Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 186 - Chương 186: Bây Giờ Có Thể Bàn Chuyện Rồi

Chương 186: Bây giờ có thể bàn chuyện rồi Chương 186: Bây giờ có thể bàn chuyện rồi

Mấy ngày trước tết trong thành Thi Ân có vẻ khác thường, khác thường cũng không phải bởi vì xảy ra chuyện lớn gì, ngược lại là bởi vì chẳng có gì phát sinh, sự bình tĩnh này chính là không bình thường.

Phàm là người có thể tiếp xúc đến tầng lớp này đều đang đợi, muốn xem thử vòng xoáy xuất hiện từ phương hướng nào. Hàn Hoán Chi ở Bình Việt đạo một tháng có thể điều tra ra bao nhiêu chuyện, sợ chỉ có người bị ông ta điều tra mới rõ ràng hơn, còn rõ hơn cả Hàn Hoán Chi, cho nên thật ra trong lòng rất nhiều người đang chờ đợi nước cờ tiếp theo của những người đó, nói chuẩn xác một chút là chờ bọn họ khi nào giết Hàn Hoán Chi, giết như thế nào.

Bị điều tra ra cái gì và giết Hàn Hoán Chi đều không phải chuyện tốt, hai cái hại thì chọn cái nhẹ hơn, nếu những chuyện kia đều bị phơi bày ra ngoài thì sẽ chết không ít người, Bình Việt đạo sẽ có động đất, sẽ có sóng lớn lan tràn, so sánh ra nếu chỉ là Hàn Hoán Chi chết cùng lắm thì hy sinh một vài người là có thể bảo toàn cho nhiều người hơn. Đương nhiên không chỉ là nhìn như vậy, Hàn Hoán Chi chết chỉ là tranh thủ một ít thời gian để che giấu thêm nhiều chuyện, ai cũng rõ ràng đó là tuyên chiến với hoàng đế bệ hạ Đại Ninh.

Giết Hàn Hoán Chi, chính là trực tiếp chĩa kiếm vào hoàng đế bệ hạ, bệ hạ sẽ bùng phát lửa giận lớn cỡ nào?

Chỉ là ai cũng không ngờ rằng người phá vỡ sự yên bình này không phải là những người đó phát lực, mà là Hàn Hoán Chi.

Buổi chiều, một kỳ chiến binh thủy sư ùn ùn kéo vào nơi trú đóng của chiến binh lang viên, Đại Ninh lập quốc nhiều năm như vậy đây là lần đầu tiên xuất hiện đối kháng giữa chiến binh và chiến binh, màn kịch này nghĩ thôi đã thấy phấn khích kích thích rồi.

Nhưng trên thực tế, cảnh tượng cũng không có bùng nổ nhiều như trong dự đoán.

Trong nơi trú đóng của hiến binh lang viên có chừng tổng cộng tám ngàn người, bao gồm hơn ba nghìn chiến binh lang viên, số lượng phụ binh gần như ngang ngửa, mã phu, y quan cùng với một đám nhân viên tùy quân. Mà chiến binh thủy sư đi vào chỉ có một kỳ hơn một ngàn người, đối kháng này dường như hơi có mùi lấy trứng chọi đá, người tự phụ đến mức nào đi nữa cũng sẽ không cam đoan mình mang theo một ngàn người có thể đánh bại hơn ba ngàn chiến binh lang viên, nhất là ở trên đất bằng.

Nhưng nếu như lấy trứng chọi đá mà trên quả trứng kia lại dán một tờ thánh chỉ thì sao?

Thạch Phá Đang muốn giết người, muốn băm vằm Hàn Hoán Chi ngay lúc này.

Nhưng gã không dám, chung quy cũng không dám, gã biết Hàn Hoán Chi sớm muộn gì cũng sẽ chết, những người đó nếu không diệt trừ Hàn Hoán Chi thì chẳng khác nào tự sát tập thể, không, còn không bằng tự sát thể diện, kết cục sẽ càng thê thảm hơn, bọn họ sẽ như dã lang đợi thời cơ đi săn, một khi nhìn thấy cơ hội liền nhào lên xé Hàn Hoán Chi thành từng mảnh vụn, những điều này đều có thể đoán được, nhưng mà đoán được không phải có nghĩa đích thân tham dự vài, ai cũng có thể giết Hàn Hoán Chi nhưng bản thân Thạch Phá Đang gã không thể giết.

Cho nên gã rất bị động, cũng chỉ có thể bị động.

"Hàn đại nhân, rốt cuộc ngài muốn làm gì?"

Thạch Phá Đang hít sâu mấy hơi để bản thân cố gắng bình tĩnh lại, trước đó la hét xong gã bỗng nhiên ý thức được sự thất thố của bản thân. Phụ thân gã là Thạch Nguyên Hùng, là đại tướng quân chiến binh lang viên, muốn động đến phụ thân gã cho dù là bệ hạ cũng phải suy nghĩ cho kỹ, thậm chí là nghĩ kỹ rồi vẫn không được.

