Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 189 - Chương 189: Lườm Ta Làm Gì

Chương 189: Lườm ta làm gì Chương 189: Lườm ta làm gì

Đây là cơ hội tốt nhất rồi.

Bất kể như thế nào, Hàn Hoán Chi cũng không nên giao tấm lưng cho Dương Ấu Bội, nàng ta không phải một tiểu cô nương bình thường, nàng ta nắm giữ rất nhiều kỹ xảo giết người, hơn nữa sau khi nàng ta phát hiện sát tâm của mình lung lay thì lập tức điều chỉnh tâm thái, vì vào vở kịch nàng ta tự nói với mình ta chính là Vân Tang Đóa, vì vở kịch nàng ta tự nói với mình ta chỉ là một người giết người.

"Có thể gảy thêm một khúc không?" Hàn Hoán Chi đột nhiên hỏi một câu.

Dương Ấu Bội đã muốn kéo sợi tơ trong vòng ngọc ra để siết chết Hàn Hoán Chi, nhưng vào giây phút này Hàn Hoán Chi đã mở mắt.

"Đại nhân muốn nghe, ta sẽ gảy, ta đi lấy tỳ bà."

Dương Ấu Bội thầm thở dài một tiếng, nhưng không có biểu hiện ra điểm gì không ổn, nàng biết cơ hội đó lướt qua, sự do dự vừa rồi của mình đã khiến cơ hội trôi đi, có khoảng thời gian hai tức như vậy nàng ta thật sự có thể giết chết Hàn Hoán Chi.

Nhưng nàng ta dùng thời gian hai tức để kiên định sát tâm.

"Bỏ đi." Hàn Hoán Chi lắc lắc đầu: "Vừa rồi lúc ta đưa Thạch Phá Đang về, ta vốn tưởng sự tình đã có chuyển cơ rất lớn, là ta nghĩ hơi quá đơn giản, Thạch Phá Đang quả thật rất quan trọng nhưng ta đã đặt hắn sai vị trí, điểm quan trọng của hắn ở chỗ hắn là con trai của Thạch Nguyên Hùng."

Dương Ấu Bội giật mình: "Tại sao đại nhân lại nói những điều này với ta?"

"Cùng ta ra ngoài đi dạo một chút đi."

Hàn Hoán Chi không giải thích, thò tay ra lấy áo choàng trên giá áo xuống, không trùm lên vai mình mà là choàng lên người Dương Ấu Bội. Dương Ấu Bội thầm cảm thấy có chút không ổn, tại sao người như Hàn Hoán Chi thận trọng lại nói chuyện Thạch Phá Đang với mình? Nàng ta chỉ là một người gảy tỳ bà mới đúng, nàng ta không biết cái gì mới đúng.

Tuy rằng mùa đông ở bên Bình Việt đạo này cũng không lạnh lắm, nhưng trong đêm khuya vẫn có một chút se lạnh, Dương Ấu Bội cũng không phân biệt rõ ràng cái lạnh này là đến từ gió đêm hay là đến từ trong lòng mình, tấm áo choàng Hàn Hoán Chi cho nàng ta cũng ngăn không được cái lạnh kia từ từ trở nên thấu xương.

Điều khiến nàng ta càng bất an hơn là xe ngựa đã chuẩn bị sẵn trong viện, chiếc xe ngựa tối đen như mực kia nhìn thực không được tự nhiên, trước khi lên xe Dương Ấu Bội rất không hiểu tại sao mình lại liếc nhìn sang phía hậu viện, ngẫm nghĩ có lẽ là bởi vì sắp sửa càng ngày càng xa ái tình thuần khiết nhất trong nhân thế cho nên cảm thấy phiền muộn.

Nàng ta thật sự rất ngưỡng mộ cô nương tên Thẩm Trà Nhan kia, ngưỡng mộ vô cùng, trong lòng Thẩm Trà Nhan có một vùng tịnh thổ (1) tên Thẩm Lãnh, trong lòng Thẩm Lãnh có một vùng tịnh thổ tên Thẩm Trà Nhan, đối với nam nữ hoan ái mà nói, có chuyện tốt đẹp hơn điều này?

"Rất tốt đẹp, đúng không?" Hàn Hoán Chi hỏi nàng ta, dường như nhìn thấu tâm tư của nàng ta.

"Đúng vậy, thật sự rất tốt đẹp."

Nàng ta không muốn suy nghĩ sâu xa gì nữa, chỉ cảm thấy người như mình có thể tiếp xúc đến sự tốt đẹp đó chính là một sự may mắn, có thể nhìn xem tiểu cô nương tuổi tác không chênh lệch lắm so với mình có cuộc sống như thế nào, rất mới mẻ, nàng ta cảm giác có lẽ mình không thích, không thích cũng không có nghĩa là không tốt đẹp.

