Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 171 - Chương 171: Xứng Đôi

Chương 171: Xứng đôi Chương 171: Xứng đôi

Trên người Thẩm Lãnh có thêm một bộ nhuyễn giáp nhưng cũng không vừa người cho lắm, đương nhiên cái áo của Bùi Khiếu kia cũng không vừa người. Về mặt thủ công mà nói cái của Trang Ung đưa cho hắn tuy rằng thật sự hơi cũ nhưng vẫn rất lành lặn và bền chắc. Nghe đồn lúc Trang phu nhân ở trong phủ Lưu Vương, với tính cách mạnh mẽ trứ danh được mệnh danh là nữ anh hùng, gậy cán bột đánh khắp phố phường, Trang Ung cũng từng bị bà đánh, kết quả không đánh không nảy sinh tình cảm, cuối cùng lại trở thành người một nhà.

Ai có thể nhìn ra được quả ớt nhỏ năm đó giờ lại trở thành Trang phu nhân trầm ổn, thanh lịch, chỉ có lần trước lúc gặp Thẩm tiên sinh thì thỉnh thoảng bà mới lộ ra vài phần dáng vẻ của năm đó.

Trở lại doanh phòng của mình, Thẩm Lãnh bắt đầu ngồi xuống suy nghĩ, kế sách của Hàn Hoán Chi đã thất bại, sát thủ dẫn dụ ra được không ngờ lại là chủ trì của một ngôi chùa địa phương, võ nghệ của y đã rất mạnh, Thẩm Lãnh cùng y giao thủ cũng không nắm chắc mười phần. Lúc ấy Thẩm Lãnh nóng lòng muốn đi cứu Trà gia cùng Thẩm tiên sinh cho nên vẫn chưa dùng hết sức, nếu thật sự không có gì quấy nhiễu, một chọi một thì Thẩm Lãnh có thể nắm chắc bảy phần, dĩ nhiên đối với Thẩm Lãnh mà nói bảy phần chính là tất thắng.

"Là mức tám?"

Thẩm Lãnh lầm bầm một câu, trong đầu không tự chủ xuất hiện dáng vẻ của Trà gia gần như phải bò ra từ cửa sổ xe ngựa, thế là hắn không nhịn được bật cười.

Bộ nhuyễn giáp rách nát kia để lại ở Tô Viên, lúc Thẩm tiên sinh trị thương cho hắn phát hiện ra không ít chỗ bị rách trên nhuyễn giáp. Thiết trảo của Diêu Đào Chi giả kia cũng không phải được làm từ nguyên liệu đặc biệt quý giá gì, chỉ là bởi vì kết cấu đặc biệt mới khắc chế hắc tuyến đao của Thẩm Lãnh.

Thẩm Lãnh bỏ thứ trong tay xuống, nhắm mắt bắt đầu nhớ lại trận chiến đó, nếu gặp lại đối thủ như vậy liệu đao của mình sẽ còn bị cướp đi hay không?

Cho dù là sát thủ giả thì xem như đối phương đã thật sự rất hiểu mình, biết đao của hắn không tầm thường hoặc là biết đao pháp của hắn không tầm thường, có thể thấy được đối phương chuẩn bị rất nghiêm túc, cho nên đối thủ sau này rất có khả năng cũng sẽ làm như vậy.

Làm sao để phá?

Trong đầu Thẩm Lãnh nhớ lại cách thức ra tay của Diêu Đào Chi giả hết lần này đến lần khác, sau đó lại nghĩ tới những thứ trước đây Sở Kiếm Liên dạy cho mình ở trong tiểu viện thôn Ngụy quận An Dương.

Cuối cùng nhớ ra người trẻ tuổi mặc áo trắng không biết là ai kia, một kiếm đã chém nát thiết trảo của Diêu Đào Chi giả, đó là một phần nhãn lực, một phần ổn định, một phần bình tĩnh.

Kiếm của hắn nếu không đủ nhanh thì sẽ không thể nào đâm được trước khi thiết trảo khép lại, mà nếu như không đủ ổn định, khe hở hẹp như vậy cũng không đâm qua được, còn nếu không đủ bình tĩnh thì cho dù đủ nhanh, đủ ổn định cũng sẽ xảy ra sai sót.

"Thật ra... Trà gia cũng có thể phá vỡ thiết trảo của hắn chứ."

Thẩm Lãnh lầm bầm, nghĩ đến Trà gia ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác luyện tập đâm kiếm, từ chỗ có thể đâm trúng vào bên trong vòng sắt chỉ rộng hơn kiếm một chút đang lắc lư cho đến bây giờ có thể bách phát bách trúng, với tốc độ, lực độ xuất kiếm của Trà gia, phá vỡ thiết trảo còn có thể vững hơn kiếm khách áo trắng kia.

