Hàn Hoán Chi nhìn Thẩm Lãnh với ánh mắt tò mò, ông ta biết việc Thẩm Lãnh làm vừa rồi không đúng, sau khi ông ta đã ra ám thị mà Thẩm Lãnh còn động thủ, trong lòng Hàn Hoán Chi cũng khó tránh khỏi có chút không thoải mái, bởi vì ông ta muốn Thạch Phá Đang phối hợp, Thạch Phá Đang phối hợp chính là Thạch Nguyên Hùng phối hợp. Tất cả mọi người đều tưởng là Hàn Hoán Chi chờ ý chỉ của bệ hạ thái độ của bệ hạ, thật ra đều sai, Hàn Hoán Chi chính là chờ thái độ của Thạch Nguyên Hùng.
Thái độ của bệ hạ từ đầu đến cuối đều chỉ có một, nếu không tại sao Hàn Hoán Chi lại phải tới Bình Việt đạo? Trở ngại lớn nhất của Hàn Hoán Chi không phải những di lão từng nắm quyền cao của Lâm Việt, những người đó ở triều quyền Đại Ninh cũng chẳng là cái đinh gì, đương nhiên cũng trước mặt không phải là kẻ thù không thấy mặt đến từ nội bộ Đại Ninh kia, mà là Thạch Nguyên Hùng.
Nếu Thạch Nguyên Hùng dao động đi sang bên kia, như vậy Hàn Hoán Chi được đưa lên chính tam phẩm thì thế nào? Đội ngũ hắc kỵ mở rộng thành một kỳ thì như thế nào?
Ngay từ đầu mục tiêu hàng đầu của Hàn Hoán Chi đã không phải là những người ẩn trong chỗ tối kia, mà là mầm họa lớn nhất Thạch Nguyên Hùng này.
Trong xe ngựa Thạch Phá Đang đã bị đánh giơ tay lên lau vết máu ở khóe miệng, đột nhiên phá lên cười, giống như một con dã thú bất khuất.
Gã nghĩ bộ dạng của mình lúc này tất nhiên là xấu tới cực hạn, khắp mặt đều là máu, mũi cũng gãy. Một quyền đánh vào huyệt thái dương của Thẩm Lãnh làm cho gã choáng váng, nhưng gã lại không quá tức giận, ngược lại còn cảm thấy rất thích thái độ của Thẩm Lãnh đối với gã như vậy, bởi vì nếu đổi lại là gã cũng sẽ làm như vậy, có thể đánh thì còn đánh nặng hơn một chút.
Hẳn là đã bị gãy hai cái xương sườn, cho nên ngồi cũng đau, Thạch Phá Đang chống tay ngồi lên, cố nén đau cười với Thẩm Lãnh, miệng dính đầy máu cười lên trông có vẻ rờn rợn.
"Chờ sau này tìm cơ hội, ta sẽ cùng ngươi đánh một trận đàng hoàng."
Thạch Phá Đang nhìn vào mắt Thẩm Lãnh gằn từng tiếng một nói ra câu này, thoạt nhìn thê thảm nhưng đầy ý chí chiến đấu.
Thẩm Lãnh căn bản là không thèm để ý đến gã.
Hàn Hoán Chi sắc mặt có chút âm trầm nhìn Thẩm Lãnh: "Trong mắt ngươi mặt mũi của ta không đáng tiền như vậy?"
Thẩm Lãnh: "Mặt mũi Hàn đại nhân có một cái mạng nặng như vậy, ngài nói đáng giá không đáng tiền?"
Ngụ ý là, nếu không có mặt mũi của Hàn đại nhân thì ta sẽ đánh chết gã.
Hàn Hoán Chi hừ một tiếng dường như lại càng không hài lòng hơn, nói nhỏ thì là Thẩm Lãnh không nể mặt ông ta, nói lớn thì là Thẩm Lãnh không màng toàn đại cục, nhưng mà đây chỉ là bởi vì ông ta không hiểu rõ Thẩm Lãnh lắm, nếu lúc này Hàn Hoán Chi đổi lại là Trang Ung, lúc Thẩm Lãnh lên xe ngựa là Trang Ung nhất định sẽ ngồi xích sang một bên chút, cho Thẩm Lãnh nhiều chỗ trống một chút, tránh cho y phục của mình bị dính máu bẩn.
Trước giờ Thẩm Lãnh đã không phải là một quân nhân điển hình, cũng không phải một quan viên điển hình, hắn là một người bao che con điển hình. Khi Đỗ Uy Danh đi theo hắn mặc kệ có bao nhiêu xích mích, đi theo hắn chính là đi theo hắn, Đỗ Uy Danh bị đánh thì cuối cùng hắn vẫn phải đánh trả lại.
