Sau khi Thẩm Lãnh hỏi rõ ràng, hắn liền cho thân binh đi tìm một chiếc xe ngựa đến, đưa hai người Dương Liễu Chi cùng Du Kính Bình đến Tô Viên giao cho Hàn Hoán Chi. Xử trí hai người kia thế nào là chuyện của Hàn Hoán Chi, Thẩm Lãnh chỉ muốn tìm được cách giải quyết vấn đề.
Nguyên Đức này nói gã ta thỏ khôn có ba hang cũng không quá, viện của Dương Liễu Chi chính là một nơi đặt chân khác của Nguyên Đức, Thẩm Lãnh cho người lục tung chỗ này một lần lại một lần, nhưng ngoại trừ một chút bạc ra thì không có thu hoạch gì đặc biệt lớn.
Cổ Lạc vẫn ở trong viện xoay tới xoay lui, Thẩm Lãnh dựa vào cửa suy nghĩ.
Nguyên Đức bao nuôi nữ tử này xem như là tình yêu đích thực rồi, mỗi tháng cho nàng ta một số bạc cố định chưa bao giờ thiếu, mà ba đến năm ngày y sẽ đến đây ngủ một đêm cho tới gần sáng mới đi. Ả kia cảm thấy tướng mạo Nguyên Đức xấu xí, chỉ là yêu sự hào phóng khẳng khái của y, ngày bình thường thông đồng với người khác làm chuyện xấu, nhưng nữ nhân này cũng có vài phần chân tình với Nguyên Đức, lúc mới đầu chỉ nói lung tung, không chịu nói sự thật, nếu không có Cổ Lạc dùng chút thủ đoạn, sợ là đã bỏ qua rất nhiều tin tức.
Nguyên Đức từng nói qua với Dương Liễu Chi về một số cựu thần Lâm Việt bị một số người nào đó trong triều đình Đại Ninh khống chế. Những cựu thần này vì mua mạng không thể không giao ra gia tài bạc triệu, rất nhiều đại gia tộc bây giờ chỉ còn vẻ hào nhoáng bên ngoài, thật ra cuộc sống trong nhà càng ngày càng kém.
Người tới từ Đại Ninh thường xuyên tiếp xúc với cựu thần Lâm Việt không chỉ moi bạc từ trong tay bọn họ mà còn có mưu đồ khác. Lâm Việt quốc vì đối phó chiến sự đã từng sửa chữa không ít kho thóc ngầm bí mật, dù sao thì Đại Ninh ở phương bắc cũng giống như một con sư tử mạnh mẽ mà Lâm Việt nhiều nhất chỉ được xem như con thỏ, nếu thật sự đánh nhau dù sao cũng phải chuẩn bị nhiều một chút. Lúc trước Dương Ngọc muốn tổ chức một liên minh chống lại Đại Ninh cũng không thể thật sự mù quáng đi làm, trước khi y viết thư cho những quân chủ của tiểu quốc khác, nội bộ của Lâm Việt Quốc đã làm ra rất nhiều chuyện.
Vị trí của những kho lúa ngầm này chỉ có một số rất ít người biết, mà người từ Đại Ninh tới bị người Lâm Việt xem là hai thế lực, thế lực thứ nhất đương nhiên là hoàng đế Đại Ninh, thế lực chính phủ thật sự, đại loại bao gồm chiến binh, đạo thừa đạo phủ mới xây dựng của Bình Việt đạo.
Thế lực thứ hai là một đám người không rõ lai lịch, nhưng những người này đương nhiên thân phận hiển hách, bọn họ cùng cựu thần Lâm Việt chắc hẳn là đạt được thoả thuận nào đó, phần mà Nguyên Đức có thể đoán được kia chính là cựu thần lấy bạc mua mạng, còn phần không dám xác định chính là có liên quan đến kho lúa ngầm.
Bất kể là thế lực chính phủ Đại Ninh bên ngoài hay là những người bên trong kia tất cả đều đang tìm, vì vậy Nguyên Đức cực kỳ sợ hãi, y không biết vị trí cụ thể của kho lúa ngầm, nhưng khi đó từng món đồ Hộ bộ phân phối từ trong quốc khố ra ngoài y đều biết, phương hướng đi thì không rõ nhưng sổ sách thì lại rõ ràng. Đây cũng là nguyên nhân tại sao Chu Kỳ không giết y, Chu Kỳ là muốn lợi dụng y để nâng cao địa vị thân phận của mình.
