Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 184 - Chương 184: Một Lát Cũng Không Chờ

Chương 184: Một lát cũng không chờ Chương 184: Một lát cũng không chờ

Thạch Phá Đang cười ha hả nhìn Thẩm Lãnh, nếu không biết chuyện gì đã xảy ra thì nhìn khuôn mặt tươi cười của người này thật sự là một người hòa khí, nhưng mà hàn ý đằng sau nụ cười kia mạnh hơn lực bào mòn của nụ cười nhiều.

"Dựa theo quân luật Đại Ninh, trị quân không nghiêm, cũng phải bị phạt."

Người nói không phải Thẩm Lãnh, mà là Trang Ung.

Mấy con chiến mã lao đến nhanh như chớp, người vây xem đâu còn dám chặn đường, đều né ra nhường đường, Trang Ung từ trên lưng ngựa nhảy xuống liếc mắt nhìn Thạch Phá Đang một cái. Cũng không biết tại sao, Thạch Phá Đang nhìn thấy Trang Ung đến ngược lại còn có một vẻ thoải mái thoáng lướt qua trên mặt gã.

"Ty chức tướng quân lang viên Thạch Phá Đang, bái kiến đề đốc đại nhân."

"May mà ngươi còn biết ta là đề đốc thủy sư." Trang Ung liếc Thạch Phá Đang một cái: "Thạch tướng quân cũng thực là quen thuộc quân luật Đại Ninh."

Thạch Phá Đang cười nói: "Kẻ làm tướng, tất nhiên quen thuộc."

"Vậy được, ta hỏi ngươi, tướng quân thủy sư ta trị hạ không nghiêm nên là ngươi xử trí hay là ta xử trí?"

"Tất nhiên là đề đốc đại nhân xử trí."

Lúc này Thạch Phá Đang nhìn đã không có lệ khí như trước, lúc nói chuyện với Trang Ung cũng duy trì kính ý vừa đủ. Thẩm Lãnh không phải binh lính, dù cho Thẩm Lãnh là một giáo úy thì Thạch Phá Đang cũng chắc chắc mình xử lý hắn một trận trước, Trang Ung cũng không có cách gì làm khó mình, nhưng Thẩm Lãnh là tướng quân ngũ phẩm, tướng quân thủy sư trị hạ không nghiêm đương nhiên là do đề đốc thủy sư trừng trị, vẫn chưa tới phiên Uy Dương tướng quân của lang viên như gã.

"Nếu đã như vậy, vậy thì đa tạ Thạch tướng quân giúp thủy sư ta nghiêm chính quân kỷ."

Trang Ung hỏi Thạch Phá Đang: "Bây giờ ta có thể tự làm chủ đưa người về xử trí không?"

Thạch Phá Đang nói: "Đây là chuyện nằm trong chức quyền của đề đốc đại nhân, tất nhiên ty chức không dám cản trở, chỉ là..."

Trang Ung chau mày: "Chỉ là cái gì?"

"Chỉ là, thánh thượng có ý chỉ, yêu cầu ta mang chiến binh lang viên hiệp trợ thủy sư xuôi nam hải cương giao chiến với người Cầu Lập, bảo vệ hải vực Đại Ninh, nhưng bất kể nói thế nào thì ty chức hoàn toàn không biết gì về chiến sự hải cương, chi bằng trước tiên học làm quen phương thức vận tác của thủy sư một chút, để tránh làm lỡ việc của đề đốc đại nhân. Huống hồ ta cùng tiên phong Thẩm tướng quân cũng có chút mâu thuẫn riêng tư nhỏ, lỡ như ảnh hưởng tới chiến cuộc thì thẹn với tín nhiệm và sự phó thác của bệ hạ, ty chức nghĩ, chi bằng trước hết ta mang một vạn lang viên làm hậu đội, áp vận lương thảo tiếp tế cho đại quân thủy sư?"

Áp vận tiếp tế lương thảo, đương nhiên cũng là tham chiến, không tính vi kháng thánh chỉ.

Trang Ung đột nhiên hiểu ra, hóa ra Thạch Phá Đang làm chuyện này chỉ là vì một câu nói cuối cùng này.

"Được, nếu Thạch tướng quân có ý đó, vậy thì ta đáp ứng với ngươi."

Thạch Phá Đang chắp tay: "Đa tạ đề đốc đại nhân, nếu không có chuyện gì khác thì ta về trước."

Gã xoay người giơ tay ra lấy lại roi ngựa của mình, trên roi ngựa kia cũng dính máu của Đỗ Uy Danh tản ra một mùi máu tươi, nhưng Thạch Phá Đang lại không thèm để ý, lên chiến mã dùng roi kia quất một cái đánh ngựa đi, thân binh lang viên dưới trướng gã theo sát phía sau.

