Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 181 - Chương 181: Đáng Chết

Chương 181: Đáng chết Chương 181: Đáng chết

Tiểu cô nương gảy đàn tỳ bà rụt rè đi vào Tô Viên, rất tò mò đánh giá bốn phía, nơi này vốn cũng không thần bí, nhưng từ sau khi đô đình úy đại nhân của phủ đình úy vào ở thì không phải là không thần bí.

Có người nói đô đình úy đại nhân đã cải tạo một dãy phòng phụ của Tô Viên thành địa ngục nhân gian, mấy ngày nay không ít người bị đưa vào đó thì không thể còn sống đi ra, cho nên càng ngày càng nhiều người lan truyền, nói Hàn Hoán Chi là một kẻ mặt mũi hung tợn, xấu đến mức khiến người khác sợ hãi. Mấu chốt là ăn thịt người, những người bị bắt vào trong cuối cùng đều biến thành thức ăn của ông ta, đủ các kiểu ăn, các phiên bản lời đồn lan truyền bên ngoài nhiều đến mức có thể biên soạn ra một quyển thực đơn, một trong các kiểu ăn đó là tẩm bột chiên vàng, Hàn Hoán Chi đã ngán đến phát khóc rồi...

Các bách tính vẫn còn duy trì quan niệm thiện ác mộc mạc nhất, đơn giản mà nói nhan trị tức chính nghĩa, bọn họ nhận định chắc chắn rằng giữa bốn chữ thiện ác đẹp xấu có đường kết nói, một tất nối với ba, còn hai tất nhiên nối liền với bốn, chính là mộc mạc như vậy.

Người xấu tất nhiên đều sợ phủ đình úy, người tốt cũng sợ, đây cũng không phải một chuyện xấu.

Cơ cấu chấp pháp cường lực nhất khiến tất cả mọi người đều giữ sự kính sợ, khi làm việc chấp pháp mới có thể có hiệu quả hơn.

Tiểu cô nương đi theo người của phủ đình úy đi vào trong, mà Mạt La đi cùng với ta lại bị chặn ở cửa, hai gã đình úy cười ha hả kéo Mạt La vào trong phòng ngồi xuống uống trà, Mạt La vốn định ở trong viện đi một chút, xem một chút trong lòng vô cùng thất vọng. Hàn Hoán Chi bố trí trong viện tử như thế nào, có bao nhiêu người, người ở ngoài sáng hay trong tối đều phải nhìn, đây là nhiệm vụ công tử giao phó, nhưng mà nhìn người của phủ đình úy hiển nhiên không có ý định cho hắn ta cơ hội này.

Hàn Hoán Chi không chờ ở trong đại sảnh mà là ở thư phòng. Trong thư phòng khá trống trải, mấy cuốn sách để trên giá sách cũng là Hàn Hoán Chi dùng để đọc lúc buồn chán trên đường xuôi nam, sau khi tới thành Thi Ân ông ta cũng không sắm sửa gì, chỗ này không phải nhà nên mua đồ cũng dư thừa, phủ đình úy thành Trường An mới là nhà ông ta.

Hàn Hoán Chi là một người rất ưa sạch sẽ, sau khi trở về đã tự lau người thay y phục, thuốc trị thương trên cổ còn phải bôi vài ngày nên không thể rửa đi, y phục rộng rãi cũng làm cho người ta thoải mái không ít. Hàn Hoán Chi tựa vào ghế giống như quên cả thời gian, đây là lúc tối tăm nhất nhất trước khi trời sáng mà lại mời cô nương người ta đến, rất không lịch sự.

Tiểu cô nương vào cửa liền cúi đầu hành lễ, không dám ngẩng đầu lên.

"Ngươi tên là gì?"

"Ấu Bội." Tiểu cô nương trả lời: "Dương Ấu Bội."

"Ấu Bội?"

Cũng không biết tại sao, cái tên này hẳn là không có liên hệ gì với Vân Tang Đóa mới đúng, có lẽ chỉ là bởi vì nói hoa thì phải dùng đến một chữ đóa, cho nên liền dễ dàng liên hệ Ấu Bội với Vân Tang Đóa, Hàn Hoán Chi tùy tiện cho mình một lời giải thích, miễn cưỡng cũng chỉ có thể đưa ra giải thích này. (1)

"Ngồi đi."

"Dân nữ không dám."

"Tùy ngươi."