Xe ngựa đi trên đường cái, người đánh xe vẫn là Nhạc Vô Địch, đêm nay hán tử trầm mặc ít nói đó nhìn lại càng trầm mặc hơn, bởi vì ngay cả tiếng quất roi ngựa mà hắn ta cũng không chịu phát ra, chỉ nhẹ nhàng gõ lưng ngựa, đao của hắn ta vẫn luôn đặt ở bên tay phải, chỗ dễ dàng đụng vào nhất, hắn ta nhất định phải bảo đảm mình cầm được thanh đao này trong thời gian ngắn nhất.

"Ngươi hiểu nghĩa phụ của ngươi không?"

Trong xe ngựa, Hàn Hoán Chi hỏi một câu, Nhạc Vô Địch nghiêng tai lắng nghe.

Dương Ấu Bội lắc lắc đầu: "Trước giờ đều không hiểu."

"Như vậy không tốt."

Hàn Hoán Chi chỉ nói bốn chữ, sau đó không nói tiếp nữa.

Qua một hồi lâu Dương Ấu Bội không nhịn được hỏi: "Không phải Đại nhân muốn đi dạo sao? Đây là muốn ngồi xe đi đâu?"

"Một nơi đã muốn đi từ rất lâu rồi."

Hàn Hoán Chi cầm một hộp thức ăn từ phía bên tay trái lên, sau khi mở ra Dương Ấu Bội phát hiện đều là điểm tâm, đủ các loại điểm tâm, có bánh ngọt hoa quế bánh sầu riêng thường thấy nhất ở bên Bình Việt đạo này, cũng có bánh đậu đỏ, bánh nướng mà ở phương bắc mới có thể mua được. Hộp thức ăn này có ba tầng, mỗi tầng đều đầy ắp, Hàn Hoán Chi rút ra một tầng ra đưa cho Dương Ấu Bội, Dương Ấu Bội chậm rãi lắc đầu rồi cười: "Ta nhớ ta đã từng nói với đại nhân, ta cảm thấy mình mập rồi, không thể tuỳ tiện ăn nhiều nữa."

Tay nàng ta vỗ vỗ bụng mình, giống như chỗ đó quả thật hơn nhiều thịt một chút.

Hàn Hoán Chi cũng không nói gì thêm, bắt đầu cầm điểm tâm lên ăn, tướng ăn của ông ta rất văn nhã, rất nghiêm túc, đúng vậy, Dương Ấu Bội chỉ cảm thấy ông ta nghiêm túc, nghiêm túc đối đãi mỗi một miếng thức ăn. Thứ bánh nướng này cắn một miếng là sẽ rơi xuống rất nhiều vụn, đây là chuyện phiền hà nhất, nhưng lúc Hàn Hoán Chi ăn không có một mảnh vụn nào rơi trong xe ngựa.

Dương Ấu Bội càng ngày càng cảm thấy tò mò, tối hôm nay Hàn Hoán Chi rất kì quái, nói muốn dẫn mình đi dạo, đến một nơi ông ta đã muốn đến từ rất lâu, sau đó bây giờ lại đích bắt đầu ăn một cách kỳ lạ.

"Đói rồi?" Nàng ta hỏi.

Hàn Hoán Chi lắc đầu: "Không đói, chỉ là sợ sáng sớm ngày mai ăn cơm không trôi, cơm trưa có thể cũng ăn không trôi, ta cũng là một người, gặp phải chuyện không thể vui vẻ thì sẽ buồn bã, con người có thể dự đoán được chuyện không vui, cho nên sau khi đoán được cảm giác thèm ăn sẽ bắt đầu giảm xuống, nhưng không thể phủ nhận là ngươi đoán được chuyện không vui và lúc chuyện không vui thật sự phát sinh là hai nỗi buồn ở mức độ khác nhau, một là có thể nuốt trôi và một là ăn không trôi."

Không ngờ ông ta lại giải thích nghiêm túc như vậy, ông ta rất ít khi nói một hơi nhiều lời như vậy.

"Nhưng ngày mai ta sẽ còn có nhiều chuyện hơn nữa phải làm, không có thể lực thì không được."

Dương Ấu Bội bỗng nhiên hiểu ra, sự nghiêm túc đối với đồ ăn của ông ta cũng không phải bởi vì quý trọng đồ ăn, mà là quý trọng đối với vai trò, thân phận của mình, không vui đến mức nào đi chăng nữa thì vẫn phải đi làm việc ông ta nên làm, bởi vì ông ta là đô đình úy của phủ đình úy.

Lực tự chủ của một người đã đến mức độ này, làm sao có thể không đáng sợ?

Xe ngựa cuối cùng cũng ngừng lại, rất ổn định, không có chút xóc nảy nào, bởi vì khoang xe dày nặng cách âm cũng không tệ, cộng thêm bản thân quả thật đã phân tâm, Dương Ấu Bội không thể đoán được lúc này đang ở chỗ nào.

