Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 182 - Chương 182: Hồ Ly Tinh Và Võ Trạng Nguyên

Chương 182: Hồ ly tinh và võ trạng nguyên Chương 182: Hồ ly tinh và võ trạng nguyên

Còn hai ngày nữa là tết, thủy sư đã bắt đầu thoải mái hơn, Thẩm Lãnh cũng cho đội ngũ nghỉ phép mấy ngày nay không cần huấn luyện, Trang Ung thậm chí còn cho phép các binh sĩ rời khỏi đại doanh vào thành Thi Ân đi dạo thăm thú, nhưng tuyệt đối không được làm chuyện gì vi phạm quân kỷ, nếu không sẽ trảm không tha.

Các binh sĩ nhận quân bổng vui vẻ đi ra ngoài, các tửu lâu, quán cơm lớn nhỏ trong thành Thi Ân lập tức kinh doanh náo nhiệt hơn hẳn. Thật ra thủy sư ăn uống không tồi, chỉ là không được uống rượu, lính được thả ra ngoài liền giống như ngựa hoang được thả khỏi chuồng, hoan hỉ chạy tán loạn, nhưng sẽ không ai thật sự dám uống rượu, quân pháp rất nghiêm, có rất nhiều cách để tỉnh rượu thì hà tất phải dùng cách đáng sợ nhất kia chứ?

Trong đại doanh trở nên hơi hiển vắng vẻ, đương nhiên cũng có người không muốn ra ngoài đi dạo, có người trời sinh đã có ít tiếp xúc với nơi xa lạ, dù cho dân bản xứ nhiệt tình đến mức nào thì cũng ngại tiếp xúc, cũng có người muốn để dành quân bổng mang về nhà, dù sao thì ở trong thủy sư cũng không phải đều là tiểu tử trẻ tuổi, còn có nam nhân đã thành gia lập nghiệp nữa.

Trần Nhiễm ngồi trên cọc gỗ đung đưa chân, Thẩm Lãnh hỏi gã tại sao không ra ngoài chơi, Trần Nhiễm nói ta phải trông chừng ngươi, còn có hai ngày nữa là đến tết, không thể để cho Trà gia thủ tiết, sau khi nói xong lại tự phun phì phì phì mấy tiếng, nói liền mấy lần là không gì kiêng kỵ.

Thẩm Lãnh nói nếu ngươi không ra ngoài đi dạo nhưng ta phải ra ngoài, Trà gia còn đang ở Tô Viên chờ ta.

Trần Nhiễm vẻ mặt khinh thường, đương nhiên cũng không tiện đi theo.

Thẩm Lãnh thay thường phục rời khỏi đại doanh thủy sư một thân một mình đến Tô Viên. Đại doanh thủy sư ở ngay bên ngoài thủy môn thành Thi Ân không xa, đi không tới vài bước là đến rồi, giờ đang là ban ngày trên đường phố người đến người đi đông đúc, Thẩm Lãnh cũng không cần quá lo lắng người nhớ thương đầu của mình sẽ xông lên. Diêu Đào Chi đã chết rồi, tuy rằng y không phải là kẻ ẩn nấp sâu nhất kia nhưng tuyệt đối là kẻ trực tiếp nhất, cho nên khó tránh khỏi sẽ thoải mái một chút.

Trên đường đi chọn cho Trà gia một cây trâm ngọc mà Thẩm Lãnh rất hài lòng, vẫn là trình độ thưởng thức của người già trên năm mươi tuổi, hoa lớn.

Cửa lớn của Tô Viên đang mở, tuy rằng bên Bình Việt đạo này vốn không thuộc về Đại Ninh nhưng Lâm Việt quốc cũng sẽ ăn tết, điểm này cũng không khác phong tục phương bắc lắm. Trước tết quan hệ qua lại giữa thân thích, bằng hữu liền trở nên mật thiết hơn hẳn, có không ít quan viên địa phương của Bình Việt đạo đều phải đến chúc tết Hàn đại nhân sớm, Tô Viên cũng náo nhiệt không ít, trước cửa xe ngựa đi lại không ngừng.

Có vài người chú ý tới, bên cạnh Hàn đại nhân có thêm một tiểu cô nương mặt mày thanh tú nhưng không tính là xinh đẹp, thẹn thùng mà tinh thuần, đối với ai cũng rất khách khí, thoáng mang theo một chút tự ti, tiểu nha đầu như vậy cho dù không thể khiến người ta thích cũng không đến mức làm cho người ta chán ghét. Hàn Hoán Chi dường như rất để ý đến nàng ta, luôn mang theo bên cạnh, lúc gặp khách cũng không ngoại lệ, thi thoảng sẽ còn có thể mỉm cười dịu dàng với nàng ta.

