Bởi vì ngõ Thái Thủy thật sự hơi chật hẹp nên xe ngựa căn bản không vào được, cho nên khách đến nơi này nếu như ngồi xe đến thì cũng chỉ có thể để xe ở đầu ngõ. Khưu Cầu không thích nhất chính là điểm này, cũng không biết tại sao lúc trước nữ nhân kia lại lựa chọn một chỗ như vậy, ngõ nhỏ chật chội âm u, đi vào cũng đã rất áp lực mà lại còn rất dài nữa, từ đầu ngõ đi đến viện tử của nữ nhân kia chí ít cũng 300 mét.
Khưu Cầu bước chân nhanh hơn đi lên phía trước, mỗi lần tới ngõ này đều cảm thấy giống như đi trên cầu độc mộc, trên vách tường hai bên cắm đầy đao, bên dưới cầu độc mộc chính là biển lửa.
Đầu ngõ vẫn có mấy lão nhân trông có vẻ như sắp xuống lỗ ngồi ở đó nói chuyện phiếm, giống như tất cả tinh lực của quãng đời còn lại bọn họ đều dùng vào chuyện vô tình nghĩa như, thấy từng người qua đường đều chỉ chỉ trỏ trỏ, nhìn thôi đã khiến người ta chán ghét.
Cuối cùng cũng đã tới cửa, Khưu Cầu giơ tay lên gõ cửa viện, ba dài hai ngắn đây là ám hiệu đã ước định sẵn, gõ cửa như vậy thì người bên trong sẽ biết người tới là người của bên mình.
Tiểu đồng áo xanh giày cao cổ kia mở cửa nhìn nhìn ra bên ngoài, kéo cửa ra mời Khưu Cầu vào. Tiểu đồng này trông mi thanh mục tú xem chừng chỉ cỡ 14-15 tuổi, từ lúc 7-8 tuổi đã đi theo nữ nhân kia rồi, người ta thường nói ở cùng một người lâu ngày thì sẽ càng lúc càng giống người này, cho nên Khưu Cầu nhìn khuôn mặt vẫn còn vẻ non nớt của tiểu đồng kia cũng cảm thấy ghét cay ghét đắng.
Vào viện tử đi qua hành lang dài quanh co liền nhìn thấy nữ nhân kia đang ngồi trong phòng khách uống trà, giống như nàng ta vĩnh viễn đều là một dáng vẻ không nhanh không chậm như vậy. Thật ra cho đến tận bây giờ Khưu Cầu cũng không biết thân phận của nữ nhân này, chỉ là phương bắc gửi đến một phong thư là do vị đại nhân vật kia tự tay viết, dặn dò y sau này chuyện gì cũng phải nghe theo mệnh lệnh của nữ nhân này.
Vị đại nhân vật kia có thể gửi ra ngoài một phong thư là chuyện không dễ dàng, cho nên Khưu Cầu không dám vi phạm.
Nhưng y không phục.
Một nữ nhân như vậy có thể có bản lĩnh gì, bảy năm nay ở mảnh đất Lâm Việt này nàng ta không có việc gì chỉ có trồng hoa nuôi cỏ, dựa vào sự phụng dưỡng của người khác để sống, còn sống rất kiêu ngạo tự mãn.
"Đông chủ."
Nhưng vừa vào cửa trên mặt Khưu Cầu liền nặn ra một nụ cười, gọi một tiếng đông chủ, ngữ khí cũng rất khiêm tốn.
"Ngồi đi."
Thiếu phụ chỉ chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh mình, cũng không biết là đã quên hay là như thế nào, lại không sai tiểu đồng dâng trà cho Khưu Cầu.
"Giải quyết như thế nào rồi?" Thiếu phụ hỏi.
Khưu Cầu trả lời: "Yên tâm, đều đã diệt khẩu, tất cả đám người lúc trước hướng áp vận lô vật tư đó đến Phúc Ninh Tự đều đã loại trừ, may mà động tác của chúng ta nhanh, nếu không thì sẽ thật sự bị Hàn Hoán Chi điều tra ra cái gì đó, trụ trì của Phúc Ninh Tự kia quả nhiên không chịu được."
"Đều đã diệt khẩu?" Thiếu phụ cười cười: "Ta thấy chưa chắc đâu."
Khưu Cầu biến sắc: "Đông chủ là có ý gì?"
