Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 173 - Chương 173: Đại Từ Bi

Chương 173: Đại từ bi Chương 173: Đại từ bi

Hàn Hoán Chi dẫn người tra xét tỉ mỉ chỗ ẩn thân của Nguyên Đức này một lần lại một lần, hắc kỵ của phủ đình úy gần như là đào ba thước đất, ngoại trừ hầm này ra những chỗ khác ít nhất đã lật lên hai lần xác nhận không còn gì nữa mới dừng tay. Thật ra cũng không phải là phủ đình úy không tra được nữ nhân này, Thẩm Lãnh chỉ là hơi nhanh hơn bọn họ một chút mà thôi.

Những sổ sách Thẩm Lãnh giao cho Hàn Hoán Chi có ý nghĩa quan trọng. Hàn Hoán Chi nghi ngờ những cựu thần Lâm Việt ở trong Bình Việt đạo nhìn vẻ ngoài đều là cung lương khiêm thuận nhưng căn bản là không sống yên ổn như vậy. Nếu quả thật chính là người của bên phía Bạch gia hoặc là hoàng hậu sắp xếp kinh doanh ở Bình Việt đạo, như vậy những di lão quyền thần của Lâm Việt cũ này cũng đều là tòng phạm, tòng phạm cũng là phạm.

Sau khi bản danh sách này tới tay thì có thể lần lượt đi thăm dò từng người một, mục tiêu rõ ràng thì sẽ thoải mái hơn bị động ngồi chờ ai đó bị giết rồi mới có thể vẽ ra mối quan hệ, cho nên Hàn Hoán Chi rất vui vẻ. Con người của ông ta cũng không mê tín nhưng lại cảm thấy Thẩm Lãnh chắc hẳn là phúc tinh của mình, ngẫm lại xem ra bên phía Trang Ung hẳn là càng được Thẩm Lãnh mang phúc khí đến nhiều hơn.

Trận chiến Phong Nghiễn Đài ở bắc cương nhiều năm trước Trang Ung bực bội khó chịu cỡ nào? Qua nhiều năm như vậy ông muốn xả cơn tức này nhưng vẫn là không xả được, nhưng Bùi Khiếu đã chết rồi, chết trong tay Thẩm Lãnh, Trang Ung không đối xử tốt hơn với Thẩm Lãnh mới là lạ.

Bây giờ cuối cùng Trang Ung cũng có can đảm hai tay dâng hương nến an ủi linh hồn của những tướng sĩ đã chết trong trận Phong Nghiễn Đài kia. Đây là một cái rằm trong tim, một khúc mắc trong lòng, sau khi Bùi Khiếu chết rồi cuối cùng cũng xem như được cởi bỏ.

Thế nhưng Hàn Hoán Chi lại thật sự có ý định hay là kéoThẩm Lãnh đến đây làm trợ thủ cho mình? Đầu óc của tên kia vô cùng thông minh, thân thủ cũng tốt, nếu phủ đình úy thêm một thanh hắc tuyến đao này thì không chỉ là như hổ thêm cánh.

Nhưng mà có ý định chỉ là có ý định, đương nhiên ông ta biết đó là chuyện không có khả năng.

Tuy rằng ông ta không thích tính cách của Trang Ung nhưng ông ta tôn kính tác phong của ông, giống như ông ta biết Trang Ung cũng không thích mình nhưng cũng tôn kính bản thân mình, không thích cũng không phải đồng nghĩa với việc chán ghét.

Hơn nữa, cho dù Trang Ung bằng lòng thả người, bệ hạ cũng sẽ không đồng ý.

Phủ đình úy à, cuối cùng vẫn là người đi trong bóng tối, cho dù là vì xé tan bóng tối nghênh đón ánh sáng.

Hàn Hoán Chi vui vẻ, Trần Nhiễm cũng thật sự là rất vui vẻ, hết sức vui vẻ, đâu có từng thấy một kỳ trong quân doanh còn có kim khố nhỏ nữa chứ, nhưng trong kỳ của bọn họ thì có!

Làm chủ quản kim khố nhỏ Trần Nhiễm cảm thấy trách nhiệm của mình rất quan trọng, bây giờ bạc trong kim khố nhỏ đã không ít. Mỗi lần Thẩm Lãnh có được chút khoản thu nhập riêng cũng thêm vào, không giấu làm của riêng. Cho dù bản thân hắn lấy được bạc của người khác cũng không giữ lại, một nửa cho Trà gia, một nửa cho Trần Nhiễm. Vốn dựa theo ý của Thẩm Lãnh đem bạc này phân chia đều cho hơn một ngàn huynh đệ trong kỳ, khổ nỗi đa số mọi người không muốn lĩnh mà cũng không ngại lĩnh, suy bụng ta ra bụng người, có ít người nhận rồi lại nghe nói tất cả mọi người không lĩnh thì chủ động trả về.

