Lao sư động chúng mà không thu hoạch được gì chung quy sẽ có vài phần chán nản, cho dù là người như Diệp Lưu Vân, Hàn Hoán Chi cũng sẽ không thật sự không có thất tình lục dục, chán nản miễn cưỡng khuyên nhủ bản thân vài câu rằng như vậy chung quy chẳng phải là cũng hiểu thêm về đối thủ vài phần ư, vậy nhưng mà thật sự hiểu được mấy phần?
Hàn Hoán Chi ngồi trên ghế ngẩn người, đây là lần đầu tiên ông ta bị người khác đùa bỡn, tuy rằng bề ngoài cũng không có mất gì, nhưng cái cảm giác đã nhiều năm như vậy cũng chưa từng có khiến trong lòng ông ta khó có thể bình tĩnh. Từ khi rời khỏi phủ Lưu Vương đến khi trở thành đô đình úy phủ đình úy, mấy năm nay xuôi gió xuôi nước, không có việc nào ông ta muốn làm mà lại không làm được, cho nên liền có chút kiêu ngạo, quả nhiên người càng kiêu ngạo thì bị đả kích lại càng nặng nề hơn một chút.
Diêu Đào Chi.
So với kiếm khách áo trắng bây giờ còn không biết thân phận kia, Diêu Đào Chi khiến Hàn Hoán Chi càng nhớ nhiều hơn.
Chắc chắn lúc đến Phúc Ninh Tự thì hòa thượng trụ trì đã là Diêu Đào Chi rồi, không ngờ y lại có thể che giấu thân phận sát thủ của bản thân một cách hoàn mỹ, cho dù đối mặt với người như Hàn Hoán Chi mà y vẫn giấu giếm chút sơ hở. Đương nhiên điều chính yếu nhất là trước đó Hàn Hoán Chi cũng không biết vị trụ trì này, người do ông ta mang đến cũng không biết, cứ đinh ninh rằng người mặc một thân tăng y thì nhất định là người đó.
Đây cũng là lợi dụng quán tính tư duy của mọi người, nhưng đáng sợ nhất là ở chỗ vào lúc đó Diêu Đào Chi thật sự áp chế được tâm niệm muốn giết Hàn Hoán Chi của mình, chỉ có thật sự cũng không có một tia suy nghĩ nào thì mới có thể khiến y không bị phát giác. Một sát thủ mà cũng có thể ẩn giấu sát tâm sâu như vậy, nghĩ thôi đã biết biết đáng sợ cỡ nào rồi.
Y vẫn có thể nhịn, Nhạc Vô Địch đánh y thảm như vậy mà y cũng không để lộ, mà tiếp tục ngụy trang, có lẽ trong khoảng thời gian đó Diêu Đào Chi vẫn luôn tự lừa gạt chính mình... Ta chính là trụ trì Phúc Ninh Tự, lừa bản thân trước, cho nên lừa được tất cả mọi người.
Đến bây giờ đã không khó để nghĩ ra kế hoạch của Diêu Đào Chi, không biết tại sao y có thể thuyết phục trụ trì của Phúc Ninh Tự trao đổi thân phận với ý, trụ trì Phúc Ninh Tự ra ngoài mê hoặc người khác, khiến cho người khác tin tên sát thủ này vẫn còn du đãng ở bên ngoài... Chỉ là, Diêu Đào Chi cũng sẽ không dự đoán được trụ trì sẽ thiếu kiên nhẫn, sẽ ra tay với Thẩm Lãnh, so sánh mà nói Thẩm Lãnh cũng không phải mục tiêu hàng đầu của y, là Hàn Hoán Chi mới đúng.
Giết Hàn Hoán Chi, chính là Đại Ninh đệ nhất sát thủ, đương nhiên y không cầu danh, thứ y cầu là một cảm giác thành tựu.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, vào lúc Hàn Hoán Chi thẩm vấn y lần thứ hai thì y sẽ quyết đoán ra tay.
Hàn Hoán Chi để tay lên ngực tự hỏi, lúc đó bản thân mình thật sự sẽ còn mang lòng cảnh giác đối với một người đã sắp bị đánh tàn phế và còn là một hòa thượng sao?
Cảm giác thất bại khiến người ta khó chịu.