Tầm nhìn của Hàn Hoán Chi rời khỏi khuôn mặt Dương Ấu Bội, đó thật là một gương mặt không được tính là xinh đẹp cho lắm, vẫn kém hơn Vân Tang Đóa một chút, tuy rằng trên mặt Vân Tang Đóa có hơi đỏ vì nguyên nhân khí hậu, nhưng lại làm cho nàng có vẻ càng thuần khiết khỏe mạnh hơn, sắc mặt Dương Ấu Bội thì quá trắng, có lẽ là bởi vì căng thẳng sợ hãi, nhưng mà có vẻ không khỏe mạnh.

"Khúc nhạc đó là ai dạy ngươi?" Hàn Hoán Chi hỏi.

"Phụ thân dân nữ."

"Phụ thân ngươi?"

Hàn Hoán Chi nghĩ đến nam nhân đứng bên cạnh nàng ta lúc ở trên đài cao, vóc dáng không cao và rất gầy, quấn khăn trùm đầu, lúc nhìn người luôn có vẻ hơi sợ sệt, thông thường đều sẽ cúi đầu rất thấp giống như sợ người khác nhìn thấy mặt hắn ta vậy, nhưng lại có một kiểu lệ khí bẩm sinh, đây là toàn bộ quan sát của Hàn Hoán Chi đối với phụ thân nàng ta.

Nhưng đó đương nhiên không phải phụ thân thật sự của Dương Ấu Bội. Lần đầu tiên Bạch Tiểu Lạc gặp Dương Ấu Bội bên cạnh nàng ta là một lão già tóc muối tiêu, chỉ là sau này lão già kia sẽ không thể không nhường lại vai phụ thân này, đổi thành Mạt La.

"Tại sao phụ thân ngươi lại biết bản nhạc trên thảo nguyên."

"Dưỡng phụ." Dương Ấu Bội giải thích một chút: "Dân nữ không biết mình được phụ thân nhận nuôi như thế nào, ông ấy không nói mà dân nữ cũng chưa từng hỏi, nhưng ông ấy chưa từng có giấu diếm chuyện không phải phụ thân thân sinh của dân nữ, chỉ sợ cũng là vì biết không giấu được, mắt của ông ấy là màu nâu, khác mắt của dân nữ, tóc của ông ấy cũng khác tóc của dân nữ, ông ấy vốn là một người thảo nguyên."

Lời giải thích này, không chê vào đâu được.

Không thể không nói Bạch Tiểu Lạc thật sự là một thiên tài, thân phận tộc Tát Khắc của Mạt La là căn cứ cho đáp án hoàn mỹ này.

"Người đâu, mời phụ thân nàng ta vào."

Hàn Hoán Chi phân phó một tiếng, không bao lâu sau Mạt La đã được dẫn vào. Trước khi đến hắn ta đã từng hỏi Bạch Tiểu Lạc nói nếu như mình không vào Tô Viên được thì làm sao, câu trả lời của Bạch Tiểu Lạc lúc đó rất chắc chắn. Y nói với Mạt La là Hàn Hoán Chi nhất định sẽ cho hắn ta vào, chỉ hắn ta là người tộc Tát Khắc. Lúc đó thật ra Mạt La cũng không quá tin tưởng phán đoán của công tử, cảm thấy có chút quá đương nhiên, bây giờ thì thật sự phục, tâm phục khẩu phục.

"Tháo khăn trùm đầu của ngươi xuống."

Hàn Hoán Chi ngữ khí bình thản nói một tiếng, Mạt La lập tức tháo khăn trùm đầu xuống, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Hàn Hoán Chi, nhưng ánh mắt lại lóe lên một cái rồi lập tức cúi đầu. Điều này sắp đặt để phù hợp với thân phận của hắn ta. Một người Tát Khắc ở Đại Ninh đương nhiên phải giữ vẻ khiêm tốn và kính sợ, thù hận của người Ninh đối với người Hắc Vũ vĩnh viênc không thể hóa giải, mà theo người Ninh thấy thì bất kể là người Tát Khắc hay là người Quỷ Nguyệt, đều là người Hắc Vũ giống nhau.

Mắt màu nâu, tóc xoăn, những cái này đều không làm giả được.

"Ngươi là người tộc nào?"

"Tát Khắc."

"Sao lại ở Đại Ninh?"

"Ta... có thể không nói không?"

"Nói."