Thẩm Lãnh đỡ Đỗ Uy Danh dậy qua người lại căn dặn: "Đưa người về, mời y quan đến khám."

Trần Nhiễm lập tức gọi người dìu Đỗ Uy Danh bọn họ đi qua, tìm người ở chung quanh thuê một chiếc xe ngựa đặt người lên xe. Trang Ung cùng Thẩm Lãnh lên ngựa đi, ban đầu đều trầm mặc không ai nói chuyện, sau khi đi được chừng 4-5 dặm Trang Ung mới thở dài: "Không cần tự trách, Thạch Phá Đang cho dù hôm nay không bày trò này thì sớm muộn gì cũng sẽ tìm một cái cớ, ngươi thật sự cho rằng hắn chỉ là bề ngoài không muốn hiệp đồng tác chiến cùng thủy sư?"

Thẩm Lãnh nói: "Không phải, hắn là bởi vì cục diện của Bình Việt đạo này quá loạn, không dám đứng về bên nào."

"Cho nên chưa chắc đều là chuyện xấu." Trang Ung cười: "Hắn không biết ngươi có thông văn hạp, thái độ của hắn hôm nay đã chứng tỏ một chuyện, đó chính là hắn biết trong vũng nước Bình Việt đạo ẩn chứa cái gì, tất nhiên phụ thân hắn là Thạch Nguyên Hùng cũng biết. Thoạt nhìn thì hắn chiếm tiện nghi giở trò khôn vặt để cho ta sắp xếp hắn ở phía sau áp vận lương thảo, nhưng lại để lộ quá nhiều, nếu cha hắn Thạch Nguyên Hùng thì không chừng sẽ chửi hắn ầm lên."

Thạch Phá Đang quả thật không phải một người giỏi về tâm kế, so với người tâm tư kín kẽ như Trang Ung này thì gã kém quá xa.

"Mất nhiều hơn được." Trang Ung tổng kết một câu.

Thẩm Lãnh khẽ nhíu mày: "Nhưng cũng đã chứng minh một chuyện khác... cha con Thạch Nguyên Hùng, Thạch Phá Đang không phải người của bên kia."

Trang Ung gật gật đầu: "Không sai, nhưng bọn họ đã xao động."

Thẩm Lãnh ngây người, làm thần tử của bệ hạ, xao động là không đúng.

Biểu hiện của Thạch Phá Đang hôm nay đủ để chứng tỏ Thạch gia bọn họ hiểu biết về tình thế rắc rối phức tạp của Bình Việt đạo hơn tuyệt đại bộ phận mọi người, cho nên mới sợ hãi, mới dao động, mà bản thân sự dao động này chính là biểu hiện không đủ trung thành với bệ hạ. Thạch Nguyên Hùng đa mưu túc trí tuyệt sẽ không làm ra chuyện ngu xuẩn bậc này, cũng chỉ là Thạch Phá Đang còn đang đắc chí.

Thẩm Lãnh bỗng nhiên nghĩ tới một khả năng rất to gan, nếu phỏng đoán này một khi trở thành sự thật thì không chỉ là vận mệnh của thủy sư sẽ thay đổi, vận mệnh của chiến binh lang viên cũng sẽ thay đổi, còn cả Bình Việt đạo thậm chí cả hải cương tứ đạo cũng sẽ thay đổi.

Bệ hạ, thật là kế hoạch lớn!

Sau khi nghĩ đến đây sau lưng Thẩm Lãnh cũng lạnh toát từng đợt, nếu không phải lúc trước ở trong đạo quán quận An Dương Thẩm tiên sinh không ngừng bắt hắn dùng ánh mắt của người thượng vị để suy nghĩ vấn đề, hắn đâu có dự đoán được hoành đồ đại chí kia thủ đoạn lôi đình này của bệ hạ. Bệ hạ ở trong thành Trường An xa xôi nhưng lại bày mưu nghĩ kế quyết thắng thiên lý, điều bệ hạ muốn không chỉ có riêng là thắng trận hải chiến với người Cầu Lập, ông ta còn muốn cả nam cương an ổn.

Sau khi nam cương an ổn thì sao?

"Ngươi đang nghĩ gì thế?"

Trang Ung thấy Thẩm Lãnh cau mày nên không nhịn được hỏi một câu, ông nhanh nhạy phát giác được hẳn là Thẩm Lãnh đã nghĩ tới điều gì đó.

Thẩm Lãnh lắc đầu: "Không có gì, suy nghĩ lung tung thôi."

"Nói xem?"

"Không dám nói, sau này hãy nói đi." Thẩm Lãnh cười: "Ta tưởng là Thạch Phá Đang sẽ thật sự bám lấy ta không buông."

