặt đao của ngươi."

Không đợi Thẩm Lãnh nói gì Diêu Đào Chi đã không chịu nổi, y chưa từng thấy người cuồng vọng như thế, bản thân mình hao hết tâm tư, khó khăn lắm mới loại bỏ được đao của Thẩm Lãnh, đối phương lại bảo Thẩm Lãnh đi nhặt về.

"Nếu ngươi cũng là tới giết hắn thì đừng lãng phí thời gian, dù sao chỉ cần hắn chết là ta sẽ lấy được bạc, ngươi cho hắn thời gian nhặt đao, trợ thủ của hắn có thể sẽ xuất hiện vào lúc này."

"Hắn nhặt đao cũng được, không nhặt cũng được, chỉ một kiếm là đủ rồi, sẽ rất nhanh." Kiếm khách áo trắng thản nhiên nói với Diêu Đào Chi: "Ta giết ngươi, cũng chỉ cần một kiếm."

Cố tình lại xảy ra biến cố vào thời khắc này, sau mấy tiếng bịch bịch bịch, mấy cỗ thi thể bị ném xuống mặt đất cách chỗ ba người cũng không xa, kiếm khách áo trắng nhìn nhìn mấy cỗ thi thể kia sau đó xoay người bước đi, đâu còn còn có vẻ nghênh ngang lúc nãy, nhưng mà làm sao y có thể dễ dàng rời đi được.

Bốn người từ chỗ cao đáp xuống, đứng thành hình vuông bao vây kiếm khách áo trắng, áo trắng như tuyết nhìn tựa như xuất thân từ cùng một nhà. Một người đeo trường kiếm có chùm tua màu đen, một người đeo trường đoản song đao, một người hai tay thủ sẵn phi tiêu, một người tay phải cầm thiết thiên, miệng ngậm cọng cỏ đuôi chó.

Bốn người vây quanh rất kín, giống như phong ấn.

Từ bốn phía có rất nhiều người mặc cẩm y màu đen lao tới chặn tứ phía, người lúc trước vây công Hàn Hoán Chi căn bản cũng chỉ là làm ra vẻ thôi, giờ này khắc này phủ kín nóc nhà bốn phía tường viện, Hàn Hoán Chi chậm rãi đi tới, trên thanh đao kia sạch sẽ vô cùng.

Ông ta nhìn thoáng qua Hắc Nhãn đang ngậm cỏ đuôi chó khẽ nhíu mày: "Tay của Lưu Vân Hội các ngươi thật sự thò ra rất dài."

Hắc Nhãn nhún vai: "Thẩm Lãnh là bằng hữu của Lưu Vân Hội chúng ta."

Cách đó không xa có một chiếc xe ngựa màu trắng, cửa sổ của xe ngựa đang mở, bên trong có một nam nhân trung niên khí chất nho nhã cúi đầu đọc sách, trong xe đốt nến rất sáng, sự chú ý của ông ta cũng dường như đều tập trung vào quyển sách, ngồi đối diện ông ta là hai người, một người tên là Thẩm Tiểu Tùng, một người tên là Thẩm Trà Nhan.

Bình Luận (0)
Comment