"Ta... ở Đại Ninh đã mười mấy năm rồi."

Hàn Hoán Chi khẽ nhíu mày: "Mười mấy năm?"

"Phải." Mạt La hít sâu một hơi, sau đó nuốt nước bọt dường như rất sợ hãi: "Hy vọng sau khi đại nhân biết cũng đừng làm khó ta, ta cũng là bất đắc dĩ, huống hồ mười mấy năm nay ta ở Đại Ninh cũng chưa bao giờ làm chuyện thương thiên hại lí... Năm đó người Hắc Vũ xâm chiếm Đại Ninh, ta là kỵ binh Hắc Vũ, sau khi chiến bại ta bị thương không thể đi theo đại đội nhân mã rút lui về, đành phải tìm một chỗ ẩn núp. Ta không dám trở về, khi đó biên quân Đại Ninh kiểm tra hết sức nghiêm, đi về hướng bắc chính là một con đường chết, ta chỉ có thể đi đường ngược lại về hướng nam."

Lời giải thích này cũng rất hoàn mỹ, không hề có tỳ vết nào, bởi vì đây vốn là thật sự.

Mạt La thật sự là kỵ binh Tát Khắc trong lần người Hắc Vũ xâm lấn bắc cương, hắn ta thật sự đã bị thương không dám đi về hướng bắc chỉ có thể đi thẳng xuống phía nam, chỉ là sau này vận khí tốt đi theo Bạch gia, đương nhiên là Bạch gia giả. Lúc nói những lời này trong ánh mắt hắn ta không hề có một điểm gì khiến người khác hoài nghi, Hàn Hoán Chi cũng không thể nhìn ra sơ hở gì.

"Mười mấy năm chưa từng làm chuyện thương thiên hại lí, không có nghĩa là ở trên chiến trường ngươi chưa từng giết binh sĩ biên quân của Đại Ninh ta."

Hàn Hoán Chi hỏi: "Tại sao ngươi nhận nuôi nàng ta?"

"Vì để sống." Mạt La nói: "Ấu Bội là đứa trẻ ta nhặt được, lúc ấy nếu ta không nhận nuôi nó thì nó nhất định sẽ chết, mà ta cũng cần sự chấp nhận của người Ninh, ta có một đứa con gái người Ninh, người Ninh sẽ tiếp nhận ta vì thiện niệm của ta, bách tính Đại Ninh vẫn luôn thiện lương như vậy."

"Rất hợp lý." Hàn Hoán Chi khoát tay: "Dẫn hắn đi đi, trước tiên tìm một gian phòng trong nhà phụ cho hắn ở lại, khách khí một chút, cũng không thể bởi vì chuyện mười mấy năm trước mà thật sự dụng hình trước, huống hồ hắn là khách do ta mời đến."

Mạt La muốn cười nhưng cố nén lại. Tất cả đều nằm trong dự liệu của Bạch công tử, sau khi Hàn Hoán Chi biết hắn ta vốn có thân phận kỵ binh Tát Khắc tất nhiên sẽ giữ hắn ta lại, đây là bệnh nghề nghiệp của Hàn Hoán Chi, Mạt La cần phải ở lại trong Tô Viên này, cho đến lúc nàng ta nên rời đi mới có thể rời đi. Tính toán của Bạch công tử không có bất kỳ kẽ hở nào, cũng không có bất kỳ trở ngại nào, bởi vì suy tính vô cùng hoàn thiện nên tất nhiên sẽ thuận lợi.

Nhạc Vô Địch dẫn Mạt La đi xuống, không xích lại cũng không trói dây thừng, con gái người ta còn đang ở đây mà đã động thủ với phụ thân, chung quy cũng có chút không tốt đẹp.

Cho dù là dưỡng nữ.

"Khúc đó ngươi gảy không tệ." Hàn Hoán Chi nhìn về phía Dương Ấu Bội: "Mang tỳ bà không?"

"Có mang, đã bị thủ hạ của đại nhân giữ lại bên ngoài."

"Đem tỳ bà của nàng ta vào đây, gảy khúc nhạc đó."

