Hàn Hoán Chi đứng ở trong viện tử nhìn cây lê đã nở hoa suy nghĩ xuất thần, nghĩ khí hậu bên Bình Việt đạo này thật là làm cho người ta không hiểu thấu, dựa theo mùa mà tính thì bên thành Trường An vẫn là băng thiên tuyết địa, bên này hoa lê đã nở rồi.
Không mấy người chịu trồng cây lê trong viện của mình, chung quy thì ngụ ý không được tốt lắm, chủ nhân cũ của Tô Viên này sợ là một người không tin tà, cho nên ngược lại không có kết cục tốt gì.
Ông ta vươn tay hái một đóa hoa lê nhìn nhìn, nhìn kỹ đường nét đóa hoa kia liền cảm thấy những thứ tự nhiên trên đời là tinh xảo nhất, thật sự đẹp.
Thiên bạn Cảnh San từ bên ngoài đi nhanh vào sắc mặt có chút khó coi, nàng ta là nữ nhân duy nhất trong tám thiên của phủ đình úy, nhưng tính tình mạnh mẽ, không phục một ai, duy nhất chỉ phục Hàn Hoán Chi.
Ba mươi mấy tuổi mà nhìn bề ngoài cũng chỉ 27-28 tuổi, trên mặt lờ mờ có dấu vết của năm tháng lưu lại, khuôn mặt của nàng ta hơi vuông, lông mi hơi thô, mũi cũng lớn một chút, nói gì cũng không thể tính là một mỹ nhân, nhưng hết sức anh khí, là kiểu nữ nhân càng nhìn kỹ càng có duyên, điểm hấp dẫn người ta nhất chính là sự khí khái không chịu thua trên người nàng ta.
Nhưng mà nàng ta bây giờ, nhìn cũng có vài phần chán nản.
Từ trước đến nay người của phủ đình úy làm việc thế như chẻ tre, chỉ cần nhìn vào một chuyện là có thể nắm bắt một mạch từ đầu tới đuôi, những năm gần đây vụ án lớn cỡ nào mà đưa vào trong tay bọn họ cũng chưa từng có thất bại, vậy nhưng lần này ở Bình Việt đạo lại bị nhục hết lần này đến lần khác.
Đầu tiên là hai nhóm người được phái ra ngoài bắt người đều trở về tay trắng, bắt đầu từ khi Hàn Hoán Chi làm đô đình úy đây là lần đầu tiên hắc kỵ xuất động lại không bắt được người về. Một trong những người dẫn đội chính là Cảnh San, hôm qua vốn là nín nhịn một hơi chỉ muốn hôm nay đi bắt người để xả hết cơn tức này, khổ nỗi hôm nay đi bắt người cũng lại là trở về tay trắng.
"Đại nhân..." Cảnh San gọi một tiếng, cúi đầu.
"Chu Kỳ đã chết?" Hàn Hoán Chi hỏi.
Cảnh San gật gật đầu: "Chết rồi... Từ vết thương cùng vết máu trên thi thể mà phán đoán thì hắn không phải là chết ở trong nhà mình, mà là bị người khác chuyển về, trong viện trong phòng đều rất sạch sẽ, không có dấu vết đánh nhau, vết thương ở trên cổ là một đao đoạt mạng, thủ pháp rất điêu luyện, thời gian ném về nhà chắc hẳn là ngay trong ngày hôm nay, sớm hơn chúng ta đến nhà hắn không bao nhiêu..."
Nàng ta có một câu muốn nói mà không dám nói, thi thể của Chu Kỳ bị người khác ném trở là đang cố ý khiêu khích phủ đình úy bọn họ, cũng là lời cảnh cáo.
Vừa mới hỏi ra Chu Kỳ người này từ miệng Nguyên Đức, chạy qua thì Chu Kỳ đã chết rồi, thi thể để đó cho người của phủ đình úy nhìn chính là đòn đánh phủ đầu, các ngươi muốn tra thì để mặc cho các ngươi tra, chung quy cũng nhanh hơn các ngươi một bước.
"Cùng đường."