Nghĩ đến đây Thẩm Lãnh lập tức rời khỏi chỗ ngồi, nào có nhiều thời gian ngồi nghỉ ngơi như vậy chứ?

Thẩm Lãnh ra ngoài muốn tìm cái vòng tròn nhưng đi một vòng cũng không tìm thấy cái nào thích hợp, cuối cùng chỉ có thể lấy một cành liễu quấn lại thành một cái vòng tròn treo lên chạc cây, nắm chắc hắc tuyến đao trong tay bắt đầu tập đâm. Đây là động tác đơn giản nhất, mấy năm Thẩm Lãnh đi theo Thẩm tiên sinh chưa bao giờ luyện tập như vậy, hắn từng hỏi Thẩm tiên sinh tại sao mình không tập, Thẩm tiên sinh trả lời tương lai tình huống hai người các ngươi đối mặt không giống nhau.

Thẩm Lãnh phải đối mặt với quân nhân, trên chiến trường mà đâm từng nhát một thì rõ ràng là không đúng đường. Mà Trà gia thì khác, kẻ địch nàng cần phải đối mặt phần lớn đều là hiệp khách giang hồ, có thể phần lớn thời gian là phải một chọi một, nhưng bất kể là một chọi một hay là một đánh với nhiều người, tốc độ đâm kiếm sẽ quyết định thắng bại.

Thật ra trong lòng Thẩm Lãnh vẫn không cảm thấy chuyện này có gì khó, chỉ cần tay chân đủ ổn định thì hẳn là có thể dễ dàng đâm trúng mục tiêu. Khi hắn cầm đao đâm về phía cái vòng tròn đang lắc lư kia, hắn mới phát hiện bản thân mình ngây thơ ngu xuẩn đến cỡ nào, liên tục vài chục lần mà vẫn không có một lần nào đâm trúng.

Giờ khắc này hắn mới hoàn toàn hiểu được, để luyện cách đâm này mà Trà gia cố gắng hết sức luyện tập, tiêu tốn nghị lực đến cỡ nào.

Thẩm Lãnh cứ luyện tập đến khi cổ tay mỏi nhừ, cánh tay cũng không nâng nổi mới dừng lại, số lần đâm trúng có thể đếm trên đầu ngón tay.

Uổng công một ngày.

Thủy sư trú đóng ở ngoài thành Thi Ân mỗi ngày đều tập luyện, sau khi Thẩm Lãnh dẫn đội huấn luyện theo thông lệ sẽ trở lại tiếp tục luyện tập đâm đao, trong đầu lại không tự chủ được nghĩ xem làm thế nào mới có thể giải quyết dứt điểm vấn đề.

Bị động chờ đợi như thế từ trước đến nay không phải là tính cách của hắn, cũng giống như giải quyết Mộc Tiêu Phong, một khi có cơ hội thì lập tức ra tay, cơ hội lần đó rõ ràng cũng hơi bị động, nhất định phải chủ động hơn một chút mới được.

Sau khi nghĩ tới những điều này Thẩm Lãnh gọi Vương Căn Đống đến, bảo gã ta dẫn đội ngũ huấn luyện mấy ngày này, còn hắn triệu tập đội thân binh của mình rời khỏi đại doanh thủy sư. Vương Căn Đống nào dám yên tâm, chạy thẳng đi tìm Trang Ung báo cáo, sau khi nghe xong Trang Ung chỉ cười trừ.

Vương Căn Đống không nhịn được nghĩ, đề đốc đại nhân đối với tướng quân thật đúng là... một lời khó nói hết mà.

Thẩm Lãnh dẫn người đi ra ngoài tìm chỗ mua một số y phục vừa người. Hắn nhớ người mà Hàn Hoán Chi bắt được tên là Nguyễn Đức, vì thế hỏi thăm tìm đến chỗ ở của người này, Cổ Lạc am hiểu nhất là chuyện này, Thẩm Lãnh dứt khoát dẫn người đến trà lâu ngồi đó đợi tin tức.

Khoảng một canh giờ sau Cổ Lạc dẫn người trở lại, vừa ngồi xuống đã uống liền mấy chén trà lạnh mới có thể dịu lại.

"Khí hậu quỷ quái ở Bình Việt đạo này thật sự có thể nóng chết người." Cổ Lạc lau miệng: "Đã tra ra được một chút, Nguyễn Đức người này sau khi Lâm Việt diệt quốc vẫn luôn ẩn nấp. Tên Chu Kỳ mà tướng quân nhắc tới là một trong những tướng quân của cấm quân Lâm Việt quốc trước đây, người đã chết rồi, hẳn là bị giết người diệt khẩu. Xem ra đối phương cũng theo dõi nhất cử nhất động của phủ đình úy vô cùng nghiêm mật. Trong Tô Viên không có người ngoài, tin tức không phải bị tiết lộ ra ngoài mà là đối phương suy đoán ra, sau khi xác định Nguyễn Đức bị bắt đã bắt đầu giết người để loại trừ họa về sau, những người này thật không đơn giản..."