Nói ra thì lần này là đã thật sự thất bại, cho dù giết chết một trụ trì của Phúc Ninh Tự thì có thể thế nào? Đó vốn là một tiểu nhân vật không nhập lưu mà thôi, nếu không tra được lô vật tư này thì người như vậy sẽ một mực yên lặng mà diễn vai diễn của mình, ai cũng nhìn không ra.
Bại lộ rồi... Lưu Vân Hội đã bại lộ, Thẩm Lãnh bọn họ đã bại lộ, Hàn Hoán Chi đã bại lộ, tất cả kế hoạch đều nhất định phải từ bỏ, kẻ địch gần như đã nhìn thấy rõ ràng tất cả những quân bài mà bọn họ chưa lật.
Thẩm Lãnh ngồi ở trong Tô Viên nhìn mặt trời mới lên ở phía đông đột nhiên cảm thấy thật mệt mỏi, hắn nghĩ việc khó chịu đựng nhất trong kiếp sống tòng quân không gì qua được chiến trường chém giết, nhưng mà đi đến giờ này ngày này mới xác định chiến trường khó khăn nhất không phải ở chiến trường, mà ở sau lưng.
Trà gia chỉ im lặng ngồi bên cạnh hắn, không có khuyên nhủ gì, thậm chí còn không nói gì, chỉ là tay nàng chưa từng rời khỏi bàn tay hắn.
"Có đói không?" Thẩm Lãnh đột nhiên hỏi.
Trà gia cười, ánh mặt trời mới nhô lên chiếu lên khuôn mặt thanh xuân tươi tắn như thế, dù là một đêm không ngủ thoạt nhìn có chút tiều tụy nhưng vẫn đẹp như thế, chỗ nào cũng đẹp. Thẩm Lãnh cảm thấy mình thật sự hạnh phúc đến mức ngay cả mình cũng ghen tị với chính mình.
"Ăn gì?" Nàng hỏi.
Thẩm Lãnh áp sát bên tai nàng khẽ nói một câu gì đó, Trà gia lập tức đỏ mặt, sau đó ấn đầu Thẩm Lãnh vào khuôn ngực nảy nở của mình, mặt Thẩm Lãnh áp vào ngực Trà gia, phát hiện Trà gia chẳng những rất đẹp mắt mà còn thật sự rất thơm.
Thẩm tiên sinh có một chút ủ rũ từ trong thư phòng của Hàn Hoán Chi đi ra, nhìn ra được mấy người bọn họ từ sau khi trở về đã không ngừng suy nghĩ suốt hơn một canh giờ, cuối cùng đã xác định một chuyện... Đó chính là từ đầu đến cuối bọn họ đều xem thường đối thủ, Hàn Hoán Chi tự đánh giá cao bản thân, Diệp Lưu Vân sao lại không phải? Bọn họ làm sao lại cho là mình sẽ không bằng một gã sát thủ giang hồ.
Về thái độ, đã thua.
"Khụ khụ..."
Thẩm tiên sinh ho khan vài tiếng, Trà gia và Thẩm Lãnh vội vàng ngồi ngay ngắn làm bộ như chưa xảy ra chuyện gì cả, một người nhìn có vẻ ngây ngô, một người nhìn có vẻ ngu ngốc...
"Chúng ta phải về rồi sao?" Trà gia hỏi.
Thẩm tiên sinh ngồi xuống cạnh hai người bọn họ, cũng không để ý tới sương sớm trên bồn hoa.
"Tạm thời không thể trở về được, ta đã bảo Hàn Hoán Chi phái người đi mang Miêu Nhi đến đây, thật ra trong đêm qua lỗ hổng lớn nhất của chúng ta chính là Miêu Nhi, may là kẻ thù cũng không biết chó của chúng ta lợi hại cỡ nào, bọn chúng thậm chí còn không có để ý đến một con chó, nếu để ý thì lúc người của Lưu Vân Hội đóng giả thích khách vào khách điếm mà chó không sủa là đã bị bại lộ rồi."
Thẩm tiên sinh nói: "Sau này chúng ta sẽ ở trong Tô Viên này, còn ở khách điếm nữa sẽ rất nguy hiểm, Diêu Đào Chi đã rất đáng sợ, người đáng sợ hơn nữa là người trẻ tuổi kia... Người kia bình tĩnh hơn, trầm ổn hơn, dường như đã đoán được hết tất cả kết quả có thể xảy ra của một chuyện, cho nên đã chuẩn bị vẹn toàn, đáng sợ... người trẻ tuổi bây giờ thật sự đáng sợ."