Điều này làm cho người ta cảm thấy thú vị, quan viên bản địa cảm thấy thú vị, cho dù là người của Hàn Hoán Chi mang đến cũng thấy thú vị, người duy nhất cảm thấy không thú vị chính là thiên bạn Cảnh San của phủ đình úy.

Lúc Thẩm Lãnh vào cửa từ rất xa đã nhìn thấy Trà gia đang xách một cái rìu đi về phía hoa viên, Thẩm Lãnh lập tức nổi da gà đuổi theo, Trà gia đã xách búa đi làm gì?

Đuổi tới hoa viên hậu viện mới phát hiện Trà gia đang tự bổ củi, còn Thẩm tiên sinh thì ngồi trên một cái ghế mây nhàn nhã thưởng thức trà. Trà gia dựng một khúc gỗ lên, Thẩm Lãnh đi qua lấy cái búa trong tay nàng, Trà gia quay đầu lại nhìn hắn lập tức cười mắt cong thành trăng lưỡi liềm.

"Nàng đây là muốn làm gì?"

"Nhàm chán."

"Nhàm chán đi bổ củi?"

"Làm xích đu."

"Đây là làm xích đu à, ta thấy hình dạng khúc gỗ nàng đẽo giống như lập bia cho ai đó vào ngày tết..."

Trà gia ôm một khúc gỗ chạy đến một bên: "Tiên sinh lười lắm không giúp ta, mặc dù sắp đến tết nên cho ta nghỉ, có thể không cần luyện kiếm mỗi ngày nữa, nhưng trong Tô Viên này thật sự cũng không có gì để chơi, thật ra trong thành Thi Ân cũng không có cái gì để chơi, ngược lại vẫn cảm thấy thôn nhỏ gọi là thôn Ngụy ở gần thủy sư quận An Dương thú vị hơn."

Thật ra đâu phải là thôn Ngụy thú vị, chỉ là lúc ở thôn Ngụy Thẩm Lãnh sẽ về nhà định kỳ.

Thẩm Lãnh nhìn nhìn sang bên cạnh, trong hoa viên một con vật to lớn đang vô tư đuổi theo một con bướm, ngày tết ở bên Bình Việt đạo này cũng có không ít hoa nở, ở phương bắc đâu thể thấy hoa và bướm, chỉ là hắc cẩu thật sự hơi quá lớn, đuổi theo bươm bướm lại có vẻ càng ngây ngô dễ thương, dù sao thì hoa hoa cỏ cỏ trong hoa viên cũng xui xẻo, bị giẫm nát một mảnh lớn.

Hắc cẩu nghe thấy tiếng Thẩm Lãnh nói chuyện từ trong một lùm hoa lao ra, trên đầu còn mắc hai đóa hoa loa kèn, vui vẻ kêu hai tiếng sau đó bổ nhào về phía trước, Thẩm Lãnh hai tay đón lấy hắc cẩu lui về phía sau bạch bach bạch mấy bước, đây cũng chính là hắn, đổi lại là nam nhân bình thường thì đã bị đè sấp xuống rồi.

"Ngươi đã lớn thế rồi còn muốn ôm."

Thẩm Lãnh đặt hắc cẩu xuống, nó liền luẩn quẩn quanh Thẩm Lãnh, nhảy, phủ phục, vẫy đuôi.

"Vốn định đưa moi người ra ngoài đi dạo, xem ra buổi sáng không có thời gian, trước tiên ta giúp nàng dựng xong xích đu sau đó làm cơm trưa cho hai người, buổi chiều nghỉ ngơi, buổi tối chúng ta đi dạo trong thành, nghe nói đã có hội đèn lồng, đi xem náo nhiệt chút."

Trà gia gật đầu: "Huynh nói là được."

Thẩm tiên sinh: "Ngươi đã mè nheo với ta suốt mấy ngày, sao tên này vừa đến là ngươi liền ngoan ngoãn như mèo con vậy."

Hắc cẩu nhảy đến trước người Thẩm tiên sinh vụt một cái, lè lưỡi giống như đang hỏi gọi ta có chuyện gì?

Thẩm tiên sinh: "Ngươi là chó, là chó!"

Thẩm Lãnh phì một tiếng bật cười, Trà gia nghiêm túc nói: "Ngay từ đầu chúng ta đã để nó sống trong những lời nói dối, có lẽ nó thật sự cho rằng mình là một con mèo."

Thẩm tiên sinh: "Còn không phải bởi vì cái tên ngươi đặt cho?"

Trà gia vẻ mặt đắc ý: "Miêu Nhi thì làm sao, quá đáng yêu."

Hắc cẩu lập tức vểnh tai ngồi thẳng người, người ngoài nhìn không ra vẻ đáng yêu, dù sao cũng rất đáng sợ.