Thẩm Lãnh đưa cho gã ta lồng bánh bao nước mới gọi, nói: "Ăn vài miếng rồi nói tiếp."

Cổ Lạc đút bánh bao vào miệng, lúng búng tiếp tục nói: "Chu Kỳ người này điều tra tương đối dễ dàng, là một người nổi tiếng, dù sao cũng là một trong bốn vị tướng quân của cấm quân Lâm Việt. Trong viện của gã ở chỉ có mấy người, không có người thân, hiển nhiên đã bị gã đưa đi từ lâu rồi, người này còn là cháu ngoại của đại tướng quân Lâm Việt Hô Lan Thịnh Hạ..."

"Cháu ngoại?" Thẩm Lãnh nhớ kỹ điểm này, sau đó hỏi: "Còn Nguyễn Đức thì sao?"

"Thậm chí hàng xóm láng giềng của Nguyễn Đức cũng không biết gã ta là ai. Gã ta là sau khi Lâm Việt diệt quốc từ phía đông thành dời đến phía tây thành, còn tìm một chỗ khá hẻo lánh để ở. Ấn tượng của các hàng xóm láng giềng bọn họ đối với gã ta là người này sống rất kham khổ, thậm chí còn đi chợ nhặt rau quả, nhưng cứ qua vài ngày gã ta liền thay đổi một thân y phục sạch sẽ đi ra ngoài, thường thường đều là ngày hôm sau mới trở về."

"Đi đâu?"

"Sòng bạc."

Thẩm Lãnh nhíu mày: "Một người nghèo đến nỗi không có tiền để đi chợ lại đi sòng bạc? Chuyện này có phần không đúng, sòng bạc kia ở đâu?"

"Không xa, ngay tại đầu ngõ phía trước."

"Qua chơi vài ván đi."

Thẩm Lãnh rời khỏi trà lâu đi về phía sòng bạc, Cổ Lạc khoát tay, đội thân binh lập tức tản ra bao vây xung quanh sòng bạc. Sau khi đi vào không đến thời gian nửa nén hương lão bản của sòng bạc đã từ cửa sau lao ra ngoài chạy trối chết, kết quả bị Trần Nhiễm canh giữ chỗ này dẫn người chặn lại.

Thẩm Lãnh từ cửa sau đi theo ra ngoài, nhìn thấy Trần Nhiễm đặt mông ngồi lên người lão bản của sòng bạc, không nhịn được bật cười, đè như vậy quả thật rất chắc chắn.

"Ta không phải tới tìm ngươi gây phiền phức." Thẩm Lãnh hỏi: "Nguyễn Đức rất thân quen với ngươi à?"

"Không thân! Hoàn toàn không thân, ta chỉ gặp người này vài lần!"

Lão bản kia lập tức phủ nhận, nhưng ánh mắt lại hơi lóe sáng.

"Nguyễn Đức phạm vào vụ án lớn, tốt nhất ngươi vẫn nên biết cái gì nói cái nấy, cách vài ngày gã ta lại đến chỗ ngươi, nhưng lúc trở về vẫn ăn mặc gọn gàng sạch sẽ, không có mấy kẻ nghiện đánh bạc lăn lộn cả đêm trong sòng bạc đến lúc đi ra lại gọn gàng sạch sẽ, về điều này ngươi biết rõ hơn ta, ta chỉ cho ngươi một cơ hội, tự ngươi giữ lấy đi."

Thẩm Lãnh khoát tay, Cổ Lạc lập tức rút đao ra đặt lên cổ của lão bản sòng bạc, chỉ cần tùy tiện ấn tay xuống là chắc chắn sẽ mất mạng.

"Gã ta không phải là đến chỗ ta." Lão bản sòng bạc khóc lóc nói: "Lúc trước gã ta cho ta một số bạc, nói là che giấu giúp gã ta, gã ta bao nuôi một cô nương trong ngõ Liễu Yến, cách mấy ngày sẽ đến thăm. Gã ta cũng không nói với ta, là do ta quá tò mò nên có một lần đi theo, cũng không biết tại sao tinh thần cảnh giác của người này mạnh như vậy, mấy lần ta đều cho là mình đã bị phát hiện, không ngờ gã ta chỉ là lừa ta."

"Dẫn chúng ta đi."