Chuyện trước đây chưa từng thấy.

"Tướng quân, bây giờ bạc trong kim khố chúng ta đã không ít." Trần Nhiễm càng nghĩ càng vui: "Đợi đánh xong trận này lúc trở về đại doanh thủy sư quận An Dương nghỉ phép sẽ phát cho các huynh đệ?"

Một kỳ quân này của hắn phần lớn đều là người địa phương ở quận An Dương, chỉ có một tiêu doanh hơn ba trăm người vốn là chiến binh, cũng là những người đi theo Thẩm Lãnh sớm nhất, bây giờ bọn họ không có chỗ nào là không phục Thẩm Lãnh.

"Trở về..." Thẩm Lãnh lắc đầu: "Còn chưa khai chiến, nhưng lần này không phải đánh thủy phỉ mà là người Cầu Lập, chém giết trên chiến trường sẽ nguy hiểm hơn nhiều, có lẽ có rất nhiều huynh đệ sẽ không còn mạng trở về để hưởng thụ kỳ nghỉ phép của thủy sư chúng ta, hoặc là lấy bạc này trở về hiếu kính ba mẹ nữa đâu."

Vẻ mặt còn đang tươi cười của Trần Nhiễm từ từ cứng ngắc, trong nháy mắt tâm trạng trở nên suy sụp.

Đó là chiến tranh, cho dù nói có nhẹ nhàng bình thản hơn nữa thì cũng là chiến tranh, hơn nữa nói thật trận chiến này chuẩn bị không đầy đủ, nhưng mà không thể không đánh. Tình hình trong nước của Đại Ninh đã đến mức này, bách tính hải cương chịu đủ tàn phá, thủy sư đã trù hoạch xây dựng mấy năm vẫn không thể đánh một trận sao? Cho dù bệ hạ không hạ chỉ thủy sư xuôi nam, các triều thần cũng sẽ buộc bệ hạ hạ chỉ, đến lúc đó không chỉ là quan giận mà còn có dân kêu ca, lại gặp phải thủy sư xảy ra chuyện không may, một trận chiến này càng thêm hợp tình hợp lý.

Hoàng đế bệ hạ không sợ quan giận, chỉ sợ dân kêu ca.

"Chúng ta có bao nhiêu tiền rồi?"

"Tổng cộng hơn vạn lượng rồi."

"Vẫn không phải quá nhiều mà..." Thẩm Lãnh hơi trầm tư: "Ngươi cùng Cổ Lạc dẫn người tiếp tục đi thăm dò Lăng Tằng Trọng, bất kể như thế nào cũng phải bắt được người này, ngươi có phát hiện trên sổ sách không có tên của Lăng Tằng Trọng hay không? Thư từ qua lại cũng không có, nhưng sau đó Lăng Tằng Trọng có đi tìm hắn ta, đây là chuyện không bình thường."

"Ngươi thì sao?" Trần Nhiễm hỏi.

"Ta muốn đi tìm một người."

Thẩm Lãnh thúc ngựa đổi hướng đi về phía bên kia, Cổ Lạc cùng Trần Nhiễm mang theo đội thân binh tiếp tục đi thăm dò. Thành Thi Ân không phải thành Trường An, không có quy định không cho người cưỡi ngựa ở trong thành, Thẩm Lãnh chạy một mạch đến bên ngoài đại doanh chiến binh Dậu Tự doanh cầu kiến tướng quân chiến binh Diệp Cảnh Thiên.

Không bao lâu đã được người gọi vào, Diệp Cảnh Thiên đang thương lượng kỳ hạn vận chuyển vật tư ở các nơi tới. Đúng là thủy sư ở thành Thi Ân đang chờ vật tư, còn có phụ binh, dân phu từ chiêu mộ các nơi tới, tất cả những việc này đều rơi xuống người ông ta.

"Sao ngươi lại tới đây?"

Không đợi Thẩm Lãnh hành lễ Diệp Cảnh Thiên đã hỏi một câu, đồng thời xua tay bảo Thẩm Lãnh không cần hành lễ. Ông ta tòng quân nhiều năm, không phải là người cùng một kiểu tính cách với Diệp Lưu Vân, Hàn Hoán Chi mà Thẩm Lãnh đã gặp. Hai người kia bất kể nhìn cao sang thế nào đi nữa thì cũng có một thân âm khí, mà Diệp Cảnh Thiên không có, ông ta dễ gần, tùy tính hơn.

"Ty chức muốn xin tướng quân đại nhân giúp một việc."

"Nói đi!"