Thẩm Lãnh xắn tay áo bắt đầu dựng xích đu cho Trà gia, lúc này Hàn Hoán Chi chậm rãi từ tiền viện đi tới, tiểu cô nương tên Dương Ấu Bội đi theo sát phía sau, có thể nhìn ra được, lúc nàng ta nhìn Hàn Hoán Chi trong ánh mắt đều là vẻ ngưỡng mộ.

Hàn Hoán Chi quay đầu lại hỏi một câu: "Ngươi thích không?"

"Cái gì?"

"Xích đu"

"Xích đu?"

Ánh mắt Dương Ấu Bội thoáng ngỡ ngàng, từ nhỏ đi theo đông chủ Dương Bạch Y, đều là học bản lĩnh, bản lĩnh giết người, bản lĩnh lừa người, còn có cầm kỳ thư họa, thậm chí còn có binh thư chiến trận, đâu có thời gian đi chơi xích đu, đối với khái niệm xích đu nàng ta cũng chỉ biết đó là một thứ có hình dạng gì.

"Ta cũng đi giúp, làm cái lớn hơn một chút, hai người các ngươi có thể chơi cùng nhau."

Người như Hàn Hoán Chi mà lại cũng vén trường sam lên đi qua làm xích đu cùng với Thẩm Lãnh, Trà gia quay sang Dương Ấu Bội vẫy vẫy tay ý bảo qua đây nói chuyện. Dương Ấu Bội nhìn nhìn con hắc cẩu kia sinh lòng sợ hãi, cũng không biết tại sao dường như hắc cẩu không thích nàng ta, nhìn thấy nàng ta là sẽ đứng lên cũng không vẫy đuôi, tai dựng thẳng tắp giống như muốn nghe rõ ràng trong lòng nàng ta đang nghĩ gì vậy.

Dương Ấu Bội lấy hết dũng khí đi đến bên cạnh Trà gia, Trà gia chuyển một khúc gỗ cho nàng ta, hai người sóng vai ngồi ở đó nhìn các nam nhân làm việc.

"Hàn đại nhân như thế nào?"Trà gia hỏi.

"Hử?"

Dương Ấu Bội dường như chợt ngẩn người ra rồi lập tức ngại ngùng cười, cúi đầu nói: "Ban đầu còn tưởng là người rất cứng nhắc lãnh ngạo, tiếp xúc lâu một chút mới phát hiện Hàn đại nhân cũng rất dễ giao tiếp."

"Như vậy à." Trà gia cười cười không có hảo ý: "Khi một nữ nhân phát hiện một nam nhân rất dễ giao tiếp và còn muốn giao tiếp với hắn, thật ra là thua rồi."

Lời này vốn là vô tâm, nhưng sắc mặt Dương Ấu Bội lại đột nhiên thoáng thay đổi, dường như nàng ta cũng không ngờ rằng mình sẽ bị xao động, lại vội vàng cúi đầu che giấu ánh mắt của mình. Nàng ta đã học rất nhiều bản lĩnh tất nhiên biết kế tiếp nên làm như thế nào mới có thể không bị hoài nghi, vì thế hai cánh tay vân vê góc áo hạ giọng thật thấp nói: "Hàn đại nhân chỉ thích ta gảy đàn."

"Thích ngươi gảy đàn, chính là thích một phần của ngươi rồi." Trà gia vẫn cười giống như rất vô tư: "Có thể dẫn ngươi đi gặp các đại nhân kia, thật ra đã chứng tỏ tâm tư của Hàn đại nhân đối với ngươi, ngươi ở lại trong Tô Viên tốt hơn so với ở bên ngoài, sau này nếu không có việc gì cứ tới hậu viện tìm ta nói chuyện, ngươi dạy ta gảy đàn, ta dạy ngươi thêu."

Phù một tiếng, Thẩm tiên sinh phun một ngụm trà ra ngoài, Trà gia rất nghiêm túc trừng mắt với ông một cái.

"Ngươi muốn học đàn? Bây giờ ta có thể dạy ngươi, ngươi đợi ta."

Dương Ấu Bội đứng dậy đi về tiền viện ôm tỳ bà của mình đến, sau đó tay cầm tay dạy Trà gia đặt ở vị trí như thế nào, hai tay nên khống chế như thế nào, chừng năm phút Trà gia mới ôm được tỳ bà một cách cực kỳ không tự nhiên, chỉ vì cầm kiếm lâu ngày ngón tay sẽ trở nên khá cứng, cho nên sau khi gảy vài tiếng thì chính mình cũng thấy ngượng ngùng.

Nghe được tiếng tỳ bà Trà gia gảy Thẩm Lãnh quay đầu lại ngón tay cái với nàng, Hàn Hoán Chi nín thở: "Ngươi dối trá như vậy."

Thẩm Lãnh nói: "Làm sao, chẳng lẽ nghe không hay?"