Thẩm Lãnh vỗ vỗ vai Trần Nhiễm, Trần Nhiễm lập tức đứng lên, nhìn thoáng qua vẻ mặt của lão bản kia bị gã đè đến nghẹn tím.

Lão bản không tình nguyện nhưng cũng không dám không đi, bị áp giải vào ngõ Liễu Yến. Lúc này chính là sau giờ ngọ, trên đường cũng không có ai, Thẩm Lãnh bảo lão bản sòng bạc chỉ ra là viện tử nào, sau đó cho người canh chừng gã ta, tự mình dẫn theo Cổ Lạc cùng Trần Nhiễm đi về phía bên kia.

Trần Nhiễm muốn gõ cửa, Thẩm Lãnh giữ chặt tay gã: "Nguyễn Đức là người cẩn thận như vậy, nói không chừng đã có chuẩn bị, nếu cách gõ cửa không đúng người ở bên trong có thể sẽ chạy trốn, trực tiếp trèo tường vào đi."

Trần Nhiễm ừ một tiếng trực tiếp trèo tường đi vào, một lát sau bên trong liền truyền ra một tiếng kêu sợ hãi của nữ tử, sau đó một tiếng két vang lên, cửa mở ra từ bên trong, Thẩm Lãnh bọn họ đi vào phát hiện Trần Nhiễm đang che mắt, đao cũng đã rút ra.

"Đây là giữa ban ngày ban mặt..."

Thẩm Lãnh cũng cảm thấy hơi bất ngờ, đôi nam nữ trên chiếc giường gỗ trong phòng kia đều không mặc y phục, hai người còn đang giành giật cái chăn để che người.

Trần Nhiễm hơi căm tức nói: "Chuyện nên làm buổi tối lại làm vào ban ngày, cũng không sợ nóng à? Bạch nhật y sam tẫn..."

Thẩm Lãnh nheo mắt nhìn về phía Trần Nhiễm: "Mấy thứ này ngươi học từ đâu đấy?"

Cổ Lạc quay đầu về sau, bày ra vẻ mặt không liên quan gì đến ta.

Trần Nhiễm dùng đao khều y phục ném qua, đôi nam nữ kia vội vàng mặc y phục vào. Nam nhân kia quỳ gối xuống không ngừng dập đầu nói: "Ta biết sai rồi, là nàng ta dụ dỗ ta, các ngươi là người do vợ ta tìm đến phải không, cho các người bao nhiêu tiền cũng được, trong tay ta có tiền, vẫn mong các vị hảo hán tha cho ta."

Trần Nhiễm: "Ai muốn tiền thối của ngươi!"

Thẩm Lãnh: "Lấy chứ, nhất định phải lấy."

Trần Nhiễm: "..."

Tên kia lấy tất cả ngân phiếu cùng với bạc trên người ra, quả nhiên là người giàu có, tài sản trên người y cộng lại khoảng hơn trăm lượng, tài sản này còn nhiều hơn một năm bổng lộc của Thẩm Lãnh nữa. Thẩm Lãnh bảo Trần Nhiễm nhận lấy ngân phiếu cùng số bạc trên chia cho mọi người, sau đó bảo người áp giải gã kia đến góc tường quỳ xuống chờ xử lý.

"Ngươi tên gì?" Thẩm Lãnh hỏi nữ nhân kia.

Nữ nhân kia quả nhiên là có vài phần nhan sắc, nhất là bộ dạng y phục không chỉnh tề có phần mê người, trên mặt còn mang theo hơi thở gấp, khuy áo không cài kín để lộ ra một mảng da trắng nõn của ả ta. Tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào chỗ trắng nõn kia, chỉ có Thẩm Lãnh nhìn mặt ả ta, nhìn thoáng qua trong lòng thầm nghĩ nữ nhân này sao lại khó coi đến vậy.

Ngược lại những người khác thì cảm thấy cũng được.

"Ta tên là... Dương Liễu Chi."

"Nam nhân bên ngoài kia tên là gì?"

"Hắn tên là Du Kính Bình."

Trần Nhiễm phụt một tiếng bật cười: "Dương Liễu Chi Ngọc Tịnh Bình, rất xứng đôi đấy, ai cắm ai, hơi đảo lộn rồi."

Gã nhìn thấy Thẩm Lãnh lườm mình, vì thế ho khan vài tiếng rồi trốn qua một bên.

Sau khi Thẩm Lãnh lườm Trần Nhiễm khiến gã trốn qua một bên, hắn liền trở nên nghiêm túc, cũng ho khan vài tiếng: "Dương Liễu Chi phải không... Phụt ha ha ha ha, con mẹ nó quả thật rất xứng đôi mà..."

Bình Luận (0)
Comment