Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 188 - Chương 188: Cơ Hội Tốt Nhất

Chương 188: Cơ hội tốt nhất Chương 188: Cơ hội tốt nhất

Thái độ của Thạch Phá Đang tuy rằng đã chuyển biến rất nhiều nhưng lời gã nói lại không thể khiến người khác vui vẻ, khi gã mặt dính đầy máu nói cho dù các ngươi bắt được hết tất cả mọi người cũng không thể làm cho hoàng hậu bị dính líu một chút nào, ngay cả Hàn Hoán Chi cũng khó tránh khỏi chán nản.

Ông ta đến là phân ưu vì hoàng đế, nói chính xác hơn là đến diệt trừ mầm hoạ cho hoàng đế, mầm họa lớn nhất tất nhiên không ở Bình Việt đạo mà là vị ở trong cung kia.

Nhưng mà cho dù là hoàng đế cũng không thể vô duyên vô cớ làm gì hoàng hậu, nếu, nếu năm đó trước khi vào kinh hoàng đế đã phế bỏ vương phi, mặc dù sẽ gây ra sóng to gió lớn nhưng tuyệt đối không có nhiều chuyện sau này như vậy, sau lại vương phi đã được thành hoàng hậu như mong muốn, hoàng đế vì thể diện lại càng không thể dễ dàng phế bỏ một vị hoàng hậu.

Trừ phi có chuyện chạm đến giới hạn, còn có gì chạm đến giới hạn hơn là mưu nghịch?

Vị lão viện trưởng của thư viện Nhạn Tháp kia từng đánh giá vể hoàng hậu, nói bà ta không trí tuệ lớn như vậy nhưng lại phát huy mánh khóe tới cực hạn, mà mánh khóe dường như lại hữu dụng hơn trong kiểu đấu tranh âm trầm này, và còn được bà ta phát huy vô cùng nhuần nhuyễn.

Nụ cười của Thạch Phá Đang là châm chọc, đùa cợt, cũng là một sự tự giễu, bị hoàng hậu cuốn vào thì ai có thể có kết cục tốt?

"Ngươi biết bao nhiêu?"

Người hỏi gã không phải Hàn Hoán Chi mà là Thẩm Lãnh.

"Chuyện nên biết đều biết, chuyện không nên biết thì không biết."

Thạch Phá Đang nói một câu nói dư thừa, không có chút ý nghĩa nào.

"Đương nhiên bọn họ sẽ lôi kéo ta, càng sẽ lôi kéo phụ thân ta." Thạch Phá Đang nheo mắt nhìn Thẩm Lãnh, đầu tiên là bởi vì gã cảm thấy nhìn Thẩm Lãnh như vậy có chút miệt thị, thứ hai là bởi vì từ sau khi bị đánh đến bây giờ trên mặt tất cả những chỗ cần sưng đều sưng phồng lên, mà còn sưng một cách rất không quy tắc.

"Nhưng ngài cho rằng bọn họ sẽ tiết lộ quá nhiều trước mặt phụ thân ta và ta sao?" Thạch Phá Đang cười lạnh: "Nếu các người thật sự nghĩ như vậy thì đã đánh giá thấp đối thủ của các người rồi, các người có thể sẽ thua."

Hàn Hoán Chi hao hết tâm tư để khống chế Thạch Phá Đang buộc gã vào ván cờ, chính là muốn để Thạch Phá Đang kéo phụ thân gã Thạch Nguyên Hùng xuống nước, cuối cùng cha con hai người đồng thời chỉ ra người chủ mưu đứng sau màn là hoàng hậu, mà bây giờ xem ra, dường như chuyện Thạch Phá Đang biết được quả thật chỉ là phần mà gã nên biết, rất rõ ràng chuyên này ngay cả tra cũng không cần tra. Hàn Hoán Chi biết Thẩm Lãnh cũng biết người đứng phía sau màn tất nhiên là hoàng hậu, nhưng mà cũng không có ý nghĩa gì cả.

Biết và kiểm chứng là hai chuyện khác nhau.

"Ta nhất định tìm được sơ hở của bà ta."

Hàn Hoán Chi cứng đầu giống như ấu trĩ nói một câu như vậy, sau đó đi ra khỏi gian nhà phụ, chuyện kế tiếp ông ta không cần tự mình hỏi, Cảnh San, Nhạc Vô Địch bọn họ sẽ moi hết tất cả những truyện Thạch Phá Đang biết, nhưng mà chính như lời Thạch Phá Đang nói, chuyện này chung quy cũng không thể nào hướng tới hoàng hậu, chỉ có thể là những những cựu thần Lâm Việt quốc kia.

