Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 175 - Chương 175: Đế Tâm

Chương 175: Đế tâm Chương 175: Đế tâm

Thủy sư ở bên ngoài thành Thi Ân Bình Việt đạo đã hơn một tháng, hơn một tháng qua nhìn thế nào cũng đều là gió êm sóng lặng, nhưng sóng gió vốn vẫn luôn ở chỗ người bình thường không nhìn thấy. Tin tức từ hải cương truyền đến, có lẽ là người Cầu Lập cũng dò xét được thủy sư của Đại Ninh xuôi nam cho nên việc xâm nhập quấy rầy hải cương đã gần như biến mất, xem ra bọn họ cũng không phải thật sự biểu hiện ra cuồng vọng như vậy, nhất là sau khi chiến thuyền của bọn họ bị Thẩm Lãnh cướp đi.

Nhưng trông cậy vào người Cầu Lập cứ ngoan ngoãn như vậy cũng không hiện thực, không đánh mạnh là bọn họ dứt khoát sẽ không bỏ qua miếng thịt béo bở này.

Xét đến cùng, thật ra đây vẫn là chiến tranh giữa người Trung Nguyên và người Trung Nguyên, hoàng đế của Cầu Lập quốc hiện tại chính là hậu đại của người Trung Nguyên đã chạy trốn tới bên kia trong cuộc chiến Ninh – Sở lúc đó. Bọn họ hận người Ninh từ trong xương tủy, ý hận này lây sang những người Cầu Lập khác.

Thủy sư ở thành Thi Ân một tháng nay bổ sung vật tư cấp dưỡng, phối hợp với chiến binh, phụ binh, dân phu địa phương. Theo dự doán qua một thời gian nữa Nam Hải sẽ nghênh đón thời kỳ ra biển, nếu không xảy ra bất ngờ thì người Cầu Lập sẽ không bỏ qua cơ hội như vậy. Ngư dân ở vùng duyên hải Đại Ninh xem đây là thời kỳ đánh bắt, mà người Cầu Lập lại gọi là thời kỳ săn bắt, ngư dân người Ninh chính là con mồi của bọn họ.

Đại Ninh, thành Trường An.

Đã vào rét đậm không tới vài ngày nữa sẽ đến tết, trang hoàng trong hoàng cung cũng trở nên sống động vui tươi, mà ngay cả Tứ Mao Trai ngày bình thường mộc mạc cũng đã sớm treo đèn cung đình màu đỏ, thường dân bách tính thích ăn tết náo nhiệt, hoàng đế thích lúc ăn tết phải một phen quốc thái dân an.

Lão viện trưởng cuộn tròn người bên cạnh bếp lửa muốn ngủ, hoàng đế vẫn ngồi ở bên cạnh bàn sách cau mày.

Ông ta nghiêng đầu nhìn thoáng qua lão viện trưởng, sau đó đứng dậy đi qua lấy áo khoác trên người mình đắp lên người lão viện trưởng, lão viện trưởng bị giật mình ngồi bật dậy nhưng lại bị hoàng đế ấn trở về.

"Tấu chương của Hàn Hoán Chi đưa tới."

Hoàng đế lấy một bản tấu chương đưa cho lão viện trưởng, sau đó mở bản thứ hai, đó là một cái thông văn hạp.

"Quả nhiên chuyện không đơn giản như vậy."

Sau khi lão viện trưởng xem xong tấu chương, lão thở dài một hơi: "Xem ra bệ hạ bảo Hàn Hoán Chi xuôi nam thật sự là đúng lúc, nếu không những người kia thừa dịp thủy sư ở đó không chừng sẽ dám gây đại loạn."

Hoàng đế lại cười cười nói: "Trẫm vẫn đang mở to mắt nhìn đấy, đại loạn nào dễ gây ra như vậy."

Đây là lòng tự tin của hoàng đế.

Lão viện trưởng đứng dậy muốn trả tấu chương về, hoàng đế chỉ vào bàn trà bên cạnh lão, đối với lão viện trưởng ông ta thật sự quan tâm. Thời tiết rét đậm này mạch máu của người già không thông, lười vận động nhất, hoàng đế sủng lão, nếu có thể không để lão động đậy thì lão không cần động đậy.

"Hàn Hoán Chi đã nhắc tới Thẩm Lãnh, nói một số manh mối quan trọng là do Thẩm Lãnh điều tra ra." Hoàng đế giống như có ý vô ý nói một câu.

Lão viện trưởng bĩu môi: "Ngay cả người như Hàn Hoán Chi mà cũng bắt đầu cân nhắc làm thế nào để nịnh bợ bệ hạ, biết bệ hạ thích người trẻ tuổi này cho nên cố ý thêm mắm dặm muối, dù sao vừa không uổng chuyện lại còn có thể khiến cho bệ hạ vui vẻ, người này..."