Hàn Hoán Chi lại bỗng nhiên cười, khóe miệng hơi nhếch lên, hai ngày nay cũng chưa từng thấy ông ta thoải mái, lúc này vẻ rối rắm giữa hai đầu lông mày cũng vơi bớt đi không ít. Theo Cảnh San thấy đây chính là sau cơn mưa trời lại sáng, lúc mà người tự tin, kiêu ngạo như Hàn đại nhân cũng nhíu lông mày thì đối với nàng mà nói là bầu trời u ám, lúc này mây tan thấy trăng sáng tâm trạng cũng tốt lên, chính là bất ngờ như vậy.
"Ý của đại nhân là?"
"Khi bọn chúng dựa vào giết người diệt khẩu để che giấu thật ra đã là không cách nào khác nữa, những kẻ này giết người so với nói là cho chúng ta xem thì chẳng bằng nói là cho bản thân bọn chúng xem, là đang cảnh tỉnh chính người của bọn chúng, người đã chết đối với chúng ta mà nói là tổn thất? Tất nhiên không phải, đối với bọn chúng mới đúng, giết chết từng người từng người một có vẻ như sạch sẽ, nhưng lại là đang giúp chúng ta moi người."
Cảnh San không hiểu: "Đại nhân, thuộc hạ ngu muội."
Hàn Hoán Chi mỉm cười: "Theo dõi đi, xem thử gần đây những ai đã chết, chỉ cần là người đã chết thì tất nhiên chính là người của bọn chúng, giúp chúng ta vẽ ra quan hệ các nhân vật rõ ràng như vậy, chúng ta phải cảm ơn bọn chúng, Chu Kỳ đã chết có ý nghĩa sao? Tự nhiên là có chứ không phải như bọn chúng tưởng, thật ra ngược lại ta còn mong bọn chúng bắt đầu giết người, giết càng nhiều mạng lưới quan hệ này lại càng vẽ ra rõ ràng."
Cảnh San lập tức hiểu ra: "Thuộc hạ đã hiểu, người nào đã chết thì đi tra quan hệ giao tế của người đó, sau đó liên hệ người đã chết lại xem thử có giao điểm gì là nhất trí, như vậy là có thể moi được người đứng phía sau màn ẩn nấp sâu hơn."
Nhìn thấy nàng ta cười, giữa lông mày Hàn Hoán Chi có vài phần nhẹ nhõm: "Ngươi đừng căng thẳng quá như vậy, nữ nhân làm việc ở nơi như phủ đình úy này vốn đã thiệt thòi một chút, tính tình ngươi lại hay ép buộc bản thân cố gắng hơn so với người khác, như vậy không công bằng với ngươi."
Cảnh San lắc đầu: "Ta không muốn làm cho đại nhân thất vọng, năm đó lúc đại nhân đề bạt ta làm thiên bạn có nhiều người phản đối như vậy, là đại nhân chống đỡ ta ở lại vị trí này, nếu ta phụ lòng..."
Hàn Hoán Chi xua tay ý bảo nàng ta không cần nói tiếp: "Các ngươi chưa từng phụ ta, ngược lại là ta vẫn luôn phụ các ngươi, các ngươi đã làm rất nhiều chuyện vì Đại Ninh, ta không tranh thủ cho các ngươi thêm nhiều thứ các ngươi nên nhận được, đó là ta thất trách... Trước đó không lâu lúc trò chuyện cùng tiểu tử tên là Thẩm Lãnh kia, ta đã hiểu được, ta hỏi hắn tại sao thích tiền như vậy, hắn nói muốn... Đối tốt hơn với người mình để ý một chút."
Đương nhiên Thẩm Lãnh không nói như vậy, Thẩm Lãnh nói là tán gái.
Nhưng thân phận như Hàn Hoán Chi thì làm sao có thể nói ra hai chữ này trước mặt thù hạ, như vậy rất không trang trọng.