"Tại sao?" Sau khi ra ngoài Hàn Hoán Chi nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Ngươi không cảm thấy tò mò?"

Thẩm Lãnh gật đầu: "Quả thật tò mò, nếu như nói những tử trung đó của hoàng hậu sẽ bảo vệ bà ta, dù cho bản thân mình chết cũng sẽ không khai ra hoàng hậu, điều này thì cũng không nói làm gì, dù sao cũng coi như hợp tình lý, tại sao Thạch Phá Đang nói những cựu thần Lâm Việt quốc kia cũng sẽ không khai ra hoàng hậu? Là vì hoàng hậu và bọn họ không có tiếp xúc trực tiếp cho nên không có chứng cứ thực tế?"

"Làm sao có thể không có chứng cứ, chỉ cần bọn họ làm việc cho hoàng hậu, như vậy thì nhất định có chứng cứ." Hàn Hoán Chi ngữ khí có chút phẫn uất: "Nhưng ngươi còn không nghe ra ý của Thạch Phá Đang? Đó chính là chúng ta không thể tìm được chứng cứ có liên quan đến hoàng hậu."

Lại quay về lúc ban đầu.

Chính là nan đề không giải được, tại sao lại không có chứng cứ?

Bất cứ chuyện gì cũng có thể truy tìm nguồn gốc, bắt những quyền thần Lâm Việt kia là có thể bắt được kẻ liên lạc, sai khiến đám bọn họ đến từ phương bắc, bắt những người này tất nhiên có thể moi ra vị trong hoàng cung kia, đây là một sợi dây, cho dù là rất nhiều người liên hệ đơn tuyến thì cũng tuyệt đối không có khả năng không có chứng cứ.

Sự chắc chắn của Thạch Phá Đang là vì gã biết những gì đó. Hàn Hoán Chi xoay người đi trở về, khúc mắc này không giải được thì đêm nay ông ta có thể ngay cả ngủ cũng không ngủ được.

Thẩm Lãnh đến hậu viện Tô Viên tìm Trà gia và Thẩm tiên sinh, tiểu cô nương tên Dương Ấu Bội kia cũng đang ở hậu viện trò chuyện cùng Trà gia bọn họ, dường như tiểu cô nương này và Trà gia thân quen hơn liền bộc lộ tính tình một chút. Thẩm Lãnh mới vào hậu viện đã nghe thấy tiếng cười rất tinh thuần của nàng ta, vậy nhưng Thẩm Lãnh nghe thấy tiếng cười lại không tự chủ được nhíu mày lại.

Trên thế giới này tất cả nụ cười tinh thuần của người trưởng thành đều là giả dối.

Trên thế giới này tuyệt đối sẽ không có tiếng cười tinh thuần không pha lẫn bất cứ tính chất nào khác, nói như vậy có thể không dễ hiểu, suy nghĩ của Thẩm Lãnh là, nếu ngươi cười to vì một câu truyện cười, như vậy thì trong tiếng cười kia ít nhất có hai ý tứ, một là truyện cười này thực sự hài hước, hai là người kể truyện cười thực hài hước, đây là cách giải thích đơn giản nhất. Mà tiếng cười của Dương Ấu Bội chính là tiếng cười, tiếng cười như chuông bạc, nếu như là mặt đối mặt nhìn nàng ta thì ngươi sẽ không phát hiện ra sơ hở gì. Tiếng cười tinh thuần một cách tiêu chuẩn này lại phối hợp với biểu cảm hoàn mỹ không tỳ vết trên mặt nàng ta, người xoi mói nhất cũng không xoi ra được cái gì.

Mà bây giờ Thẩm Lãnh không nhìn thấy mặt nàng ta chỉ nghe thấy tiếng cười, cho nên liền có thể thể hội được một chút gì đó, tiếng cười tiêu chuẩn, âm dài ngắn kết hợp, cười bao lâu, tiếng cười lớn cỡ nào, lên xuống ra sao, quá tiêu chuẩn, quá tiêu chuẩn chính là rất cứng nhắc.

Thẩm Lãnh nghĩ như vậy, nhưng hiện tại hắn lại không chứng minh được cái gì, hắn đã nhắc nhở Hàn Hoán Chi chú ý đến cô nương này, Hàn Hoán Chi chỉ cười trừ, lúc cười trong ánh mắt có chút tùy hứng mà ở độ tuổi này như ông ta không nên có.

Sau khu vào viện tử Thẩm Lãnh cố ý bước nặng chân hơn, hắc cẩu lao ra vẫy đuôi đầu tiên, tiếng cười trong phòng ngưng bặt, sau đó Trà gia lao ra, nếu Trà gia cũng có đuôi thì chắc là có thể vẫy lên đến tận trời.