Hoàng đế vốn có chút vui vẻ, lão viện trưởng lại biết dỗ người, hoàng đế càng trở nên vui vẻ.

"Ngược lại là trong thông văn hạp Thẩm Lãnh cũng không nhắc một chữ đến những chuyện mình đã làm, chỉ nói đã hỗ trợ Hàn Hoán Chi. Người trẻ tuổi này cũng không biết nước của Bình Việt đạo sâu đến bậc nào, tuy nhiên lại nhạy bén phát giác ra quyền thần của Lâm Việt cũ có thể có mưu đồ, dây dưa không rõ với một số người nào đó trong triều đình Đại Ninh. Người trẻ tuổi nói chuyện luôn trực tiếp như vậy, nói uyển chuyển khéo léo đi một chút cũng không biết, khanh xem thử ngòi bút của hắn từng chữ sắc bén như đao."

Lão viện trưởng thở dài: "Bệ hạ nói hắn tốt, vậy thì cái gì cũng đều tốt."

Hoàng đế hừ một tiếng: "Ta đối với tiên sinh chẳng lẽ không phải cũng là như vậy sao?"

Lão viện trưởng: "Nhưng thần thật sự tốt."

Hoàng đế: "Không phải hắn thật sự tốt sao?"

Lão viện trưởng: "Bệ hạ người xem! Bệ hạ đây là bao che khuyết điểm đến mức độ nào rồi."

Hoàng đế suy nghĩ, hình như thật là hơi bao che khuyết điểm, vì thế cười rộ lên.

Lão viện trưởng hỏi: "Bệ hạ định làm như thế nào? Hàn Hoán Chi ở bên kia hẳn là nắm chắc, nếu không y cũng sẽ không dâng bản tấu chương này lên, thần cũng hiểu biết y một ít, nếu y đã dám nói thì chứng minh y có chứng cớ xác thực trong tay, chắc là y muốn xem thái độ của bệ hạ..."

"Thái độ?" Hoàng đế kéo một cái ghế gỗ đến ngồi đối diện với lão viện trưởng, giơ tay ra sưởi ấm: "Quy chế phủ đình úy nhiều năm cũng chưa từng động đến, những khuôn khổ năm đó khi mới bắt đầu thành lập phủ đình úy vốn đã hơi vội vàng, sau đó vài lần muốn động đến lại vì chuyện này chuyện nọ mà trì hoãn. Phủ đình úy tới tay trẫm hắc kỵ từ hai trăm bốn mươi người lên đến ba trăm sáu mươi người, nhưng vẫn không đủ dùng cho lắm, trẫm định nâng quy mô hắc kỵ lên một kỳ."

Trong lòng lão viện trưởng lập tức chấn động, trước đây bệ hạ giống như vô tình lại như cố ý đề cập tới muốn để cho phủ đình úy đôn đốc chiến binh địa phương, úc ấy bệ hạ nói chỉ là tùy tiện suy nghĩ chứ không bắt tay vào làm. Làm gì có chuyện tùy tiện suy ngẫm, quy mô hắc kỵ tăng lên tới một kỳ chính là hơn một ngàn người, nếu tất cả đều ở lại kinh thành rõ ràng là không cần thiết, rốt cuộc vẫn là muốn để cho hắc kỵ tiến vào trú đóng trong chiến binh.

Hoàng đế liếc nhìn lão viện trưởng, không đợi được giọng nói phản đối của lão vang lên như trong dự đoán, thế là tiếp tục nói: "Chi bằng tách phủ đình úy ra khỏi Hình bộ, Diêm Cử Cương đã không chỉ một lần oán giận với trẫm là ông ta không quản được người của phủ đình úy, nếu như ông ta đã nhìn không thuận mắt thì trẫm sẽ dứt khoát tách riêng phủ đình úy ra, tránh cho bọn họ cản trở nhau, ai cũng không vừa mắt ai, còn làm chậm trễ chuyện của trẫm."

"Nếu như tách riêng, chức quyền của phủ đình úy sẽ trở nên nặng hơn một chút, ngoại trừ phối hợp Ngự Sử Đài giám sát bách quan ra, còn phải phụ trách rất nhiều chuyện thượng vàng hạ cám, cứ tìm một chỗ gần bên ngoài cung đi, nâng Hàn Hoán Chi lên chính tam phẩm, khanh thấy thế nào?"

Lão viện trưởng làm sao có thể nói không được?

Chính tam phẩm à, nâng lên đến cùng cấp bậc với tướng quân chiến binh các đạo các vệ của Đại Ninh, còn có quyền hạn đôn đốc chiến binh, đây là hoàng đế cấp thực quyền cho Hàn Hoán Chi, để cho y trông chừng thật kỹ đội ngũ chiến binh.