Hàn Hoán Chi nghĩ đến ba chữ "bao che con" kia đột nhiên không tự chủ được mà bật cười, chút oán khí đối với Thẩm Lãnh cũng không biết sao đã tự tiêu tan... Ngẫm lại, Trang Ung là người như vậy, Thẩm Tiểu Tùng là người như vậy, Diệp Lưu Vân cũng thế, Diệp Cảnh Thiên, Diệp Khai Thái đều thế, chẳng lẽ bản thân ông ta không phải thế? Xét đến cùng, đều là kiểu người vì bệ hạ.
Lúc trước bệ hạ còn trẻ lãnh binh giao chiến với người Hắc Vũ, đánnh còn thảm liệt hơn trận chiến ấy của Trang Ung nhiều, nhưng trận chiến ấy đánh đến nở mày nở mặt, từ khi Đại Ninh lập quốc tới nay bệ hạ là người đầu tiên mang binh đánh vào cảnh nội Hắc Vũ ba trăm dặm, cho dù bây giờ cũng không ai dám nói mình làm tốt hơn so với hoàng đế lúc trước.
Sau trận chiến ấy có người khuyên bệ hạ đừng báo quân công cho thủ hạ của mình nhiều như vậy, lão hoàng đế nhất định sẽ hiểu lầm ông ta, cho là ông ta đang lôi kéo lòng người, là muốn kết bè kết cánh, là muốn khống chế quân quyền, nhưng mà bệ hạ làm sao chịu nghe? Những người đó đi theo ông ta trên chiến trường vào sinh ra tử, giết đến mức máu chảy thành sông, ông ta không báo quân công, ông ta không bao che con thì ai bao che?
Người này cũng khuyên, người kia cũng khuyên, ai khuyên đều không khuyên được, ông ta cố ý xin chỉ, lão hoàng đế không đồng ý, ông ta náo loạn một trận lớn ngay tại trong ngự thư phòng, cuối cùng lão hoàng đế đều phê quân công ông ta báo lên, người chiến tử nhận được trợ cấp gấp hai lần trước đây, nhưng còn ông ta thì sao? Sau đó ông ta bị miễn quân quyền, thành một vương gia nhàn tản.
Nhưng dù vậy bệ hạ vẫn không giữ được kia trái tim bao che con hừng hực thiêu đốt đó, đi tìm con mồ côi của tướng sĩ chết trận trong trận chiến năm đó, có thể tìm được mấy người thì tìm mấy người, có thể dạy bản lĩnh gì thì dạy bản lĩnh đó. Hàn Hoán Chi còn nhớ năm ấy sau khi Thẩm Tiểu Tùng rời đi không lâu thì hoàng đế lên ngôi, các hán tử lớn lên trong phủ Lưu Vương liền đứng chỉnh tề trong viện tử nhìn bệ hạ. Bệ hạ bảo mỗi người đều bưng một bát rượu, mọi người tưởng bệ hạ muốn uống cùng mọi người, nhưng bệ hạ lại giơ bát rượu lên cao mà nói với bầu trời, lúc ta ở trong quân chưa từng cho phép các ngươi bị khinh bỉ bị ức hiếp, các ngươi chết trận, ta đã thay các ngươi nuôi con cái trưởng thành, cũng không thể cho phép con của các ngươi bị ức hiếp, mấy năm nay từ đầu đến cuối không dám lơi lỏng, các ngươi cúi đầu nhìn con của mình xem, ai ai cũng đã là nhân tài trụ cột của Đại Ninh, cuối cùng ta cũng không có thẹn với các ngươi.
Một chén rượu liền rưới xuống mặt đất, thế là tất cả rượu đều rưới xuống mặt đất.
Chén rượu ấy là bệ hạ kính vong linh phụ thân của những người tuổi trẻ này ở trên trời, mà vào giờ khắc này đám hán tử nhìn bệ hạ kính rượu trong lòng đều lập lời thề, lúc trước phụ thân vì Lưu Vương thế nào, chúng ta sẽ vì bệ hạ như thế.
Bệ hạ mới ngồi lên đại bảo, mọi sự khó khăn, bọn họ liền vượt mọi chông gai vì bệ hạ, bệ hạ liền che gió che mưa cho bọn họ.
Cũng không biết tại sao, nghĩ tới những chuyện này mắt Hàn Hoán Chi lại hơi đỏ lên, nhưng khóe miệng lại không tự chủ được mà cong lên một chút.
Đây là nhất mạch tương thừa.