Nàng ta rất quen thuộc đối với thành Thi Ân, để làm một người giết người đúng tiêu chuẩn mà nàng ta ép buộc bản thân đi khắp tòa thành này, nhưng màn đêm này, xe ngựa này đều đã che chắn tầm nhìn và thính giác của nàng ta, điều chính yếu nhất là Hàn Hoán Chi đã làm ảnh hưởng tới tâm thái của nàng ta.

Hàn Hoán Chi xuống xe, sau đó giơ tay ra đỡ Dương Ấu Bội xuống xe, Dương Ấu Bội cảm thấy tay Hàn Hoán Chi rất lạnh.

Sau đó trong lòng nàng ta đột nhiên giật thót một cái, lại dừng một chút, sắc mặt trong nháy mắt đã trắng bệch, nụ cười mỉm vốn vừa mới giương lên trên khóe miệng liền cứng ngắc, nàng ta không kịp nghĩ đến trông mình như thế này liệu có xấu lắm hay không.

Nơi này là ngõ Thái Thủy.

Đêm khuya như thế này theo lý mà nói đương nhiên sẽ không có mấy lão nhân lờ đờ ngồi nói chuyện phiếm, chỉ trỏ từng người qua đường, thoạt nhìn đó chính là niềm vui lớn nhất trong quãng đời còn lại của bọn ho, lão nhân lờ đờ giờ này khắc này nên lờ đờ, nhưng mà cũng không có... Bọn họ ngồi ở đầu ngõ, giống như lúc ban ngày, chỉ là dáng ngồi có chút cứng ngắc, bởi vì trên vai mỗi người bọn họ đều có một thanh đao.

"Cố ý bày ra đây, sợ ngươi không quen."

Hàn Hoán Chi nhìn nàng ta một cái, nhấc bước đi vào trong ngõ nhỏ giờ khắc này Dương Ấu Bội trở nên đờ đẫn, chỉ bước đi theo Hàn Hoán Chi tiến về phía trước, trong đầu trống rỗng, ngõ nhỏ này tổng cộng dài bao nhiêu, cần đi bao nhiêu bước, không ai hiểu rõ hơn nàng ta, nàng ta nhắm mắt lại mà đi cũng sẽ không va đụng, nhưng nàng ta lại nghiêng ngả lảo đảo.

Mấy lão nhân ở đầu ngõ thì tỉnh táo rồi, dáng vẻ một chút buồn ngủ cũng không có, lưỡi đao trên vai còn rét lạnh hơn gió đêm nhiều, những người cầm đao kia cũng rất lạnh, bọn họ đều mặc áo trắng, nhưng bọn họ thuộc về đêm tối.

"Ta không phải đến tra án, ta đến để giả vờ tra án."

Giọng điệu Hàn Hoán Chi nói với nàng ta vẫn dịu dàng, dường như hoàn toàn không để ý bầu không khí lạnh băng vào giờ khắc này.

Nhưng nàng ta để ý, từ đầu đến cuối, mình đều bị lừa?

Ông ta không phải đến tra án, ông ta chỉ đến để giả vờ tra án? Lời này là có ý gì?

Dương Ấu Bội quay đầu lại liếc nhìn những người mặc áo trắng kia, sau đó đã hiểu.

Ván cờ này, thật sự rất nhạt nhẽo.

Người tra án giỏi nhất Đại Ninh lại không phải đến tra án, đám người trên ám đạo không nên tra án nhất Đại Ninh đã đến tra án, nếu như nói như vậy còn chưa đủ nhạt nhẽo thì không có chuyện gì có thể dùng để hình dung hai chữ nhạt nhẽo hai chữ này, phủ đình úy diễn kịch, Lưu Vân Hội tra án, thật là châm chọc.

Hàn Hoán Chi cất bước đi vào viện tử ở trong cùng nhất, cửa viện mở, người mở cửa cho ông ta chính là tiểu đồng mặc áo xanh đi giày cao cổ kia. Tiểu đồng cũng đã đi theo Dương Bạch Y rất nhiều năm, gã cảm giác tương lai mình cũng sẽ trở thành người như Dương Bạch Y, bình tĩnh, trầm ổn, có khí độ đại gia, thoạt nhìn chính là người lãnh đạo trời sinh, nhưng mà trước đó gã vừa mới nhìn thấy bộ dạng chật vật, tóc tai bù xù của Dương Bạch Y, cho nên tín ngưỡng đã sụp đổ, vì thế chính gã cũng không quan tâm thể diện.

Đương nhiên, trên vai tiểu đồng ra mở cửa cũng đè nặng một thanh đao.