Đồng cấp với lục bộ thượng thư, sau này Hình bộ thượng thư Diêm Cử Cương có thể không cần chướng mắt Hàn Hoán Chi nữa, bởi vì ông ta sẽ không nhìn thấy được nữa.

"Bệ hạ định khi nào truyền ý chỉ xuống?"

"Trước tết đi, cũng xem như là một chuyện vui, để cho Hàn Hoán Chi thật vui vẻ đón tết ở nơi đất khách tha phương."

Lão viện trưởng biết khuyên cũng khuyên không được, xem ra bệ hạ đã rất không yên tâm đối với chiến binh, nếu không sẽ không làm chuyện này, chỉ có điều hễ là chuyện nào cũng có lợi và hại, nếu người của phủ đình úy vào trú trong chiến binh... trong lòng ai cũng sẽ run lẩy bẩy.

"Còn không tới mấy ngày nữa là tới tết rồi."

"Vậy thì ngày mai?"

"Do bệ hạ định đoạt."

"Vậy thì ngày mai." Hoàng đế xoa xoa tay: "Hàn Hoán Chi đang ở Bình Việt đạo cho nên chuyện mở rộng hắc kỵ không dễ làm ở thành Trường An, vậy thì cho hắn quyền tạm thời có thể điều một kỳ chiến binh thủy sư ở Bình Việt đạo hỗ trợ tra án, chỉ có điều là phải phối hợp với Trang Ung."

Bề ngoài là Hàn Hoán Chi đi điều tra thủy sư, có thể điều binh từ thủy sư chứ không phải là Dậu Tự doanh, cũng không phải là lang viên, đây là bệ hạ ngay cả che giấu cũng lười làm rồi. Lão viện trưởng cẩn thận suy nghĩ sau đó đã hiểu được, bệ hạ đây là muốn ép buộc người nào đó phát lực, chỉ có khi bọn họ phát lực rồi, Hàn Hoán Chi ra tay mới có thể càng chủ động hơn.

Vừa rồi lão viện trưởng nói, Hàn Hoán Chi đang đợi bệ hạ cho ông ta một thái độ, bây giờ thái độ này đã hết sức hết sức rõ ràng, rõ ràng đến nỗi làm cho lòng người sợ hãi.

"Sau khi hạ ý chỉ này, đầu của Hàn Hoán Chi sẽ trở nên càng đáng giá hơn." Hoàng đế bỗng nhiên cười lên, dường như có phần đắc ý.

Lão viện trưởng cũng cười: "Đầu người có giá trị cao nhất trên chợ đen đó chính là đầu của Hàn Hoán Chi đấy."

Hoàng đế: "Không phải đầu của trẫm sao?"

Lão viện trưởng: "Ngay cả chuyện này bệ hạ cũng so đo sao?"

Hoàng đế: "Ồ... Quả thật hơi nhàm chán, người nào dám niêm giá đầu của trẫm đâu, cho dù là chợ đen, chợ đen cũng là chợ đen của trẫm."

Lão viện trưởng thầm nghĩ ngài là bệ hạ, ngài thích là được.

"Bây giờ trẫm cũng có chút không chờ được, sau khi Hàn Hoán Chi ở bên kia bắt tay vào làm thỏa đáng chuyện này, trẫm muốn đi gặp mấy người kia, xem thử vẻ mặt của bọn họ ra sao. Chi bằng chờ sau khi tin tức Hàn Hoán Chi ca khúc khải hoàn đến rồi lão viện trưởng làm chủ mời khách? Trẫm thấy có thể tìm chỗ tốt, chỉ là trẫm không biết trong thành Trường An này tiệm ăn nhà ai ngon, khanh quyết định, nói gì thì trẫm cũng phải đi."

Lão viện trưởng: "Báo chi tiêu là được."

Hoàng đế: "Keo kiệt hết sức... Tự trẫm bỏ tiền túi chi tiền cho khanh là được rồi."

Lão viện trưởng nghĩ đến vẻ mặt rầu rĩ quanh năm của mấy người kia, một khi biết được tin tức kế hoạch chuẩn bị của bọn họ ở Bình Việt đạo đều trôi theo dòng nước, vậy thì vẻ mặt rầu rĩ như quả mướp đắng kia sẽ trở thành dáng vẻ gì?

