Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 174 - Chương 174: Không Thèm

Chương 174: Không thèm Chương 174: Không thèm

Đại Ninh quá lớn, cùng canh giờ nhưng vùng biên cương tây bắc còn sáng mà bên phía đông nam này màn đêm đã buông xuống, thuyền hoa ngang dọc trong đường thủy thành Thi Ân đến buổi tối mới đẹp, đèn lồng đỏ sáng lên từng đợt sóng lấp lánh, mỹ nhân lay lư ca múa mừng cảnh thái bình.

Một con thuyền hoa xuôi theo sông Dương Hoài chậm rãi đi tới, ở đầu thuyền một vài thiếu nữ trẻ tuổi đang nhẹ nhàng chuyển động, váy lụa dài mỏng, tư thế múa như dương liễu trước gió, chỉ là nhìn những vòng eo nhỏ nhắn tinh tế đang lắc lư kia cũng là một loại cảnh đẹp ý vui rồi.

Tiếng đàn xa xôi khiến cho bức tranh hồng trần này cũng có vài phần phong vận.

Phòng bao lớn nhất xa hoa nhất của thuyền hoa từ lâu đã được đặt trước, vì nghênh đón vài vị quý nhân kia, thuyền hoa thậm chí đi nhiều hơn mười mấy dặm, nếu không phải là nhân vật thật sự quan trọng, thì làm gì có đạo lý thuyền hoa đi đón người.

Trong phòng bao có một thiếu nữ thoạt nhìn khoảng mười lăm mười sáu tuổi đang ôm đàn tỳ bà, trong tiếng đàn dễ nghe hơi mang theo chút âu sầu, nhưng nếu người không chú ý chắc không thể nghe ra. Tiểu cô nương này thoạt nhìn cũng không xinh đẹp lắm, chỉ là kiểu dịu dàng không màng danh lợi của nữ tử vùng sông nước phía nam. Loại nhạc khúc u sầu này chính là loại những quý nhân kia bằng lòng nghe, tỏ ra tao nhã, mà người đánh đàn, chỉ khi khiến cho bọn họ nghe ra được u buồn mới có thể khiến người ta trìu mến, mới có thể được thưởng nhiều bạc hơn.

Một lão già đứng bên cạnh chắc hẳn là phụ thân của cô nương này, trên mặt từ đầu đến cuối vẫn nở nụ cười thoạt nhìn cực kỳ hèn mọn.

Trên bàn ăn trong phòng bao bày đầy thức ăn và rượu ngon tinh xảo, ở trên thuyền có thể làm ra được tới trình độ này đã xem như khó có được, nhưng thức ăn nhiều như vậy mà chỉ có hai người ăn cơm.

Hai công tử trẻ tuổi này thoạt nhìn sẽ không đơn giản, cẩm y ngọc đái không nói, loại khí chất cao quý trời sinh kia chính là người bình thường muốn bắt chước cũng không bắt chước được. Một người mi thanh mục tú thoạt nhìn còn xinh đẹp hơn nữ tử, chỉ là cặp lông mày kia còn nhỏ nhắn hơn đa số những nữ tử khác, mà điểm y đắc ý nhất, thích nhất sợ rằng cũng là cặp lông mày kiếm của mình, có thể khiến khuôn mặt hơi âm nhu của y hơi lộ ra anh khí.

Một công tử khác thoạt nhìn lưng hổ eo vượn, tư thế ngồi rất đoan chính, các cô nương đứng hầu hạ bên cạnh, đều là nhãn lực gì, tất nhiên nhìn ra được gã là xuất thân quân ngũ, tuy rằng mặt mày tục tằn, khuôn mặt vuông vức không được được tuấn tú như công tử kia, nhưng lại có dương khí nồng đậm, hàm râu quai nón kia nếu cọ lên mặt người tất nhiên là rất ngứa.

Các cô nương không chen lời vào được, chỉ đành đánh giá hai người này, ai nấy tự tính toán trong lòng.

Bạch Tiểu Lạc đứng lên đích thân rót một chén rượu cho Thạch Phá Đang, hai tay trắng nõn thon dài của y vươn ra ngay cả tay của cô nương đánh đàn tỳ bà kia cũng không đẹp bằng tay y.

"Tạ ơn Bạch công tử."

Thạch Phá Đang một người trời sinh tính tình thô tục, không câu nệ tiểu tiết, nhưng ở trước mặt Bạch Tiểu Lạc lại có vài phần không tự nhiên, Theo lý mà nói y đường đường là tướng quân tứ phẩm, ở trước mặt Bạch Tiểu Lạc, một người còn chưa có công danh không cần như thế. Còn không phải bởi vì Bạch Tiểu Lạc này gọi bậc mẫu nghi thiên hạ kia là di nương hay sao?

