Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 185 - Chương 185: Thật Sự Biết

Chương 185: Thật sự biết Chương 185: Thật sự biết

Thạch Phá Đang nghĩ mình đã tính kế rất tốt, đánh người của Thẩm Lãnh cũng không thể không khiến Trang Ung nhượng bộ mình, cho dù vẫn luôn cảm thấy lão cha già rất kém cỏi của mình biết cũng sẽ khen lần này làm rất đẹp, nhưng mà gã không ngờ Hàn Hoán Chi lại ra mặt, người này một khi đứng trước đài thì có chuyện gì là có thể chơi vui được?

Hàn Hoán Chi bắt rất chuẩn, đương nhiên không thể nào không được, nơi này quả thật chính là phủ khố địa phương của thành Thi Ân, từng là trọng địa quốc khố Lâm Việt quốc. Hiện giờ nơi này vẫn phải phụ trách tiếp tế vật tư cho mấy bến thuyền quan bổ chung quanh thành Thi Ân, nói vật tư chồng chất như núi cũng không quá, đội ngũ của gã trú đóng ở đây, gã làm sao có thể thật sự sạch sẽ?

Thạch Phá Đang trước nay đều xem thường chuyện này, gã là con trai của Thạch Nguyên Hùng, chiếm một chút lợi nhỏ ở nơi như Bình Việt đạo này thì có cái gì là không được, cả Bình Việt đạo đều là cha gã đánh chiếm được, ở nơi đây có người nào dám không nể mặt mũi cha gã?

Hàn Hoán Chi dám.

Hàn Hoán Chi không có gì là không dám.

Hàn Hoán Chi ngồi trên ghế nhìn có vẻ cũng không nghiêm túc lắm, thậm chí còn có tâm tư nói đùa với Thạch Phá Đang hỏi gã có muốn mỹ nhân tỳ bà hay không, Thạch Phá Đang thầm nghĩ lão tử muốn cái rắm, lão tử muốn ngươi cút ra ngoài.

Đương nhiên gã biết Hàn Hoán Chi nói đến mỹ nhân nào, hiện giờ tiểu cô nương kia coi như là một bước lên trời, từ một con chim sẻ vất vả cực khổ biến thành kim phượng hoàng, có thể với tới cành cao Hàn Hoán Chi này, sau này cuộc sống tất nhiên sẽ không kham khổ như vậy nữa.

Nhưng mà, Thạch Phá Đang cảm thấy Hàn Hoán Chi là kẻ ngu ngốc, hiện giờ trong Bình Việt đạo người muốn giết ông ta đứng xếp thành hàng mà ông ta lại còn có tâm tư tìm tiểu một cô nương mang theo người chơi, thật sự là đã gặp người không sợ chết nhưng chưa từng thấy người không sợ chết như vậy.

Nhưng những lời này, gã thật sự không dám nói trước mặt.

Không bao lâu, chủ bộ của các khố phòng đều nơm nớp lo sợ đi đến, phía sau đều dẫn theo thủ hạ khiêng từng cái, từng cái rương lớn. Những cái rương lớn này là các loại sổ sách, sổ sách trong mỗi một khố phòng đều có thể chứa đầy một cái rương này. Sổ sách của phủ khố trọng địa nhiều đến mức có thể làm cho da đầu người ta tê rần, bởi vì thứ Hàn Hoán Chi muốn không phải sổ sách của một năm hay nửa năm gần đây, mà là sổ sách đã có từ lúc Lâm Việt vẫn còn đều phải mang đến.

Nếu không có lý do điều tra Thạch Phá Đang này, ông ta vô duyên vô cớ sẽ không có lý do kiểm tra sổ sách.

Những người này khiêng đồ đến rồi trật tự đứng ở một bên, ai nây cũng cúi đầu ngay cả thở mạnh cũng không dám, Hàn Hoán Chi là ai? Đô đình úy của phủ đình úy, phủ đình úy là nơi ma quỷ đi vào cũng phải khóc, còn địa ngục hơn cả địa ngục.

"Các ngươi tự suy nghĩ trước xem." Hàn Hoán Chi ngữ khí bình thản nói: "Ta không thích lãng phí thời gian, nếu sổ sách trong tay các ngươi có sổ sách của ai không rõ ràng thì tự chủ động nói ra, chỉ nhắc nhở một câu, tự nói ra vẫn có kết cục thoải mái hơn rất nhiều so với ta điều tra ra."

