Thẩm Lãnh nhìn thấy xe ngựa, cũng nhìn thấy Trà gia đã thò đầu ra ngoài cửa sổ, khuôn mặt ấy dưới ánh trăng có vẻ rất trắng, nàng rất sốt ruột, nhưng Thẩm Lãnh cảm thấy cho dù là như thế này thì Trà gia cũng vẫn đẹp như vậy.
Hàn Hoán Chi muốn nhìn Diệp Lưu Vân, khổ nỗi Trà gia đã sắp bò từ cửa sổ ra ngoài, đâu còn nhìn được những người khác ở trong xe ngựa.
Trà gia thật sự bò từ trong ra ngoài, từ cửa sổ nhìn ra ngoài, giây phút nhìn thấy Thẩm Lãnh nàng liền bò ra ngoài, tầm nhìn của Diệp Lưu Vân cuối cùng rời khỏi quyển sách, giơ tay ra kéo cửa xe một cái: "Có cửa."
Trà gia ồ một tiếng, co nửa người đã chui ra ngoài lại rồi lao ra cửa xe.
Thẩm tiên sinh có chút xấu hổ, trẻ con nhà mình đã bộc lộ ra một mặt khá ngu xuẩn ở trước mặt người ngoài thật sự làm cho người ta cảm thấy ngượng. Lúc Thẩm Lãnh biết được Trà gia và Thẩm tiên sinh có thể gặp nguy hiểm liền trở nên ngốc nghếch, nếu Trà gia biết Thẩm Lãnh gặp nguy hiểm có thể tốc độ ngốc nghếch còn nhanh hơn một chút, nếu hai đứa nhóc này biết bản thân mình có nguy hiểm, ai sẽ ngốc nhanh hơn?
"Ngươi cười gì?!" Thẩm tiên sinh có chút tức giận hỏi.
Diệp Lưu Vân: "Đâu có?"
"Khóe miệng ngươi nhếch lên rồi!"
"Ồ... Vậy thì coi như ta đang cười đi." Ông ta buông sách trong tay xuống nhìn Thẩm tiên sinh rất nghiêm túc hỏi: "Lúc ông chỉ dạy hai đứa trẻ này sẽ không nghĩ tới phải quản hai người bọn chúng? Đều là con của ông nhưng lại xuất hiện tình huống như vậy, ông không biết là có chút không được tự nhiên?"
Thẩm tiên sinh: "Tại sao ta phải quản, thanh mai trúc mã đây là chuyện rất đẹp tốt, bọn chúng vui vẻ, người khác có thể quản được à?"
Diệp Lưu Vân ngẫm nghĩ: "Vậy ngươi có từng nghĩ tới chưa, ngươi là công công hay là nhạc phụ?"
Thẩm tiên sinh đã bị vấn đề này làm phiền não vô số lần, Diệp Lưu Vân người kia lại nhắc đến là lập tức càng thêm tức giận: "Ngươi đừng quản chuyện của ta, ta chỉ hỏi ngươi, đột nhiên ngươi nhúng tay vào rốt cuộc là muốn như thế nào?"
Diệp Lưu Vân thản nhiên nói: "Những kẻ làm quan này người nào làm việc cũng không nhanh lẹ, làm quan càng lớn thì chuyện gì cũng bắt đầu trở nên cẩn thận chần chừ, những khách giang hồ không nhập lưu như chúng ta đây làm việc khá đơn giản, đâu có nhiều cố kỵ như vậy, ngươi hỏi ta muốn như thế nào... Thẩm Lãnh và ta không quen, ở trong thành Trường An từng gặp một lần, chẳng qua cũng chỉ là cảm thấy đứa trẻ này nghĩa khí giang hồ thật sự rất nặng, thích hợp làm việc ở Lưu Vân Hội ta chứ không phải trong quân, trừ cái này ra thì cũng không ý khác, về phần hiện tại, chẳng lẽ ông nhìn không hiểu ta chẳng qua là muốn trả lại ông một nhân tình."
Thẩm tiên sinh nói: "Ngươi trả ta nhân tình gì?"
"Thủ hạ của ta, đại bộ phận đều là dựa theo biện pháp tiên sinh huấn luyện người lúc trước để dạy dỗ, tất cả những gì năm đó tiên sinh làm ở trong vương phủ bệ hạ đều không quên, mà ta chỉ là một người vừa vặn ở vị trí này kế thừa tâm huyết của tiên sinh lúc trước."
Ông ta dùng hai chữ "kế thừa" này.