Sau khi vào cửa chính là dãy hành lang dài quanh co uốn lượn, Dương Bạch Y là một nữ nhân rất thích trời mưa, nhưng nàng ta ghét ướt mưa, trời mưa thích hợp với tưởng niệm lặng thầm, nhưng bị ướt mưa thì tâm tình sẽ trở nên ảo não.

Trong dãy hành lang dài có rất nhiều người đang quỳ, gần như cách mỗi một bước lại có một người quỳ, bên cổ những người này đều có kề một hoành đao, những người này đều rất thân quen với Dương Ấu Bội. Đi vào hành lang dài người quỳ gối đầu tiên là Khưu Hiển, từng là một trong những nhân vật máu mặt của Lâm Việt quốc, Binh bộ thượng thư của Lâm Việt quốc, tay nắm binh quyền, quốc sư Nguyên Kha của Lâm Việt quốc là thầy của y, hoàng đế Lâm Việt quốc - Dương Ngọc từng coi y là tri kỷ tốt nhất.

Cũng là người này dẫn theo cấm quân vây khốn hoàng thành khi Thạch Nguyên Hùng mang binh vây khốn thành Thi Ân, tự tay giao hoàng đế Dương Ngọc ra, sau đó y liền rất khiêm tốn ở lại trong thành Thi Ân, sống như một phú ông bình thường.

Đây là lần thứ hai Dương Ấu Bội gặp Khưu Hiển, bởi vì Khưu Hiển chỉ đến đây một lần, không hề nghi ngờ gì Khưu Hiển là một trong mấy người có phân lượng nặng nhất trong số những cựu thần Lâm Việt quốc ở lại trong thành Thi Ân, cho nên rất ít đến, điều chính yếu nhất là y không thích đông chủ Dương Bạch Y cho lắm.

Theo lý mà nói, một người quan trọng như vậy sao lại quỳ ở ngoài rìa như vậy, nên ở gần phòng khách chính phòng mới đúng.

Đi vào trong thêm nữa, người thứ hai đang quỳ là Khưu Cầu, đệ đệ của Khưu Hiển, từng là một trong bốn vị tướng quân cấm quân của Lâm Việt quốc, Binh bộ thượng thư cũng không có quyền trực tiếp hạ lệnh cho cấm quân, cho nên thật ra lúc trước người mang cấm quân bao vây hoàng thành là y mới đúng.

Người thứ ba tên là Lê Chính, một trong bốn vị tướng quân cấm quân.

Người thứ tư tên là Nguyễn Thượng Hằng, một trong bốn vị tướng quân cấm quân.

Tứ đại tướng quân cấm quân còn thiếu một người, người đó đã chết lâu rồi.

Dương Ấu Bội phát hiện mình thật sự đã hết thuốc chữa rồi, trong thời điểm thế này còn có thể nghĩ đến vị trí xếp hàng ban đầu là sắp xếp bừa, không phân nặng nhẹ, nàng ta lại ngẫm nghĩ, giờ khắc này mọi người đều đã quỳ ở đây, còn phân nặng nhẹ cái gì? Mình cũng thật là buồn cười, vì thế ngay cả vẻ đờ đẫn, tái nhợt, sợ hãi này nàng ta cũng chẳng buồn giả vờ tiếp nữa.

Kế tiếp nàng ta nhìn thấy một người màng ta cho rằng chắc hẳn sẽ không nhìn thấy ở đây... Thẩm Lãnh.

Thẩm Lãnh đương nhiên không phải quỳ gối ở đây, hắn ngồi trên lan can của hành lang dài, trong tay cũng cầm một thanh đao, đao cũng đè lên một người, Dương Ấu Bội cũng biết người đó... tên là Lăng Tằng Trọng, thống lĩnh thị vệ đại nội hoàng cung Lâm Việt quốc, một trong những người được Dương Ngọc tín nhiệm nhất.

Hàn Hoán Chi hướng tới Thẩm Lãnh khẽ gật đầu ra hiệu, Thẩm Lãnh thầm nghĩ giờ khắc này Hàn đại nhân à, ngài đây thoạt nhìn thì mặt không cảm xúc, thật sự là giả vờ tài tình nhất... Thôi vậy, tốt xấu gì cũng phải cho Hàn đại nhân vài phần thể diện.

Lăng Tằng Trọng hung hăng trừng mắt gườm Hàn Hoán Chi, Hàn Hoán Chi dừng bước chân lại, cúi đầu nhìn hắn ta: "Ngươi lườm ta làm gì?"

Ông ta chỉ chỉ vào Diệp Lưu Vân đang ngồi uống trà ở trong phòng khách, ý là lườm hắn kia kìa.

(1) Tịnh thổ: thế giới cư ngụ của phật, bồ tát trong Phật giáo, không nhiễm bụi trần.

Bình Luận (0)
Comment