"Ty chức... Có một kim khố nhỏ, là bạc mấy năm nay tự mình tích góp từng chút một, nhưng ty chức lại không có nhiều chỗ cần dùng tiền lắm, cho nên định dùng số tiền này đặt thêm một số đồ dùng hộ mệnh cho các huynh đệ. Trên chiến trường đao tiễn không có mắt, có thể thêm một phần bảo đảm cũng tốt. Bì giáp chiến binh của Đại Ninh chúng ta mặc dù khá dày nhưng cũng không ngăn được cường cung ngạnh nỏ, tiền của ty chức không nhiều lắm, không có cách nào kiếm được giáp ngực cho tất cả binh sĩ, hơn nữa như vậy lại cũng không hợp quy củ. Ty chức chỉ muốn xin tướng quân đại nhân cho công binh phường của Bình Việt đạo tạo ra một lô hộ tâm kính (1), tiêu tốn bao nhiêu ty chức sẽ nộp đủ số."

"Ngươi có một kim khố nhỏ?" Diệp Cảnh Thiên cảm thấy thú vị: "Ngươi định dùng kim khố nhỏ của chính ngươi để mời công binh phường của quan phương Đại Ninh làm hộ tâm kính?"

"Đúng vậy."

"Kim khố nhỏ của ngươi từ đâu mà có?"

"Thu tiền đen." Thẩm Lãnh nghiêm túc nói: "Là ty chức nói đùa đấy... Một phần là lĩnh tiền thưởng của triều đình, là tiền thưởng lần trước xuôi nam đến hải cương cướp chiến thuyền của người Cầu Lập, tiền thưởng dẫn người diệt thủy phỉ, còn có bổng lộc tướng quân ngũ phẩm của ty chức trong một năm qua. Đương nhiên những thứ này đều không phải tiền đen, tiền đen có chút ít, một phần là cố lấy từ chỗ tướng quân Trang Ung, là kiểu lừa bịp thiên về chính nghĩa kia..."

"Lừa bịp tống tiền còn có chính nghĩa?"

"Có!"

"Được được được, ngươi nói tiếp."

"Trừ những cái đó ra, sư phụ của ty chức cũng lừa bịp được một ít từ chỗ của Diệp Lưu Vân, Hàn Hoán Chi Hàn đại nhân cũng bị ty chức đòi một chút..."

Mắt của Diệp Cảnh Thiên đã trợn tròn: "Ngươi là nhân tài đấy."

Thẩm Lãnh: "Là do sư phụ của ty chức dạy dỗ tốt."

Diệp Cảnh Thiên phì cười: "Được, chỉ cần ngươi bỏ ra số tiền có thể để bên công binh phường đối chiếu sổ sách là được, ta cũng không quan tâm rốt cuộc số bạc này từ đâu mà có, không hỏi nữa, ngươi cũng không phải người của ta, ngẫm lại thấy may mà ngươi không phải người của ta..."

Thẩm Lãnh: "..."

Diệp Cảnh Thiên: "Ngươi có bao nhiêu bạc, ta tính xem có đủ để làm hộ tâm kính cho hơn một ngàn người hay không, độ dày bao nhiêu, làm bằng nguyên liệu gì, sắp xếp thời hạn làm việc ngược lại cũng dễ nói, chỉ một câu nói của ta là được."

"Tám ngàn lượng."

"Nhiều như vậy!"

Diệp Cảnh Thiên cũng không ngờ Thẩm Lãnh lại giàu như vậy. Ông ta là một tướng quân chính tam phẩm, tiền bổng lộc một năm cũng mới hơn năm trăm lượng, đây còn là do Đại Ninh thật sự rất giàu, lúc tiền triều Sở quốc tiền bổng lộc của tướng quân chính tam phẩm một năm chỉ có hơn hai trăm lượng, Đại Ninh đã tăng lên nhiều hơn gấp đôi rồi. Tám ngàn lượng bạc, tướng quân chiến binh ông ta đây chỉ dựa vào tiền bổng lộc của mình cũng phải lĩnh mười hai năm...

Đương nhiên triều đình cũng không phải chỉ phát tiền bổng lộc, còn có chức điền, mỗi tháng có bổng lộc lúa gạo, thậm chí mấy thứ dầu muối tương dấm trà này triều đình cũng phát hết.

Thẩm Lãnh thầm nghĩ hỏng rồi, nên nói sáu ngàn lượng mới đúng.

Diệp Cảnh Thiên hơi kinh ngạc, nghĩ Diệp Lưu Vân, Hàn Hoán Chi và cả Trang Ung đã bị gạt bao nhiêu. Thẩm Lãnh lập công nhận được bao nhiêu bạc hoàn toàn có thể tính được, bạc bổng lộc một năm cho dù hoàn toàn không đụng đến cũng chỉ có bấy nhiêu, làm sao có thể có đến tám ngàn lượng.

Trong ánh mắt ông ta nhìn Thẩm Lãnh mang theo ý nói ngươi còn không thẳng thắn?