Hoàng hậu dù không có ra sao đi nữa cũng là hoàng hậu, ngày nào bệ hạ vẫn chưa phế bà ta thì bà ta vẫn là nữ nhân tôn quý nhất cả Đại Ninh này.

"Phá Đang ca ca không cần khách sáo như thế." Sau khi ngồi xuống Bạch Tiểu Lạc cười nói: "Tính ra huynh lớn hơn ta vài tuổi thì nên gọi một tiếng ca ca, hơn nữa ta và huynh còn là họ hàng, chỉ là mấy năm nay hơi xa cách một chút. Di nương đã từng nói với ta, trước đây đại tướng quân là người siêng năng nhất, lúc vẫn chưa là đại tướng quân mỗi tháng đều phải tự mình đưa đến chút lễ vật, cho đến sau khi tới nam cương mới dần dần nhạt đi, nhưng di nương biết tấm lòng của đại tướng quân không phai nhạt, cũng không nguội lạnh."

Thạch Phá Đang cười xấu hổ, cũng không biết trả lời như thế nào.

Gã đã biết chuyện trước đó Bạch Tiểu Lạc đã đi gặp phụ thân gã, đích thân phụ thân gã viết một phong thư sai người đưa tới nói cho gã biết trước mặt người thanh niên này phải vô cùng cẩn thận, đánh giá của phụ thân đối với người này là... con mãng xà sặc sỡ, ý là thoạt nhìn rất đẹp, nhưng mà kỹ thuật thêu giỏi nhất cũng không thêu được hoa văn đẹp như vậy, tươi tắn như vậy, cho nên khiến cho người ta bỏ qua việc y là một con mãng xà,, chỉ cảm thấy rất đẹp, nhưng mà mãng xà chính là mãng xà, nuốt người nuốt vật đều là nuốt hết cả cả xương, ngay cả cặn thừa cũng không để lại.

"Nếu Bạch công tử có chuyện gì cứ việc nói thẳng, trong thư phụ thân đã thông báo nếu Bạch công tử có gì cần ta hỗ trợ, ta đây sẽ hết lòng hết sức giúp đỡ."

"Ồ, vậy trước tiên cảm ơn đại tướng quân chiếu cố." Bạch Tiểu Lạc cười nói: "Cũng không có chuyện gì, chỉ là trước giờ nghe nói đến anh danh của ca ca nhưng từ đầu đến cuối lại chưa gặp được, trong lòng ta vẫn không thoải mái, cho nên mới bỏ hết những chuyện trong tay, chỉ muốn mời ca ca uống ly rượu."

Thạch Phá Đang âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng trên mặt lại không biểu hiện ra.

"Ta nghe nói trước đó vài ngày ca ca cùng một tên tiểu tử thủy sư gây ra một số chuyện không thoải mái?" Bạch Tiểu Lạc như cười như không nhìn gã hỏi một câu.

Trong lòng Thạch Phá Đang bỗng căng thẳng... Chuyện này tuy rằng không phải bí mật gì, nhưng Bạch Tiểu Lạc hỏi tới thì chắc chắn là có thâm ý khác. Gã ngượng ngùng cười cười nói: "Quân nhân là người thô lỗ nhất, thấy chuyện không vừa mắt sẽ khó tránh khỏi có va chạm, cũng không có gì lớn, tuy rằng ta không thích tiểu tử kia nhưng hắn cũng có chút bản lĩnh, trong thủy sư có thể có nhân tài như vậy cũng không tệ."

Lời nói kiểu lập lờ nước đôi này, tất nhiên Bạch Tiểu Lạc không hài lòng, y khoát tay ý bảo các cô nương hầu hạ trong phòng bao đều lui ra ngoài. Những cô nương còn chưa nhìn đủ dung mạo xinh đẹp của y vẫn là lưu luyến không rời, ngay cả thiếu nữ đang gảy đàn tỳ bà thoạt nhìn có vẻ không màng danh lợi kia lúc rời đi cũng không nhịn được nhìn y thêm vài lần, vẫn là phụ thân của nàng kéo nàng ta khom người lui ra ngoài.

Bạch Tiểu Lạc cảm thấy cô nương này hơi thú vị, mỉm cười với nàng ta, sau đó quay đầu nhìn về phía Thạch Phá Đang.

"Nhưng đây là Bình Việt đạo..." Bạch Tiểu Lạc ra vẻ thở dài: "Là đại tướng quân tự tay chiếm được, mở rộng bản đồ Đại Ninh tới hai mươi đạo. Trừ những cuộc chiến tranh lớn nhỏ lúc khai quốc không nói, đại tướng quân bình diệt Lâm Việt là công lao lớn nhất của Đại Ninh gần hai trăm năm nay, theo lý mà nói bệ hạ hẳn là gia phong đại trụ quốc mới đúng, giống như đông cương vậy."