Ông nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Một người trẻ tuổi cũng không kém ngươi thì hẳn là ngươi có ấn tượng rất sâu, nghĩ tới điều gì không?"
Thẩm Lãnh nhún vai: "Từ đầu đến cuối ta đều biết tình huống tối thiểu đó, cho nên không có gì có thể nghĩ đến."
Thẩm tiên sinh biết Thẩm Lãnh muốn biết cái gì, nhưng chỉ là không chịu nói, cũng không thể nói.
"Ngươi không cần phải quan tâm là ai muốn giết ngươi, quan tâm rằng có người muốn giết ngươi là đủ rồi." Thẩm tiên sinh nói: "Sau khi ta và Trà Nhi vào trong Tô Viên ở thì ngươi không cần lo lắng gì nhiều, sau khi về thủy sư dưỡng thương cho tốt, phỏng chừng trước đó Trang Ung và Diệp Khai Thái, Diệp Cảnh Thiên cũng đã thương lượng xong rồi, chuyện của Bình Việt đạo không tra rõ ràng thì nhất thời thủy sư cũng sẽ không vội đi hải cương."
Ông vừa muốn nói tiếp gì đó thì nhìn thấy Hàn Hoán Chi đứng ở bên cửa vẫy tay với bọn họ, sau khi mấy người đi qua mới phát hiện là cơm sáng đã được đưa lên, ngồi ăn cùng nhau cũng rất trầm mặc, chỉ là miễn cưỡng lấp đầy bụng mà thôi, cho nên cũng chẳng nhớ đã ăn những gì nữa.
"Trà Nhi hãy ở lại đi, Thẩm Lãnh ngươi theo ta đi thẩm vấn một người."
Hàn Hoán Chi đứng dậy đi ra ngoài, Thẩm Lãnh liếc mắt nhìn Trà gia một cái gật gật đầu với nàng. Hai người một trước một sau đi vào gian phòng phụ, nam nhân bị đánh đến mức gần như sắp biến dạng kia nhìn thấy có người vào liền run run theo bản năng. Y thật sự sợ, bắt đầu từ khi bị vào đây những đình ác quỷ úy này cũng không hỏi gì cả, chỉ đơn thuần đánh y... Thế nên đánh tới lúc y muốn nhận tội gì đó cũng không biết mình nên nói cái gì.
Hàn Hoán Chi kéo ghế ngồi xuống, giơ tay ra, thế là một nản hồ sơ đặt vào trong tay ông ta, ông ta mở hồ sơ ra nhìn nhìn.
"Nguyên Đức?"
Ông ta gọi một tiếng, người nọ vội vàng gật đầu.
Nguyên là dòng họ lớn ở Bình Việt đạo, ở phương bắc Đại Ninh không thấy nhiều, người họ Nguyên ở Bình Việt đạo có thể sẽ chiếm đến một phần hai mươi.
"Ngươi đã từng là bút lại quản quốc khố của Lâm Việt quốc, nhưng cửu phẩm sách ký, địa vị thấp đến mức sẽ không có ai xem trọng ngươi liếc mắt một cái, nhưng tra được năm đó ngươi ở trong thành Thi Ân cũng coi như là hô phong hoán vũ, mấy vị đại nhân vật trong triều còn nói chuyện giúp ngươi. Nếu phân tích theo lẽ bình thường, có trọng thần trong triều chống lưng ngươi một bước lên mây cũng không phải việc khó gì, nhưng mà ngươi làm quan ở thành Thi Ân rất nhiều năm, từ đầu đến cuối vẫn là một tiểu lại cửu phẩm... Tại sao?"
Nguyên Đức bị đánh đến nỗi đã nhìn không ra sắc mặt có thay đổi gì, hai bên mặt đều sưng to như đầu heo nhìn muốn khó coi cỡ nào có khó coi cỡ đó.