Dương Ấu Bội rất ý tứ cáo từ rời đi, lúc đi tới cửa quay đầu lại nhìn về phía Thẩm Lãnh và Trà gia, trong ánh mắt có chút hâm mộ, sự hâm mộ này là thật sự.

Nàng ta có tâm sự, tâm sự nặng nề, cho nên lúc bước đi căn bản cũng không có nhìn đường, cứ tự nhiên đi tới ngoài cửa phòng của Hàn Hoán Chi, sau đó đứng sững sờ ở đó, cảm thấy có chút khó tin và rợn người.

Gian phòng của nàng ta không ở đây.

Từ khi nàng ta vào trong phủ ở cho đến bây giờ Hàn Hoán Chi đều không có bất cứ ý gì không an phận với nàng ta. Nàng có thể đoán được bên ngoài đồn đãi xấu xa khó nghe cỡ nào, nhất định sẽ nói kiểu như nàng ta bay lên cành cao thành phượng hoàng, nàng ta nhất định đã bị Hàn Hoán Chi ngủ. Thật ra nàng ta cũng đã chuẩn bị sẵn cho chuyện có quan hệ xác thịt với Hàn Hoán Chi, hai năm trước Dương Bạch Y đã dạy nàng ta, nếu muốn giết chết một nam nhân khó có thể giết chết thì có hai thời cơ tốt nhất, một là lúc hắn ta không khống chế được cảm xúc, hoặc là vui vẻ hoặc là bi thương, lúc này sự phòng bị của hắn ta sẽ lơi lỏng, một thời cơ khác chính là ở trên giường, thời khắc khi hắn ta sắp đạt tới đỉnh cao khoái hoạt.

Cho nên thật ra nàng ta vẫn đang đợi cơ hội này, nhưng mà Hàn Hoán Chi đối với nàng ta rất khách khí, từ đầu đến cuối đều rất khách khí, chỉ là thích nghe nàng ta gảy bản nhạc kia, cho nên nàng ta xác định Hàn Hoán Chi nhất định rất thích rất thích nữ hài tử tên Vân Tang Đóa kia, hiện tại nàng ta đã không phải là nữ hài tử đơn thuần trên thảo nguyên của năm đó nữa, từ sau khi Hàn Hoán Chi bỏ đi chắc hẳn nàng ta sẽ trở nên thành thục hơn, thành thục trong bi thương.

Nam nhân như vậy thật sự đáng chết sao?

Lần đầu tiên nàng ta xem mình thành Vân Tang Đóa, nàng ta cảm thấy Hàn Hoán Chi đáng chết.

Hiện tại, nàng ta đã do dự.

Đứng ở trước cửa phòng của Hàn Hoán Chi nàng ta giống như là một cây cỏ dại nghiêng ngả trong gió, lúc nghiêng bên này lúc nghiêng bên kia, cuối cùng chỉ có thể là chính bản thân nàng ta bị giằng xé đến mức có chút khó chịu, cho nên nàng ta quyết định nên mau chóng xuống tay, nếu không bản thân mình sẽ mất đi sát tâm.

Nàng ta đã giết rất nhiều người, Dương Bạch Y vẫn luôn huấn luyện nàng ta giết người, chính là để bồi dưỡng cho nàng ta một sát tâm kiên định.

Sát tâm cũng bắt đầu lung lay, đáng sợ.

Ngay lúc nàng ta chuẩn bị rời đi thì Hàn Hoán Chi lê bước mỏi mệt từ dãy nhà phụ đi tới. Đây là lần đầu tiên Dương Ấu Bội nhìn thấy Hàn Hoán Chi uể oải như thế, ông ta vẫn luôn là một nam nhân tự tin như vậy, toàn thân từ trên xuống dưới đều có một sự tự tin mị lực khiến người ta mê muội, giống như trên đời này chỉ cần là chuyện ông ta muốn làm thì không có khả năng không làm được, nhưng mà giờ này khắc này, trông ông ta hình như rất mệt rất mệt.

"Sao còn chưa nghỉ ngơi?"

Hàn Hoán Chi nhìn thấy Dương Ấu Bội thì trên mặt xuất hiện nụ cười, mặc dù chỉ là nụ cười miễn cưỡng nặn ra.

"Đại nhân nhìn có vẻ quá mệt mỏi, có muốn ta xoa bóp vai giúp ngài không?"

Hàn Hoán Chi trầm mặc một lúc: "Cũng được."

Sau đó đẩy cửa vào phòng.