Thạch Phá Đang vội vàng lắc đầu: "Bệ hạ đã vô cùng chiếu cố phụ thân, ta và phụ thân ta không dám có ý muốn không an phận."

"Không dám?" Bạch Tiểu Lạc nói: "Nhưng con trai của đại tướng quân, tướng quân lang viên... ở Bình Việt đạo này bị một thủy sư nhà quê ức hiếp mà chỉ dám giận chứ không dám nói? Trong lòng ca ca có thể nhịn được nhưng ta thì không nhịn được, nếu là vì quân giáp tướng trên người ca ca không tiện làm mấy chuyện gì đó, ta cũng có thể giúp đỡ một tay."

"Không nhọc lòng Bạch công tử, việc này tự ta có thể giải quyết."

Trong lòng Thạch Phá Đang đang bị đè nặng không vui, chỉ cảm thấy gương mặt xinh đẹp của Bạch Tiểu Lạc kia giống như yêu ma quỷ quái biết cách vẽ da mặt.

"Ồ... Như vậy à." Bạch Tiểu Lạc nâng chén: "Vậy chúng ta uống rượu thôi."

Thạch Phá Đang đáp lời nâng chén uống cạn, sau khi im lặng một lát nói: "Trong quân doanh của ta còn một số việc vặt vãnh, nếu Bạch công tử không có gì chuyện quan trọng, ta có thể đi về trước hay không?"

"Ca ca nói chuyện gì thế, ta và ca ca hôm nay chỉ họp mặt ăn cơm nói chuyện phiếm, nếu huynh có việc bất cứ lúc nào cũng có thể đi, không cần hỏi ta? Theo lý mà nói ca ca mới là chủ nhân của Bình Việt đạo này, ta chỉ là khách.."

"Chủ nhân của Bình Việt đạo là bệ hạ, chủ nhân của mỗi một tấc đất của Đại Ninh này đều là của bệ hạ."

Lời này của Thạch Phá Đang có vài phần ý tứ, đầu lông mày của Bạch Tiểu Lạc hơi hướng lên trên nhíu lại.

"Ta nghe nói thủy sư sắp xuôi nam rồi." Bạch Tiểu Lạc thấy Thạch Phá Đang đã đứng lên cười nói: "Thật ra muốn diệt trừ một người mà mình không thích căn bản không cần đích thân ra tay, máu của những người như vậy đều là hèn mọn, dính trên tay hơi ghê tởm, không bằng giao cho người thích hợp đi làm. Sau khi thủy sư xuôi nam, tiểu tử kia thân là tiên phong tất nhiên sẽ xông lên đầu tiên, mà ca ca huynh làm tướng quân lang viên theo thủy sư đến hải cương cũng là chuyện tất nhiên, trong ý chỉ của bệ hạ không có nói tới lang viên, chính là đi cũng được không đi cũng được. Ta đoán bên đại tướng quân cũng sẽ không dễ dàng yên tâm về chiến sự của hải cương, người Cầu Lập quả thật lòng dạ độc ác giết người như ngóe, cho nên nếu không cẩn thận bị bọn họ biết được đường tiến quân của quan tiên phong thủy sư..."

Y nhìn về phía Thạch Phá Đang, câu nói kế tiếp đã không cần nói ra nữa.

Bạch Tiểu Lạc tìm đến Thạch Phá Đang chẳng qua là một sự sắp xếp khác muốn giết Thẩm Lãng của mình mà thôi. Tuy rằng y thật sự rất muốn tự tay đánh bại Thẩm Lãnh, nhưng mà lần này y xuôi nam mục tiêu chính là Hàn Hoán Chi, Thẩm Lãnh chẳng qua nhân vật nhỏ, chuyện Hàn Hoán Chi đang điều tra mới là quan trọng nhất, duy nhất chỉ khi Hàn Hoán Chi chết rồi, y, gia tộc của y, hoàng hậu nương nương mới có thể không còn lo lắng.

Cho nên cân nhắc lợi hại, y định giao cho chuyện này Thạch Phá Đang, nếu Thạch Phá Đang muốn xuôi nam, cho dù là Trang Ung hay là Diệp Cảnh Thiên cũng không có quyền ngăn cản. Ý chỉ của hoàng đế quả thật không có nói tới lang viên có thể đi hay không đi, không đi không ai mắng, đi cũng không ai mắng, sao lại không đi?

Tuy rằng Bạch Tiểu Lạc hơi không cam lòng, nhưng giao cái chết của Thẩm Lãnh cho người Cầu Lập, đây là cách tốt nhất sạch sẽ nhất.