Một chủ bộ tên là Khưu Vĩ run run, theo bản năng nhìn về phía Thạch Phá Đang.

Thạch Phá Đang hung hăng trừng mắt liếc y một cái, nhưng mà có thể nói gì?

Khưu Vĩ quản khố phòng của bến thuyền quan bổ, đây là nơi vật tư ra vào nhiều nhất, phức tạp nhất, mỗi ngày thương thuyền, quan thuyền các nơi đều phải tiếp tế từ bến thuyền quan bổ, đồ đưa ra ngoài giống như nước chảy, chính bởi vì như vậy cũng sẽ không có ai bắt chẹt một số lỗi rất nhỏ, dù là đạo phủ đại nhân cũng biết tình hình này phức tạp cỡ nào. Nhưng đó là đạo phủ đại nhân rộng lượng lưu tình, ông ta có thể làm như vậy, Hàn Hoán Chi tất nhiên sẽ không, Hàn Hoán Chi không phải là người rộng lượng lưu tình.

"Ta..." Khưu Vĩ mấp máy môi, lại nhìn về phía Thạch Phá Đang lần nữa.

"Ta tự nói!" Thạch Phá Đang bước lên phía trước một bước chắp tay nói với Hàn Hoán Chi: "Các huynh đệ lang viên ta ở Bình Việt đạo đuổi giết dư nghiệt phản quân, tất nhiên sẽ lấy ra vật tư từ trong phủ khố, chỉ là có chút vật tư còn chưa kịp bổ sung thủ tục, đại nhân cũng biết chiến sự thay đổi trong nháy mắt đâu có thời gian đi quản nhiều chuyện vụn vặt như vậy, nhưng đại nhân yên tâm, mỗi khoản Khưu Vĩ đều nhớ, sau này ta đều bổ sung hết tất cả thủ tục."

Hàn Hoán Chi ồ một tiếng: "Có thể bổ sung thì tất nhiên cũng không phải chuyện lớn gì."

Ông ta tựa người về sau: "Có chuyện ta vẫn luôn rất khó hiểu, Thạch tướng quân giúp ta nghĩ thử xem... Thời gian trước ta đã làm một vụ án, một chủ bộ trộm đồ từ phủ khố trong ra ngoài, lúc người của ta bắt hắn thì hắn nói những cái này cũng không phải là vấn đề, chỉ là không làm thủ tục, làm thủ tục thì không gọi là trộm."

Sau đó ông ta nhìn về phía Thạch Phá Đang: "Ngươi nói đây rốt cuộc có tính là trộm không?"

Không đợi Thạch Phá Đang lên tiếng: "Điều thú vị hơn là, năm kia phủ đình úy ta làm một vụ án nhỏ, trong nhà đô ngự sử đại nhân mất trộm vốn là cực kỳ bình thường, chuyện này bộ khoái của phủ Trường An có thể xử lý được, khổ nỗi đô ngự sử cảm thấy không ổn thỏa liền nhờ tới phủ đình úy ta, ta đành phải phái người đi điều tra, rất dễ dàng đã tra được là quản gia của quý phủ ông ta biển thủ, lúc mang người về thì quản gia kia nói là ta mượn, đều là mượn, chỉ là chưa kịp nói một tiếng với đô ngự sử đại nhân, ta về nói một tiếng không phải được rồi sao."

Hắn nhìn mắt Thạch Phá Đang: "Việc này, nếu là Thạch tướng quân xử trí, nên làm như thế nào?"

Thạch Phá Đang sắc mặt lúc trắng lúc xanh, trong lòng ân cần thăm hỏi một lượt mười tám đời tổ tông Hàn Hoán Chi và chủ bộ tên Khưu Vĩ này.

"Quy củ chính là quy củ, nếu đồ trong phủ khố có thể dùng trước rồi làm thủ tục sau, như vậy không phải là ta có thể bắt người trước làm thủ tục sau? Đừng nói, ta có thể, ngươi không thể."

Hàn Hoán Chi chỉ chỉ Khưu Vĩ: "Bắt lại, mang đi đối chiếu sổ sách, xem thử đã thiếu những thứ gì, dựa theo luật lệ của Đại Ninh, quan viên dính líu tới việc tham ô biển thủ hai trăm lượng bạc trở lên phủ đình úy còn có quyền trực tiếp điều tra."

Hai trăm lượng.