Thẩm tiên sinh cười nhạt: "Thứ vô dụng như vậy đều tặng cho ngươi cũng không cần nói cảm ơn, oa... Nếu ngươi cứ cảm thấy áy náy trong lòng thì cũng không cần lao tâm phí lực như vậy, trực tiếp đưa tiền thật tốt?"
Diệp Lưu Vân: "..."
Đây là chính là Thanh Tùng đạo nhân mà ông ta quen biết?
Hóa ra một người vừa làm cha vừa làm mẹ quả thật sẽ thay đổi bản tính, huống chi mấy năm nay có lẽ cuộc sống của ông ấy trải qua cũng không tốt, đối với Diệp Lưu Vân mà nói tiền căn bản cũng không có khái niệm gì, mà nghĩ đến Thẩm tiên sinh mấy năm nay hối hả ngược xuôi vẫn thiếu tiền, biến thành như vậy cũng sẽ không phải là lạ.
"Ông cần bao nhiêu tiền?"
"Cần?" Thẩm tiên sinh hừ lạnh: "Ngươi cho là phái ăn mày ta là đang xin tiền ngươi?"
Diệp Lưu Vân lập tức hổ thẹn trong lòng, Thanh Tùng đạo nhân năm đó là một người tao nhã tùy tính cỡ nào, bệ hạ cũng không chỉ một lần từng nói cách hành sự của Thanh Tùng như cao sơn lưu thủy, nhìn có vẻ phóng đãng không kềm chế được nhưng thân thiết tự nhiên đại đạo. Ngẫm lại xem bệ hạ nhìn người chuẩn như vậy, mình nói câu "ông cần bao nhiêu tiền" này thật sự là rất đường đột, rất mạo muội, thậm chí có chút ý khinh thường người khác.
Ông ta đang nghĩ xem nên giải thích như thế nào, Thẩm tiên sinh nghiêm trang nói: "Có tiền hay không ta thật sự không quan tâm, tặng một căn nhà đi, Thẩm Lãnh và Trà Nhi sớm muộn gì cũng sẽ vào thành Trường An sống."
"Được..."
Trong lòng Diệp Lưu Vân cảm khái một câu, nhưng một căn nhà ở thành Trường An thì ông ta vẫn cóp thể tặng được.
"Trang trí, đồ dùng, lắp đặt, ngươi bao trọn gói đi."
"Được..."
Thẩm tiên sinh cảm thấy mình thật giỏi, Sở Kiếm Liên đã tặng mấy căn nhà nhưng có ai lại chê nhiều nhà, nếu Diệp Lưu Vân tặng thêm một căn nữa còn bao trọn gói trang trí lắp đặt là thích, sau này nếu Lãnh Tử không thể làm quan ở trong quân trong triều, vậy thì dựa vào bán nhà cũng có thể sống cực thoải mái. Vừa nghĩ đến nếu sau này trông cậy vào bán nhà mà sống, vậy thì tiếp theo nên đi tìm ai xin thêm một ít nữa? Vài ba căn nhà dù sao cũng không đủ...
Vì thế ông nhìn về phía Hàn Hoán Chi ở ngoài cửa sổ.
Diệp Lưu Vân: "Khụ khụ... Huynh ấy rất nghèo."
Thẩm tiên sinh lập tức cảm thấy không thú vị nữa rồi.
Kiếm khách áo trắng bị bốn người Lưu Vân Hội vây quanh, tất nhiên không nhìn thấy vẻ mặt phía sau mặt nạ ngân hồ, nhưng trong cặp mắt kia lại không có gợn sóng gì cả, dường như bốn người vây kín giống như cái thùng sắt này nhưng y cũng chẳng lo lắng là bao.
"Ngươi nợ ta một lần." Y nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Lần này không thể giết ngươi thì xem như ngươi nợ ta một lần, sau này nhớ trả."
Vừa mới nói xong câu này thì y phục trên người y đột nhiên nổ tung, tan tành nát bét, trong y phục có những thứ cực mềm dẻo giống như nhuyễn kiếm bắn ra, sau khi cắt rách y phục liền chém về phía bốn người Lưu Vân Hội. Bốn người nhìn như lơ đãng nhưng từ đầu đến cuối đều đề phòng, biến cố đột ngột phát sinh, bốn người lập tức phản ứng nhưng người bị bao vây kia đã phóng lên cao.