Đáng tiếc chính là Chu Kỳ còn chưa kịp đi đến một bước kia đã chết rồi, nhưng Nguyên Đức còn chưa biết Chu Kỳ đã chết.
Một nhân vật nhỏ nhưng lại hết sức quan trọng.
Nguyên Đức nói với Dương Liễu Chi rất nhiều chuyện, nói ra một số chuyện bí mật để dỗ nữ hài tử vui vẻ vốn là một trong số thủ đoạn khoe khoang. Dưới sự dụ dỗ hấp dẫn của Dương Liễu Chi, Nguyên Đức hầu như những gì có thể nói đều đã nói hết với ả ta, đương nhiên có những thứ không thể nói thì y một chữ cũng không nói ra.
Nguyên Đức nói cho Dương Liễu Chi biết người tìm y không chỉ có Chu Kỳ, còn có một người gọi Lăng Tằng Trọng, nguyên là thống lĩnh thị vệ đại nội trong hoàng cung Lâm Việt quốc. Sau khi diệt Lâm Việt quốc, Binh bộ thượng thư Khưu Hiển dẫn người bao vây hoàng đế Dương Ngọc, Lăng Tằng Trọng đã chạy thoát, người này là một trong những người gần gũi nhất bên cạnh Dương Ngọc.
Tin tức rất quan trọng, khổ nỗi Nguyên Đức cũng không có nói cho Dương Liễu Chi biết Lăng Tằng Trọng ở chỗ nào, thậm chí có thể Nguyên Đức cũng không biết, tin tức người này nắm giữ được chắc chắn còn nhiều hơn Nguyên Đức.
Thống lĩnh thị vệ đại nội và còn là tâm phúc của Dương Ngọc cứ chạy trốn như vậy à?
"Có phát hiện rồi."
Bỗng nhiên Cổ Lạc ở bên kia hô lên một tiếng, lập tức thu hút sự chú ý của Thẩm Lãnh.
Cổ Lạc phát hiện một ký hiệu không bắt mắt trên một khối đá xanh trên mặt đất, dỡ khối đá xanh lên, phía dưới được phủ lên không phải là đất mà lại là vôi, vôi có thể giữ được khô ráo cũng có thể che giấu mùi. Thẩm Lãnh bảo thủ hạ đào lớp vôi này lên, lớp vôi này dày khoảng một thước, bên dưới xuất hiện một cửa ngầm có thể nâng lên.
"Hầm?"
Cổ Lạc liếc nhìn Thẩm Lãnh, sau đó tìm đồ đốt lên ném vào trong, phía dưới ánh lửa lúc sáng lúc tối nhưng thoạt nhìn cũng không sâu, đợi lát nữa cho vào một ít không khí Cổ Lạc mang người đi xuống xem thử, sau đó chính là từng đợt kinh hô.
Sau khi Thẩm Lãnh xuống dưới cũng bị chấn động. Không thể không nói Nguyên Đức này thật sự cũng được xem là một nhân vật, bảy vạn lượng mà y bị Chu Kỳ bắt chẹt lấy đi có thể chỉ là một phần nhỏ lúc trước y tham ô mà thôi, ngay cả Chu Kỳ cũng bị y lừa.
Hầm không quá lớn, chỉ là phạm vi của một gian phòng, dựa vào bên trái vốn bị một tấm bạt lớn đậy lại, lúc tháo ra bụi bay lên khiến cho người ta cảm thấy cực kỳ khó chịu, không ít người ho khan, nhưng sau khi dỡ tấm bạt ra ngay cả tiếng ho khan cũng im bặt, tất cả đều là bạc trắng bóng... Không đựng trong thùng, trên bề mặt bạc của quốc khố Lâm Việt quốc còn có ấn ký lúc đúc bạc, từng mã chỉnh tề được đặt ở đó, thoạt nhìn ít nhất có mấy ngàn thỏi, tính sơ sơ cũng không dưới mấy vạn lượng.
Tất cả đều là tiền mặt, số lượng ngân phiếu rất ít.
Ngoại trừ bạc ra còn có một số giấy tờ giả mạo thân phận, rất nhiều quần áo mới chưa mặc qua lần nào, điều quan trọng nhất chính là một quyển sổ.
Tất cả lực chú ý của Thẩm Lãnh đều đặt lên quyển sổ kia, sau khi mở ra xem thử, từng khoản đều là ghi chép những trọng thần Lâm Việt quốc năm đó trộm đi bao nhiêu thứ từ quốc khố, nhìn thật sự là thấy kinh sợ.