Hàn Hoán Chi ngông nghênh đến mức nào cũng không dám thật sự trực tiếp chém gã, nhiều nhất là lập tức bắt người áp giải đến thành Trường An, nhưng đối với Thạch gia mà nói như vậy đã là rất nghiêm trọng, Thạch Nguyên Hùng tuyệt không cho phép chuyện như vậy phát sinh, như vậy thì chỉ có thể là ba lựa chọn... Thứ nhất, cách không lý trí nhất, hạ lệnh cho chiến binh lang viên ở trong doanh địa lúc này bắt hết Hàn Hoán Chi cùng với một kỳ chiến binh thủy sư này. Hơn ba nghìn ba ngàn chiến binh đấu với hơn một ngàn, mà còn là lang viên đánh chiến binh thủy sư bình thường thì phần thắng rất lớn, nhưng đánh nhau thì cục diện sẽ không thể khống chế nữa.

Thứ hai, tự giơ tay chịu trói bị áp giải đến thành Trường An, phụ thân nhất quyết sẽ không trơ mắt đứng nhìn, giữa đường giữ gã lại, thật ra kết cục cũng không kém bao nhiêu so với đánh ngay bây giờ.

Thứ ba, phối hợp.

Hàn Hoán Chi lần này tới nói là kiểm tra sổ sách nhưng thật ra chính là ép cha con Thạch Nguyên Hùng chọn phe, cho bọn họ một cơ hội lựa chọn cuối cùng. Sau khi bình tĩnh lại Thạch Phá Đang liền nhanh chóng nghĩ đến điểm này, điểm này rất quan trọng.

Chọn phe!

Còn cần phải suy nghĩ? Phụ thân quả thật dao động, nhưng đó là bởi vì lo lắng cho địa vị của mình mới có dao động, bảo phụ thân phản kháng hoàng đế? Thậm chí hưng binh tạo phản?

Hàn Hoán Chi cũng không trả lời câu hỏi của Thạch Phá Đang ngay, chỉ lẳng lặng nhìn nam nhân tuổi tác cũng không phải quá lớn nhưng lại cố ý để râu kín mặt này, từ trên khuôn mặt này Hàn Hoán Chi có thể phân tích ra rất nhiều thứ, những thứ rất thú vị. Thạch Phá Đang không tính là anh tuấn nhưng cũng không xấu, cố ý để râu quai nón là vì như vậy trông gã càng có vẻ thành thục hơn. Gã là con của đại tướng quân nên phải chịu áp lực to lớn đến mức người khác không thể tưởng tượng được, người bình thường sẽ chỉ nhìn thấy vẻ ngoài chói lóa của gã, hâm mộ xuất thân của gã, thậm chí sẽ còn ghen tị với sự ngang ngược của gã nữa.

Nhưng mà hẳn gã rất muốn thoát khỏi cái vầng hào quang bao phủ quá lớn của phụ thân mình?

Gã đặc lập độc hành, gã hống hách, gã cố gắng, gã đi lại với quan viên các cấp của Bình Việt đạo, đều là muốn chứng minh bản thân mình.

Người như vậy, rất thú vị, rất mạnh nhưng nhược điểm cũng rõ ràng đến như vậy.

Cho nên Hàn Hoán Chi không vội trả lời Thạch Phá Đang, việc la hét bức người trước đó đã đủ rồi, hiện tại áp lực của Thạch Phá Đang vừa mới ổn, nếu lại ép buộc gã nữa thì sẽ xảy ra vấn đề, khống chế ngọn lửa là chuyện cực quan trọng. Ông ta cho Thạch Phá Đang thời gian để suy nghĩ, ông ta tin một người như Thạch Phá Đang tuyệt không phải thật sự chỉ là hữu dũng vô mưu như biểu hiện ra ngoài, chỉ là cần thời gian suy nghĩ.

Bị Hàn Hoán Chi nhìn lâu như vậy, lòng Thạch Phá Đang càng ngày càng nhột, lệ khí trước đó cũng tiêu tán vô hình.

"Hàn đại nhân, ngài cũng biết, ta không có tham dự bất cứ chuyện gì cả."

"Ồ?" Hàn Hoán Chi cười, bởi vì ông ta đã phát hiện ra chỗ hổng, Thạch Phá Đang đã để lộ ra chỗ hổng.

"Ta thấy Thạch tướng quân dường như có những lời không dễ nói lắm, con người nói chuyện đều có sơ sẩy, nếu ngươi cảm thấy mình không dễ ứng phó với ta, chi bằng như vậy, trước hết ngươi theo ta trở về, ta lập tức phái người đi đại doanh lang viên thông báo với phụ thân ngươi, đại tướng quân Thạch Nguyên Hùng, khoảng thời gian này ngươi có thể ngậm miệng không nói cái gì cả, đợi sau khi đại tướng quân tới ta sẽ nói chuyện với ông ta."