Hàn Hoán Chi tiếp tục nói: "Người để ý thì đối tốt với nàng ta thêm một chút, cố gắng hết sức mà đối tốt, đây cũng là đạo lý giao tiếp cơ bản nhất giữa người với người, chính là lấy lòng so với lòng, vậy mà ta lại quên, ta chỉ không ngừng không lấy từ các ngươi, bảo các ngươi đi tra án, đi phá án, đi làm cái này cái kia, không để ý đến các ngươi nên nhận được cái gì... Sau khi về thành Trường An ta sẽ gắng sức đi tranh thủ để tăng bổng lộc của các ngươi lên một ít, tốt nhất là đều mua cho mỗi người các ngươi một căn nhà ở trong thành Trường An, nhất là ngươi, một nữ nhân cả ngày ở trong phủ đình úy cùng với các hán tử sớm chiều rất bất tiện, trước đây là ta không chú ý, ta xin lỗi ngươi."
Cảnh San bỗng nhiên òa khóc, nữ nhân kiên cường như nàng ta nói khóc là khóc luôn, cũng làm cho Hàn Hoán Chi có chút trở tay không kịp, cũng chân tay luống cuống.
"Ngươi... Tại sao lại khóc?"
Cảnh San khóc một lúc rồi lại cười, rất không văn nhã giơ tay lên dùng tay áo lau nước mắt: "Không có gì, là vui."
"Đi ngủ một lát đi, hai ngày hai đêm không chợp mắt rồi." Hàn Hoán Chi nói: "Đừng để ý tới những thứ khác, ngủ dậy rồi nói."
Cảnh San đứng nghiêm, bộp một tiếng, hành một quân lễ, mắt ửng đỏ xoay người đi.
Cùng lúc đó, trong doanh địa tạm thời của thủy sư.
Trang Ung liếc nhìn Thẩm Lãnh: "Vết thương đích có nặng hay không?"
Thẩm Lãnh nhếch môi cười ngây ngô: "Không nặng... Ặc, đặc biệt nặng, thủy sư chúng ta nên phát cho ta mấy thứ kiểu như một ít tiền thuốc và trợ cấp bồi bổ, ta nghĩ cũng không cần quá nhiều, mấy chục lượng bạc là được..."
Trang Ung trợn mắt lườm hắn, chỉ chỉ vào mấy bọc giấy để trên bàn: "Có Thẩm Tiểu Tùng ở đây thì ngươi bị thương nặng cỡ nào cũng không sao, y thuật của hắn là tốt nhất mà ta từng thấy, những thứ này không phải thuốc trị thương thế của ngươi. Lần này Nhược Dung và mẫu thân nó cũng theo quân xuôi nam, sau khi tới thành Thi Ân thì không hợp khí hậu nên mấy ngày không thoải mái, Nhược Dung liền đi thỉnh giáo lang trung địa phương bốc một chút thuốc, dặn ta cũng mang một ít đến cho ngươi."
Thẩm Lãnh ngây người ra: "Tại sao còn có của ta?"
"Nó nghĩ ngươi là thủ hạ rất đắc lực của ta, xem như giúp ta lôi kéo lòng người."
Thẩm Lãnh: "Tướng quân thẳng thắn như vậy không tốt lắm đâu."
"Không có gì, dù sao ngươi cũng không phải quá quan trọng."
Thẩm Lãnh: "..."
Trang Ung trầm mặc một lúc rồi nói: "Có một số việc vốn không nên nói với ngươi, nhưng Hàn Hoán Chi lại kéo ngươi vào, vậy thì dứt khoát nói thêm một chút... Người của phủ đình úy làm việc từ trước đến nay không quy củ, trực tiếp kéo ngươi vào đã là không quy củ, nhưng nếu ngươi đã vào ván cờ rồi thì cần phải biết rõ ràng hơn. Bình Việt đạo nơi này còn xa mới thái bình an ninh như vẻ bề ngoài sở dĩ bệ hạ đều sắp xếp Diệp Khai Thái, Diệp Cảnh Thiên ở đây cũng là vì bệ hạ biết nơi này không an ninh, cho dù là thủy sư chúng ta xuôi nam cũng là vì ở đây không chỉ có hải cương không an ninh."
"Thứ ẩn dưới phong cảnh đẹp nhìn có vẻ tuyệt trần đều là lòng muông dạ thú, trong triều đình có những người cấu kết với quyền thần của Lâm Việt quốc cũ, nếu chỉ là tham ô còn dễ nói, chỉ sợ là bọn họ mưu đồ những thứ đó không phải cho mình..."