Đây chính là trong thành Thi Ân dưới mí mắt của Dương Ngọc, những người này đã càn rỡ tới mức nhân thần đều căm phẫn. Tuy Lâm Việt quốc nhỏ nhưng cực kỳ giàu có và đông đúc, thời gian tồn tại mấy trăm năm ngoại trừ từng xảy ra chiến tranh với Chiêu Lý quốc ra, Lâm Việt quốc luôn trải qua cuộc sống thoải mái nhàn nhã cho nên quốc khố đầy ắp. Sổ sách ghi chép xuyên suốt thời gian mười hai năm. Mười hai năm này, tốt xấu gì tính toán những thứ bọn họ trộm đi từ quốc khố của Lâm Việt giá trị cũng hơn mấy trăm vạn, cho dù Lâm Việt giàu có hơn nữa, số tiền lớn như vậy cũng tương đương với phân nửa quốc khố bị đào rỗng rồi.
Là bắt đầu từ mười hai năm trước sao?
Thẩm Lãnh nhíu mày, sổ sách chỉ ghi chép tới mười hai năm trước, lúc đó Lâm Việt quốc xảy ra chuyện gì, khiến cho những người này bắt đầu trở nên điên cuồng?
"Mười hai năm trước..." Thẩm Lãnh xoay người hỏi: "Các ngươi ai biết hoàng đế Dương Ngọc của Lâm Việt quốc kế vị lúc nào không?"
Cổ Lạc nói: "Ta có để ý, Dương Ngọc kế vị mười ba năm thì diệt quốc, nói cách khác mười hai năm trước bọn họ bắt đầu lấy trộm quy mô lớn chính là sau khi Dương Ngọc kế vị một năm hoặc là chưa đến một năm."
"Thất vọng đối với Dương Ngọc?"
Bởi vì những gì Thẩm Lãnh biết rất có hạn nên khó đoán ra.
"Lấy những ngân phiếu kia cho ta xem."
Thẩm Lãnh chỉ ngân phiếu trên bàn, Cổ Lạc đi qua lấy tất cả đưa cho Thẩm Lãnh. Thẩm Lãnh lật qua lật lại xem định mức trên ngân phiếu cũng không lớn lắm, cộng lại cũng chỉ mấy ngàn lượng. Nguyên Đức nắm số bạc lớn như vậy cũng không dám đến phiếu hào thanh toán, thật sự là cực kỳ cẩn thận.
"Thu ngân phiếu lại sau này dùng để phát thưởng cho người của chúng ta, phiếu hào này là của Lâm Việt nhưng hiện tại vẫn mở cửa, đổi thành tiền không có vấn đề gì."
Thẩm Lãnh đưa ngân phiếu cho Cổ Lạc, Cổ Lạc suy nghĩ một hồi liền đưa cho Trần Nhiễm.
Bạc là tuyệt đối không thể động, Thẩm Lãnh bảo Trần Nhiễm dẫn theo hai người chạy đến Tô Viên mời Hàn Hoán Chi tới đây. Trần Nhiễm đáp lời dẫn người đi, nơi đây cách Tô Viên cũng chỉ nửa canh giờ mà thôi.
Thẩm Lãnh bỏ sổ sách vào túi bên trong áo, thứ này cũng phải giao cho Hàn Hoán Chi, chỉ là quá quan trọng, không thể không cẩn thận.
"Ở đây vẫn còn!"
Có thân binh ở một góc cách đó không xa phát hiện một cái rương riêng biệt, nắp rương bị khóa kín, Thẩm Lãnh rút đao phá ổ khóa, mở ra phát hiện bên trong đều là thư, tuỳ tiện lật ra mấy phong thư đều là của trọng thần trong triều Lâm Việt viết cho Nguyên Đức. Người này thật có tầm nhìn xa, giữ lại tất cả thư từ.
Những thứ này Thẩm Lãnh giữ lại cũng vô dụng, bảo Cổ Lạc ghi lại những cái tên đó, sau đó trả lại trong rương.