Đối với bách tính bình thường mà nói hai trăm lượng đương nhiên con số lớn, dù cho Đại Ninh dân giàu nước mạnh thì tuyệt đại bộ phân bách tính cũng không thể có hai trăm lượng tích trữ trong nhà, nhà bình thường một năm có thể dư dả mấy lượng bạc đã là không tệ, mấy lượng bạc đã là hy vọng của cả một nhà rồi.

Nhưng đối với Thạch Phá Đang mà nói hai trăm lượng bạc đương nhiên không là gì, tùy tiện vung tay chân là có hai trăm lượng bạc ném ra ngoài, nếu tiền gã tiêu xài đều là bổng lộc của mình thì không nói, hoàng đế cũng không có quyền can thiệp, nhưng nếu là tham ô hai trăm lượng bạc, dựa theo luật lệ Đại Ninh là có thể bãi quan.

"Hàn đại nhân rốt cuộc ngài muốn thế nào?"

"Chẳng thế nào, phủ đình úy làm việc từ trước đến nay không phải Hàn đại nhân muốn thế nào, mà là xem luật lệ thế nào."

"Ngài không phải là ra mặt thay Thẩm Lãnh vì lúc trước ta đã chỉnh hắn sao? Ta quả thật tham ô vật tư của phủ khố, chỗ này tính ra đương nhiên không thể không đủ hai trăm lượng, thủ hạ của ta có hơn ba ngàn chiến binh, hơn ba ngàn phụ binh, cộng thêm mã phu chăm sóc chiến mã, dân công, tùy tiện dùng một chút đồ trong phủ khố cũng không dừng lại ở hai trăm lượng, bây giờ Hàn đại nhân cứ lột quan phục của ta đi, ta nhận tội."

Những lời này nói cực không lý trí, cho nên Hàn Hoán Chi cười, người hữu dũng vô mưu như Thạch Phá Đang thật sự không tính là uy hiếp gì.

"Ta phá án chưa từng làm việc thiên tư, Thẩm Lãnh bị ngươi làm gì không liên quan đến phủ đình úy ta?"

Hàn Hoán Chi đứng lên đi đến trước mặt Thạch Phá Đang, ông ta cao hơn Thạch Phá Đang một chút, cho nên đây chính là nhìn xuống, hơn nữa là một kiểu nhìn xuống có sức uy hiếp tinh thần cực lớn. Mặc dù Thạch Phá Đang giết người như ngóe, lãnh binh tác chiến vô số lần, là người thân đẫm mùi máu giết ra từ trong núi thây biển máu, nhưng đó và trong lòng có quỷ hay không là hai chuyện khác nhau, một người dù khí có nặng đến đâu cũng không áp được sự chột dạ khi làm việc sai, huống hồ người đối mặt với gã là Hàn Hoán Chi.

"Ngươi vừa nói, ngươi chịu nhận tội?" Hàn Hoán Chi vẫn giữ ngữ khí bình thản: "Nhưng ta lại không muốn kết án nhanh như vậy, đủ hai trăm lượng là có thể bãi quan, chẳng lẽ chỉ bãi quan là có thể dừng? Tay của đại tướng quân lang viên có thể che khuất Hồ Kiến đạo, Bình Việt đạo, Tức Đông đạo, một tay che trời ở phía nam, nhưng không che được cặp mắt tra án của phủ đình úy, nếu ngươi đủ một ngàn lượng, ta chém ngươi trước rồi xin chỉ cũng không muộn. Vừa nói ngươi nói bổ thủ tục sau là không hợp quy củ, nhưng người của phủ đình úy ta giết người trước lại hợp quy củ, đối với tội ăn hối lộ trái pháp luật, không làm tròn trách nhiệm, nhất là trọng tội tham ô, người của phủ đình úy ta có quyền tiền trảm hậu tấu, đây là quyền mà bệ hạ cho, cho nên ta còn phải tra tiếp, xem là hai trăm lượng hay là một ngàn lượng."

Vai Thạch Phá Đang cũng đang run lên, gã thật muốn một đao chém chết tên khốn khiếp trước mặt này, người này sống chết giữ chặt mình không buông tay, nếu thật sự xử trí theo luật lệ, số vật tư gã tham ô tính ra đâu chỉ một ngàn lượng?

Đúng lúc này bên ngoài có một tràng tiếng bước chân, Thẩm Lãnh đã dẫn theo một kỳ chiến binh thủy sư tới nơi.