"Hắn không có gì có thể bám lấy ngươi cả, chuyện hôm nay căn bản không tính là chuyện gì, hắn chỉ là không muốn đi trước khai chiến mà thôi, bám lấy ngươi thì ta sẽ làm khó hắn, hắn cảm thấy hắn buông tay với ngươi thì ta cũng sẽ buông tay với hắn."

Trang Ung thúc ngựa: "Đi thôi, về thủy sư."

Hai người vừa định tăng tốc thì nhìn thấy một chiếc xe ngựa thuần màu đen dừng ở chỗ ngã tư đường, mấy chục hắc kỵ ở chung quanh xe ngựa bày trận địa sẵn sàng đón quân địch, sau khi nhìn thấy Trang Ung những gã hắc kỵ kia cũng không có xuống ngựa, chỉ ngồi trên lưng ngựa chắp tay hành lễ.

Hàn Hoán Chi vén rèm xe lên gật gật đầu với Trang Ung, Trang Ung cũng gật đầu ra hiệu, hai người chẳng ai nói gì, có thể gật đầu với nhau một cái cũng đã là nể mặt đối phương rồi.

Thẩm Lãnh nghĩ chắc Trà gia vẫn đang lo lắng, nói với Trang Ung một tiếng rồi lập tức đến chỗ Hàn Hoán Chi.

"Ngươi về trước đi." Hàn Hoán Chi liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái: "Trà Nhi cô nương đối với ngươi thật sự tốt, vừa nãy cũng ở đây, bị ta khuyên về Tô Viên rồi, ngươi trực tiếp về thủy sư không cần đến Tô Viên, lát nữa ta có việc tìm ngươi."

Thẩm Lãnh gật gật đầu: "Vậy thì ta về đại doanh thủy sư trước."

Hắn hỏi Hàn Hoán Chi: "Đại nhân muốn đi đâu?"

"Đi dạo."

Hàn Hoán Chi buông màn xe xuống, Nhạc Vô Địch vung roi ngựa, xe ngựa màu đen lập tức chậm rãi chuyển bánh, hắc kỵ tách ra hai bên hộ vệ, đi về phía một con đường lớn khác. Thẩm Lãnh nhìn đội ngũ rời đi kia suy nghĩ có chút xuất thần, cứ cảm thấy vừa rồi lúc buông màn xe xuống khóe miệng Hàn Hoán Chi mang theo nụ cười hơi quỷ dị.

Sau khoảng thời gian hai nén nhang xe ngựa của Hàn Hoán Chi dừng lại ở bên ngoài đại doanh tạm thời của chiến binh lang viên. Nghe nói Hàn Hoán Chi đến, Thạch Phá Đang lập tức liền nghĩ đến chuyện vừa rồi, nhưng gã cũng không sợ, gã cũng không nghĩ là Hàn Hoán Chi dám đến hưng sư vấn tội, việc mình làm không bói ra được điểm gì quá phận.

"Hàn đại nhân."

Nhìn thấy Hàn Hoán Chi từ trên xe ngựa xuống, Thạch Phá Đang vẻmặt tươi cười đón chào.

"Cấp bậc lễ nghĩa này không đúng."

Hàn Hoán Chi nheo mắt liếc mắt nhìn Thạch Phá Đang một cái: "Ý chỉ của bệ hạ vừa mới đến nơi hôm nay, phủ đình úy tách khỏi Hình bộ thành chế độc lập, ta và Thạch tướng quân đã không phải là cùng cấp, quy chế cấp bậc của phủ đình úy bằng lục bộ."

Thạch Phá Đang biến sắc, đành phải làm một quân lễ đúng tiêu chuẩn: "Bái kiến Hàn đại nhân."

"Không cần đa lễ."

Hàn Hoán Chi rất lạnh nhạt nói một câu, Thạch Phá Đang thầm nghĩ nếu đã không cần đa lễ thì vừa rồi ngươi so đo chuyện này để làm gì?

"Hôm nay Hàn đại nhân đến là?"

"Không có chuyện gì lớn."

Hàn Hoán Chi cất bước đi vào trong Thạch Phá Đang cũng không tiện ngăn cản, đành phải đi theo bên cạnh vào trong doanh phòng, Hàn Hoán Chi khoanh tay vừa đi vừa quan sát hai bên: "Nơi này thật sự không tồi."

"Cũng miễn cưỡng có thể sử dụng."

"Miễn cưỡng?" Hàn Hoán Chi cười nói: "Không chỉ là miễn cưỡng chứ, theo ta được biết lần này Thạch tướng quân đã mang đến ba kỳ chiến binh lang viên, bảy kỳ chiến binh khác được bổ sung từ đại doanh lang viên còn chưa tới nơi, quân doanh này thật sự là rất lớn. Nếu ta không nhớ lầm thì đây hẳn là khố phòng của bến thuyền quan bổ thành Thi Ân, còn không chỉ là khố phòng của bến thuyền quan bổ, cũng là chỗ đặt khố phủ của Bình Việt đạo, theo lý mà nói, ngươi không nên đóng quân ở đây."