Thiếu phụ bưng chén trà lên, một bàn tay cầm nắp đậy gạt lá trà sang một bên: "Trụ trì Phúc Ninh Tự bị bắt vào Tô Viên chính là giả, đây là tin tức ta vừa mới nhận được, có điều tuy là giả nhưng ép thật một chút, quả thật hắn biết rất nhiều chuyện, hẳn là đã thật sự trao đổi rất nhiều tin tức với trụ trì Phúc Ninh Tự, cho nên ngay cả Hàn Hoán Chi cũng không nhìn ra."
Khưu Cầu sửng sốt: "Nếu như là giả, tại sao?"
"Giết Hàn Hoán Chi." Thiếu phụ nói: "Trụ trì Phúc Ninh Tự giả là một sát thủ có lẽ là từ phương bắc tới, ta còn không đoán được là người của bên nào, nhưng điều này không quan trọng... Quan trọng là người ngươi nói nên diệt khẩu thì đều đã diệt khẩu, câu này thật sự có chút sơ sót. Ta biết 6-7 năm nay thật ra các ngươi vẫn luôn không phục ta, cảm thấy ta ở đây không làm gì cả nhưng lại được các ngươi cung phụng giống như chủ tử, trong lòng các ngươi ấm ức."
"Ấm ức thì cứ ấm ức đi, các ngươi suy nghĩ gì, thể hội gì, ta không có thời gian để quan tâm, ta đến phía nam là chủ trì đại cục chứ không phải làm mẹ cho các ngươi, còn thường hay phải trấn an mấy kẻ tính khí ấu trĩ các ngươi."
Nàng ta vẫy vẫy tay, bên ngoài có hai tên tôi tớ áo xanh đỡ một người đi vào, mới vào cửa Khưu Cầu liền đứng khựng lên, sắc mặt trong nháy mắt đã trắng bệch.
"Ngươi có ý gì?!" Y quay đầu lại nhìn về phía thiếu phụ, trong ánh mắt đều là chấn động và tức giận.
"Ta đã đến đây bảy năm rồi, ngươi vẫn không biết tên của ta nhỉ." Thiếu phụ không để ý tới câu hỏi của Khưu Cầu, mà là tự nói: "Ta họ Dương, tên là Dương Bạch Y."
Nàng ta đặt chén trà xuống đi tới cửa áp tay xuống, hai tên tôi tớ áo xanh liền ném người kia xuống đất, người này nhìn có vẻ đã hấp hối, nhưng trên người lại nhìn không ra có ngoại thương gì, cũng không biết là tra tấn như thế nào mà thành như vậy.
Người này... Là Chu Kỳ.
Lần trước Khưu Cầu tới cũng là đi cùng Chu Kỳ. Ở thời Lâm Việt quốc hai người làm quan cùng triều và còn đều là tướng quân cấm quân, giao tình riêng của hai người cũng không tệ. Thật ra kết giao bằng hữu ở nơi gọi là vòng tròn thượng lưu này cũng chú ý môn đăng hộ đối, trước Khưu Cầu xem như là môn sinh của quốc sư Lâm Việt quốc Nguyên Kha, mà Chu Kỳ lại là cháu ngoại của đại tướng quân Hô Lan Thịnh Hạ.
Giờ khắc này nhìn thấy Chu Kỳ lại mang bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ như vậy, Khưu Cầu làm sao có thể không sợ không giận?
Dương Bạch Y ngồi xổm xuống bên cạnh Chu Kỳ, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua trán Chu Kỳ: "Nhìn trán rộng như vậy không giống một người ngốc, nhưng làm chuyện ngu xuẩn đến mức khiến người ta không thể nào tha thứ..."
Nàng lật cổ tay lại, không biết làm sao mà trong tay liền có thêm một thanh chủy thủ thoạt nhìn hàn quang lạnh thấu xương, thanh chủy thủ kia rạch một nhát trên trán Chu Kỳ, Chu Kỳ kêu a một tiếng lập tức tỉnh táo, hóa ra trước đó đã bị mấy thứ như thuốc mê làm cho ngất đi.
Chu Kỳ ngồi thụp xuống, vừa muốn nói chuyện lại mở miệng ra là nôn, có trời mới biết hắn ta đã ăn những thứ gì, ói ra một đống trên mặt đất nhìn thật sự ghê tởm. Dương Bạch Y giống như một con bướm nhẹ nhàng tránh né, trở lại bên kia ngồi xuống ghế gác chân lên, trước sau vẫn nhẹ nhàng bình thản.
