Nếu không phải hoàng đế Đại Ninh Lý Thừa Đường đủ cường đại, có lẽ bắt đầu từ lúc ông ta mới đăng cơ đã trở thành hoàng đế đầu tiên của Đại Ninh bị khuất nhục, bắc cương sẽ mất đi ít nhất một đạo giang sơn, cả thảo nguyên cũng sẽ thoát ly ra ngoài, nhưng ông ta rất mạnh cũng rất vững, chỉ dựa vào mấy lá bài trong tay đã đánh thắng một ván tệ như thế.
Nhưng hoàng đế cũng cảm thấy phiền não, ông ta đã dùng khoảng thời gian mười mấy năm tiếp theo loại trừ từng tên từng tên trong đám người đó, tướng quân chiến binh 19 vệ thay đổi từ đầu đến đuôi, ngay cả Bạch Thượng Niên cũng là sau này mới thăng nhiệm tướng quân, lúc đó hoàng đế vẫn chưa đem lòng sinh nghi Bạch gia.
Mười mấy năm nay, hoàng đế nắm giữ chiến binh càng chặt hơn, gần như tước hết quyền lợi của đại học sĩ, đánh cho người Hắc Vũ ở phương bắc không dám dễ dàng lấn biên. Tân đại ai cân trên thảo nguyên sau khi thượng vị thì việc đầu tiên chính là hết sức cẩn thận xin chỉ hỏi hoàng đế xem mình có thể đến thành Trường An yết kiến không, hơn nữa còn tự nguyện đưa một đứa con trai của ông ta đến Trường An học tập. Đâu có phải học tập gì, còn không phải đưa một người đến để bảo mệnh à.
Người Hắc Vũ bị đuổi ra ngoài, Đại Ninh lật bàn tay là có thể tàn sát thảo nguyên từ đầu đến đuôi, tân đại ai cân làm sao có thể không lo lắng? Khi đó tây cương trọng giáp đã phát triển, các nước phía tây có ai không sợ mạch đao của trọng giáp?
Hoàng đế đại hoạch toàn thắng đây là huy hoàng, nhưng đằng sau sự huy hoàng này cũng có vết thương, hoàng đế có vết thương lòng, Hàn Hoán Chi cũng có vết thương lòng.
Khúc nhạc cô nương trên đài cao kia gảy càng ngày càng vui vẻ, ánh mắt Hàn Hoán Chi lại càng lúc càng mơ màng. Mỗi một người đều có nhược điểm, người cường đại đến mấy cũng giống nhau, khi nhược điểm bị kẻ thù phát hiện thì nguy hiểm lập tức kéo đến.
Diêu Đào Chi biết mình sắp sửa thành công rồi, tuy rằng bốn phía chung quanh Hàn Hoán Chi đều đã bố trí người, song khi khúc nhạc kia vang lên, khoảnh khắc Hàn Hoán Chi có chút thất thần đối với sát thủ đỉnh cao như Diêu Đào Chi mà nói cũng đã đủ rồi.
Tại thời khắc này y đã thay đổi suy nghĩ lúc ban đầu của mình, y quăng cần câu ra.
Dây câu ở giữa không trung vạch ra một vòng tròn rơi xuống, dây câu của y là đồ đặc chế, rất mảnh cũng dẫn đến rất sắc bén, chỉ cần dùng đến sức lực lớn như vậy dây câu sẽ biến thành lưỡi dao sắc bén. Y ở sau lưng Hàn Hoán Chi tất nhiên không nhìn thấy ánh mắt mơ màng Hàn Hoán Chi, y chỉ nhìn vai, vai của Hàn Hoán Chi hơi thả lỏng, đó là dấu hiệu cho thấy sự đề phòng có lơi lỏng.
Vì thế Diêu Đào Chi nở nụ cười, sợi dây câu kia cũng rơi trên vai Hàn Hoán Chi chuẩn xác, sau đó y đột ngột kéo về phía sau.
Âm thanh dây câu siết chặt giống như tiếng gió, còn lạnh hơn, bén hơn tiếng gió.
Bộp một tiếng, dây câu khóa lại trên cổ Hàn Hoán Chi, nhưng đầu người không rơi, giờ khắc này sắc mặt Diêu Đào Chi trở nên khó coi, cơ hội này rõ ràng đã là tốt nhất, nếu lúc này còn không nắm bắt thì làm sao mới có thể giết được Hàn Hoán Chi?