Trang Ung nói: "Hàn Hoán Chi và ta là người quen cũ, lúc trước đều là người trong phủ đi ra, nhưng ta không thích người này, ngay từ đầu đã không thích, con người hắn làm việc không có chế ước chỉ cầu kết quả cuối cùng, vì kết quả này mà hy sinh ai cũng được, ngươi cũng có thể, cho dù là ta cũng có thể, điều ta muốn nói với ngươi chính là mặc kệ hắn bảo ngươi làm gì ngươi đều phải suy nghĩ, việc phải làm, mạng là tự mình giữ."
Thẩm Lãnh bỗng nhiên nghĩ đến thời khắc Hàn Hoán Chi cầm đao ở ngã tư đường, hắn cảm thấy Trang Ung đã sai rồi.
Ngươi đi, ta sẽ ngăn cản cho ngươi.
Mấy chữ này vẫn còn quanh quẩn trong đầu Thẩm Lãnh, như thế nào cũng không thể khớp với Hàn Hoán Chi mà Trang Ung nói.
Hắn nào biết đâu, từ hai chữ "tán gái" của hắn mà Hàn Hoán Chi đã nghĩ tới nhiều như vậy, bởi vậy có thể thấy được tán gái học vấn lớn, cũng có thể khiến người ta suy nghĩ sâu xa.
Điều chính yếu nhất là, Trang Ung không biết Hàn Hoán Chi cũng biết Thẩm Lãnh có thể thân phận không tầm thường.
"Ta nhớ rồi."
Thẩm Lãnh vẫn ngoan ngoãn đáp lại một tiếng, Trang Ung là muốn tốt cho hắn.
"Nhuyễn giáp của gươi hỏng rồi?" Trang Ung ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn, Thẩm Lãnh ừm một tiếng: "Hỏng rồi, nhưng đau lòng rồi, tướng quân không biết để đặt mua cái nhuyễn giáp này mà ta có thể nói là táng gia bại sản, ngay cả tiền dưỡng lão của Thẩm tiên sinh cũng bị ta tiêu hết rồi, trong lòng ta thật sự là buồn... Không biết thủy sư chúng ta có rợ cấp phương diện này t hay không?"
Trang Ung: "Ngươi tưởng ta không biết cái nhuyễn giáp đó là cởi xuống từ trên người Bùi Khiếu?"
Thẩm Lãnh: "..."
Trang Ung đẩy một cái hộp gỗ khác trên bàn ra: "Đây là nhuyễn giáp của ta, năm đó lúc mẫu thân của Nhược Dung ở trong phủ Lưu Vương am hiểu nhất là làm là những thứ này, khi bệ hạ lĩnh quân chinh chiến bộ nhuyễn giáp mặc ở bên trong cũng là tự tay bà ấy làm. Ngươi lấy cái này của ta mặc đỡ trước thế nào cũng tốt hơn nhiều cái của Bùi Khiếu, coi như là thủy sư trợ cấp cho ngươi đi."
Thẩm Lãnh đương nhiên sẽ không lấy: "Đó là của tướng quân, ta không lấy."
"Bảo ngươi lấy thì lấy đi."
"Thật sự không thể lấy, đó là phu nhân tự tay làm cho tướng quân, ta biết làm một cái nhuyễn giáp khó nhọc tốn thời gian cỡ nào, cho dù phu nhân không tốn một hai năm cũng không làm được một cái, đó là sự bảo vệ của phu nhân đối với tướng quân, là sự ký thác của phu nhân, ta thật sự không thể lấy."
Trang Ung cười, cảm thấy mình thích tên tiểu tử Thẩm Lãnh này quả nhiên vẫn có lý.
"Ta nói lại lần nữa, bảo ngươi lấy thì ngươi lấy, dù sao người muốn giết ta cũng cần lá gan lớn hơn và võ nghệ mạnh hơn so với giết ngươi mới được."
Thẩm Lãnh vẫn chỉ lắc đầu: "Thật sự không thể lấy."