"Khi Lâm Việt quốc các ngươi vẫn còn, trong quốc khố Hộ bộ có một tiểu lại cửu phẩm tên là Nguyên Đức có đúng không?" Nàng ta hỏi.
Nghe đến cái tên này, Chu Kỳ đang nôn thất điên bát đảo lập tức mở to hai mắt.
Dương Bạch Y ngồi ở đó bưng chén trà lên: "Con người sao có thể ngu xuẩn như thế... Nguyên Đức người này là lúc trước làm sổ sách cho các ngươi, thuận tiện cho các ngươi không kiêng nể gì mà trộm đồ từ trong quốc khố ra ngoài, bạc trắng bóng và gạo đều bị các ngươi lén lấy ra, đương nhiên Nguyên Đức này cũng có thể nhận được không ít lợi ích, sau khi Lâm Việt quốc diệt Nguyên Đức đã ẩn nấp, nhưng lại bị ngươi tìm được."
Nàng ta liếc mắt nhìn Chu Kỳ một cái: "Nếu không phải Hàn Hoán Chi đã bắt người này, đến bây giờ ta vẫn không biết ngươi đã làm chuyện ngu xuẩn như thế!"
Dương Bạch Y ngữ khí chợt rét lạnh, Chu Kỳ ngọ nguậy quỳ không vững dập đầu: "Là ta nhất thời hồ đồ, chỉ là nhất thời hồ đồ, bây giờ còn có cách bù đắp, cầu đông chủ cho thêm ta một cơ hội, ta cam đoan sẽ xử lý tốt chuyện này."
"Ngươi xử lý?" Dương Bạch Y nói: "Ngươi giả danh nghĩa của chúng ta đi tìm Nguyên Đức ép hắn giao cho ngươi số bạc hắn nhận được năm đó, nhưng mà ngươi lại không nộp lên, số bạc này liền ở lại trong tay ngươi. Nếu chỉ là như thế thì cũng thôi đi, nhưng ngươi không nên không giết Nguyên Đức... càng không nên không nói gì cả, cũng bởi vì chuyện nhỏ rất nhỏ này, hiện tại những gì Hàn Hoán Chi có thể tra được đã đủ khiến cho các ngươi tất cả tan thành mây khói!"
"Với thủ đoạn của Hàn Hoán Chi, Nguyên Đức ở trong tay hắn còn có thể giấu được bí mật gì?"
Chu Kỳ chỉ dập đầu liên tiếp: "Đông chủ, người hãy nghe ta nói đi đông chủ... thật ra Nguyên Đức cũng không biết gì cả, ta chỉ bảo hắn nhả hết số bạc đã nuốt được năm đó, hắn hoàn toàn không biết chuyện của chúng ta."
"Ngươi nghĩ hắn cần phải biết chuyện sao? Hàn Hoán Chi chỉ cần hỏi ra năm đó Nguyên Đức đã làm gì, có thể từng bước từng bước lôi hết các ngươi ra ngoài, lôi các ngươi ra rồi thì nên biết cái gì cũng đều có thể biết." Dương Bạch Y thở dài: "Bây giờ bù đắp đã muộn rồi, nhưng chung quy cũng không phải không có một chút ý nghĩa nào."
Chu Kỳ tựa như cảm nhận được nỗi sợ hãi cuối cùng trước khi cái chết đến, đột nhiên dùng hết sức lực đứng lên chạy ra bên ngoài, hắn ta chạy nghiêng ngả lảo đảo nhưng dù gì lúc trước cũng là xuất thân tướng quân, võ nghệ không tầm thường, tố chất thân thể tốt hơn người bình thường nhiều, tuy rằng mấy năm qua đã hoang phế không ít nhưng thể lực vẫn không thể khinh thường. Khi hắn ta lao ra đến viện tử thì Dương Bạch Y khoát tay, hai tên tôi tớ áo xanh đứng ở cửa lập tức đuổi theo.
Chu Kỳ kéo cửa viện ra chạy như điên, tôi tớ áo xanh đuổi vào trong ngõ nhỏ.
Giờ khắc này, Khưu Cầu đột nhiên hiểu được tại sao Dương Bạch Y lựa chọn một nơi hẻo lánh như thế này để ở, ngõ Thái Thủy quá dài, lại nhỏ hẹp, đối với Chu Kỳ mà nói khoảng cách 300 mét chính là đường Hoàng Tuyền.