Dương Ấu Bội đi theo Hàn Hoán Chi vào trong, Hàn Hoán Chi ném món đồ đang cầm trong tay lên bàn phát ra một tiếng trầm đục.

"Đó là cái gì?" Dương Ấu Bội hỏi.

"Người bên dưới vừa mới lục từ phòng bếp ra, chắc hẳn là thuốc mê, cũng có lẽ là độc dược." Hàn Hoán Chi ngồi xuống ghế, nhắm mắt lại: "Luôn có người cho rằng có thể giết chết ta dễ dàng như vậy."

Dương Ấu Bội như lầm bầm nói: "Đúng vậy... Đại nhân đâu dễ bị giết chết như vậy."

Khóe miệng Hàn Hoán Chi hơi cong lên: "Cũng coi như là thần thông quảng đại rồi, thế mà lại có thể đưa đồ vào trong phòng bếp, nhưng bọn họ đã quên người ngoài ở trong viện tử này chỉ có mấy đầu bếp, người của ta làm sao có thể không trông chừng nghiêm mật một chút."

Dương Ấu Bội bỗng nhiên thấy vui vẻ, bởi vì ông ta nói người ngoài ở trong viện tử này chỉ có mấy tên đầu bếp.

Nàng ta không phải người ngoài.

Ngay cả nghĩa phụ giả Mạt La của nàng ta theo Hàn Hoán Chi thấy cũng không phải người ngoài.

Cho nên nàng ta thật sự có chút vui vẻ, sự vui vẻ này thể hiện ở nụ cười trên khóe miệng nhưng đâu còn đơn thuần nữa, phức tạp đến mức khiến bản thân nàng ta cảm thấy rất đắng rất đắng... Nàng ta vui vẻ là vì cuối cùng Hàn Hoán Chi cũng buông lỏng lòng cảnh giác đối với nàng ta, xác suất nhất kích tất sát của nàng ta đã rất lớn, ngoài ra vui vẻ cũng là bởi vì Hàn Hoán Chi đã tín nhiệm nàng, không xem nàng ta là người ngoài.

Tay nàng ta nhẹ nhàng bóp vai Hàn Hoán Chi, Hàn Hoán Chi nhắm hai mắt giống như là rất hưởng thụ cảm giác này. Nàng ta ở ngay sau lưng Hàn Hoán Chi, Hàn Hoán Chi cũng buông lỏng cảnh giác, đây chính là cơ hội tốt nhất mà nàng ta chờ đợi đã lâu, cứ dễ dàng như vậy lại khiến nàng ta cảm thấy hơi sợ, nỗi sợ đã rất lâu rồi không xuất hiện.

Nàng ta hơi sợ, có chút không biết làm sao.

Dương Ấu Bội đã học rất nhiều phương thức giết người, với tư thế hiện tại nàng ta có thể nghĩ đến ít nhất 4-5 phương pháp, mỗi một kiểu nàng ta đều có chắc chắn. Ví dụ như con dao ngắn vẫn luôn giấu trong tóc nàng ta, sẽ không ai ngờ được trong tóc cũng có thể giấu sát khí, ví dụ như vòng ngọc trên cổ tay nàng ta có thể mở ra, bên trong giấu tơ mỏng, quấn quanh cổ Hàn Hoán Chi siết một vòng là có thể nhanh chóng cắt đứt cổ họng ông ta, rồi ví dụ như ngón tay nàng ta chính là sát khí, lúc gảy tỳ bà ngón tay nàng ta giống như dải lụa trôi trong nước, giống như liễu đung đưa trong gió, nhưng nàng ta dồn sức mạnh thì ngón tay có thể xuyên thủng tấm ván gỗ, đương nhiên cũng có thể hung hăng đâm vào cổ Hàn Hoán Chi.

Nàng ta đã suy nghĩ rất nhiều, mỗi một kiểu phương thức đều từng nghiêm túc suy nghĩ dường như đều có nắm chắc mười phần.

Nhưng Dương Ấu Bội không dám, không chỉ là bởi vì nàng ta cảm thấy mình có chút do dự, mà sau tỉnh ngộ sát tâm hơi ổn định, sau đó nàng ta mới tỉnh táo hơn, người như Hàn Hoán Chi thật sự sẽ dễ dàng để lộ ra sơ hở?

"Khúc nhạc đó ngươi gảy thực sự hay."

Hàn Hoán Chi nhắm mắt lại, giống như đang nói nói mớ.

"Nếu sau này đều có thể nghe ngươi gảy, hẳn là một chuyện rất tốt đẹp."

Dương Ấu Bội ánh mắt thoáng run.

Đây quả thực là cơ hội tốt nhất.

Bình Luận (0)
Comment