Trong tay Hàn Hoán Chi có thêm một thanh kiếm, không một ai thấy rõ thanh kiếm này xuất hiện như thế nào, chỉ là trong khoảnh khắc dây câu siết chặt thì kiếm đã xuất hiện, kiếm đâm lên chắn ở phía trước dây câu, sau đó lúc dây câu siết chặt kiếm đã trở thành tấm thuẫn.
Một tiếng phựt khẽ vang lên, dây câu bị cắt đứt, dây câu bền chắc đến mấy cũng là dây, huống hồ kiếm của Hàn Hoán Chi tất nhiên không phải vật phàm.
Hàn Hoán Chi quay đầu lại, người được bố trí bốn phía bắt đầu tuôn ra giống như thủy triều bao vây quanh Diêu Đào Chi. Đúng vào lúc này Thẩm Lãnh đứng lên hô một tiếng, hơn một ngàn chiến binh lập tức đồng loạt đứng dậy, rút đao, không bao lâu đội ngũ đã tạo thành một vòng chắn lớn, kín mít không kẽ hở, đừng nói mưa gió, sóng biển đều đánh cũng không lọt.
Diêu Đào Chi cảm thấy rất tò mò, mình đây là lần thứ hai bị Hàn Hoán Chi lừa? Lần đầu tiên lúc y ra tay với Hàn Hoán Chi, dường như Hàn Hoán Chi muốn cất bước đi cứu thủ hạ, vì thế y xuất kiếm, nhưng Hàn Hoán Chi đã lừa y, lần này vai của Hàn Hoán Chi hơi thả lỏng một chút, y lại thất bại.
"Tại sao tên của ngươi là Đào Chi?"
Đây là câu hỏi của Hàn Hoán Chi.
Chẳng ai hiểu câu ông ta hỏi vào lúc này lại là vấn đề này.
Diêu Đào Chi có vẻ cũng không có bao nhiêu căng thẳng, bao nhiêu sợ hãi, đến thời khắc này căng thẳng và sợ hãi đã không có bất cứ ý nghĩa gì nữa rồi.
"Cành đào, cành liễu, cành cây dương, cành cây lê, cành cây gì cũng được, cho một ngụm nước, một nắm đất là có thể nảy mầm."
Diêu Đào Chi dường như cũng rất nghiêm túc suy ngẫm một lúc: "Lúc trước cha ta đặt tên cho ta rất tùy ý. Ta nhớ lúc ta còn nhỏ trong nhà còn có một vườn đào lớn, có thể ông ấy nghĩ đặt tên này chắc sẽ dễ nuôi, cũng có thể có thể chỉ là ông ấy khá lười. Mẹ ta kể ông ấy chỉ biết trồng trọt làm việc, là một người rất vô vị, rất không có tình cảm, vì một đồng tiền cũng phải tính toán, tuyệt đối sẽ không mua thêm một cân gạo một thước vải, nhưng mỗi tháng ông ấy đều kiên trì cho ta ăn thịt ít nhất bốn bữa, nói ra đó chính là nước và đất của ta, cho nên bất kể ta không thích cái tên này cỡ nào cũng phải giữ lại."
Hàn Hoán Chi gật gật đầu: "Cảm ơn."
Diêu Đào Chi cũng không cảm thấy bất ngờ, y giải thích rất thấu triệt, rất nghiêm túc, cho nên nhận được một tiếng cảm ơn cũng không gì đáng trách.
Hàn Hoán Chi hỏi: "Ngươi có con cái không?"
Diêu Đào Chi lắc đầu: "Ngươi thấy sao."
Hàn Hoán Chi nói: "Nếu ngươi có một đứa con, có lẽ cuộc đời sẽ khác."
Diêu Đào Chi đặt sọt cá xuống đất rồi đặt mông ngồi lên trên, cần câu trong tay đã không còn ý nghĩa bị y ném qua một bên, trên bả vai y còn đeo một sợi dây thừng, bên trong dây thừng cất giấu lưỡi dao, nhưng mà trong hoàn cảnh này dường như mấy thứ này cũng không có ý nghĩa gì.
"Ngươi khỏi cần nói, bản thân ta cũng đã nghĩ đến vấn đề này. Nếu ta giống như cha ta, làm một nông phu bình thường, chăm sóc vườn đào lớn kia, dùng mấy chục năm là có thể tích lũy đủ tiền xây một căn nhà mới cho con trai ta, rộng năm gian lợp mái ngói hẳn là không có vấn đề, đương nhiên không thể rường cột chạm trổ, ta sẽ cùng thê tử ta chọn lựa cho nó một nữ hài hiền đức thiện lương nhất để thành hôn, sau khi ta năm mươi tuổi hẳn là có thể hưởng thụ niềm vui gia đình."