Lời Hàn Hoán Chi nói rất có ý tứ, vì thế lửa giận của Thạch Phá Đang lập tức lại bị thổi bùng lên, vừa mới bình tĩnh lại không bao lâu cơn tức liền tràn lên như sóng biển.

"Ngài có ý gì, ngài nói ta không thể chịu trách nhiệm với việc mình làm?" Thạch Phá Đang cười lạnh: "Nếu Hàn đại nhân cảm thấy ta tội đã chí tử, vậy thì bây giờ cứ chém ta, tay của ta bất động, quân lệnh không hạ thì chiến binh lang viên của ta tuyệt đối sẽ không làm khó dễ các người. Thật ra đây đã là thái độ của ta, nếu ta thực sự có tâm tư gì không ổn chẳng lẽ Hàn đại nhân cho rằng dựa vào mấy chục hắc kỵ cộng thêm một kỳ tán binh du dũng mà ngài mang đến là đối thủ của lang viên ta?"

Hàn Hoán Chi hơi nhướn đầu lông mày lên: "Xem ra ngươi đã nghĩ tới."

Thạch Phá Đang biến sắc: "Ta đã nghĩ tới cái gì?"

"Ngươi đã nghĩ tới dùng ba kỳ lang viên thủ hạ này của ngươi vây giết chúng ta."

"Ta không có!"

Hàn Hoán Chi chậm rãi đi quanh Thạch Phá Đang một vòng, bước chân rất chậm, vừa đi vừa nói: "Hay là Thạch tướng quân còn nghĩ, dựa vào ba kỳ lang viên này đánh thẳng một mạch tới thành Trường An đây? Ta không biết tại sao ngươi phải gánh tội thay người khác, nhưng người khác lại mừng rỡ trong lòng cười đến nở hoa, bọn họ nghĩ tên mãng phu Thạch Phá Đang kia quả nhiên có thể lợi dụng, tất cả tội nghiệp để cho một mình hắn gánh vác thật tốt."

"Ta vô tội!" Thạch Phá Đang lớn tiếng nói: "Ta cũng sẽ không gánh tội cho người khác."

"Như vậy..."

Hàn Hoán Chi đi một vòng lúc nói đến hai chữ này vừa khéo lại trở về vị trí đối diện với Thạch Phá Đang, hai người đứng mặt đối mặt, mắt nhìn mắt.

"Như vậy, Thạch tướng quân biết chuyện gì thì tại sao không nói ra? Lẽ nào Thạch tướng quân cho rằng, đại tướng quân Thạch Nguyên Hùng quân công cái thế cho nên che được tội mưu nghịch? Nói ra thì bệ hạ quả thật là một người nhớ tình cũ, không thể thật sự sẽ cho đại tướng quân Thạch Nguyên Hùng một cái giải giáp quy điền, còn ngươi... thay cha chịu tội chứ."

"Thạch gia ta trên dưới trong sạch!" Thạch Phá Đang mắt cũng đỏ lên: "Chuyện xấu xa gì đó mà những người đó làm không có liên quan gì tới Thạch gia ta, bọn họ lôi kéo ta thế nào ta cũng không vi thế mà thay đổi, Bình Việt đạo từ trên xuống dưới có bao nhiêu người sạch sẽ? Chút không sạch sẽ này của Thạch Phá Đang ta so với bọn họ có tính là gì! Hàn Hoán Chi ngươi đừng khinh người quá đáng, ngươi không có bản lĩnh đi đối phó với những người đó nên muốn lấy ta ta gánh tội thay, bệ hạ đòi ngươi người thì ngươi liền tuỳ tiện kéo người bù vào, ta xem thường ngươi!"

"Bọn họ?" Hàn Hoán Chi ánh mắt sáng lên: "Những ai?"

Thạch Phá Đang vừa muốn nói thì bỗng nhiên ngẩn người, lúc này mới phát hiện mình đã bị lừa.

"Ta..."

"Mời Thạch tướng quân tìm một chỗ suy nghĩ thật kỹ xem nên nói những gì vậy." Hàn Hoán Chi khoát tay: "Thẩm tướng quân, nhờ ngươi phong tỏa những phủ khố này, điều thân tín tinh nhuệ áp vận tất cả sổ sách về Tô Viên, hơn nữa chia binh đóng ở đây, tất cả nhân viên tại chức của phủ khố đều không được dễ dàng rời đi."

"Vâng." Thẩm Lãnh chắp tay: "Ta sẽ đi làm ngay."