Thạch Phá Đang đứng ở cửa phòng bao quay đầu lại liếc nhìn Bạch Tiểu Lạc: "Ta xem thường Thẩm Lãnh, thậm chí chán ghét hắn, nếu hắn phải chết cũng do tự tay ta giết hắn, nhưng trên người ta còn có giáp tướng quân của Đại Ninh, thắt lưng còn có hắc tuyến đao của Đại Ninh, lúc xuất chinh chính là chiến kỳ màu đỏ tung bay trên đỉnh đầu, ngươi nói với ta để ta bán đứng đồng bào trên chiến trường?"

Thạch Phá Đang đã đến cực hạn, cũng là điểm mấu chốt.

"Lời này ta có thể xem như chưa từng nghe, cũng xinBạch công tử sau này đừng nói lại lần thứ hai, Thạch Phá Đang ta khinh thường ai, chán ghét ai cũng là chuyện giữa ban ngày ban mặt, ý tốt của công tử lòng ta nhận, cáo từ."

Sắc mặt của Bạch Tiểu Lạc hơi trắng bệch, da của y vốn rất trắng, bây giờ càng trắng đến độ có vài phần khó coi.

Thạch Phá Đang vén mành hô một tiếng dừng thuyền cập bờ, thuyền hoa lập tức cập bến. Bạch Tiểu Lạc giơ chén lên từ từ uống rượu, bỗng nhiên nở nụ cười lẩm bẩm: "Cũng là do ta xem thường ngươi, vốn tưởng rằng chẳng qua chỉ là mãng phu, không ngờ được còn có mấy phần khí tiết, nhưng ta lại cứ muốn để cho ngươi giết hắn, chuyện càng không dễ làm mà khi làm được thì mới thú vị."

Y hướng ra cửa hô một tiếng: "Cô nương gảy đàn tỳ bà vừa rồi đâu? Vào đây tiếp tục gảy, ta thích khúc nhạc của ngươi."

Bạch Tiểu Lạc nhìn thấy cô nương kia bước vào trong đầu vẫn đang suy nghĩ, thái độ này của Thạch Phá Đang có chút thú vị. Nghĩ chắc thái độ của phụ thân của y Thạch Nguyên Hùng đối với di nương của y cũng đại để như thế. Những năm gần đây di nương không ngừng kéo ông ta vào, ông ta lại sống chết một chân đứng ở ngoài cuộc, thái độ mờ ám này chính là tượng trưng cho sự không thể tin tưởng, nếu như trong lòng đã có hướng đi thì cần gì phải mờ ám, cho nên sau khi trở về y nên cố gắng khuyên nhủ di nương của mình, Thạch Nguyên Hùng này không thể đặt cược quá lớn...

Tiểu cô nương kia nhìn y ý cười tràn đầy khuôn mặt, còn nhỏ tuổi như vậy lại không giấu được gió xuân.

Bạch Tiểu Lạc biết bản thân mình lúc suy tư nhìn rất đẹp, có lúc nào mà bản thân mình không đẹp đâu?

Sau khi xuống thuyền Thạch Phá Đang quyết định, mặc kệ khi nào thủy sư xuôi nam mình cũng không thể đi theo, sáng sớm ngày mai sẽ dẫn đội ngũ về đại doanh lang viên, nhất định phải nói rõ thái độ của Bạch Tiểu Lạc với phụ thân. Cơ nghiệp Đại Ninh vững như bàn thạch, hoàng đế kế vị đã sắp hai mươi năm cũng vẫn vững như bàn thạch, hoàng hậu cho rằng mình kinh doanh mười mấy năm đã nắm chắc thắng lợi trong tay, lẽ nào hoàng đế cũng không phải là kinh doanh mười mấy năm sao? Huống hồ, hậu tộc có lợi hại hơn nữa cũng có thể tốt hơn con bài trong tay hoàng đế sao?

Chỉ là gã thật sự không ngờ, sáng sớm hôm sau chính vào lúc gã chuẩn bị dẫn binh về doanh, người từ đại doanh lang viên cũng đã tới... Khâm sai tuyên chỉ mang theo ý chỉ của bệ hạ, để cho Thạch Phá Đang dẫn đầu một vạn lang viên theo thủy sư xuôi nam hỗ trợ tác chiến, tất cả quân lệnh lấy Trang Ung làm chủ, không được vi phạm.

Ý chỉ này, trực tiếp đánh Thạch Phá Đang xuống vách núi, gã luôn cảm thấy phụ thân và bản thân gã vốn đang đi bên bờ vực, người bây giờ không nên đẩy bọn họ nhất là bệ hạ, không ngờ lại đẩy bọn họ xuống.

Bình Luận (0)
Comment