Y ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đầy sao: "Con trai ta sẽ có con, cháu trai của ta sẽ có con, thế là người Diêu gia chúng ta vốn nên bị diệt tộc sẽ đâm chồi nảy lộc, từ từ khôi phục sinh cơ... Đó hẳn cũng là việc rất có cảm giác thành tựu, Diêu Vô Ngấn giết người để sống, kết quả làm cho Diêu gia gần như diệt tộc, nếu ta để cho Diêu gia tiếp tục sinh cơ, vị trí của ta ở trên gia tộc phổ hẳn là cao hơn ông ta có đúng không."
Những lời này thật sự có chút vô vị, cũng không có chút quan hệ nào với chuyện ngay lúc này, nhưng Hàn Hoán Chi rất yên lặng nghe xong sau đó gật đầu: "Phải."
"Trách thì trách cha ta thôi, tại sao nhất quyết nói cho ta biết tổ tiên tên là Diêu Vô Ngấn?" Tầm nhìn của Diêu Đào Chi từ bầu trời đêm hạ xuống dừng lại trên mặt Hàn Hoán Chi: "Nếu ngươi là ta, nghe cha ta kể chuyện xong liệu có cũng nảy sinh một ý nghĩ nóng bỏng hay không? Chính là giống như ngọn lửa cháy trong lòng vậy, ngẫm lại xem lúc cha ta còn nhỏ hẳn là cũng sẽ có một ngọn lửa cháy như vậy, trời mới biết làm sao dập tắt được."
Hàn Hoán Chi suy nghĩ, lại gật đầu: "Có thể ta giống ngươi."
Diêu Đào Chi cười: "Cho nên, trước khi đến ta còn từng nghĩ, nếu ta và ngươi không phải ở cục diện như thế này thì không chừng trở thành bằng hữu."
Hàn Hoán Chi lần này lắc đầu: "Không đâu."
"Tại sao?"
"Bởi vì tổ tiên ta không phải Diêu Vô Ngấn, bởi vì lúc nhỏ ta ước mơ làm quan."
Bất kể như thế nào, cuộc đối thoại của hai người kia đều có vẻ rất thiếu muối, cho nên những người vây xem bất kể là thủ hạ của Hàn Hoán Chi hay là thủ hạ của Thẩm Lãnh đều cảm thấy có chút hoang đường. Người đã bị vây chặt như thế thì dứt khoát một trận tên nỏ bắn chết coi như xong, hà tất lải nhải những chuyện này.
"Làm quan à." Diêu Đào Chi cười nói: "Ta cũng từng nghĩ đến, đặc biệt là lúc nhỏ, còn chưa hiểu chuyện."
Hàn Hoán Chi cảm thấy câu này rất thú vị: "Bây giờ ta cũng cảm thấy lúc đó không hiểu chuyện, nhưng mà ta khá chấp nhất."
Diêu Đào Chi ừm một tiếng: "Cảm ơn."
"Không có gì." Hàn Hoán Chi đột nhiên hỏi: "Đã nghĩ tới chưa?"
Bốn từ này rất đột ngột, ngoại trừ Diêu Đào Chi ra dường như không có ai khác có thể hiểu được.
"Không có." Diêu Đào Chi thở phào một hơi thật dài: "Ta biết ngươi muốn để ta nhận thua, kiểu nhận thua tâm phục khẩu phục, vậy nên cảm ơn ngươi cho ta thời gian suy nghĩ làm sao để thoát thân. Thứ cất giấu bên trong ba con cá trong sọt cá của ta nối lại là cái côn ba khúc, ta chơi rất tốt, nhưng không đánh chết được một ngàn chiến binh, cần câu vốn dùng để tháo chạy đã bị phế bỏ, lưỡi dao trong sợi dây thừng này không thể biến thành cánh nên ta không thể bay đi, suy trước nghĩ sau ta thật sự không có cách gì có thể nghĩ ra nữa, hay là ngươi dạy ta?"
Câu trả lời của Hàn Hoán Chi vẫn đơn giản: "Thể diện."
Hai chữ.
Diêu Đào Chi hơi ngây người: "Ta còn tưởng ngươi sẽ khuyên ta đầu hàng, sau đó bảo ta khai ra là ai thuê ta giết ngươi, nếu ta nói ra cái tên đó ngươi nhất định sẽ sợ giật nảy mình."
"Không cần." Hàn Hoán Chi nói: "Ngay từ đầu ta đã biết là ai, cho nên ngươi nói hay không cũng không có ý nghĩa, ta cũng sẽ không bị hai chữ đó dọa giật mình."