Kiếm khách áo trắng ở giữa không trung quăng trường kiếm trong tay ra, không ngờ trên thân kiếm cũng có một thứ rất mảnh rất mảnh gần giống như sợi chỉ bạc trong vỏ dao của Thẩm Lãnh. Kiếm đâm vào cột gỗ trên nóc lầu Trích Tinh Lâu, y phóng đi tựa như tiên nhân đang bay, rất nhiều người hướng sang bên đó vây công bắn tên như mưa, mà người nọ vòng ra phía sau Trích Tinh Lâu lại ném trường kiếm ra một lần nữa ghim trên nóc nhà hí viện Thành Thái ở phía đối diện, người lại bay vọt qua, rất nhanh đã biến mất vô tung.
Diêu Đào Chi ngẩng đầu nhìn người nọ đi giống như linh vượn, trong lòng không nhịn được thở dài... Sao mình lại chưa từng nghĩ tới chiêu này?
Y không ngờ đến, cho nên hiện tại chỉ có thể là một mình y đối mặt với nhiều người như vậy.
Để bạch y nhân đi mất, bốn người Hắc Nhãn bọn họ đã rất tức giận, đương nhiên sẽ không để cho Diêu Đào Chi đi mất nữa, bốn người lại bao vây, bốn phía có càng nhiều người hơn nữa đã giơ liên nỏ lên cũng nhắm bắn xong, bất cứ lúc nào cũng có thể bắn một trận khiến cái tên xấu xí kia loạn tiễn bắn chết.
"Thật vô vị."
Không ngờ Diêu Đào Chi lại ngồi xuống đất thở dốc một hơi, thở hổn hển nhìn về phía tên thiếu niên mà mình không thể giết được. Giờ này khắc này cô nương kia đã đứng bên cạnh thiếu niên, y đột nhiên cảm thấy hai người xứng đôi đến như vậy, nghĩ hóa ra nam nữ hoan ái cũng không phải nghĩa xấu, rất tốt đẹp, Thiền tông nói nam nữ hoan ái là nguồn căn tội lỗi, xem ra có chút bậy bạ rồi...
"Nhiều người như vậy tính kế tính tới tính lui, một vị đô đình úy đại nhân của phủ đình úy, một vị là đông chủ của Lưu Vân Hội đã động dụng nhiều người như vậy, nếu ta đoán không sai thì người các ngươi muốn bắt chính là người vừa mới bỏ đi phải không, chứ không phải là ta... Cái thứ vận khí này, thật khó nói."
Y thở dốc vài hơi, nhìn về phía Hàn Hoán Chi: "Hiện tại yêu cầu một trận chiến công bình với ngươi liệu có thể khiến ngươi cảm thấy khá ngu ngốc không."
Hàn Hoán Chi không nói gì, chỉ nhìn y.
"Ta vẫn luôn nghĩ sát thủ không nên nổi tiếng, bây giờ đột nhiên đã hiểu tại sao trước khi chết tổ tiên lại đắc ý như vậy, ví dụ như ta hiện tại nếu đã chết rồi thì thiên hạ này ngay cả dấu vết từng tồn tại của ta cũng không có, thật đáng thương."
Y chống hai cánh tay đứng lên, hoạt động vài cái: "May mà bây giờ ta là Diêu Đào Chi, cũng biết một vài bí mật mà người khác không biết, thời tiền triều Sở quốc có một người tên Diêu Vô Ngấn, là tổ tiên của ta."
Diêu Đào Chi nói với vẻ tiếc nuối: "Đáng tiếc ta không có danh khí lớn như ông ấy, tính ra thì những người Diêu Đào Chi đã giết dường như cũng không có người tôn quý như hoàng tử, quý phi, nhưng tốt xấu gì cũng có một vị đại học sĩ, còn có một vị cao quan Nội các khác cũng là Diêu Đào Chi giết, thời gian đã hơi lâu một chút... Chắc các ngươi đều biết là lúc nào."
Mười mấy năm trước, tiên đế Lý Thừa Viễn mới leo lên đại bảo, bên trong Nội các có ba vị đại học sĩ, Mộc Chiêu Đồng là một trong số đó... Bỗng nhiên có một ngày, một vị đại học sĩ trong số đó và Mộc Chiêu Đồng chính kiến không hợp không biết sao lại tự sát trong nhà, để lại một bức di thư nói là có phụ hoàng ân, rốt cuộc có phụ như thế nào thì không một ai biết.
Một vị quan viên Nội các khác lúc ra ngoài không biết như thế nào lại làm ngựa hoảng loạn, xe ngựa đâm vào cái cây ven đường, thùng xe tan nát, đầu của vị đại nhân này lại trùng hợp đập vào thân cây mà chết.
Vì thế một vị đại học sĩ khác cũng rất biết điều mà cáo lão hồi hương, Lý Thừa Viễn làm sao có thể không nể trọng Mộc Chiêu Đồng?