Sau khi ra khỏi hầm đợi không bao lâu bên ngoài đã vang lên tiếng vó ngựa, hắc kỵ lao đến như bay nhanh chóng phong tỏa bốn phía. Hàn Hoán Chi lại không ngồi trên xe mà là cưỡi ngựa tới, rõ ràng là rất gấp. Ông ta từ trên lưng ngựa nhảy xuống sải bước vào trong, đi theo phía sau là mấy thiên bạn như Cảnh San, Nhạc Vô Địch, dáng vẻ như vậy thật sự là vô cùng uy phong lẫm liệt.
"Làm tốt lắm."
Hàn Hoán Chi liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh, khóe miệng mang theo ý cười: "Thiên phú của ngươi như vậy làm tướng quân hơi đáng tiếc, nếu sau này có thể làm việc ở phủ đình úy của ta thì thật tốt."
Thẩm Lãnh thở dài nói: "Trước đây không lâu có một người lăn lộn xã hội đen cũng nói như vậy..."
Thế lực ám đạo Lưu Vân Hội nói Thẩm Lãnh thích hợp đi theo bọn họ làm việc, mà phủ đình úy trên lý thuyết nên đối lập với thế lực ám đạo cũng nói Thẩm Lãnh thích hợp đi theo bọn họ làm việc, Thẩm Lãnh nghĩ chẳng lẽ mình không thích hợp ở trong thủy sư như vậy sao?
"Trên ám đạo thì có tiền đồ gì?" Hàn Hoán Chi nghiêm túc nói.
Thẩm Lãnh: "Nhưng đại nhân cũng chỉ là chính tứ phẩm mà."
Sau khi Hàn Hoán Chi sững người, cười ha ha nói: "Khẩu khí thật lớn, tham vọng thật lớn."
Thẩm Lãnh cũng cười, giao sổ sách cho Hàn Hoán Chi: "Ta cũng coi như thuận lợi bàn giao rồi, tất cả mọi thứ đều ở bên trong, sau khi xem xong đều trả về chỗ cũ."
"Sau khi xem xong?"
Hàn Hoán Chi cúi đầu nhìn nhìn sổ sách, nghĩ Thẩm Lãnh đây là muốn làm gì?
Thẩm Lãnh nói: "Đương nhiên là xem qua rồi, ta không quen chờ đợi."
Hắn vẫy tay: "Đi thôi."
Một đám thân binh theo Thẩm Lãnh đi ra ngoài, Hàn Hoán Chi quay đầu lại hỏi Thẩm Lãnh một câu: "Ngươi làm việc không tuân thủ quy củ như vậy, Trang Ung làm sao có thể tha thứ cho ngươi được? Theo ta được biết, hắn thật sự là một người hà khắc cứng nhắc."
Thẩm Lãnh suy nghĩ đánh giá của Trang Ung đối với Hàn Hoán Chi tuyệt đối không cao, đánh giá của Hàn Hoán Chi đối với Trang Ung cũng không cao đến đâu, hai người kia đều chướng mắt đối phương, vì thế Thẩm Lãnh cảm thấy thú vị.
"Cái này cho ngươi." Hàn Hoán Chi giơ tay ra lấy thẻ bài thiên bạn bên hông Nhạc Vô Địch ném cho Thẩm Lãnh: "Thẻ bài thiên bạn của phủ đình úy, có quyền điều động sai dịch nha môn châu phủ ở các nơi hỗ trợ, tuy rằng không nhất định sẽ dùng đến, nhưng ngươi giữ lại chơi đi."
Thẩm Lãnh giơ thẻ bài lên nhìn: "Bằng sắt à?"
"Nếu không thì sao?"
"Không sao... chỉ là cảm thấy nếu bằng bạc thì tốt biết mấy."
Hàn Hoán Chi: "..."
Nhạc Vô Địch hung hăng liếc mắt trừng Thẩm Lãnh một cái, Thẩm Lãnh đâu có để ý cách nhìn của hắn ta.
Thẩm Lãnh mang theo người của mình ra khỏi viện, Hàn Hoán Chi lại cùng đi theo ra ngoài: "Vụ án này là của phủ đình úy, ngươi đừng tham gia quá nhiều, nếu đánh rắn động cỏ khiến vụ án xảy ra vấn đề, ta không vui thì bỏ qua một bên, bệ hạ nhất định sẽ không vui."
Thẩm Lãnh nhún vai: "Ngài không vui cũng tốt hơn ta chết vô duyên vô cớ, ta sẽ cố gắng hết sức để ngài vui là được."
Hàn Hoán Chi nhìn Thẩm Lãnh rời đi, người trẻ tuổi này quả thật khiến người ta đau đầu mà.