"Mấy đường dây này rốt cuộc cũng sẽ hợp lại cùng một chỗ, chỉ xem vào bản lĩnh của Hàn Hoán Chi, nếu như hắn có thể chỉnh lý những đường dây này đâu ra đấy cho trẫm, vậy thì trẫm có thể chắc chắn chuẩn bị trận chiến với người Hắc Vũ, dù sao thủy quân ở hải cương phía nam chỉ là để luyện binh, từ trước tới nay trẫm chưa bao giờ để người Cầu Lập vào mắt, nếu không phải khoảng cách quá xa lúc đánh trận hơi hao tài tốn của, mất nhiều hơn được, trẫm sẽ cũng không tha cho bọn họ đến ngày hôm nay."

Hoàng đế nói rất nhiều lời muốn nói, tâm trạng càng lúc càng tốt, nghĩ có nên ăn uống chút gì đó để chúc mừng hay không. Cúi đầu nhìn bản thân mình bởi vì hàng năm ngồi tại chỗ làm việc mà bụng đã hơi nhô lên lại nhịn xuống, năm đó lúc lãnh binh, đó là dáng người gì, một thiếu niên rắn rỏi, bây giờ mỡ trên người đã dày lên, hình như đã lâu rồi không có cưỡi ngựa, cũng không có động đến đao.

"Bệ hạ không có ý định uống chén rượu?"

"Bây giờ đã hơn nửa đêm, uống rượu làm gì."

"Có thể giúp ngủ ngon hơn."

"Giấc ngủ của trẫm từ trước đến nay không tệ, chỉ có điều có thể ngủ ngon hơn trẫm cảm thấy cũng không có gì mâu thuẫn... Người đâu."

Thái giám Xa Tân Lâu điều hành nội thị giám ở ngoài cửa vừa mới ngáp một cái vội vàng đi vào, khom người nói: "Bệ hạ, là muốn tiến thiện sao?"

Lão viện trưởng phì cười một tiếng: "Cái tên này nhà ngươi, cho dù là đang ngủ cũng có thể lập tức biết bệ hạ muốn gì sao?"

Tuổi của Xa Tân Lâu không nhỏ tuy nhiên vẫn rất giỏi làm sao để vận dụng được nụ cười ngại ngùng trước mặt nhân vật lớn: "Lão viện trưởng xem ngài nói kìa, lão nô trời sinh chính là nô tỳ của bệ hạ, trời sinh chính là người làm việc này..."

Lời của lão vẫn chưa nói xong đã bị hoàng đế cười che lấp đi: "Nói nữa sẽ nổi da gà mất, đi chuẩn bị chút rượu và thức ăn, trẫm mời lão viện trưởng uống một chén, ông ấy lớn tuổi rồi chuẩn bị chút đồ thanh đạm một chút... Trẫm vẫn là ăn thịt nhiều thì tốt hơn."

"Lão nô đi làm ngay."

Xa Tân Lâu chạy chậm ra ngoài, nhìn những bước lon ton liền cảm thấy vui mừng.

Ánh mắt của lão viện trưởng nhìn theo Xa Lân Lâu đi ra ngoài rồi lại dừng lại ở một chỗ nào đó: "Bên kia sẽ không ngồi chờ chết."

"Bên kia?"

Hoàng đế cũng nhìn nhìn bên kia, phương hướng hậu cung.

"Có biết tại sao mấy năm nay trẫm mặc kệ, cứ để cho nàng ta làm xằng làm bậy hay không?"

"Biết." Lão viện trưởng cảm thấy lúc này hẳn là có một lời nịnh nọt khiến cho bệ hạ thoải mái, nhưng hoàng đế lại trợn mắt lườm lão: "Nếu khanh nói không biết, trẫm đã có hứng thú thổi phồng thêm vài câu."

Ông ta duỗi hai tay hai chân ra, muốn ra ngoài đi bộ một vòng, vừa kéo cửa ra một cơn gió lạnh đã ùa vào, thế là từ bỏ ý định, rảo bước trở về phòng lại sửng sốt, lấy một áo khoác khác trên giá áo choàng thêm lên người: "Trẫm bắt đầu sợ gió lạnh từ lúc nào vậy? Nếu so với thành Trường An thì thời tiết của bắc cương còn rét lạnh hơn nhiều, gió lớn hơn nữa, tuyết lớn hơn nữa, trẫm vẫn phải thích ứng nhiều hơn một chút."

Thế là cất bước ra ngoài.

Lão viện trưởng cười khổ trong lòng, thầm nghĩ bệ hạ ngài cũng đã đi ra ngoài thích ứng, chẳng lẽ ta vẫn còn có thể tiếp tục co rúc trong này?"

Vừa muốn động, chợt nghe thấy giọng nói của hoàng đế ở bên ngoài vang lên: "Khanh cứ rúc trong này đi, nếu bị phong hàn trẫm còn phải cấp tiền thuốc, không có lời, không có lời."

Thế là lão viện trưởng bắt đầu vui vẻ, nghe lệnh co người lại thật chặt.

Bình Luận (0)
Comment