Hai tên tôi tớ áo xanh đuổi theo ép Chu Kỳ xuống, một người rút chủy thủ ra cắt rách cổ họng Chu Kỳ, máu nhanh chóng chảy đầy đất, Chu Kỳ ngay cả tiếng kêu rên cũng không kịp phát ra đã tắt thở, thi thể bị hai người kia túm mắt cá chân kéo lê trở về, lưu lại vết máu thật dài trên mặt đất.
Mấy lão nhân nhìn có vẻ như buồn ngủ ở đầu ngõ không biết sao lại tinh thần tỉnh táo, đều đứng dậy đi về nhà, không bao lâu có một người xách một cái thùng gỗ đi ra, hắt nước ra, lại quét lại dọn, trên mặt đất lát phiến đá xanh ở con ngõ này nhanh chóng trở nên sạch sẽ như trước.
Sau đó mấy lão nhân kia lại trở lại đầu ngõ, trông vẫn buồn ngủ.
Khưu Cầu chỉ cảm thấy phía sau lưng lạnh toát từng chặp, y biết nếu Dương Bạch Y muốn giết Chu Kỳ thì có cả trăm loại thủ đoạn nhanh hơn, lưu loát hơn, nàng ta chính là cố ý để cho mình nhìn, để cho mình thấy rõ tiểu viện này, ngõ nhỏ này và cả mấy lão nhân mà y chán ghét.
"Ngồi xuống đi." Dương Bạch Y thản nhiên nói: "Chu Kỳ đáng chết là vì hắn ngu xuẩn, hắn tham bạc của Nguyên Đức, chuyện này không đến mức chết, tham nhưng không biết làm như thế nào giải quyết tốt hậu quả, xử trí như thế nào cho sạch sẽ, giữ lại hắn còn có tác dụng gì? Ngươi khác hắn, còn có rất nhiều việc cần ngươi giúp ta."
Khưu Cầu đờ đẫn ngồi xuống, các đốt ngón tay đều hơi trắng bệch.
Y ngồi ở đó bề ngoài ngây ra như phỗng nhưng trong lòng lại như sóng biển cuồn cuộn. Y cũng không biết Chu Kỳ làm chuyện ngu xuẩn như vậy, nếu Chu Kỳ sớm nói cho y biết thì y nhất định đã sớm cho người giết Nguyên Đức diệt khẩu rồi, làm sao lại bị động như thế.
Dương Bạch Y nói không sai, người như Hàn Hoán Chi chỉ cần có một chút mùi vị là hắn ta sẽ giống như chó săn dựa mùi vị mà lao đến. Con chó săn này đối người khác mà nói chính là sói, chỉ có ở trước mặt hoàng đế Đại Ninh thì hắn ta mới là một con chó săn nghe lời.
"Ta nghĩ biện pháp diệt trừ Nguyên Đức?" Khưu Cầu thử hỏi một câu thăm dò.
"Không cần nữa, đã qua một ngày một đêm, nên nói cái gì thì hắn cũng đã sớm nói ra sạch sẽ rồi, còn sống hay chết cũng chẳng có gì khác nhau... Ngươi đi xử lý người khác đi, có thể nhớ ra mấy người là mấy người, chỉ cần là người đã tiếp xúc với Nguyên Đức rồi tiếp xúc với chúng ta, đừng giữ, bất kể là ai, mặc kệ có quan hệ gì với ngươi, ngươi đều phải xử lý sạch sẽ. Ta hy vọng ngươi hiểu hoàn cảnh của chúng ta và chuyện chúng ta cần làm, một khi có chút bại lộ thì người phải chết cũng không đơn giản chỉ là ngươi và ta thôi, chúng ta đã động căn cơ... Người ngươi để ý, người để ý đến người mà ngươi để ý, đều phải chết."
Nàng ta khoát tay: "Đi đi, những người này vẫn là ngươi quen, nếu không thì tự ta cũng có thể động thủ."
Khưu Cầu máy móc đứng lên, máy móc đi ra ngoài, nhìn cỗ thi thể bị ném trong viện kia, hàn ý từ lưng xông thẳng lên não, y cảm giác như mình đi vào trong một cái hầm băng vạn năm không tan, lạnh đến mức y run lên cầm cập.