Thạch Phá Đang không chú ý tới vẻ mặt thay đổi của Hàn Hoán Chi mà chỉ nhìn Thẩm Lãnh, gã đột nhiên cảm thấy tên khốn khiếp Thẩm Lãnh này thực con mẹ nó hợp tính mình, tuy rằng bị đánh và còn đánh rất thảm, nhưng trong lòng thậm chí có một chút thích thú.
Ti tiện không?
"Đi hải cương phía nam khai chiến với người Cầu Lập, ngươi đừng có dễ dàng bị đám chó Cầu Lập giết chết như vậy." Thạch Phá Đang phun nước miếng dính máu: "Đánh chết ngươi, cũng phải là ta đánh chết ngươi."
Thẩm Lãnh nhún vai, hừ một tiếng giọng mũi.
Xe ngựa về đến Tô Viên, hắc kỵ tản ra hai bên, Thạch Phá Đang từ trên xe ngựa xuống đầu tiên không hề cảm thấy mất mặt vì bị người khác đánh chút nào, lúc bước đi vẫn ngẩng đầu ưỡn ngực. Bên ngoài Tô Viên này có bao nhiêu con mắt nhìn, vì thế rất nhanh đã có tin tức truyền đi nói Thạch Phá Đang bị đánh rất thảm, xem ra là đã thật sự chọc giận Hàn Hoán Chi.
Hàn Hoán Chi oan uổng ghê gớm.
Trong gian nhà phụ, Thạch Phá Đang ngồi trên ghế, y quan rửa sạch vết thương trên mặt cho gã, nhưng từ đầu đến cuối gã đều nhìn Thẩm Lãnh ở phía đối diện, trong cặp mắt ấy tràn ngập sự không phục, nghĩ nếu không phải là ngươi đánh lén thì làm sao lão tử có thể bị ngươi đánh thảm như vậy
Thẩm Lãnh cũng không nhìn gã một cái, nghĩ ngươi lườm ta thì có thể thế nào, còn có thể lườm chết ta à?
Hàn Hoán Chi ngồi xuống ghế, câu nói đầu tiên căn dặn là: "Đi rửa xe ngựa một chút."
Ông ta là một người ưa sạch sẽ, Thẩm Lãnh đánh Thạch Phá Đang trong xe ngựa thì tự nhiên sẽ không sạch sẽ nữa, nhất là Thạch Phá Đang còn nhổ một ngụm nước miếng.
Người quỳ gối ở bên cạnh còn căng thẳng hơn cả Thạch Phá Đang, y tên là Nguyên Đức, y chẳng những căng thẳng hơn Thạch Phá Đang, lúc trước bị đánh cũng thảm hơn Thạch Phá Đang, bây giờ nhìn thương thế đã đỡ rất nhiều, người cũng có tinh thần hơn một chút, chỉ là vì chuyện nên nói đều nói gần hết rồi, sợi dây kéo căng trong lòng cũng đã nới lỏng, tiếp theo vận mệnh của bản thân mình như thế nào thì phải xem một suy nghĩ của Hàn Hoán Chi.
"Ngài sớm muốn đi lấy chỗ sổ sách kia phải không."
Thạch Phá Đang nhìn Hàn Hoán Chi hỏi, bị đánh một trận ngược lại cũng tỉnh táo rất nhiều, rất nhiều chuyện cũng đã có thể hiểu ra.
"Diệp Khai Thái và ngài liên thủ làm ván cờ này, thực sự âm hiểm đến vậy. Ta đã nói tại sao đồng ý cho ta đóng quân ở bên phủ khố đơn giản như vậy, bây giờ xem ra cho dù là bản thân ta tự không nói, Diệp Khai Thái cũng sẽ nghĩ cách để cho ta đóng quân ở đó, ta đặt lang viên ở đó, các ngươi yên tâm, những người đó cũng yên tâm... Các ngươi sẽ nghĩ ta chung quy cũng không phải người của bọn họ, phủ khố có lang viên nhìn có vẻ sẽ không có vấn đề, bọn họ cũng nghĩ như vậy, cảm thấy ta chung quy cũng không phải người của các ngài, phủ khố ở trong tay lang viên ta nhìn còn tốt hơn so với bị các ngài nhìn."
"Thật âm hiểm."
Đây là lần thứ hai gã nói câu này.
Tầm nhìn của Thạch Phá Đang từ trên người Thẩm Lãnh rời đi nhìn về phía Hàn Hoán Chi: "Diệp Khai Thái, Diệp Cảnh Thiên ngay từ đầu đã nghĩ làm thế nào kéo ta vào ván cờ này, cho nên mặc kệ ở Bình Việt đạo ta ngang ngược như thế nào bọn họ cũng không nghe không hỏi, cái gì cũng ngầm đồng ý ngầm cho phép, vì thế ta liền nghĩ là mình rất lợi hại, sau đó bị các ngươi kéo vào trong bẫy từng bước một, ta còn vui sướng giúp các người trông coi phủ khố nữa."