Hàn Hoán Chi phân phó một tiếng rồi lập tức nhắm mắt lại, Dương Ấu Bội ôm tỳ bà ngồi trên ghé, động tác rất tự nhiên, sau đó tiếng nhạc vang lên, âm thanh ấy thật sự rất đẹp rất xa xôi, từ trong tiếng nhạc có thể nghe ra một sự tưởng niệm sâu sắc, còn có một cảm xúc giống cầu nguyện, tuy rằng không phải hát ra trực quan như vậy, trong tiếng nhạc cũng có thể tản phát ra ý nghĩa vốn có của khúc ca này.

Tưởng niệm, cầu nguyện, một thiếu nữ suy diễn ra sẽ rất đẹp.

Không ngờ Hàn Hoán Chi lại ngủ, tựa vào ghế khóe miệng hơi cong lên, giống như nhìn thấy cô nương ấy phi ngựa như bay trên thảo nguyên, nhìn thấy trời xanh mây trắng, nhìn thấy bãi chăn thả mênh mông vô bờ. Tiếng ngáy khe khẽ vang lên, hoà nhịp với tiếng nhạc lại hoàn mỹ không tỳ vết đến như vậy, giống như khúc nhạc này vốn nên dùng để ru ông ta ngủ mới đúng.

Dương Ấu Bội vẫn ngồi ở đó gảy đàn, bản nhạc này nàng ta đã luyện rất nhiều rất nhiều lần. Bảy năm ở trong ngõ Thái Thủy thành Thi Ân, bắt đầu từ năm thứ hai nàng ta đã học này khúc nhạc này. Đông chủ nói sau này có thể sẽ dùng đến, bảo nàng ta đừng quên lúc nào cũng đều có thể gảy được, vì thế nàng ta thật sự thường xuyên rèn luyện, cho nên bây giờ nhắm mắt lại hay cho dù thất thần một chút cũng có thể gảy đàn một cách lưu loát mà không lạc bất cứ âm nào.

Nàng ta chăm chú nhìn khuôn mặt Hàn Hoán Chi, nghĩ nếu lúc này mình động thủ liệu có thể nhất kích tất sát hay không?

Bạch Tiểu Lạc tưởng khúc nhạc này là do y dạy cho nên rất thích thiên phú của Dương Ấu Bội, dạy chưa đến hai ngày đã có thể gảy tốt như vậy. Trước khi xuôi nam y đã mất 4-5 ngày để học khúc nhạc này, nhưng ngay cả y cũng không biết Dương Ấu Bội là người đi ra từ ngõ Thái Thủy, thiếu phụ tên Dương Bạch Y kia vốn cũng không phải người cùng tuyến với y, mặc dù là người một đường.

Đây là một sát cục hoàn mỹ cỡ nào, mặc kệ kết quả như thế nào, dù không thể giết Hàn Hoán Chi cũng không thể phủ định ván cờ này là hoàn mỹ. Tính toán của Bạch Tiểu Lạc rất chuẩn xác mà diễn xuất của Dương Ấu Bội cũng thật sự tốt, ngay cả Bạch Tiểu Lạc cũng bị nàng ta lừa. Những điều này đều là Dương Bạch Y dạy cho nàng ta từ nhỏ, chẳng qua là hạ bút thành văn thôi.

Điểm nàng ta thích nhất ở mình chính là giỏi dùng ánh mắt và biểu cảm, giống như một chút kinh ngạc lúc nàng ta ở trên đài cao nhìn thấy Diêu Đào Chi ra tay trong đêm qua vậy. Với bản lĩnh và tâm cảnh của nàng ta thì làm sao lại có thể thật sự kinh ngạc được, nàng chỉ là dùng phương thức thỏa đáng nhất vào thời điểm thỏa đáng nhất để nhắc nhở Hàn Hoán Chi, như vậy mới có thể có chuyện kế tiếp xảy ra, mà tất cả đều không lệch khỏi quỹ đạo.

Khuôn mặt kia rất anh tuấn, nếu như trẻ hơn vài tuổi thì có thể khiến bao nhiêu nữ hài tử mê chết chết mệt chứ.

Dương Ấu Bội nghĩ, trong đầu không tự chủ được lại xuất hiện câu chuyện liên quan đến bản nhạc này. Nhân vật nam chính đang ngồi ngay trước mặt mình, có nhiều khi nàng ta lại không thể không ảo tưởng mình là nhân vật nữ chính kia, nếu không thì không thể chìm đắm vào bản nhạc này.

Vì thế nàng ta có hận ý, nam nhân này thật đáng chết mà.

(1) Bội ở đây có nghĩa là nụ hoa.

Bình Luận (0)
Comment