"Phong tỏa toàn bộ nơi này, phủ đình úy ta đưa cho ngươi quyền hạn, trong phạm vi phủ khố trọng địa tất cả mọi người bất kể là ai, cho dù là chiến binh, đoàn suất, giáo úy, tướng quân của lang viên, chỉ cần là người dám tùy tiện đi lại, đều coi là chống đối điều tra, ý đồ mưu nghịch."

Hàn Hoán Chi nói với Thẩm Lãnh xong câu đó Thạch Phá Đang liền bùng phát: "Ngươi nói mưu nghịch là mưu nghịch?!"

Hàn Hoán Chi không hệ thay đổi gì, vẫn rất thản nhiên: "Phải, ta nói mưu nghịch là mưu nghịch."

Ông ta trở lại ghế ngồi xuống: "Mấy ngày nay ta vẫn đang điều tra vụ án sổ sách của phủ khố Bình Việt đạo không đúng, không chỉ là sau khi thiết lập Bình Việt đạo, còn có sau khi Nam Việt diệt quốc vài năm, khi Lâm Việt vẫn còn thì tất nhiên ta tra không đến, truy cứu chuyện khi đó không không liên quan đến Đại Ninh, nhưng chuyện sau này thì đều có liên quan đến Đại Ninh, có liên quan đến Đại Ninh chính là có liên quan đến bệ hạ, nếu có người tham ô vật tư phủ khố, cấu kết thân hào địa phương cùng với di lưu quyền thần Lâm Việt ý đồ mưu nghịch, tội lớn như vậy, ta điều tra ra được thì sẽ vui như thế nào?"

Thạch Phá Đang chỉ căm tức nhìn Hàn Hoán Chi, một câu cũng nói không được, gã vốn dĩ không phải là một người giỏi ăn nói, có thể đánh người thì tuyệt đối không nói nhiều, Hàn Hoán Chi này chụp cái mũ này xuống cho gã, hậu quả nghiêm trọng cỡ nào thì ai cũng rõ ràng.

Vụ án lớn như vậy, hiện tại Hàn Hoán Chi chỉ là căn cứ vào nghi ngờ đã có quyền bắt gã mang về thẩm vấn, còn có thể trực tiếp áp lên xe chở tù đưa đến thành Trường An. Hôm nay ở trước mặt Hàn Hoán Chi gã còn dám đấu mắt như vậy, tới hoàng cung kim điện thành Trường An, gã dám cùng bệ hạ đấu mắt sao?

"Ngươi đừng hại ta!"

Cuối cùng Thạch Phá Đang rít qua kẽ răng nặn ra mấy chữ này.

Hàn Hoán Chi lắc đầu: "Vẫn là lần đầu tiên ta nghe thấy có người nói phủ đình úy hại người, phủ đình úy trước nay là ai hại người thì bắt người, người hại người đã đủ đáng chết rồi, ngươi nói nếu muốn hại người của Đại Ninh là băm thành vạn mảnh hay là giết cả cửu tộc?"

Thạch Phá Đang: "Ngươi đừng ngậm máu phun người! Ta tham ô vật tư không sai, nhưng đều dùng trong đội ngũ chiến binh lang viên, các binh sĩ đều tận mắt thấy, Hàn Hoán Chi ngươi chớ có nói bậy bạ, Thạch Phá Đang ta không phải người có thể tùy tiện để bị hãm hại vu tội!"

"Hãm hại?" Hàn Hoán Chi chỉ chỉ những khố phòng kia: "Từ sau khi Lâm Việt quốc diệt, có ít nhất hơn một nửa số đồ trong phủ khố đã bị người chuyển đi, những thứ này hiện giờ ở đâu? Ta chỉ tra được ở trong chiến binh lang viên ngươi có, Thạch Phá Đang, chắc hẳn ngươi biết ta muốn biết cái gì, mà vừa hay ngươi lại biết một chút gì đó, cho nên ngươi là định gánh tội thay người khác?"

Trong nháy mắt, cuối cùng Thạch Phá Đang cũng hiểu được Hàn Hoán Chi tới làm gì, ông ta đâu có đơn thuần là xả giận cho Thẩm Lãnh, chỉ sợ là sớm đã muốn động đến mình rồi.

Mấu chốt là, gã thật sự biết một số chuyện.

Bình Luận (0)
Comment