Ông ta nói "hai chữ đó", vì thế Diêu Đào Chi xác định ông ta thật sự biết.
Diêu Đào Chi lại thở ra một hơi thật dài: "Chẳng trách... Một chút thú vị cuối cùng cũng bị ngươi nhất quyết nuốt mất, cho nên chỉ có thể là thể diện?"
Hàn Hoán Chi: "Phải."
Diêu Đào Chi nhìn binh giáp như rừng chung quanh, xác định lần cuối cùng bản thân mình tuyệt không thể chạy trốn.
"Một câu hỏi cuối cùng." Y hỏi Hàn Hoán Chi: "Lúc nãy vai của ngươi hơi thả lỏng một chút, vẫn là lừa ta ra tay?"
"Không phải." Hàn Hoán Chi trả lời: "Là thật sự ngẩn người."
Ông ta không nói với Diêu Đào Chi, sở dĩ ông ta có phòng bị là vì ánh mắt hơi kinh ngạc của tiểu cô nương gảy tỳ bà trên đài, cho nên từ một ý nghĩa nào đó mà nói tiểu cô nương kia là ân nhân cứu mạng của mình. Nhiều năm trước một tiểu cô nương cỡ tuổi như vậy trên thảo nguyên đã ngăn cản kỵ binh thân vệ trong thành Kim Trướng, hiện giờ tiểu cô nương này chỉ là bởi vì chính nàng ta bị sợ giật mình nên đã cứu Hàn Hoán Chi.
Hàn Hoán Chi cảm thấy mục ca thảo nguyên thật sự rất hay, vô cùng đẹp, cho nên có sự đau thương vô cùng.
"Hóa ra ngươi chỉ là vận khí tốt, thật sự không có cách nào tâm phục khẩu phục được."
Y nhìn về phía Thẩm Lãnh bên kia: "Này! Tiểu tử kia, hôm nay ngươi mang binh tới là vì ngươi đoán được ta sẽ ra tay giết Hàn Hoán Chi?"
Thẩm Lãnh: "Nói bừa, ta cũng không phải thần tiên, ta chỉ là sợ chết nên mang thêm những người này để thêm can đảm."
Diêu Đào Chi há miệng mấp máy, âm thầm mắng một câu.
Y cảm thấy thật sự rất nhạt nhẽo, cũng chỉ là thật sự rất không phục, vì thế y nghĩ có phải trước khi chết nên điên cuồng một lần hay không, y muốn cao giọng hét lên là ai bảo y giết Hàn Hoán Chi, như vậy thì sẽ trở nên càng thêm thú vị, Hàn Hoán Chi nên dọn tàn cuộc như thế nào?
"Khuyên ngươi đừng nói, nếu Diêu gia ngươi còn có người."
Hàn Hoán Chi tựa như có độc tâm thuật, lúc Diêu Đào Chi sắp không nhịn được nữa liền nói một câu như vậy.
Diêu Đào Chi trầm mặc, y tin năng lực của Hàn Hoán Chi.
Vì thế y yên lặng cởi bỏ dây thừng lấy lưỡi dao từ bên trong ra: "Ta muốn một cái quan tài, đừng tiếc rẻ, loại dày một chút."
"Có thể."
"Cảm ơn."
Y thở phào một hơi thật dài lần thứ ba, lưỡi dao nhắm ngay cổ họng của mình, sau đó tay kia đột nhiên giơ lên vỗ một cái, lưỡi dao đâm vào trong cổ cùng với một tiếng phập khẽ vang lên, vẻ mặt của y lập tức cứng ngắc, sau đó bắt đầu nhếch môi cười: "Giết người vô số lần cũng không biết cảm giác tử vong, bây giờ biết rồi, không thích chút nào, đau."
Người ngã xuống, nhìn lên bầu trời.
Hàn Hoán Chi giơ tay ra chỉ chỉ, thiên bạn Nhạc Vô Địch đi nhanh qua ngồi xổm bên cạnh Diêu Đào Chi, cầm lưỡi dao rút ra, máu bắn cả lên mặt hắn ta, nhưng hắn ta vẫn mặt không cảm xúc.
Nhạc Vô Địch tháo mũ cỏ của Diêu Đào Chi xuống, giơ tay ra lấy cây đuốc soi xác định vết đao kia.
"Xác định là hắn."
Chỉ bốn chữ này.
Trong phòng bao trên lầu hai hí viện Thành Thái, Bạch Tiểu Lạc cười, rất vui vẻ rất vui vẻ.