Thẩm Lãnh thở dài: "Là, còn có nguồn gốc khác... Tướng quân cũng không phải người ngoài, ty chức sẽ nói thẳng vậy, tướng quân có biết ty chức đã đi bắc cương không?"

"Biết."

Đương nhiên Diệp Cảnh Thiên biết, ông ta là thần tử tâm phúc của bệ hạ, dù cho ông ta đang ở nam cương, nhưng bọn họ vẫn có kênh thông tin đặc biệt để chia sẻ tin tức.

"Cái chết của Bùi Khiếu có quan hệ với ty chức."

"Biết." Diệp Cảnh Thiên nói: "Lời này đừng nói với Hàn Hoán Chi, huynh ấy biết rõ nhưng ngươi không thể nói rõ."

"Ty chức hiểu mà... Điều ty chức muốn nói chính là, sau khi Bùi Khiếu chết, ty chức lột từ trên người gã ta một cái nhuyễn giáp, còn có một số ngân phiếu..."

Phụt một tiếng, nước trà Diệp Cảnh Thiên vừa mới uống vào tới miệng đã phun ra ngoài: "Ngươi làm chuyện này... rất triệt để."

Ông ta cười lắc đầu: "Thôi thôi, chuyện này ta thay ngươi đi sắp xếp, nhưng hơn một ngàn miếng hộ tâm kính, từ việc chọn lựa nguyên liệu đến việc đúc khuôn cần phải có thời gian, nếu thủy sư các ngươi đã xuôi nam thì ta sẽ sắp xếp người đưa đồ cho các ngươi. Ta sẽ cố gắng hết sức bảo công binh phường làm nhanh hơn, nhưng cũng không thể nào bảo đảm chính xác với ngươi, dù sao ta cũng không am hiểu quy trình kỹ thuật của công binh phường."

"Ty chức đa tạ Tướng quân!" Thẩm Lãnh trịnh trọng cúi đầu.

Diệp Cảnh Thiên thở dài: "Ta làm quan tòng quân nhiều năm, đã gặp rất nhiều người thu bạc, có người thu bạc là để mua đồ cổ trân bảo tranh chữ, có người thì để nuôi kiều thê mĩ thiếp, còn có người là vì hành vi phóng đãng ăn uống vô độ... Ta vẫn là lần đầu tiên gặp người trăm phương ngàn kế thu bạc là để mua thêm trang bị hộ mệnh cho thủ hạ đấy."

Thẩm Lãnh ngượng ngùng cười: "Tướng quân cũng đừng truyền ra ngoài, dù sao thanh danh cũng không dễ nghe, một lần nữa cảm ơn tướng quân có thể giúp đỡ, ty chức thật sự vô cùng cảm kích."

Thẩm Lãnh đứng trang nghiêm hành lễ, sau đó muốn rời đi.

"Đứng lại."

Diệp Cảnh Thiên bỗng nhiên hô một tiếng, giọng nói nghiêm túc khiến cho Thẩm Lãnh chấn động trong lòng. Dù sao lần này xem như là hắn đánh cuộc một lần, hắn và Diệp Cảnh Thiên cũng không quen thuộc, tùy tiện tới cầu cạnh ông ta như vậy ai biết sẽ có kết quả gì, nhưng Thẩm Lãnh vì mạng sống của các huynh đệ thủ hạ nên cũng không e ngại nhiều như vậy.

"Ta hành lễ với ngươi!"

Diệp Cảnh Thiên đứng lên, trang nghiêm hành quân lễ với Thẩm Lãnh.

"Người xem trọng mạng sống của huynh đệ như vậy, ngươi là tướng quân tốt, Diệp Cảnh Thiên ta cả đời này đến tận bây giờ cũng chưa thật sự vừa mắt người trẻ tuổi nào, cũng chưa từng cảm thấy người trẻ tuổi thật sự chỗ nào cũng tốt, chung quy sẽ có một mặt hấp tấp vội vàng vì cái lợi trước mắt, chỉ vì cái lợi trước mắt sẽ không tiếc mạng người, một tướng công thành vạn cốt khô, không tiếc mạng người đổi tướng quân giáp của mình, nhưng ngươi thì khác, ngươi đáng để ta tôn kính, ta cũng không tin những thứ Thiền tông kia, nhưng đột nhiên ta cảm thấy chuyện ngươi muốn làm chính là đại từ bi mà Thiền tông đã nói."

Một quân lễ này, trang trọng đến như vậy.

Thẩm Lãnh đứng ở đó, vành mắt đỏ ửng, sống mũi cũng cay cay, trong lúc nhất thời không biết nói gì.

(1) hộ tâm kính: mảnh kim loại hình tròn gắn trên áo giáp để bảo vệ vùng ngực.

Bình Luận (0)
Comment