"Nghe nàng ta gảy đàn, ta có một kiểu kích động muốn đem chăn bông ra đánh một trận."

"Hàn đại nhân ngài như vậy là không tốt, ngài vẫn nên cau có đi."

"Vừa rồi nàng ta nói sẽ dạy Ấu Bội thêu tại sao Thẩm tiên sinh lại phun trà ra?"

Thẩm Lãnh đang khom người đỡ cọc gỗ, khom người lại còn nhấc chân nên không được thoải mái, nhưng bộ dạng vẫn rất tự hào giơ đế giày lên cho Hàn Hoán Chi xem: "Đẹp không?"

Hàn Hoán Chi hít sâu một hơi: "Rất... Rất lạ, chỉ là tại sao lại thêu uyên ương ở đế giày? Chẳng lẽ là muốn giẫm chết hết uyên ương trong thiên hạ sao? Nếu đây là một lời nguyền rủa, sợ là vịt đều chết thảm rồi."

Thẩm Lãnh hừ một tiếng: "Hàn đại nhân đây là thẩm mỹ gì, cái này thêu đã rất tốt rồi, Trà gia nhà ta không phải muốn thêu uyên ương ở đế giày, chỉ là lúc làm giày đã cắt giày thành hình dáng đế giày, trong lòng có uyên ương, ở đâu thì cũng có sao?"

Hàn Hoán Chi rất nghiêm túc gật gật đầu: "Tâm cảnh ngươi thật tốt."

Trà gia ở bên kia cũng học rất nghiêm túc, lại gảy vài tiếng đinh đinh đang đang, Thẩm tiên sinh nằm trên ghế mây giống như thật sự không nhịn được, hô to một câu: "Mài kéo đây, mài dao đây..."

Hô xong cảm thấy mình thân là trưởng bối như vậy thì mất mặt, vì thế quay đầu nhìn về phía hắc cẩu, hắc cẩu nghe tiếng đàn kia ngửa đầu: "Uuuu..."

Thẩm tiên sinh vừa mới uống vào một ngụm trà lại phun ra.

Tay Trà gia vỗ lên tỳ bà bộp một tiếng, làm Dương Ấu Bội ở bên cạnh sợ tới mức khẽ run rẩy, Trà gia phẫn nộ nhìn hắc cẩu: "Câm miệng! Còn kêu nữa đến tết hầm ngươi."

Hắc cẩu: Hu hu... meo, hu...

Hàn Hoán Chi cũng đơ người, nhìn nhìn Dương Ấu Bội cũng đơ người.

Khả năng động thủ của hai người Thẩm Lãnh và Hàn Hoán Chi tất nhiên không cần nhiều lời, một cái xích đu rất nhanh chóng đã được lắp xong. Trà gia dường như có hứng thú với tỳ bà hơn nên vẫy tay với Thẩm Lãnh, Dương Ấu Bội cười ha ha đi đến chỗ xích chơi thử đầu tiên, Hàn Hoán Chi nhìn bộ dạng Thẩm Lãnh tấp tểnh chạy tới chỗ Trà gia, cảm thấy tình cảm của người trẻ tuổi dù gì cũng tốt đẹp hơn tình cảm của người trung niên nhiều.

Thẩm Lãnh ngồi xuống bên cạnh Trà gia: "Gia, kinh doanh cái gì đó thì thế nào?"

"Kinh doanh cái gì?"

"Bật bông, mài kéo mài dao."

Trà gia vừa trừng mắt, Thẩm Lãnh liền rụt cổ lại.

"Kẻ kia có vấn đề." Trà gia vừa ngây ngốc gảy đàn tỳ bà vừa mượn tiếng đàn áp đi tiếng của mình nói với Thẩm Lãnh: "Khẳng định nàng ta có vấn đề."

Thẩm Lãnh cười: "Làm sao nàng biết? Chớ không phải là ghen tị người ta gảy đàn hay."

Trà gia thở dài: "Nam nhân nhìn nữ nhân và nữ nhân nhìn nữ nhân không giống nhau, thứ trong ánh mắt nàng ta nam nhân nhìn thấy đều sẽ tin, và còn tin tưởng không nghi ngờ, nhưng nữ nhân nhìn thấy thứ trong ánh mắt của nàng ta thì ha ha... đều là hồ ly tinh, ai không biết?"

Thẩm Lãnh: "Trời ơi... Nàng nói lại lần nữa?"

"Cái gì mà nói lại lần nữa?"

"Câu đều là hồ ly tinh đó."

Trà gia: "Sao vậy, còn ai không phải hồ ly tinh?"

Thẩm Lãnh: "Ta cảm thấy nàng là võ trạng nguyên trong hồ ly tinh."

Nói xong liền hối hận, còn có hai ngày là đến tết, hà tất chứ...

Bình Luận (0)
Comment