"Nhưng cuối cùng các người không có lý do để kiểm tra sổ sách. Nếu các người trực tiếp đi kiểm tra sổ sách thì những người đó sẽ lập tức cảnh giác, hiện tại thật tốt, ta bị các người đánh, sổ sách của phủ khố cũng bị các người khiêng đến, mà con mẹ nó lý do lại là Thạch Phá Đang ta ăn hối lộ trái pháp luật."
Gã ngẩng đầu lên, không phải bởi vì kiêu ngạo, là vì trong mũi lại có máu chảy xuống.
"Ta thất bại."
Gã ngửa đầu nói mình thất bại.
"Nói đi Hàn đại nhân, ngài muốn bảo ta nói cái gì?"
Hàn Hoán Chi cười rất vui vẻ, cuối cùng ông ta cũng thấy được một mặt thật sự của Thạch Phá Đang, chỉ có nhìn thấy một mặt này ông ta mới có thể lấy được những thứ mình muốn có được.
"Là ai?"
Câu hỏi của Hàn Hoán Chi chỉ đơn giản như vậy.
"Kỳ lạ." Thạch Phá Đang nhìn Hàn Hoán Chi hỏi lại: "Chẳng lẽ ngài còn không biết là ai?"
Hàn Hoán Chi không nói, Thạch Phá Đang thở dài: "Cũng đúng, cho dù ngài biết là ai thì có thể có cách nào, người đó là mẫu nghi thiên hạ, các người thật sự dám động đến? Bệ hạ cũng không thể tuỳ động đến bà ta, nhưng một trong những nguyên nhân không dám động đến bà ta là phụ thân ta và nhà bà ta được tính là họ hàng xa, lúc đầu cũng qua lại thường xuyên, trong lòng bệ hạ chắc chắn một phần chính là nam cương này."
Hàn Hoán Chi gật đầu: "Ngươi nói rất thấu triệt."
Thạch Phá Đang hừ một tiếng: "Trong lời ngươi nói có chút ý che giấu, dường như đang nói hóa ra ta rất ngốc?"
Hàn Hoán Chi lại không nói nữa.
Thạch Phá Đang nhìn về phía Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh một bàn tay nắm bắt vành tai của mình nói một câu: "Đừng khách khí."
Thạch Phá Đang: "Cái gì mà đừng khách khí?"
Thẩm Lãnh: "Hóa ra ngươi có thể thật sự rất ngốc, vừa rồi ta thay ngươi đả thông hai mạch nhâm đốc, người cũng trở nên thông minh hẳn, cho nên đừng khách khí."
Thạch Phá Đang: "sao ngươi lại không biết xấu hổ như vậy?"
Thẩm Lãnh thầm nghĩ ngươi thua thì đã thua, ngươi vừa mới biết điểm này.
Hàn Hoán Chi hỏi: "Cho dù ta bắt những người này, có phải cũng không có chứng cứ trực tiếp chứng minh là vị trong cung kia sắp xếp không?"
"Đương nhiên không có." Thạch Phá Đang nói: "Bà ta cũng không ngu, nhiều nhất là ngài bắt hết những người nên bắt ở trong Bình Việt đạo này, nhưng chỉ là không chạm đến bà ta được, vĩnh viễn cũng không chạm được. Ngài tin ta, cho dù ngài bắt hết những người từng là quyền thần Lâm Việt đó, dù đánh người ta đến mức vãi c.. cũng sẽ không hỏi được một chút tin tức liên quan đến bà ta, không tin thì ngài thử xem."
Trong nháy mắt, Hàn Hoán Chi cảm thấy có chút chán nản.
Nhưng đương nhiên ông ta sẽ không từ bỏ: "Tại sao?"
"Ngài thử xem sẽ biết." Thạch Phá Đang lại nhổ một ngụm nước miếng dính máu: "Nếu ngài có thể tra được chứng cứ liên lụy đến bà ta, coi như ta thua."
Điều này rất quỷ dị, cũng rất ly kỳ.
Tại sao người nào cũng có thể bắt được, chứng cớ cũng xác thực, nhưng chỉ là không thể chỉ vào bà ta?
Hàn Hoán Chi còn không hiểu, Thẩm Lãnh cũng không hiểu.
Nhưng hai người bọn họ đều rất rõ, đi đến bước này là đã cách đáp án đã rất gần rất gần rồi.