Hắn xoay người căn dặn Vương Căn Đống phân công nhân thủ, dùng giấy niêm phong tất cả khố phòng, chiến binh lang viên thì ở lại trong doanh phòng không được tự ý đi lại, tất cả nhân viên tại chức của phủ khố đều bị nhốt trong khố phòng, những người hôm nay không đến cũng được phái người đi đưa về, trong khoảng thời gian ngắn động tác tựa như sấm sét làm cho người ta trở tay không kịp, sự yên tĩnh đã rất lâu trong nháy mắt liền gió cuốn mây ùn.

Hàn Hoán Chi mời Thạch Phá Đang lên xe ngựa của mình, ông ta đứng ở cạnh xe ngựa vẫy tay với Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh cũng lập tức bước nhanh đến.

"Ngươi cũng theo ta về Tô Viên, Trà Nhi cô nương trong lòng còn lo lắng, sau đó ngươi lại trở về phủ khố này trông coi giúp ta, nơi này quan trọng nhất đấy."

Thẩm Lãnh gật đầu, đương nhiên hắn đã nhìn ra Hàn Hoán Chi không phải nhằm vào Thạch Phá Đang, Thạch Phá Đang là một cửa thoát mà những người kia căn bản không dự liệu đến, người nào sẽ nghĩ tới Hàn Hoán Chi lại chạy đi hạ đao vớiThạch Phá Đang, một đao kia chém xuống cũng thật ác.

Tất cả di lưu quyền thần Lâm Việt đều đang run sợ chờ một đao kia của Hàn Hoán Chi chém xuống mình, cho dù là nữ nhân tên Dương Bạch Y ở trong ngõ Thái Thủy kia cũng không an ổn, Bạch Tiểu Lạc chẳng làm gì hết là vì y đang đợi cơ hội, lúc này không có một ai để ý đến Thạch Phá Đang, bởi vì gã vốn là một người ngoài cuộc.

Nhưng mà, Thạch Phá Đang vừa vào cuộc, trong nháy mắt cục diện liền trở nên sóng trào mãnh liệt.

Trên xe ngựa, Hàn Hoán Chi liếc mắt nhìn Thạch Phá Đang một cái lại nhìn Thẩm Lãnh một cái: "Hai vị đều là tướng quân chiến binh của Đại Ninh, sau này hai người các ngươi cũng còn có cơ hội hợp tác cộng sự, cho nên ta nói lời này hai vị có hiểu?"

Hai người cũng không phải ngu ngốc, đương nhiên hiểu.

Thẩm Lãnh không nói gì, Thạch Phá Đang liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái.

Ý tứ trong lời nói của Hàn Hoán Chi không thể rõ hơn được nữa, đầu tiên là cảnh cáo Thạch Phá Đang ngươi nếu ngoan ngoãn phối hợp thì ngươi vẫn là tướng quân chiến binh lang viên, ta không động đến ngươi, sau này ngươi nên như thế nào vẫn là như thế nào, thứ hai là cảnh cáo Thẩm Lãnh rằng chuyện Thạch Phá Đang đánh Đỗ Uy Danh bọn họ nên một vừa hai phải, sau này hai người các ngươi còn phải cộng sự.

Cho nên Thẩm Lãnh không nói, Thạch Phá Đang nhìn hắn một cái.

Bầu không khí trong xe ngựa lập tức trở nên áp lực hẳn, theo lý mà nói chuyện này đối với Thẩm Lãnh mà nói hẳn là dễ chấp nhận hơn, dù sao Hàn Hoán Chi đây cũng là giúp hắn chèn ép Thạch Phá Đang, nhưng mà Thẩm Lãnh cũng không định chỉ nhận như vậy.

Bịch!

Thẩm Lãnh đột nhiên đá một cước vào mặt Thạch Phá Đang, Thạch Phá Đang không kịp phòng bị, khuôn mặt kia bị Thẩm Lãnh đạp một cước gần như biến hình, mũi sụp xuống, khóe miệng cũng lệch, trong nháy mắt máu từ miệng trào ra, cả người đều choáng váng.

Thẩm Lãnh vẫn chưa chấm dứt, đá một cước vào mặt Thạch Phá Đang rồi lao lên, đầu gối huých thật mạnh vào ngực Thạch Phá Đang, một đòn này ít nhất đánh gãy hai cái xương sườn, một giây sau nắm đấm của Thẩm Lãnh dừng trên huyệt thái dương của Thạch Phá Đang, một quyền này đã thu lực, nếu không thì một quyền có thể đánh chết người.

Sau một quyền đầu của Thạch Phá Đang đập vào thùng xe, người mềm nhũn trượt ngồi ở đó.

Thẩm Lãnh lau máu trên tay ngồi trở lại vị trí ban đầu: "Hiện tại có thể bàn chuyện sau này hợp tác hay không hợp tác rồi."

Bình Luận (0)
Comment