Chuyện này, cuối cùng cũng có đáp án.
Diêu Đào Chi nói: "Không biết ta nói những điều này có thể khiến cho danh khí của ta lớn lên hay không, nếu không thể thì đành phải giống như vị vừa rồi, vẫn giết ra ngoài trước sự vây công của nhiều người các ngươi như vậy, trên giang hồ sẽ có truyền thuyết về ta."
Y nhìn nhìn bốn phía, bỗng nhiên ngửa mặt lên trời hô to một tiếng: "Diêu Đào Chi, phải nổi tiếng."
Hô xong liền lao về phía trước chạy thẳng đến phía Thẩm Lãnh.
Bốn phía bắn tên một lượt, nhiều người như vậy, nhiều mũi tên như vậy, dày đặc như vậy, Diêu Đào Chi cũng không phải Đại La Kim Tiên đâu thể tránh né được tất cả, y chỉ chạy được bốn năm bước là trên người đã trúng rất nhiều mũi tên, cơ thể không chống đỡ được quỳ xuống, ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời cao nói một tiếng nhất định phải nổi tiếng.
Người đã chết, làm sao mới có thể nổi tiếng?
Đúng lúc này Hàn Hoán Chi bỗng nhiên hiểu ra điều gì đó, đi nhanh qua ngồi xổm bên cạnh Diêu Đào Chi nhìn kỹ một chút, vết đao trên cái đầu trọc kia vẫn còn, trước đó đã bị Thẩm Lãnh đánh một quyền làm vết thương vỡ ra nên máu me nhầy nhụa nhìn càng xấu hơn. Ông ta lấy một mảnh vải trắng ra dùng sức lau cái đầu trọc lóc kia, chung quanh vết đao lại có mấy cái lỗ nhỏ, giống như là vết sẹo đốt nhang.
Tô Viên.
Trụ trì Phúc Ninh Tự bị đánh rất thảm thử tính toán thời gian Hàn Hoán Chi đã đi ra ngoài cũng đủ lâu, biết chuyện đại khái đã thất bại, vì thế thở dài một tiếng, cái mũ tăng từ đầu đến cuối vẫn đội trên đỉnh đầu y bị y ném xuống, trên đỉnh đầu kia có một vết sẹo trông rất ghê, giống như một con rết lớn đang nằm ở đó.
Y lầm bầm nói: "Cho ngươi cơ hội để ngươi đi, để ngươi sống lâu trăm tuổi... Ngươi lại cố tình đi làm chuyện ta muốn làm, chẳng lẽ người của Diêu gia đều phản nghịch điên cuồng từ trong xương tủy như vậy?"
Y biết trên lý luận mình còn có cơ hội, nếu Diêu Đào Chi giả kia không bị phát hiện thì cơ hội để y giết Hàn Hoán Chi vô cùng lớn, y bị đánh đến mức mình đầy thương tích, còn là một hòa thượng, ai sẽ ngờ được y mới là Diêu Đào Chi? Lần sau khi Hàn Hoán Chi thẩm vấn y, y chắc chắn nhất kích tất sát, cả một kế hoạch rất chu đáo chặt chẽ mà khổ nỗi một người khác quá ngốc, làm cho y thất bại trong gang tấc.
Y chỉ bảo ở ông ta ở bên ngoài đóng giả làm mình khiến người khác cảm nhận được sự tồn tại của sát thủ mà thôi, hà tất phải thật sự liều mạng? Sống lâu trăm tuổi không tốt sao?
Y từng nghĩ tới rất nhiều kiểu nguyên nhân thất bại, không ngờ được sẽ bởi vì có người ngu xuẩn, rõ ràng đều là hậu đại của Diêu Vô Ngấn mà sao lại chênh lệch lớn như vậy?
Y rụt cổ tay luồn ra khỏi dây thừng, cởi bỏ dây thừng trên người, lại dễ dàng tháo gông xiềng, một thân đầy máu nhưng lại thản nhiên đi ra khỏi hình phòng, nhìn nhìn mấy đình úy vẻ mặt đang kinh ngạc canh giữ ở bên ngoài, nói một tiếng tạm biệt.
Lúc Hàn Hoán Chi trở lại Tô Viên thì trong viện có mấy cỗ thi thể, người chết là đình úy hắc kỵ, tất cả đều bị cắt đầu treo ở cửa chính phòng đung đưa đung đưa, trên tường viện trong phòng có viết mấy chữ bằng máu... Lần sau không nhận tiền cũng phải giết ngươi.
Bên dưới câu này có để lại một cái tên... Diêu Đào Chi.