Trang Ung bỗng nhiên thở dài: "Lấy đi... Đây là cái cũ, mẹ của Nhược Dung đã làm một cái mới cho ta rồi."
Ông kéo ống tay áo lên, không ngờ nhuyễn giáp trên người lại là kín cả người, ngay cả hai cánh tay cũng có thể bảo vệ, tay nghề như vậy thật sự hiếm có, nhuyễn giáp dù mềm đến mức nào đi chăng nữa cũng là giáp trụ, nếu bọc cánh tay lại thì thế nào cũng sẽ ảnh hưởng đến động tác, nhưng hiển nhiên cái áo mới này không có phải băn khoăn về phương diện này, vô cùng tinh xảo.
Trang Ung có chút đắc ý: "Cái mới này của ta tốt hơn cái cũ, dù sao cũng không cần cái cũ, cho ngươi thì nhận đi."
Thẩm Lãnh yên lặng ôm lấy hộp gỗ và cả mấy gói thuốc, cảm giác mình bị nhét đầy một miệng cơm chó.
(Đã xem nghi vấn ở phần bình luận truyện nên tôi sẽ giải thích đơn giản một chút, rất nhiều bạn nói tình tiết Diêu Đào Chi đi gặp trụ trì Phúc Ninh Tự hai người trao đổi thân phận có lỗ hổng, suy nghĩ của tôi là như vậy... Thứ nhất, hai người đã đạt thành thoả thuận, Diêu Đào Chi mượn thân phận của Phúc Ninh Tự để giết Hàn Hoán Chi, để trụ trì Phúc Ninh Tự rời đi, nói những câu như hy vọng ngươi sống lâu trăm tuổi, là vì y hy vọng trụ trì mượn lần này thoát thân trốn tránh sự điều tra của Hàn Hoán Chi, trên dưới Phúc Ninh Tự đều tham dự việc lén cất giấu vật tư ngày trước, cho nên cũng sẽ không dễ dàng tiết lộ trụ trì cùng sát thủ trao đổi thân phận.
Thứ hai, người của phủ đình úy không có ai từng gặp Diêu Đào Chi cũng không có ai từng gặp trụ trì, sẽ không một ai ngờ rằng trụ trì là giả, nếu hỏi tăng chúng đây là trụ trì của các ngươi sao? Tăng chúng trả lời là phải, tôi nghĩ người của phủ đình úy cũng sẽ không nghiêm hình bức cung điểm này, trừ phi sớm đã có hoài nghi từ trước, nhưng hiển nhiên là không có.
Thứ ba, vết thương trên đỉnh đầu chỉ cách nửa đêm, bằng mắt thường nhìn chắc có lẽ không phân biệt được, trước đó tôi đã làm bước đệm, người của phủ đình úy đánh người là sẽ không để cho người khác dễ dàng nhìn thấy ngoại thương, cho nên có người nói mấy chuyện như quất roi bạt tai sẽ không dễ xuất hiện, đánh Nguyên Đức là vì sẽ không thả người này ra ngoài thì cũng sẽ không kiêng dè nhiều như vậy. Diệp Cảnh Thiên đi tìm Hàn Hoán Chi nói bên ngoài áp lực rất lớn bởi vì người Lâm Việt thờ phụng Thiền tông, cho nên vì danh dự của phủ đình úy mà sẽ không cho đánh vào mặt trụ trì, để ngừa sau này còn phải đem người ra ngoài bị bách tính nhìn thấy.
Thứ tư, hai người đều là hậu đại của Diêu Vô Ngấn. Diêu Đào Chi là muốn cứu trụ trì cho nên mới trao đổi thân phận, trụ trì lòng mang cảm kích cho nên thay Diêu Đào Chi đi giết người, điểm này tôi xin lỗi vì dẫn dắt không đủ, sau này sẽ cố gắng chú ý né tránh.
Thứ năm, hôm nay hai chương, sắp xếp lại ý tưởng và tình tiết một chút, bởi vì Bình Việt đạo là một lớn vụ án, lớn đến mức không phải một hay hai phe thế lực, mà rất rắc rối phức tạp.)