"Bởi vì bọn họ muốn lén lút vận chuyển đồ từ trong quốc khố ra bên ngoài, rất nhiều triều thần của Lâm Việt quốc đều trộm từ quốc khố, mà hàng năm quốc khố phải đối chiếu sổ sách... Ta mặc dù chỉ là cửu phẩm, nhưng sổ sách đều là ta làm, không ai làm tốt hơn ta, từng khoản từng khoản ta đều có thể làm ra được và còn không nhìn ra sơ hở, cho nên tất nhiên bọn họ sẽ không để cho ta thăng quan, chỉ muốn để cho ta mãi làm tiểu lại cửu phẩm, như vậy bọn họ mới có thể an ổn mà trộm mãi... Đại nhân, ta đã không làm quan rất nhiều năm rồi, ta chỉ muốn yên ổn sống nửa phần đời còn lại thôi, đồ bị trộm đó là đồ của quốc khố Lâm Việt quốc, không phải của Đại Ninh, các người bắt ta thật không có đạo lý."
Hàn Hoán Chi nói: "Bắt ngươi tất nhiên có đạo lý, bây giờ ta muốn biết lúc trước là ai lấy trộm từ trong quốc khố Lâm Việt quốc ra ngoài nhiều nhất."
"Hộ bộ thượng thư Lâm Việt quốc Nguyên Húc Thành, ông ta trộm nhiều nhất, có thể nói biển thủ đó đại nhân, ông ta đã lấy trộm ít nhất một phần mười lương thực trong kho lương quốc khố thành Thi Ân, ông ta cũng có nhúng tay vào kho lương các nơi khác, chỉ một mình ông ta đã nhiều như vậy. Bạc trong ngân khố bị ông ta trực tiếp lấy đi cũng đã gần một phần. Ta nhớ có một lần huyện Sơn Thủy có lũ lụt, Hộ bộ đã phát gần hai trăm vạn lượng bạc cứu trợ thiên tai, ông ta dám một mình nuốt mất một trăm hai mươi vạn lượng!"
Nguyên Đức cố gắng làm ra bộ dạng vô cùng đau đớn, khổ nỗi trên khuôn mặt này thật sự không có khả năng xuất hiện biểu cảm gì, chỉ có sưng vù lên.
"Ngươi đã lấy bao nhiêu?"
"Ta... đã lấy một ít."
"Bao nhiêu?"
"Trước sau... Cộng lại, gần 3-4 ngàn lượng."
"Hửm?"
"Có 4-5 vạn lượng... Không phải, ta nhớ là hơn bảy vạn lượng bạc, không phải là một mình Nguyên Húc Thành cho, là của mọi người cho cộng lại."
Hàn Hoán Chi khép hồ sơ lại bộp một tiếng: "Nhưng bây giờ ngươi sống kham khổ, người của ta đã tra xét nhà ngươi và người có qua lại với ngươi, chỗ nào có thể giấu được đều đã bới tung, ngươi căn bản không phải là giả vờ kham khổ, mà là bạc của ngươi đều đã hết."
Ông ta đứng lên đi đến bên cạnh Nguyên Đức, đặt tay lên vai Nguyên Đức, Nguyên Đức không tự chủ được run rẩy một chút: "Đại nhân... Ngài muốn hỏi gì?"
"Ai đã lấy bạc của ngươi đi?"
"Ta..."
Hàn Hoán Chi ngữ khí bình thản nói: "Ngươi nói, ta niệm tình ngươi phối hợp điều tra án có công ít nhất còn cho ngươi được sống. Trước và sau khi điều tra rõ vụ án đều sẽ có người của phủ đình úy ta bảo vệ ngươi, ngươi có thể sống ở trong Tô Viên này áo cơm không lo, cho đến khi ta tóm được cả đám người kia sẽ cho ngươi thêm một số bạc để xa chạy cao bay, thậm chí ngươi có thể đến thành Trường An sống. Nhưng nếu ngươi không nói... ngươi tự biết có kết cục gì."
"Ta..."
Nguyên Đức khó nhọc nuốt nước bọt, liên tục nói hai từ "ta", cuối cùng thở dài một tiếng: "Là một trong bốn vị tướng quân cấm quân của Lâm Việt quốc cũ - Chu Kỳ, ta không biết sao hắn lại tìm được ta, ép ta giao hết bạc ra, nếu không thì sẽ giết ta, ta đành phải đưa cho hắn tất cả, mấy năm nay sống cũng lo lắng đề phòng, sợ sẽ bị diệt khẩu, nhưng ta không biết khi nào bọn họ sẽ tìm tới ta, thời gian này thật sự sống không bằng chết."
"Bọn họ?" Hàn Hoán Chi cúi người nhìn vào mắt Nguyên Đức: "Ngươi nói bọn họ, họ là ai?"