Thạch Phá Đang lập tức biến đổi sắc mặt: "Đại nhân đây là ý gì?"

"Ý là, ngươi đã vi phạm quy chế." Hàn Hoán Chi dừng bước chân, chỉ chỉ bốn phía: "Đi kiểm tra, đưa hết chủ bộ của các phủ khố đến đây gặp ta, mang theo sổ sách đơn thanh toán của phủ khố thiếu một quyển cũng không được, thuận tiện cũng đến doanh phòng chiến binh lang viên xem thử, liệu có thứ gì không nên ở trong doanh phòng mà nên ở trong phủ khố hay không."

Thạch Phá Đang tức giận nói: "Ta đóng quân ở đây là đạo phủ đại nhân đồng ý."

"Đó là chỗ sai của ông ta, ta sẽ đi tìm ông ta sau."

Hàn Hoán Chi vẫy tay, đình úy thủ hạ mang một cái ghế đến đặt dưới bóng cây, Hàn Hoán Chi ngồi trên ghế vắt chân lên nhìn có vẻ như không có ý định đi sớm.

"Phong bế cổng lớn quân doanh chiến binh lang viên, không có lời của ta không một ai được tùy tiện ra vào, trước khi phủ khố thanh tra ra, nơi này vẫn còn phong bế."

"Ngươi có quyền gì!" Thạch Phá Đang đã tức giận đến mức sắc mặt trắng bệch: "Tuy rằng ngươi thăng quan đồng cấp với lục bộ thượng thư, là quan to chính tam phẩm, nhưng phủ đình úy ngươi không có quyền hỏi đến quân sự, ta đóng ở đây là mệnh lệnh của Diệp đạo phủ, ta phụ trách trông coi nơi này, nếu bệ hạ biết ngươi trực tiếp nhúng tay vào chuyện quân vụ sợ là ngươi cũng không dễ ăn nói!"

"Ngươi nói rất đúng."

Hàn Hoán Chi giơ tay ra, thiên bạn Cảnh San hai tay bưng một tờ thánh chỉ đưa cho Hàn Hoán Chi.

Hàn Hoán Chi nhận lấy thánh chỉ, ngữ khí bình thản nói: "Chức quyền đốc tra quân vụ thì hôm qua ta vẫn chưa có, hôm nay vừa mới có."

Ông ta đưa thánh chỉ cho Thạch Phá Đang: "Thạch tướng quân muốn đích thân xem thử kiểm nghiệm một chút xem thánh chỉ này là thật hay giả không?"

Thạch Phá Đang trong nháy mắt như bị sét đánh.

Hàn Hoán Chi dựa người ra sau để cho mình ngồi thoải mái một chút: "Ngoài ra, bệ hạ bảo ta mở rộng quy mô hắc kỵ phủ đình úy, nhưng ta không ở Trường An nên ở Bình Việt đạo này cũng chỉ có thể mượn binh dùng, cho nên bệ hạ cho phép ta điều động từ thủy sư một kỳ chiến binh hiệp trợ tra án, ồ... Sợ ngươi không rõ nên ta sẽ nói rõ ràng chi tiết, sau này phủ đình úy sẽ không chỉ là tra chuyện của quan văn, trong quân có chuyện cũng do phủ đình úy tra, bây giờ mới là đốc tra bách quan danh xứng với thật."

Ông ta hỏi Thạch Phá Đang: "Ngươi nghĩ bây giờ ta điều một kỳ quân từ thủy sư đến đây thì thế nào? Ngươi có người quen không, tránh cho phải lúng túng."

Sau khi hỏi xong ông ta một ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ: "Sao ta lại quên mất, ngươi và Thẩm Lãnh có quen biết nhỉ."

Ông ta nhìn về phía Nhạc Vô Địch: "Mang thánh chỉ và lệnh bài đến thủy sư, mời đề đốc Trang Ung phối hợp, điều một kỳ chiến binh thủy sư của Thẩm Lãnh hiệp trợ tra án, đi nhanh về nhanh."

Nhạc Vô Địch hai tay nhận lấy thánh chỉ, lại cầm thẻ bài của Hàn Hoán Chi: "Thuộc hạ sẽ đi làm ngay."

Hàn Hoán Chi căn dặn xong lại nhìn nhìn khoảng đất trống bên cạnh mình: "Thiếu một cái bàn trà, một ấm trà, tra sổ sách sẽ luôn rất chậm, Thạch tướng quân không ngại cùng ta ngồi ở đây một lát, nếu ngồi mệt, ta giúp ngươi mời một mỹ nhân đến, còn có tỳ bà nữa."

Bình Luận (0)
Comment